Nỗi đau của người đàn bà tật nguyền
Tôi biết anh cố gắng trốn tránh để ít giáp mặt với tôi nhất. Cũng chẳng còn những giây phút ấm nồng anh ôm hôn thắm thiết. Và đặc biệt, anh không còn muốn bật đèn ngủ như trước nữa.
Ảnh minh họa
Mỗi khi tiếng huýt sao vang lên phía ngoài hiên là tôi biết anh đã về. Nhưng những âm thanh đó bỗng im bặt khi bước chân anh bước qua ngưỡng cửa của căn nhà. Anh nhìn tôi bằng con mắt lơ đãng và lúc nào cũng nói những câu tẻ nhạt thay cho lời chào.
Tôi sung sướng ngóng chờ anh trở về nhà như một đứa trẻ chờ mong mẹ đi chợ về cho quà. Đón từ tay anh chiếc cặp sách nặng trịch và cái nhìn thiếu thiện cảm mà sao lòng tôi lại thấy ấm áp vô cùng. Tôi biết rằng, trước khi trở về nhà với tôi anh đã bên cạnh người đàn bà khác nhưng tôi không thể giận dỗi, hờn ghen như những người vợ khác. Tôi vẫn phải vui vẻ, thậm chí là vẫn âu yếm, đón đưa anh như một nghĩa vụ buồn tẻ. Bởi lẽ tôi là một “con thiên nga gẫy cánh”.
Tôi thầm nguyền rủa cho cái chân tật nguyền của mình, nguyền rủa vụ tai nạn thảm khốc và ác nghiệt đó. Nếu nó không xảy đến, có lẽ giờ này tôi đang sống trong một gia đình ngập tràn hạnh phúc chứ đâu phải sống một cuộc sống buồn tủi và đầy uất hận như thế này. Nó đã cướp mất anh, cướp mất đứa con mới ba tháng tuổi của tôi, cướp đi nhan sắc mặn mà ngày nào anh say mê đắm đuối, xô đẩy cuộc đời tôi vào những chuỗi ngày cùng cực, tăm tối không lối thoát.
Trong ký ức của tôi sẽ không bao giờ quên được cái ngày kinh hoàng, đẫm nước mắt đó. Hôm ấy anh chính thức được nhận chức trưởng phòng. Vì muốn anh vui, muốn vợ chồng có những giây phút lãng mạn bên nhau nên tôi muốn tự tay chuẩn bị bữa cơm thịnh soạn thay lời chúc mừng anh, cũng như chúc mừng đứa trẻ trong bụng – kết quả tình yêu của hai vợ chồng.
Video đang HOT
Cuối cùng mâm cơm đã được trang hoàng xong xuôi. Nhưng hình như vẫn còn thiếu một cái gì đó. Nhìn trước, nhìn sau tôi mới phát hiện ra chưa mua hoa và quà tặng anh. Tôi cuống cuồng dắt xe ra khỏi nhà rồi phóng tới cửa hàng gần nhất. Một bó ly trắng toát cùng một lọ nước hoa hàng hiệu chắc hẳn sẽ làm anh thấy thích thú. Chồng tôi đã được thăng chức nên phải ra dáng một chút chứ. Chút nước hoa sẽ làm anh thấy tự tin hơn khi đứng trước mọi người.
Lòng tôi hứng khởi bao nhiêu khi tưởng tượng ra ánh mắt anh tràn ngập hạnh phúc khi đón nhận nó từ tay mgười vợ yêu. Và anh sẽ nhấc bổng tôi lên, đặt lên môi tôi một nụ hôn ngọt ngào, dài bất tận. Chúng tôi sẽ có một bữa tối ngọt ngào và lãng mạn bên nhau. Chỉ cần nghĩ vậy thôi là lòng tôi lại thấy rộn ràng, mãn nguyện lắm. Tôi mong ngóng nhanh chóng quay trở về nhà để đón anh, sà vào vòng tay yêu thương của anh.
Nhưng mọi thứ chỉ diễn ra trong trí tưởng tượng mà thôi. Bữa cơm đầm ấm, lãng mạn đó bây giờ và mĩ mãi sau này sẽ chẳng bao giờ diễn ra. Và đó cũng là lần hạnh phúc cuối cùng của tôi khi nghĩ về anh, nghĩ về người chồng yêu thương của mình.
Chiếc ô tô mất lái lao vào tôi ngay trước cánh cổng ngôi nhà đang rộng mở đón chờ tôi. Hạnh phúc như đóng sầm lại trước con mắt ngỡ ngàng, bàng hoàng của tôi. Bất giác tôi ngã khụy xuống, không biết chuyện gì đang diễn ra xung quanh. Khi tỉnh giấc, tôi thấy mọi thứ xung quanh là một màu trắng toát, có tiếng người nói ồn ào xung quanh. Thì ra tôi đang nằm trong bệnh viện.
Sau 3 tháng điều trị, tôi trở về nhà với đôi chân cà nhắc và một bên mặt đỏ hồng vì sẹo. Mỗi lần nhìn thấy mình trong gương tôi thấy vô cùng tủi nhục và xót xa. Và khi ánh mắt của anh dừng lại trên thân hình của tôi cũng là lúc tôi thấy toàn thân mình như run lên một cách sợ hãi. Tôi biết anh cố gắng trốn tránh và ít giáp mặt với tôi. Cũng chẳng còn đâu những giây phút ấm nồng tôi được anh ôm hôn thắm thiết. Anh luôn ra phòng khách đọc sách tới khuya. Và đặc biệt, anh không còn muốn bật đèn ngủ như trước nữa.
Tôi biết anh có người đàn bà khác bên ngoài nhưng không thể ngăn cản anh vì cô ấy đẹp hơn tôi, không có cái chân tật nguyền như tôi. Mỗi lúc nghĩ đến như vậy tôi luôn nói nói bằng giọng tủi hờn hơn là mỉa mai. Những lúc đó anh thường im lặng và đêm đến lại ra salong ngủ. Tôi chan chứa trong niềm đau không tên.
Khi ở bên cạnh người đàn bà đó, tôi được biết anh luôn tươi cười hạnh phúc, thậm chí anh còn cố tình bắt chước dáng vẻ khó khăn của tôi khi cất bước hòng làm người đàn bà đó vui vẻ. Tôi như muốn quên đi tất cả, muốn từ bỏ các thế gian đầy bất công và đáng ghét này nhưng tôi không thể. Mỗi lần định tự kết liễu đời mình là tôi lại thấy sợ. Và rồi tôi lại cam chịu tất cả, kể cả những lời nói dối mà anh dành cho tôi.
Nhưng đau đớn hơn là chính anh lại rắp tâm đưa người vợ anh bao năm gối ấp tay kề vào trong bệnh viện tâm thần. Lúc thuốc mê đã dần tan cũng là lúc tôi nhận ra mọi chuyện. Anh và người đàn bà đó đang tay trong tay đứng trước mặt tôi mà chỉ trỏ, bàn tán. Họ nghĩ tôi là một bệnh nhân tâm thần và tôi không hề hay biết mọi chuyện xung quanh.
Trước ánh mắt như van xin thảm thiết của tôi, anh nhìn tôi như người xa lạ rồi từ từ bước giật lùi về phía cánh cửa đang mở. Người đàn bà ấy thốt ra “chị ta còn bị điên hả anh? Tội nghiệp quá!” làm tim tôi như quặn thắt. Trong mắt họ tôi chỉ là một con điên, không hơn không kém. Họ bước đi và không bao giờ quay lại căn phòng này nữa. Còn tôi luôn băn khoăn tự hỏi không biết mình đang bị tâm thần thật nên người ta giữ tôi lại đây hay tôi đang cố trốn tránh nỗi đau? Tôi phải làm sao khi đã đang ở trong căn phòng ngột ngạt này?
Theo Afamily
Phá thai đi rồi chúng mình lại yêu nhau
Sau một lần cãi vã, chúng tôi chia tay nhau. Lần cuối cùng ấy, tôi đã trót mang giọt máu của anh ta trong mình. Để dụ dỗ tôi phá cái thai, anh ta bảo "phá thai đi rồi chúng mình lại yêu nhau" và hứa hẹn đủ điều.
Tôi và người yêu tôi yêu nhau đã 7 năm. Dù yêu nhau lâu như vậy nhưng chúng tôi đều đang còn trẻ. 16 tuổi gặp nhau tại trường phổ thông, chúng tôi đem lòng yêu mến nhau từ đó. Tôi là mối tình đầu của anh ấy. Đến thời điểm này, hai chúng tôi đều đã ổn định công việc. Tôi làm kế toán một công ty tư nhân còn anh ấy làm cảnh sát khu vực tại nội thành Hà Nội.
Yêu nhau lâu vậy, chúng tôi dự định tầm 24 hoặc 25 tuổi sẽ kết hôn. Người tính không bằng trời tính. Tôi phát hiện anh ta lằng nhằng với một cô gái khác và chúng tôi đã cãi nhau một trận rất to. Không thể thỏa hiệp, chúng tôi đã quyết định sẽ chia tay nhau. Trước đây, tôi đã rất nhiều lần tha thứ cho anh ấy, nhưng lần này thì mọi thứ không thể duy trì được nữa. Tôi chỉ không ngờ, lần gặp nhau cuối cùng đó tôi đã có thai.
Anh ấy không chối bỏ nhưng tỏ thái độ rất giận tôi vì đã không phòng tránh cẩn thận. Trước đây, tôi vẫn chủ động phòng tránh kỹ càng. Lần này, do tâm lý xác định là chia tay, chẳng cần đề phòng gì nữa nên tôi đã ngừng uống thuốc. Tôi rất đau khổ và tự trách móc bản thân đã để xảy ra chuyện này khi hai đứa quyết định chia tay.
Ảnh minh họa.
Rồi gia đình hai bên biết chuyện, bố mẹ anh ấy và gia đình tôi đã gặp nhau 2 lần để bàn chuyện nhưng cả hai lần anh ấy đều vắng mặt. Sau khi im lặng và trốn tránh không gặp gỡ tất cả mọi người, kể cả gia đình anh ấy, gia đình tôi và tôi. Anh ta quyết định gặp tôi và tuyên bố là không muốn cưới vì chưa sẵn sàng.
Muốn con mình sinh ra được khai sinh đầy đủ nên tôi đề nghị anh ta đăng kí kết hôn, không cần cưới. Dù vậy, anh ta nhất quyết từ chối với lí do anh ta là công an, phải làm thù tục thẩm tra lý lịch rất mất thời gian. Tôi thừa biết, đó chỉ là lí do để anh ta chối bỏ đứa con, trốn tránh trách nhiệm của mình. Đồng thời không muốn ràng buộc gì với tôi và đứa con.
Tôi buồn và suy nghĩ rất nhiều.Thời gian mang thai, tôi nghén và không ăn uống được. Anh ta không bội bạc đến mức không nhắn tin, hỏi han, quan tâm hay mua đồ ăn chăm tôi dù cũng chỉ được... 2 lần. Nhưng tôi hiểu anh ấy muốn gì. Anh ta chỉ muốn dỗ dành tôi để tôi phá bỏ cái thai. Vì nếu tôi sinh con, anh ấy sẽ bị đuổi ra khỏi ngành nếu không chịu đăng ký kết hôn. Ấm ức, tôi nói anh ta nhiều câu không ra gì.
Điều tôi không thể tưởng tượng nổi là anh ấy buông 1 câu đầy thách thức: Tôi không cưới, cũng không đăng ký, nhà cô muốn kiện thì cứ kiện, thằng này không cần. Nghe xong, tôi thực sự thất vọng và đã khóc rất nhiều.
Ba ngày sau, tôi nhắn tin cho anh ấy nói rằng sẽ bỏ cái thai để tìm một tương lai mới bên người đàn ông tử tế khác. Anh ta giả đò nhắn tin lại bảo nếu tôi bỏ thai rồi thì quay về tiếp tục yêu anh rồi năm sau cưới. Tôi thừa biết đấy chỉ là lời có cánh để tôi an tâm. Thực tế, tôi quyết định sẽ không làm chuyện tội lỗi và giữ em bé lại nhưng anh ấy thì không biết gì và vẫn đinh ninh là tôi sẽ bỏ con.
Hiện giờ đã 1 tuần hai chúng tôi không liên lạc gì với nhau nữa. Bố mẹ anh ấy cũng không còn gọi điện hỏi thăm tình hình sức khỏe và đi khám của tôi. Dù buồn nhưng tôi cảm thấy mình vẫn còn may mắn khi gia đình luôn ở bên và tạo điều kiện để tôi có đủ khả năng làm mẹ đơn thân. Tôi không còn yêu, cũng không còn muốn cưới đề chung sống với người đàn ông bội bạc đó, Nhưng tôi không muốn đứa con mình sinh ra chịu thiệt thòi, điều tiếng và giấy khai sinh của con bị trống. Tôi phải làm sao đây?
Theo VNE
Cai game cho chồng bằng cách trở thành game thủ Giờ tôi mới hiểu cái cảnh "có chồng hờ hững cũng như không" khi suốt ngày chồng chỉ chăm chăm vào máy tính để chơi game, mặc vợ kêu gào thảm thiết. Cuộc sống đúng là chẳng đơn giản chút nào, giữa cuộc sống độc thân và đã có gia đình quả thực khác nhau. Không ít người vỡ mộng khi bước vào...