Nỗi đau của một người đàn bà cam chịu
Đã bao lần Huyền nuôi ý định quay trở về căn nhà ấy. Đó là nơi chứa chan bao nhiêu kỷ niệm của một thời tuổi trẻ của cô.
Huyền biết giờ đây cô không còn được sở hữu căn nhà ấy, không còn quyền tự do ra vào căn nhà vốn quen thuộc như thời tuổi trẻ Huyền đã trải qua, nhưng trong cô vẫn còn nguyên vẹn những khoảnh khắc thân thuộc của một thời lầm lỡ.
Cô tần ngần dừng bước bên bậu cửa ra vào, ghé mắt ngắm nhìn chiếc giường đôi vợ chồng cô vẫn thường nằm ngủ. Kia là căn bếp chật chội nơi cô vẫn thường chăm chỉ nấu những bữa ăn ngon sốt dẻo cho chồng con. Kia là chiếc tủ quần áo vẫn thường treo đầy những bộ quần áo sạch sẽ do tay Huyền giặt cho bé Thu.
Còn kia là chiếc ghế bé Thu vẫn ngồi tô tranh vẽ. Tất cả vẫn còn y nguyên như những ngày tháng thân thuộc Huyền sống trong căn nhà nhỏ này. Chỉ có một điều khác là chủ nhân căn nhà đã thay thế Huyền bằng một người đàn bà khác. Người đàn bà đó phải nhận trách nhiệm chăm sóc bé Thu như một người giúp việc thực thụ.
Phần thưởng cho “người giúp việc” là quyền sở hữu căn nhà cùng một phần tình cảm của Lâm, chồng Huyền dành cho người đàn bà ấy. Đó là những khoảnh khắc yêu thương như những ngày Huyền được tận hưởng bên Lâm, đó là những cuộc ngao du trên chiếc xe máy đời mới như trước kia Lâm vẫn thường chở hai mẹ con Huyền đi dạo phố mỗi buổi sớm hôm. Mọi việc diễn ra có vẻ ổn thỏa. Thiếu bàn tay chăm sóc của vợ không còn là khó khăn đối với Lâm, bởi xung quanh anh lúc nào cũng có vài ba bóng hồng sẵn sàng phục vụ vô điều kiện.
Lâm hào hoa, lại giàu có, nên đàn bà đến với anh dễ như trở lòng bàn tay. Nhưng cũng chính vì dễ dàng như vậy nên đàn bà dễ đến với anh thì cũng dễ ra đi. Chỉ tội cho con bé Thu chưa kịp thích nghi với cô bồ này của bố đã lại phải làm quen với cô bồ khác. Tất cả họ đều phải phục vụ bố con Lâm như những người giúp việc thực thụ. Nhưng không phải vì thế mà cái Thu sung sướng.
Lâm hào hoa, lại giàu có, nên đàn bà đến với anh dễ như trở lòng bàn tay… (Ảnh minh họa)
Trái lại, con bé thấy mình rất khổ tâm. Còn bé nhưng nó đã không cảm nhận được hạnh phúc từ những người tình của bố. Nó chưa diễn tả tâm trạng được bằng lời. Nhưng nó biết khóc. Nó khóc khi hết người tình này đến người tình khác của bố ra vào nhà như đi chợ.
Bố Lâm cùng những tình nhân không biết phải làm sao cho con bé nín. Gặng hỏi mãi cuối cùng cái Thu cũng bật lên mong muốn của nó. Đó là được gặp mẹ, được ở bên mẹ Huyền và ngủ cùng mẹ Huyền. Thật lòng, Lâm không muốn tái diễn những ngày chung sống vợ chồng với mẹ cái Thu, bởi những phút lỡ làng trong đời Lâm đã giết chết tình cảm vợ chồng, Huyền bỏ đi nhưng trong tình huống này thì không ai khác ngoài Huyền có thể làm con bé thôi khóc mếu. Buộc lòng Lâm phải bấm số máy của Huyền để gọi vợ về.
Video đang HOT
Ở một nơi rất xa căn nhà chứa đầy kỷ niệm u ám ấy, Huyền đã bao ngày đấu tranh tư tưởng xem thử có nên trở về hay không? Nhưng cuối cùng tình mẫu tử đã thắng. Huyền đã quyết định quay trở về căn nhà đối với cô chỉ toàn tội lỗi chỉ vì thương con. Huyền đã đứng bên bậu cửa ra vào rất lâu, ngó qua khe cửa sổ thay vì bật tung cánh cửa để lao vào ôm lấy con.
Cô đã đứng khóc rất lâu, khi nhìn qua khe cửa sổ thấy đứa con dứt ruột đẻ ra của mình phải ngồi một mình trong góc tối ăn một bát cơm lèo tèo mấy sợi thức ăn. Trong lúc đó, Lâm – chồng cô cùng một người phụ nữ khác ngồi đàng hoàng trên bàn ăn với đầy đủ những thức ăn sơn hào hải vị bày chật cả mâm. Huyền bật khóc khi nhìn rõ thân thể cái Thu gầy tọp hẳn đi, mặt quắt lại bằng hai ngón tay chéo, nó ngồi một mình trong bóng tối nhai trệu trạo mấy miếng cơm hôi. Mới có vài tuần xa con mà giờ đây Huyền không nhận ra con bé nữa.
Nghe tiếng thút thít ngoài khe cửa, Lâm đẩy cửa bước ra, thấy Huyền đang đứng khóc. Chờ cho cơn thổn thức bớt nguôi ngoai, Lâm nói với Huyền: “Vào nhà đi”. Như chỉ chờ có thế, Huyền đẩy cửa lao vào ôm chầm lấy bé Thu. Con bé nhìn thấy mẹ về thì mừng hú lên, thôi khóc, nín bặt luôn. Nó ríu rít kể đủ thứ chuyện trong lúc người đàn bà ngồi cùng mâm với bố nó lặng lẽ cúi mặt.
Chờ cho con bé qua cơn xúc động, Lâm thủng thẳng nói: “Cô đã về thì cứ ở lại đây. Còn cô kia không mau mau đóng gói mà về với cố hương, còn ngồi trơ trơ ra đấy!” Huyền bật đứng dậy chặn lời: “Thì anh cứ để cho chị ấy ăn nốt bữa cơm đã. Chẳng gì thì cũng…”
Lâm nhẩy bổ tới bóp mạnh vào yết hầu Huyền: “Thì cũng làm sao! Cô không định nói là bồ bịch của nhau đấy chứ!” Huyền lắc mạnh cố nhoài ra khỏi những ngón tay như gọng kìm siết chặt lấy cổ. Thấy tình thế nguy nan, người phụ nữ lạ mặt chạy vội tới ứng cứu cho Huyền, van xin Lâm nới lỏng vòng tay đang ghì chặt cổ vợ. Không thấy Huyền phản ứng thêm gì nữa, Lâm dần nới lỏng vòng tay, đồng thời la lối buộc người phụ nữ kia phải ra ngay khỏi nhà. Cho đến lúc kịp hoàn hồn mở được mắt ra thì Huyền đã không thấy bóng dáng người phụ nữ kia đâu nữa.
Huyền đã bỏ qua tất cả để tiếp nối những ngày chung sống cùng Lâm. Tất cả là chỉ vì con bé. Huyền chịu đựng tất cả, kể cả đòn roi vũ phu của chồng cũng chỉ là vì con. Bé Thu từ ngày có bàn tay chăm sóc của mẹ trở nên bụ bẫm và vui tươi hơn, không còn những đêm dài con bé ỉ ôi khóc thầm đòi hơi mẹ.
Lâm thì chứng nào vẫn tật ấy, chẳng thay đổi khả dĩ hơn chút nào. Huyền nhẫn nhịn hơn để được chung sống cùng con, những mong sao con gái bớt khổ khi được sống chung cùng bố mẹ đẻ. Cái Thu biết được điều đó. Nó thương mẹ vô cùng nhưng không biết phải làm sao cho mẹ đỡ phải chịu trận đòn roi khi sống chung với bố. Nó chỉ biết động viên mẹ bằng những tâm sự thật lòng: “Cơm mẹ nấu ngon thật! Hơn hẳn cơm canh các cô thường đến đây nấu cho bố con ăn, vừa cứng lại vừa cay, nấu cứ cho ớt vào canh làm con ăn không được”.
Đã không biết bao nhiêu lần Huyền chan nước mắt cùng cơm khi nghe những lời kể rất thật và rất thương tâm đó của con bé. Có lần cầm lòng chẳng đặng, Huyền nói thẳng vào mặt Lâm: “Sau này nếu không sống được với nhau, anh nhớ lấy cô nào đừng cho ớt vào canh làm con bé không ăn được đấy nhé.” Ngay lập tức, một cái tát nảy lửa phang thẳng vào mặt Huyền, kèm theo đó là câu chửi thề Lâm thường dành cho vợ mỗi khi tức khí nổi cơn điên.
Đã rất nhiều lần cô muốn nổi loạn phản ứng lại với Lâm nhưng sợ đòn thù nên lại không dám hé răng nửa lời… (Ảnh minh họa)
Cái Thu thấy mẹ ôm lấy mặt quay quay mấy vòng trước khi ngã sóng xoài ra đất thì khóc thét lên. Trong cơn phẫn chí, Lâm đẩy cả hai mẹ con ra khỏi phòng rồi khóa trái cửa lại ở lì trong đó. Thế là hai mẹ con Huyền có một đêm nằm không màn, không chiếu, không chăn đắp ở trên gác thượng, đành để mặc cho lũ muỗi đói tha hồ “làm thịt” cả hai mẹ con.
Khổ sở đến mấy Huyền cũng cam chịu được để được ở gần và chăm sóc con. Nhưng cái mùi đàn bà xa lạ ám vào da thịt, quần áo Lâm sau mỗi buổi đêm nhậu nhẹt say xỉn trở về nhà làm cô không ăn không ngủ được. Huyền ghê tởm cái mùi pha tạp ô uế ấy. Đã rất nhiều lần cô muốn nổi loạn phản ứng lại với Lâm nhưng sợ đòn thù nên lại không dám hé răng nửa lời.
Thế rồi kế đến là những chuỗi ngày Lâm biến đi mất dạng một cách mờ ám, rồi đột ngột trở về nhà bơ phờ tiều tụy, chẳng còn một chút sinh khí nhiệt huyết nào ngoại trừ những đêm dài Lâm ôm máy điện thoại tâm sự với những người phụ nữ mà Huyền chưa từng bao giờ được biết tới. Nếu Lâm không gọi cho họ, thế nào đêm đó Huyền và con bé Thu cũng mất ngủ bởi những tràng điện thoại kéo dài réo gọi Lâm. Có lần mệt quá Lâm thiếp đi. Huyền buộc lòng phải nhấc máy để rồi thẫn thờ tuyệt vọng bởi những lời da diết đường mật của một người đàn bà nào đó ở đầu dây bên kia dành cho chồng mình.
Và có một lần, Huyền đang đờ đẫn như hóa đá khi nghe điện thoại của Lâm thì Lâm chợt bừng tỉnh. Như một con thú hoang bị mất mồi, Lâm chồm tới một tay cướp lấy điện thoại trong tay vợ, một tay túm tóc Huyền lôi xềnh xệch trên nền nhà. Giọng Lâm rít lên như con thú hoang đang nắm trong tay miếng mồi ngon béo bở: “Cái con đàn bà vô lối kia! Mày không biết mày là ai mà lại dám nghe trộm điện thoại của ông hở?! Cái loại đàn bà bỏ nhà theo giai sao không chết đi cho chồng con nhẹ nợ, lại còn vác cái mặt lăng loàn về trêu ngươi ông hở?!” Rồi lại đấm, lại đá, lại văng tục chửi thề…
Huyền không còn nén chịu thêm được hơn nữa. Không như mọi lần, lần này Huyền không thể tha thứ cho chồng thêm một lần nào nữa. Cô bỏ chạy đi trong đêm mưa, và quay lại vài ngày sau đó với tờ đơn ly dị trong tay.
Theo VNE
Nỗi đau khổ của người vợ trẻ mang thai bị chồng đánh phải nhập viện
Lấy phải gã chồng vũ phu, người vợ trẻ chẳng có được một ngày vui vì phải sống cảnh "địa ngục trần gian". Tận cùng của nỗi đau nhưng chị vẫn cắn răng chịu đựng để gia đình êm thấm. Nhưng chỉ vì "dám" tự ý đi khám thai theo định kỳ mà không báo với chồng, chị bị gã chồng vũ phu đánh đập thừa sống thiếu chết. Được cứu chữa kịp thời, chị và đứa con trong bụng đã tai qua nạn khỏi nhưng nỗi đau tâm hồn thì chẳng thể nguôi ngoai.
Chị Tuyết
Lấy nhầm gã vũ phu
Đến thị trấn Bồng Sơn (huyện Hoài Nhơn, tỉnh Bình Định) hỏi về trường hợp người vợ trẻ đang mang thai 8 tháng tuổi vẫn bị chồng nhẫn tâm đánh đập đến nỗi nhập viện ai ai cũng lắc đầu ngao ngán. Mọi người từ già đến trẻ đều xót xa cho người phụ nữ trẻ đã mang phận bạc vì lỡ trao đời mình cho gã chồng vô nhân tính để rồi phải nếm trải những nỗi khốn khổ chẳng ai bằng. "Có ai đang mang thai 8 tháng mà lại bị chồng đánh đến chết đi sống lại như vậy cơ chứ?", một cụ già hàng xóm ngậm ngùi tâm sự khi thấy chúng tôi hỏi đến trường hợp này. Người phụ nữ bất hạnh được nói đến ở đây là chị Nguyễn Thị Thanh Tuyết (22 tuổi, trú tại thị trấn Bồng Sơn, huyện Hoài Nhơn, tỉnh Bình Định), còn người chồng tàn nhẫn ấy là Phan Ngọc Thủy (25 tuổi).
Sau ngày xuất viện, chị Tuyết đã về nương nhờ nhà mẹ đẻ vì không dám ở cùng chồng. Khi chúng tôi đến nhà, chị Tuyết đang bế đứa con gái 15 tháng tuổi trên tay nựng nịu, còn trong bụng chị là một bào thai đang chờ ngày sinh nở. Thấy khách hỏi chuyện gia đình mình, chị gượng cười chốc lát rồi cúi gằm mặt giấu đi nỗi buồn tủi chất chứa trong lòng. Những vết thương trên khuôn mặt tiều tụy của chị đã không còn nữa, nhưng nỗi buồn vẫn đầy ắp trong ánh mắt thẳm sâu bởi những ngày tháng chị sống trong bi kịch của gia đình.
Chúng tôi, những người khách lạ nghe người phụ nữ kể bi kịch đời mình mà không khỏi tội nghiệp cho chị.
Tuổi thơ của chị là những ngày tháng thiệt thòi so với đám bạn cùng trang lứa vì hoàn cảnh gia đình quá nghèo khó. Chị Tuyết kể mình sinh ra trong gia đình nông dân nghèo có 4 anh chị em. Là con thứ ba trong gia đình, cũng giống như anh chị, Tuyết chỉ được học hết cấp hai đã phải nghỉ vì nhà quá nghèo. Vừa rời sách vở, Tuyết đã phải chân ướt chân ráo vào TP Hồ Chí Minh làm đủ thứ nghề mưu sinh. Dù cuộc sống xa quê vô cùng gian nan nhưng chị vẫn chăm chỉ làm lụng để có thể lo cho bản thân và chắt bóp tiền phụ giúp gia đình, nuôi đứa em út ăn học. Năm lên 18 tuổi, được bạn bè giới thiệu, chị Tuyết gặp một chàng trai lớn hơn mình 3 tuổi ở cùng thị trấn, đó chính là Thủy. Thấy cô gái xinh đẹp lại chăm chỉ hiền lành, Thủy chết mê chết mệt rồi trộm thương trộm nhớ. Sau thời gian quen biết, Thủy liền tán tỉnh với hy vọng "cưa" được cô gái xinh đẹp và hiền thục này. "Mưa dầm thấm lâu", chị Tuyết dù ban đầu chẳng có mấy ấn tượng về Thủy nhưng sau đó cũng xiêu lòng trước những lời nói ngọt ngào của người đàn ông này. Một năm sau ngày quen biết, chị đồng ý kết duyên cùng Thủy với mong ước cùng nhau xây dựng mái ấm gia đình. Chẳng ai ngờ được ngày chị bước lên xe hoa về nhà chồng cũng là lúc bắt đầu bi kịch người phụ nữ bất hạnh này.
Tình yêu ban đầu đẹp là thế, nhưng rồi cuộc sống vợ chồng trẻ ngay từ những ngày đầu đã không "xuôi chèo mát mái" như trong trí tưởng tượng của chị. Cảnh sống nghèo khó khiến hai người nảy sinh mâu thuẫn từ những bất đồng trong suy nghĩ, và cả chuyện tiền bạc. Là người nóng nảy lại có tính bạo lực, Thủy thường đánh đập vợ để giải quyết những bất hòa nảy sinh trong đời sống vợ chồng. Về nhà chồng mới được vài tháng chị Tuyết đã phải nếm trải những trận đòn của gã chồng. Ngày mới quen nhau Thủy hết lòng chiều chuộng người mình yêu, thế nhưng đến khi về làm vợ làm chồng thì Thủy mới bộc lộ tính vũ phu của mình.
Biết mình lấy nhầm kẻ vũ phu nhưng vì "ván đã đóng thuyền", chị chỉ còn cách chịu đựng trong câm lặng. Từ một cô gái trẻ đẹp, chẳng mấy chốc chị trở nên tàn tạ, sống cảnh lầm lũi dưới sự hành hạ của chồng. Chẳng những đánh đập, Thủy còn ngang ngược chửi bới, xúc phạm vợ thậm tệ. Không muốn làm cho bố mẹ phải buồn lòng, chị cam chịu tất cả với hy vọng giữ được mái ấm gia đình, mong một ngày chồng suy nghĩ lại mà đối tốt với mình, cũng như với những đứa con. Nhưng hy vọng của người phụ nữ mỗi ngày càng thêm mong manh rồi chị dần rơi vào chán nản, tuyệt vọng. Không còn cam chịu được nữa, đầu tháng 4 vừa rồi chị Tuyết làm đơn xin ly hôn. Dù biết rằng mình không mang lại hạnh phúc cho vợ nhưng Thủy lại lấy việc đó làm cái cớ để đánh đập vợ nhiều hơn.
Trước sự hung bạo của gã, chị thấy vô cùng bất an nên quyết định bế con về tá túc nhà mẹ đẻ. Cuộc chạy trốn này khiến chị bị Thủy tìm đến tận nhà hành hung. Không muốn làm ảnh hưởng đến cha mẹ già, chị nước mắt ngắn dài tay xách nách mang đưa con gái về lại ngôi nhà như địa ngục của mình. Bà Hồ Thị Tám (53 tuổi, mẹ chị Tuyết) đau đớn cho biết: "Làm cha làm mẹ ai chẳng mong con có được gia đình êm ấm. Nhưng mà trời xui đất khiến thế nào con Tuyết lại gặp thằng chồng hung dữ như thế. Ban đầu nó chẳng nói gì cho cha mẹ biết cả mà chỉ im lặng chịu đựng. Đến khi không chịu nổi nữa thì nó về nhà vừa khóc. Nhìn con gái bị hành hạ tôi đau lòng lắm, nhưng nó giờ là con người ta rồi. Tội nghiệp con tôi!".
Đi khám thai không báo cũng chịu đòn
Sự việc lên đến đỉnh điểm khi chiều ngày 26-4, chị Tuyết bế con gái đến gửi mẹ đẻ trông nom hộ để đi khám thai theo định kỳ tại trạm y tế của thị trấn. Khi chị vừa tạm biệt mẹ và con gái thì Thủy từ bên ngoài lao vào nhà chửi bới. Chị Tuyết chưa kịp giải thích một lời nào thì gã chồng vũ phu đã cầm khúc cây lao vào đánh đập chị điên cuồng. Chị Tuyết sợ ảnh hưởng đến đứa con 8 tháng tuổi trong bụng nên vừa dùng lưng, vai mình đỡ đòn vừa khóc lóc van xin. Nước mắt của chị vẫn không khiến Thủy động lòng thương xót, gã vẫn tiếp tục trút những trận đòn xuống người vợ. Những người hàng xóm thấy vậy không thể làm ngơ được nữa liền xúm vào can ngăn. Thủy vẫn chẳng chịu ngừng tay mà còn điên tiết quát mắng vợ. "Ai cho mày qua đây hả con kia. Tao chưa cho mày đi khám thai sao mày lại tự ý đi. Mày muốn thách thức tao phải không. Để coi lần này mày có đi được nữa không?!", một người hàng xóm thuật lại những câu chửi bới của Thủy với vợ như thế với chúng tôi. Nhớ lại sự việc, ông Nguyễn Hữu Thành (53 tuổi, cha ruột chị Tuyết) khổ sở cho biết: "Hàng xóm vào can ngăn nhưng thằng Thủy vẫn không tha cho vợ. Chỉ đến khi con Tuyết đau đớn quá gục ngã, bất tỉnh, khúc bạch đàn gãy làm 5 đoạn thì thằng Thủy mới chịu dừng tay. Chưa chịu thôi, trước khi ra về nó còn hỗn láo rằng: "Mày ở nhà cha mẹ mày đi, chứ về lại nhà tao là tao xẻ thịt đó!". Thấy mình bị xúc phạm, tôi khuyên Thủy bình tĩnh lại để vợ chồng dạy bảo nhau, còn hai con nhỏ nữa, nhưng nó lại tiếp tục xúc phạm cả cha mẹ vợ với thái độ hết sức hỗn láo. Con Tuyết bạc phận lắm mới lấy phải thằng chồng như vậy...".
Sau khi bị chồng hành hung, chị Tuyết được gia đình đưa đi cấp cứu tại Bệnh viện Đa khoa khu vực Bồng Sơn (thị trấn Bồng Sơn, huyện Hoài Nhơn). Các bác sĩ cho biết toàn thân chị Tuyết chằng chịt những vết bầm tím từ thắt lưng xuống hai bên đùi sưng tấy đau nhức. Nhìn người phụ nữ bụng mang dạ chửa bị đánh đập mà mọi người chẳng ai cầm lòng được. Sau 10 ngày nằm viện điều trị, chị Tuyết được cha mẹ đưa về nhà chăm sóc. Sau 3 tuần xảy ra vụ việc, chị Thủy nhìn có vẻ đã lành lặn nhưng trong người vẫn còn đau nhức. Nhớ lại sự việc kinh hoàng, chị Tuyết như muốn uất nghẹn: "Anh ta đánh đập tôi đã đành, đằng này anh ta lại không mảy may nghĩ đến đứa con trong bụng. Sau ngày tôi nhập viện anh ta cũng chẳng đoái hoài gì tới vợ con. Có người chồng người cha nào lại như vậy không chứ!".
Sau khi vụ việc xảy ra, Công an thị trấn Bồng Sơn đã tiến hành xác minh vụ việc để điều tra làm rõ, đưa ra hình thức xử lý Thủy về hành vi bạo lực gia đình. Mặc dù được mọi người động viên nhưng chị Tuyết vẫn chưa có được giây phút nhẹ nhõm. Bởi ngoài sự đau khổ, chị còn phải sống trong tâm lý sợ hãi. Vì với bản tính thô bạo, Thủy có thể tìm đến chị bất cứ lúc nào để trút cơn giận lên vợ con. Nhìn con gái sống trong âu lo, bà Tám buồn phiền: "Chẳng mấy khi tôi thấy nó cười cả. Mỗi lần nhắc đến thằng Thủy là nó lại ôm mặt khóc. Tôi đau lòng lắm nhưng ngoài an ủi động viên con thì không biết làm gì hơn. Mong sao sau này nó đỡ khổ chứ cứ như thế này thì bậc làm cha mẹ như chúng tôi có chết cũng khó nhắm mắt!". Ông Nguyễn Văn Minh (Trưởng khối Phụ Đức) bức xúc cho biết: "Với những hành vi bạo lực gia đình như trên, chúng tôi kiên quyết chuyển toàn bộ biên bản ban đầu cho cơ quan công an tiếp tục điều tra xử lý. Hành vi đánh đập vợ gây thương tích như vậy cũng làm ảnh hưởng đến an ninh trật tự địa phương. Vì vậy nên không thể nương nhẹ được".
Theo ANTD
Bi kịch của người mẹ nuôi con sau song sắt Tôi buôn ma túy để nuôi chồng cờ bạc và bị bắt khi đang bụng mang dạ chửa. Nhưng chồng tôi đã phụ bạc, bỏ rơi 2 mẹ con tôi. Và giờ đây, ở trong trại giam, sau những giờ phút khắc khoải đợi chồng trong tuyệt vọng... LTS: Tôi buôn ma túy để nuôi chồng cờ bạc và bị bắt khi đang...