Nỗi đau cùng cực của người vợ trẻ
Nỗi đau thể xác lẫn tinh thần theo năm tháng cứ lớn dần lên. Đến một ngày, chị quyết định ra tòa giải thoát cho mình…
Hai vợ chồng còn trẻ, đều có học và là dân văn phòng. Nhưng điều ấy chẳng giúp chị tránh được những trận đòn nghiệt ngã ngay cả khi chị đang mang thai đứa con đầu lòng.
Nỗi đau thể xác lẫn tinh thần theo năm tháng cứ lớn dần lên. Đến một ngày, chị quyết định ra tòa giải thoát cho mình…
Trông chị gầy gò, tiều tụy hơn rất nhiều so với t.uổi 30. Giọng chị nghẹn lại khi phải nói lên những lời chua chát: “Anh càng kéo dài thời gian bao nhiêu, tôi càng hận anh bấy nhiêu”. Chủ tọa nhiều lần phải nói lời trấn an chị. Trong suốt phiên tòa, HĐXX vừa hòa giải, vừa cho người chồng đưa ra những giải pháp để thuyết phục vợ quay về.
Năm 2005, chị kết hôn nhưng hạnh phúc chỉ được hai năm đầu. Khi chị mang bầu, cuộc sống vợ chồng bắt đầu r.ạn n.ứt. Anh không còn yêu thương, chiều chuộng chị như ngày đầu nữa. Từ những ngày đầu thai nghén cho tới lúc “bụng vượt mặt”, thay vì phải luôn bên cạnh động viên, chăm sóc chị, anh lại trút xuống chị những trận đòn. Trong cảnh ấy, để giữ được cái thai đến ngày sinh nở đã là điều kỳ diệu đối với chị rồi. “Bụng mang dạ chửa, tôi đã núp sau cánh cửa vậy mà anh ta còn đạp tôi đứt cả ngón chân. Nhiều lần tôi phải ôm bụng sang nhà hàng xóm cầu cứu” – chị kể trước tòa.
Cho tới ngày ra tòa, chị chẳng thể lý giải được vì sao cứ vào cuối tuần, ngày lễ thì bất kể 12 giờ trưa hay 11 giờ đêm chị đều có thể bị chồng đ.ánh. Nhiều lần cha mẹ hai bên can ngăn, khuyên nhủ nhưng sau đó mọi chuyện lại đâu vào đấy. Con được hai t.uổi, chị dắt con ra thuê phòng trọ ở riêng. Bốn năm trời anh không mua gửi con hộp sữa. T.iền nhà, t.iền giữ trẻ, t.iền thuốc thang lúc con đau ốm… mọi thứ chị đều phải cáng đáng.
Tại phiên tòa phúc thẩm, người chồng vì muốn níu kéo, thuyết phục chị quay về nên đưa ra giải pháp: “Tôi sẽ giao toàn bộ tài sản cho vợ quản lý, sẽ không vũ phu nữa và sẽ nuôi dạy con”. Chị dứt khoát: “Tôi không đồng ý, bao năm qua tôi đã vì con nên mới cam chịu cho tới hôm nay. Với tính cộc cằn, đ.ứa b.é ở cạnh anh sẽ khó phát triển tốt”.
Rồi chị lấy trong túi ra cái latop có nhiều đường nứt toác chứng minh cho HĐXX thấy mình không nói dối. Anh giải thích: “Thưa tòa, tôi còn yêu thương vợ con. Tôi không biết vì sao lại đ.ập chén đũa. Thấy vợ nóng, tôi cũng nóng nên mới cầm laptop đ.ập ra đường. Hai vợ chồng xô xát, tôi mới lỡ tay đ.ánh v.ợ chứ không cố ý”.
Chị lại lôi ra một xấp giấy mà anh cam kết sửa đổi với cha mẹ hai bên. Ngày tháng đau khổ tột cùng phút chốc lại hiện về khiến chị càng thêm uất ức: “Tôi không hiểu vì sao anh lại nói thương vợ con. Tôi mất hết niềm tin vào anh rồi. Anh nói vì kinh tế và không đưa cho tôi giữ t.iền nên tôi mới ly dị ư? Trời ơi, tôi lấy anh đâu phải vì tiền! Sao anh không chịu buông tha cho tôi!?”. Thấy chị không còn giữ được bình tĩnh, chủ tọa cho chị ngồi xuống, phiên tòa gián đoạn một lúc.
Trước khi tòa vào nghị án, anh quay về phía chị nói nhỏ: “Mình cùng nhau xây dựng lại hạnh phúc được không em?”. Chị giữ nguyên lập trường xin tòa cho mình được ly hôn.
Video đang HOT
Trong giờ nghị án, người chồng cố nói điều gì đó nhưng dường như mọi thứ đã quá muộn. Chị không còn muốn nghe bất cứ lời hứa nào từ anh nữa.
Sau cùng, TAND TP.HCM đã đồng quan điểm với VKS bác đơn kháng cáo của người chồng, xử y án sơ thẩm của TAND quận Tân Bình chấp nhận cho chị ly hôn, giao con cho chị nuôi. Bởi theo tòa, họ đã sống ly thân hơn ba năm nay, tòa sơ thẩm đã ba lần hòa giải nhưng không thành, tại tòa người chồng đưa ra những giải pháp để thay đổi tình hình nhưng chị không chấp nhận.
Ra khỏi tòa, dưới cơn mưa, mỗi người đi về một hướng…
Theo Pháp luật TPHCM
Người vợ trẻ hóa điên vì bị chồng đ.ánh đ.ập tàn bạo
Vì lấy phải chồng vũ phu khiến cuộc hôn nhân của chị chẳng khác gì địa ngục trần gian và cái đám cưới năm nào đã khiến chị trở thành một cái xác không hồn.
Chị Yến (1986) người Hà Đông lấy chồng năm 22 t.uổi. Chồng chị là người cùng huyện nhưng khác xã. Vào năm chị đi lấy chồng, vùng Hà Đông vẫn là tỉnh lị của Hà Tây cũ. Và đa phần người dân ở đó là nông dân, cả đời bám mặt cho ruộng đồng.
Nhưng sau thời nhập vào Hà Nội, người dân nơi đây dường như đổi đời nhờ... bán đất. Và cuộc đời chị như sang một trang mới với nỗi đau đớn, ê chề vì cả nhà chồng ngược đãi.
Cuộc hôn nhân địa ngục
Hôn nhân của chị không hẳn xuất phát từ tình yêu. Từ lúc yêu tới lúc cưới chỉ vẻn vẹn vài tháng. Chồng chị Yến hơn vợ 4 t.uổi. Mẹ chị Yến, bà Đỗ Thị M. cho biết: 'Lúc đó, đáng lẽ tôi nên ngăn cản cái đám cưới này', bà M. thở dài khi nỗi buồn bị khơi gợi lại.
Nồi bên cạnh bà M., chị Yến vẫn như cái xác không hồn, khuôn mặt ngờ nghệch, ngồi thõng thượt ngay trước hiên nhà, lúc nói, lúc cười, lúc khóc tu tu như một đ.ứa t.rẻ lên ba.
Bà M. thay mặt con mình kể tiếp: Chồng chị Yến vốn không được ăn học đàng hoàng, cả đời chắc chỉ bám vào mấy sào ruộng, trồng lúa, trồng rau để sống. Anh thì cục tính, kèm theo cái thói gia trưởng nên đã khiến con gái bà trở thành một thứ 'người chẳng ra người, ma chẳng ra mà'.
Ảnh minh họa
Ngày chị Yến về nhà chồng, của hồi môn nhà ngoại đưa cho, mẹ chồng chị lấy hết. Chị toan giữ lại đôi bông tai mẹ chị tặng thì bị chồng tát một cú trời giáng, đó là câu chuyện của ngày đầu tiên chị về làm dâu.
Sau ngày đầu tiên bàng hoàng vì cái tát của chồng, chị lại bắt đầu lao vào công việc làm nông nặng nhọc. Sáng sớm, chị phải là người dậy đầu tiên để chuẩn bị đồ ăn sáng cho cả đại gia đình chồng, từ bố mẹ chồng và cả cô em chồng ghê gớm.
Nếu vô tình chị ngủ dậy muộn, thì y như rằng cả ngày hôm đó, thậm chí kéo dài vài ngày, chị phải nhận được những lời chì chiết của mẹ chồng. Đôi khi chồng chị còn thượng cẳng chân, hạ cẳng tay để cho chị... chừa.
Ngay sau đó, chị phải lao ra ruộng lao động như một người nông dân thực thụ bất kể ngày hôm đó nắng hay mưa. Kể cả khi chị bụng mang dạ chửa cũng phải lao động quần quật như phận làm trâu, làm ngựa. Chả trách, đứa con gái đầu lòng của chị phải sinh thiếu tháng mà chỉ vẻn vẹn 2,1kg.
Con thứ 2, chị đẻ là con trai sau đó 2 năm. May mắn thay, đứa con trai giống bố và bà n.ội y như tạc tượng. Vì vậy, trong một thời gian ngắn, cuộc sống của chị dễ thở hơn 'bình thường'. Nhưng cũng chỉ được vài năm.
Đến lúc con chị cai sữa, mẹ chồng chị 'cách ly' chị luôn ra khỏi con. Bà M. kể rằng: 'Nhà chồng nó, được cả mẹ lẫn con. Ai đời, bà chăm chăm bế cháu không rời nửa bước, nếu con Yến mà có nhớ con, muốn ôm con thì phải xin phép gãy lưỡi, mẹ chồng nó mới bố thí cho một tí'.
'Chỉ khi Yến nó vừa về nhà, vừa khóc tôi mới biết chuyện. Tính sang nói chuyện với bên nhà đó nhưng Yến nó can. Nó bảo với tôi rằng, mẹ đừng sang đó, mẹ sang đời nó còn khổ hơn bây giờ. Lúc đó, tôi cũng chỉ nghĩ chắc có xích mích gì thôi, nhưng ai ngờ...', bà M. thở dài.
Về sau, khi Hà Nội mở rộng, Hà Đông trở thành một quận của Thủ đô. Giá đất ở đây tăng lên chóng mặt, vì vậy sản sinh ra nhiều đại gia giàu nứt đố đổ vách nhờ bán đất.
Nhà chồng chị Yến cũng không ngoại lệ, thay vì đầu tắt mặt tối như ngày trước, gã chồng vũ phu tự dưng có một đống t.iền. Gã sắm sửa cho bản thân, ăn chơi, trác táng chẳng khác gì một 'trưởng giả học làm sang'. Nhiều t.iền gã sa lầy vào mấy em chân dài rồi về ruồng rẫy vợ con.
Sau tiếng thở dài, bà M. rưng rưng nước mắt: 'Đến khi thằng chồng nó đuổi nó ra khỏi nhà hôm 23 tháng Chạp, tôi mới biết chuyện, con mình bị đ.ánh đ.ập như thế nào, bị ruồng rẫy ra sao, phải chịu đựng trước những con người khốn nạn đó. Một người phụ nữ làm mẹ như tôi khi nghe chuyện mà như muốn c.hết để cho con được hạnh phúc'.
Hạnh phúc của... người phụ nữ điên
Chị Yến có sở thích thêu thùa từ bé, chỉ khi chị cầm mũi kim thêu, chị mới bình tĩnh được
Lúc chị được bố mẹ đẻ đưa về nhà, chị đã trở thành một người... điên. Những lúc chị tỉnh táo, chị lại khóc lóc đòi con. Còn những ngày bình thường chị lầm lì, thường hay nhìn vào khoảng trời xa xăm với ánh mắt vô hồn, vô cảm.
'Từ lúc nó bị đuổi đi đến giờ, nhà chồng nó không cho con bé gặp con. Những lúc nó tỉnh, nó lại chạy đến nhà chồng để đòi con nhưng cái nhà ác nhân đó nào có cho con bé gặp con mình dễ dàng như thế', bà M. nấc tiếng khóc lên từng hồi.
Thậm chí, chồng chị đ.âm đơn ra tòa li dị với lý do chị bị... điên. Anh ta đòi hết quyền nuôi con, chị thì chỉ biết gào thét. Vị chủ tọa hôm đó, nhìn thấy chị cũng thấy ái ngại nên đồng ý giao cả hai đứa con cho chồng.
'Lúc nó mới về, tôi cứ động vào người nó là nó cầu xin tôi đừng đ.ánh nó nữa. Chứng kiến cảnh đó liệu có ai mà không đau lòng. Mãi về sau, tôi mới nghe hàng xóm kể lại rằng, chồng nó đ.ánh nó dữ lắm', bà M. cho biết.
Nhưng có lẽ trong khoảng thời gian này, chị Yến thực sự hạnh phúc. Hạnh phúc của một người điênkhi đã không còn bị những trận đòn roi vô cớ của chồng hay những lời chì chiết, cay nghiệt từ mẹ chồng.
Chị được yêu thương, chăm sóc từ những người thương mình thật lòng. Chỉ tiếc rằng, hạnh phúc của chị không được trọn vẹn, khi một người mẹ không được gần gũi với những đứa con do chính mình đẻ ra.
'Bây giờ, tình trạng bệnh của nó đỡ hơn rồi. Những lúc nó tỉnh mà nhớ con, nó lại ngồi may áo, may quần cho con. Hai đứa con nó còn bé nhưng hiểu chuyện lắm. Thỉnh thoảng lại thấy con chị lẻn ra thăm mẹ', bà M. nói.
Lúc hỏi chị Yến, chị có nhớ con không thì chị lờ mờ hiểu chuyện, ú ớ vài câu mà bấu víu lấy tay áo như để cầu cứu. Trong đôi mắt người đàn bà điên đó, chị đang khóc vì nhớ con, nỗi nhớ đau đến tột cùng.
Theo Người Đưa Tin
Cuộc sống “mật ngọt” của người vợ trẻ có chồng khâu váy cho Chẳng nề hà mọi việc, người chồng này chăm sóc vợ con luôn chu toàn, thậm chí anh còn chẳng ngần ngại khâu váy cho vợ yêu. ảnh minh họa Đó chính là câu chuyện chăm sóc vợ con đầy ngưỡng mộ nhà vợ chồng trẻ Trần Linh Trang - Trần Hải Đăng. Hiện cặp vợ chồng 1 con này đang sống hạnh...