Nỗi đau thầm kín
Chị sống trong đau khổ khi chồng cũng là ân nhân của đời chị nhất quyết không chịu có con cùng chị. Chị nghĩ rằng, có lẽ anh đã không hề yêu chị như chị từng nghĩ.
Chị và anh cưới nhau khi cái thai trong bụng chị bước sang tháng thứ tư. Có một điều trái khoáy là cái thai đó không phải của anh. Cho tới giờ chị vẫn không thể hiểu được vì sao anh lại chịu lấy chị khi biết rõ mọi chuyện. Ngày ấy khi chị có thai với một gã lừa tình, anh đã chủ động xin được cưới chị. Chị từ chối vì chị nghĩ chẳng có lí do gì một người bạn quen sơ sơ như anh lại phải chấp nhận hậu quả cùng chị. Nhưng anh quả quyết và cầu xin chị hãy cưới anh. Cuối cùng đê thoát khỏi điêu tiêng “gái không chông mà chửa”, chị đồng ý.
Phải nói thật rằng, khi lấy anh chị chỉ nghĩ là vớ được cái cọc cứu rỗi cho danh dự và sĩ diện của bản thân và gia đình. Chị cũng tự hứa với lòng mình sẽ sống tốt để báo đền ân đức của anh. Nhưng số chị may mắn nhiều hơn chị nghĩ. Anh không chỉ dang tay ra cứu vớt đời chị mà còn đối xử tử tế với chị trong suốt thời gian sống cùng nhau.
Chị sinh bé Tuấn Anh trong niềm vui vô bờ bến của anh. Anh coi thằng bé như con ruột, chiều chuộng cưng nựng nó đủ mọi thứ. Nhìn bên ngoài không môt ai nghĩ anh không phải là cha ruột của đứa bé đó. Nhiều lúc chị thấy anh chiều con quá còn lo sợ con hư. Mỗi lần vợ nhắc, anh chỉ cười khì khì: “Bố mẹ nào mà chẳng chiều con chứ, cục cưng, cục vàng mà, không chiều sao được”. Nghe anh nói thế chị chảy nước mắt vì xúc động trước tình cảm chân thành của anh.
Khi bé Tuấn Anh bước sang tuổi thứ 6, chị nghiêm túc đề nghị với anh sinh thêm con. Trước giờ anh cứ trì hoãn mãi việc này. Đầu tiên vì lí do: “Em mới sinh nên giờ mà bầu bì nữa thì vất vả lắm”, tiếp đến là: “Đợi cho Tuấn Anh nó lớn một chút đã”… Tất cả mọi lí do anh đưa ra đều hợp lí. Thoạt đầu chị chẳng nghi ngờ gì nếu không muốn nói là biết ơn chồng nhiều hơn. Vì thường trong hoàn cảnh như chị và anh, chẳng có người đàn ông nào lại chịu hi sinh nhiều đến vậy. Chỉ riêng việc chấp nhận quá khứ của chị, coi con riêng như con đẻ đã đáng khâm phục lắm rồi. Đằng này anh còn nghĩ cho chị nhiều tới vậy.
Nhưng giờ đây khi tất cả mọi việc đều đã thuận lợi, anh vẫn tìm cách chối từ chuyện có con. Điêu đó khiên cho chuyên chăn gối của hai vợ chồng như có điều gì đó không trọn vẹn. Đên khi chị gặng hỏi mãi thì anh khó chịu: “Anh không muốn sinh con nữa, vợ chồng mình có bé Tuấn Anh là đủ rồi. Tập trung chăm lo cho nó là được rồi”. Chị phát khóc lên: “Nhưng em muốn được sinh cho anh một đứa con, đứa con thực sự của hai chúng mình”. Anh giữ khuôn mặt không cảm xúc khẽ nói: “Tuấn Anh là con thực sự của anh và em đấy thôi”. Rồi anh bước vào phòng, đóng cửa lại.
Video đang HOT
Chị tủi thân và không thể nào hiểu được nguyên do là gì. Chị mang câu chuyện than vãn với cô em gái thì cô em gái hoài nghi: “Thế thì có khi lão có bồ rồi. Ngày trước chưa muốn có con vì đúng là yêu chị thật không muốn chị vất vả. Nhưng giờ mà vẫn trì hoãn thì chỉ có thể là lão có bồ, muốn bỏ hắn chị vì dù sao chị và anh ấy cũng… Chứ để có con với nhau thì lão khó cắt đứt”. Nghe em gái nói thế, lòng chị buồn ghê ghớm vì chị yêu anh thật lòng. Nhưng chị nghĩ nêu thực sự anh có người đàn bà khác, không muôn chung sông với chị nữa, chị sẽ đê anh ra đi vì anh đã quá ân tình với chị.
Gần một tháng nay chị thây anh thu mình lại. Nhiều đêm giât mình tỉnh giâc, tìm quanh không thây chông đâu, chị đi xuông nhà, thì thây anh ngồi trầm ngâm trên chiếc ghế trong phòng khách. Nếu anh thực sự muốn cùng người phụ nữ khác chung sống, không cần chị nữa thì chị và bé Tuấn Anh sẽ chuyển đi. Nhưng đáp lại sự nôn nóng của chị, anh chỉ im lặng.
Nằm trên tầng hai một mình, đêm khuya, chị nghe thấy tiếng anh thủ thỉ nói chuyện điện thoại với ai đó. Anh nói rất bé, nghe như một câu chuyện tâm tình. Lời cô em gái phân trần cứ vang lên trong đầu chị. Chị đinh ninh rằng anh đã có người khác và cam tâm bỏ chị. Chị nằm khóc suốt đêm. Chị chờ đợi một tiếng nói chính thức của anh để rồi ra đi.
Lại một đêm nữa anh để chị nằm lại trên phòng và xuống nhà. Chị rón rén đi theo đê rôi khi anh bắt đâu cuôc điên thoại, lấy hết can đảm chị nhấc chiêc điên thoại nối cùng ở phòng mình để nghe. Lời anh nghẹn ngào: “Chào chị, là tôi đây. Vợ chồng tôi vẫn chưa nói chuyện với nhau chị ạ. Cô ấy thực sự muốn được sinh cho tôi một đứa con và cô ấy giận khi tôi tìm mọi cách từ chối. Tôi không biêt phải bắt đâu từ đâu đê nói với vợ rằng tôi bị căn bệnh vô sinh ây. Tôi không muốn mình trở nên đáng thương trong mắt vợ. Tôi không muốn…”.
Từng lời anh nói khiến chị không tin nổi. Hóa ra bấy lâu nay anh giấu chị nỗi đau đó. Anh không muốn phải thú nhận với vợ mình rằng mình là một người đàn ông không thể có con. Vậy mà chị không hiểu lại cứ xoáy sâu vào nỗi đau của riêng anh. Chị lặng lẽ cúp điện thoại xuống. Từ mai chị sẽ không bao giờ nhắc tới chuyện đó và tự hứa sẽ dạy bé Tuấn Anh đối xử thật tốt với anh.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em chỉ là em gái anh thôi!
Đây là những lời tôi đã muốn nói với anh từ rất lâu rồi nhưng không có đủ can đảm để nói, và tôi chỉ muốn nói ra cho nhẹ lòng mà thôi, hy vọng có ai đó hiểu được tâm trạng của tôi...
Mình đã quen nhau được khá lâu rồi phải không anh? Em nhớ lần đầu em gặp anh: Nhìn anh ai cũng nghĩ anh là một con người khó gần nhưng em lại khác anh à! Em muốn được nói chuyện với anh và rồi điều ước muốn đó trở thành hiện thực. Em đã được nói chuyện với anh và không chỉ có thế em còn được nghe những tâm sự của anh nữa: về gia đình, về công việc và cả về tình cảm của anh nữa. Anh biết không lúc đó em cảm thấy rằng anh không khó gần như người ta vẫn nói về anh. Có lẽ vì như thế mà thời gian trôi qua em dần có một cảm giác rất lạ đối với anh, em không biết từ lúc nào em đã quan tâm anh hơn, để ý đến từng cử chỉ, từng câu nói của anh hơn và em đã lo lắng cho anh hơn khi anh gặp phải chuyện gì đó.
Em nhớ mỗi lần đi chơi, anh luôn chở em trên chiếc xe đạp, nói chuyện với em đủ điều và lâu lâu anh trêu chọc em và lại còn kêu em mập nữa chứ! Mà thực ra em đâu có mập, em chỉ có 45kg thôi mà, nhưng sao em vẫn cảm thấy vui vì những câu anh chọc em. Rồi những lần đi chơi cùng với nhà sinh viên của mình nữa, anh luôn đi bên cạnh em, lấy dép kê cho em ngồi, lấy bánh cho em ăn, lấy nước cho em uống... tất cả những việc đó em đều nhớ cả và nhớ như in sâu vào trong lòng vậy dường như không thể nào quên được.
Em nhớ mỗi lần anh tâm sự với em, anh tâm sự rất nhiều mãi đến khuya và cả những lúc anh quan tâm, lo lắng cho em, luôn suy nghĩ cho em trong công việc, học tập và cả tình cảm nữa.
Anh à! Tất cả những điều đó làm em vui lắm và xen lẫn cả hạnh phúc nữa. Em đã xem anh như là anh trai của mình và dành cho anh tất cả tình cảm của em.
Thế nhưng anh ạ! Hình như thời gian trôi qua cũng là lúc em nhận ra rằng sự quan tâm, sự lo lắng của anh dành cho em đã dần vơi đi khi Nhỏ xuất hiện trong cuộc sống giữa anh và em. Anh vẫn ngồi bên phòng em tâm sự, nói chuyện đến khuya nhưng không phải là với em nữa. Lúc đó em buồn lắm anh biết không? Em muốn tránh mặt đi để anh được nói chuyện thoải mái hơn nhưng con tim của em lại muốn em ở lại, ngồi bên anh mà em lo sợ, sợ một điều rằng anh vì sự có mặt của em mà không nói nữa, điều đó làm em sợ lắm và rồi em đã nghĩ ra một cách thật là ngốc nghếch đó chính là nằm ngủ ngay bên cạnh anh. Em đã mặc kệ cho người ta nghĩ gì về em và đặc biệt là anh, em chỉ kịp nghĩ một điều đó là được ở bên anh và lắng nghe tâm sự của anh như hồi trước mà thôi.
Em sẽ không buồn khi anh quan tâm, lo lắng cho ai nữa... (Ảnh minh họa)
Mỗi lần đi chơi chung thì anh vẫn đi nhưng người mà anh chở trên chiếc xe đạp ấy cũng không phải là em, anh vẫn kê dép, vẫn lấy bánh, vẫn lấy nước nhưng cũng không phải là dành cho em. Vâng, em biết đó là chuyện bình thường và là điều tất nhiên phải xảy ra khi anh đã dành tình cảm cho Nhỏ. Và em cũng hy vọng là anh và Nhỏ sẽ đến được với nhau vì em biết rằng chỉ có Nhỏ mới xứng đáng với anh - người anh trai của em. Chắc anh sẽ nghĩ rằng anh không xứng với ai chứ làm gì có ai không xứng với anh đúng không? Nhưng anh à, đối với em, tuy anh không đẹp trai nhưng anh đẹp ở trong tâm hồn, tuy anh chỉ cao hơn em có một cái đầu nhưng anh lại biết suy nghĩ, biết quan tâm và biết lo lắng cho người khác, tuy anh không thông minh nhưng anh vẫn đang học đại học và chưa từng bị nợ một môn nào, tuy anh nói chuyện không hay nhiều lúc làm người nghe phát ghét nhưng những lời anh nói ra điều làm cho người ta phải suy nghĩ và tự xem lại bản thân... còn rất nhiều điều nữa anh ạ mà em không thể nói hết, em chỉ có thể nói rằng anh không hoàn hảo về bên ngoài nhưng anh lại rất hoàn hảo trong tâm hồn và là một người yêu lí tưởng của bất kì người con gái nào.
Những điều đó Nhỏ cũng nhận thấy ở anh và dần dần Nhỏ cũng đã có tình cảm với anh, và rồi em cũng vô tư vun đắp tình cảm cho anh và Nhỏ để rồi nhiều lần em cảm thấy bị hụt hẫng khi anh quan tâm cho Nhỏ hơn em, em thấy rất buồn khi anh chỉ thủ thỉ tâm sự với Nhỏ và lòng em lại lâng lâng khi anh luôn đi bên Nhỏ mà không ngó ngàng gì đến em. Có phải em bị điên rồi không? Những buổi tối khi nghe tiếng tin nhắn của Nhỏ, em lại muốn bật khóc khi biết đó là tin nhắn anh gửi đến cho Nhỏ mặc dù phòng anh ở ngay bên cạnh phòng em và Nhỏ. "Nhớ lúc trước anh không hề nhắn cho em một tin nào dù chỉ là câu chúc ngủ ngon thế mà bây giờ anh lại nhắn rất nhiều cho Nhỏ", em đã suy nghĩ như thế và giống như em đang ghen vậy mà có gì để mà ghen đâu chứ phải không anh? Tại sao một đứa em gái có thể ghen khi anh trai mình nhắn tin cho một người con gái cơ chứ? Và rồi em đã không còn hiểu chính mình nữa anh ạ!
Thời gian cũng trôi đi nhanh chóng, bây giờ em nhận ra rằng anh vẫn còn quan tâm em, vẫn lo lắng cho em thế nhưng những lúc đó anh có biết là lòng em đau lắm không? Đau như có cái gì đó đâm sâu vào trong trái tim của em vậy bởi vì tình cảm đó anh dành cho em không như trước kia mà chỉ là tình cảm của những người đồng hương cùng sống dưới một mái nhà khi xa gia đình mà thôi. Mới hôm qua trời mưa to lắm, và em nghĩ đến trước kia em đã thầm ước rằng được cùng người mình yêu đi dưới cơn mưa thì hạnh phúc biết bao và... em nghĩ đến anh, hình như em đang nhớ anh và em thấy cơn mưa không còn hạnh phúc như xưa nữa. Mưa đang mang một tâm trạng của một ai đó và đang khóc cho chính mình, em nhận ra điều đó và em cũng chợt nhận ra chính con người mình, chính tình cảm mà em dành cho anh. Anh đã không còn dành tình thương cho em như trước và tình cảm em dành cho anh bây giờ không còn là tình yêu của một người em gái đối với môt người anh trai nữa mà tình cảm đó đã lớn hơn và sâu sắc hơn.
Và em biết tình cảm của anh anh ạ! Em biết điều đó và em sẽ chấp nhận điều đó để rồi em sẽ cố gắng xem anh là anh trai của em mà thôi. Em sẽ không buồn khi anh quan tâm, lo lắng cho ai nữa. Em sẽ không để ý đến cảm xúc của em dành cho anh nữa, em sẽ không hy vọng anh sẽ quan tâm, lo lắng, chăm sóc cho em nữa và em sẽ vui mừng khi có ai đó thật lòng với anh vì em luôn muốn anh hạnh phúc vì đơn thuần em chỉ là em gái của anh mà thôi. Một người em gái mà anh không hề hay biết có sự hiện diện của nó.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Sống để dạ, chết mang theo... Giữa hai vợ chồng không nhất thiết phải nói hết mọi điều. Tình cảm mỗi người là một thế giới độc lập. Không ít người, đặc biệt người phụ nữ thường hỏi có nên thổ lộ chuyện thầm kín của riêng mình cho người bạn đời biết, để được đánh giá cao là thật thà và nhận được sự thông cảm không? Nếu...