Nỗi đau của gió
Buồn làm gì khi em là của anh nhưng anh không hề muốn giữ. Thật khó khăn để viết những dòng này cho anh, ngay lúc này đây em biết mình vẫn còn yêu anh lắm, nhưng em đã không thể khóc.
Em yêu anh điều đó có lẽ anh biết rất rõ, và em cũng biết anh yêu em. Vậy mà chúng ta vẫn cãi nhau vẫn nói những lời làm ta tổn thương.
Anh yêu em nhưng anh đâu biết người con gái anh yêu đã phải tủi hờn như thế nào trước những lời nói vô tình của anh. Có thể anh biết anh hiểu em muốn gì em nghĩ gì nhưng anh cũng biết em yêu anh nhiều lắm nên anh chẳng bận tâm tới cảm xúc của em phải không. Vì anh biết dù thế nào em cũng không buông tay anh phải không?
Em nhớ sau tết em nói rất rõ những gì em muốn, những gì em cần, em thích, và cũng nói rõ là chỉ cần anh vô tâm một lần nữa là em sẽ im lặng mà buông tay anh. Ấy vậy mà đã nhiều lần anh vô tình như thế nhưng em vẫn không thể buông tay, em vẫn nói cùng anh, có lẽ vì em đã quá yêu.
Anh biết không anh thật tốt và cũng thật lòng yêu em, em trân trọng điều đó, và càng trân trọng yêu quý tất cả những gì anh đã làm cho em. Em ước gì ta có thể trở về lúc xưa khi mà chỉ mới hiểu một ít về nhau vậy mà có thể chia sẻ cùng nhau thật nhiều và dành nhiều lời nói ngọt ngào nhau nghe, cái cảm giác ban đầu đó mấy ai tìm lại được anh nhỉ. Anh đi làm em rất vui và càng hạnh phúc khi anh được làm đúng nơi anh mong muốn. Nhưng đôi lần em cũng thủ thỉ cùng anh là đừng để bị xoáy vào công việc, em biết anh mới đi làm phải cố gắng thật nhiều nhưng khi rảnh anh cũng không dành nhiều thời gian cho em.
Anh nói lãnh lương anh sẽ điện thoại cho em, vậy mà đã nửa tháng rồi trôi qua ngày thì anh nói anh chưa nạp tiền, ngày thì anh lại bận đám giỗ… toàn là lí do đúng thì em chỉ biết buồn một mình em thôi.
Em tủi thân lắm không biết bao nhiêu lần em khóc thầm vì anh, anh đâu biết anh đi làm bận rộn cả ngày chỉ nhắn được vài tin nhắn tối đến nhắn được vài tin nhắn thì anh sạc điện thoại hoặc có việc gì đó làm, nên mỗi buổi tối đi làm về nhiều khi về trễ hơn 10h nhưng em vẫn nhắn tin anh là em về tới phòng rồi là em vừa đạp xe vừa nhắn tin anh đó vì em biết giờ đó là anh đã buồn ngủ rồi nếu không tranh thủ vừa đạp xe vừa nhắn tin anh thì khi em về tới phòng có lẽ anh sẽ đi ngủ liền thì em chỉ nhận được tin nhắn chúc ngủ ngon thôi, em sẽ buồn lắm anh ơi…
Buổi trưa nhắn tin rủ anh đi ăn mà lúc nào em cũng hồi hộp chờ tin nhắn trả lời sợ rằng anh mệt anh muốn nghỉ trưa, nên em không dám rủ hoặc sợ sẽ lại thất vọng tràn trề khi không được gặp nên chỉ biết chờ đợi sự chủ động từ anh mà thôi. Có lúc nào nhớ quá thì em cũng nhắn tin rủ đại anh đi được thì em hạnh phúc còn không thì…
Video đang HOT
Buồn làm gì khi em là của anh nhưng anh không hề muốn giữ (Ảnh minh họa)
Nhiều khi em nửa đùa nửa thật rằng hai đứa ở cùng nơi mà cứ như ở hai thành phố khác biệt xa xôi lắm. Anh kêu em là người lớn tí và thông cảm anh thật nhiều… em biết em hiểu chứ, nhưng anh có hiểu cho em không? Với anh nếu em thông cảm được cho anh thì anh cho rằng đó là việc em nên làm là nghĩa vụ là trách nhiệm của em, anh chẳng hề khen ngợi hoặc đánh giá cao sự thông cảm của em, anh cũng không ngọt ngào an ủi, còn ngược lại nếu lúc nào đó em không chịu được em trách anh thì anh cho rằng em ích kỉ em không biết thông cảm em thế này thế nọ.
Dạo gần đây em đi đâu làm gì anh nào có biết nên em buồn và hôm qua em đã trách anh, có lẽ anh cũng mệt mỏi nhiều với em nên anh đã nổi nóng như thế…
Nhiều khi giận nhau dẫu biết rằng em đã yêu một người có cái tôi rất cao, nhưng em vẫn thầm mong một cuốc điện thoại từ anh hay anh đến tận nhà với một món quà nho nhỏ trên tay… dẫu biết rằng với anh đó là điều không thể nhưng sao em vẫn mong điều đó xảy ra. Anh yêu em nhưng anh yêu bản thân anh nhiều hơn yêu cái tôi anh hơn…
Yêu nhau ai cũng có giận hờn nhưng quan trọng có cùng nhau vượt qua được không, nào là lời hứa không gì chia cách được… vậy mà đùng một cái chuyện nhỏ ta cũng nói nhau nghe những lời đau lòng. Lý thuyết thì dễ mà thực hành khó quá phải không anh?
Em biết bản thân mình còn nhiều suy nghĩ không đúng, nhưng biết làm sao hơn em ở trong hoàn cảnh này thì khó lòng mà suy nghĩ khác được, nên em sẽ tự mình tha thứ cho chính mình nếu như em có sai lầm gì đó, anh cũng vậy nhé đừng giận gì em nữa.
Buông tay anh đối với em là nỗi đau rất lớn, rồi đây em biết em sẽ phải khóc thật nhiều mỗi khi đêm về, sẽ rất nhớ hơi ấm của anh, cái nắm tay thật chặt những chiếc hôn ngọt ngào và những cái ôm thật chặt. Tình đầu mà anh, rồi những kỉ niệm ngọt ngào sẽ giết chết lòng em. Chắc em sẽ lại khóc nấc từng cơn khi vô tình bắt gặp những kỉ niệm của hai đứa, hay vô tình thấy cặp nào đó vòng tay nhau chạy xe ngoài đường như em và anh đã từng…. cũng không biết đến bao giờ em mới có thể cân bằng lại cuộc sống và tim em thôi thổn thức mỗi khi nghĩ về anh. Em sẽ nhớ anh lắm… không biết đến khi nào em mới có thể mỉm cười khi nghĩ về anh nghĩa là lúc đó lòng em thôi dậy sóng thì em có thể quên được anh.
Em là con gái, với em anh là tình đầu nên em đã yêu rất thật, yêu lắm anh à. Và một đứa con gái còn nặng tư tưởng như em sẽ càng khó quên được anh. Nào là tình đầu là tình cuối, chỉ yêu một lần… chính những tư tưởng này đã làm khổ em, từ nay em sẽ xóa bỏ những tư tưởng đó ra khỏi cuộc sống của em anh ạ. Bạn bè anh ai cũng nói mỗi khi hai đứa xa nhau anh rất buồn? Buồn làm gì khi em là của anh nhưng anh không hề muốn giữ.
Em không mong em có thể tìm được người khác tốt hơn anh vì với em anh đã là người hoàn hảo rồi nhưng sự hoàn hảo đó có lẽ không dành cho em.
Tình cảm là của cả hai nhưng anh đã nói “tùy em”, “em muốn làm gì em làm” nghĩa là anh đã không muốn giữ vậy thì em còn giữ làm gì một bàn tay đã muốn buông? Và anh nói như thế nghĩa là anh đã trao cái quyền quyết định cho em rồi thì đồng nghĩa với việc anh không còn quyền quyết định nữa.
Xin lỗi anh, em buông tay anh nhé…
Theo VNE
Phải lòng gã trai tân
Tôi vào nhà nghỉ quen thuộc, nhắn tin khiêu khích anh nhưng anh vẫn tắt máy
Ly dị chồng khi mới 26 tuổi. Tôi còn quá trẻ để bắt đầu cho một tập kế tiếp. Nhất là tôi chưa vướng bận con cái cũng như hoàn toàn tự chủ về kinh tế. Tôi chẳng mảy may thấy buồn gì cả. Trái lại, tôi còn thích thú với sự tự do vừa có được. Đó cũng là lý do để tôi lần lữa trong việc kết hôn lần thứ hai.
Tôi vẫn muốn tận hưởng sự tự do thêm vài năm nữa. Tôi mở lòng mình, tìm kiếm cơ hội lựa chọn một cách thoải mái. Thế nên đã có lúc danh sách bạn trai của tôi lấp đủ 7 tối mỗi tuần. Còn những cây si tình dài không kể hết. Facebook của tôi gần như hôm nào cũng phải vài lời tỏ tình, khen ngợi.
Những tối tôi đi hát, hoa mang về vài ôm. Những ngày lễ tết, sinh nhật tôi, quà tặng chất đống. Nói vậy chỉ để chắc chắn rằng tôi có giá đến thế nào bất chấp việc tôi đã từng một lần đò. Không hiếm những người tình của tôi nằng nặc đòi cưới. Trong đó phần nhiều là các chàng "zai tân". Họ chẳng nề hà chuyện tôi có một đời chồng. Nhưng quả thực tôi không muốn cưới ngay. Thế nên, cứ anh chàng nào giục cưới nhiều quá là tôi cho "nghỉ" Đông luôn. Không ít anh chàng chỉ xác định cặp kè với tôi, vui vẻ được lúc nào hay lúc đó. Những kiểu đàn ông như vậy thì tôi lại thích. Không muốn ràng buộc. Không muốn trách nhiệm. Và chưa thích cưới xin. Trong số đó có một anh chàng kém tôi đến 4 tuổi, năm nay vừa ra trường. Chúng tôi có những buổi tối vô cùng ngọt ngào bên nhau. Anh chàng đó cũng đang có bạn gái nhưng cũng đã chia tay bạn gái vì tôi yêu cầu (tôi luôn oái oăm như vậy với tất cả các chàng đến với tôi - dù chỉ vui vẻ cặp kè thì cũng không bao giờ được phép ngủ với cô gái nào ngoài tôi trong suốt thời gian yêu tôi).
Tôi thú thật là ban đầu chỉ là vấn đề sex. Anh chàng còn quá trẻ nên "chuyện ấy" cũng bồng bột và bản năng vô cùng. Tôi thích cái cách anh chàng lăn quay ra ngủ sau mỗi lần "lâm trận". Tôi thích cái cách anh chàng gồng mình lên để "giữ đạn", học mót vài chiêu trên phim mang ra thể hiện một cách ngốc nghếch. Tôi thấy mình giống như một bà chị của anh ta hơn là một người tình. Anh chàng tôn sùng tôi, nghe lời tôi cũng như nhất nhất đi theo tôi. Thậm chí ngay cả khi biết tôi có nhiều bạn trai khác, anh chàng cũng chấp nhận (dù hay thở dài buồn bã). Thế nên tôi có bao nhiêu bạn trai, tôi đã làm những gì, ở đâu, tôi đều kể cho anh chàng nghe hết. Tất nhiên, vì cái đầu của tôi luôn đi trước trái tim nên anh chàng này chưa bao giờ được đưa vào diện "để giấm" sau này lấy làm chồng. Ấy thế mà, tôi đã đau khổ vì anh chàng này.
Hôm ấy, theo lịch trình quen thuộc, tôi được anh chàng này đón đi ăn. Chúng tôi đi ăn hải sản vỉa hè. Sau đó chúng tôi tới quán bar quen thuộc, tôi sẽ lên hát vài bài (tôi rất thích hát và hát cũng rất hay). Bình thường thì kết thúc vụ bar sẽ là tới một nhà nghỉ nào đó. Nhưng lần này, anh chàng lại đưa tôi về nhà và bảo: "Long đã có bạn gái mới". Ban đầu tôi cũng chỉ gật gù định bụng rằng sẽ "dọa" cắt đứt với anh chàng nếu tôi phát hiện ra anh chàng này ngủ với cô bạn gái mới đó. Nhưng anh chàng đã nói luôn: "Vì thế, Long không thể ngủ với H được nữa. Chúng ta hãy trở về mối quan hệ chị em. Long vẫn sẽ đi nghe H hát, vẫn sẽ đưa H đi ăn uống nhưng sẽ không ngủ với nhau, không hôn nhau. Long không muốn làm điều ấy vì nó sẽ rất tổn thương cho bạn gái mới của Long". Cảm giác ngay lúc đó của tôi là giận, bực, khó chịu và tức tối nữa. Anh chàng nói như thể làm chuyện ấy với tôi là điều tồi tệ vậy.
Tôi bắt đầu nhớ da diết đến anh chàng này (Ảnh minh họa)
Ngay lúc đó, tôi đã xuống xe và đuổi thẳng cổ anh chàng, "Đừng bao giờ đến gặp tôi nữa". Anh chàng thở dài nhìn tôi rồi cũng bỏ đi. Sau vài chục phút anh chàng nhắn cho tôi một cái tin còn lộn ruột hơn nữa: "Vì Long đã yêu cô ấy thực sự rồi. Xin lỗi H nhé!" Khỏi phải nói tôi đã điên tiết như thế nào. Tôi xóa sạch số điện thoại, email của anh chàng này đi. Tuyệt giao. Ấy thế mà cũng chỉ được vài buổi, khi cơn giận đã cạn vơi và để lại một khoảng trống kinh khủng. Tôi bắt đầu nhớ da diết đến anh chàng này. Có những lúc mụ mị cả người, chạy xe qua những quán quen ngày xưa của hai đứa. Và nhắn tin. Và gọi điện. Làm đủ mọi trò để lôi kéo anh chàng. Nhưng cũng từ đó, anh chàng này lặn mất tăm. Không trả lời điện thoại, không trả lời tin nhắn, không gặp mặt. Và kể cả khi tôi dùng số điện thoại khác để gọi, anh ta nghe một cách hờ hững rồi cáo bận.
Tôi vào nhà nghỉ quen thuộc của hai đứa, nhắn những tin nhắn khiêu khích, anh ta tắt máy. Ngày ngày tôi vào facebook của anh chàng và thấy anh chàng khoe tình yêu mới một cách rất hạnh phúc. Điều đó càng khiến tôi lộn ruột. Tôi từ bỏ hết mọi mối quan hệ, tôi nỗ lực để trở thành một cô gái chính chuyên hòng lôi kéo sự chú ý của anh chàng này. Nhưng tất cả đều vô ích.
Trong suốt một năm qua, tôi vật vã vô cùng. Tôi tự hỏi: Liệu có phải đó là tình yêu đích thực của đời tôi mà tôi đã đánh mất? Không! Chỉ là cảm giác cay cú thôi. Nhưng tôi phải làm sao đây? Làm sao để vượt qua những ngày tháng đớn đau và nhớ đến mụ mị thế này?
Vũ H. H, Hà Tĩnh
Đừng tìm cách lập những khoảng trống bạn đã cố tình tạo ra
Một trong những điều dại dột nhất mà bạn làm là tạo ra khoảng trống trong chính mình và rồi lại cố gắng tìm cách lấp đầy nó. Khi phụ nữ tận hưởng sự tự do và cảm giác được đeo đuổi, điều đó hoàn toàn bình thường. Song một điều quan trọng là cô ấy đừng "ham vui" mà quên mất giá trị của mình. Thường thì khi một cô gái tìm cho mình rất nhiều bạn tình, nhiều người đàn ông vây quanh, bản thân cô ấy vốn rất sợ sự cô đơn. Vốn đã có một khoảng trống trong lòng mà cô ấy chưa nhận ra, đó là cảm giác khao khát được yêu.
Cô ấy chỉ cố sức lấp đầy bằng các cuộc tình và yêu đương chóng vánh. Tôi cho rằng phụ nữ là một tài nguyên, nếu bạn biết sử dụng thì bạn sẽ không hoang phí nó. Có vẻ bạn đã "tiêu hoang" và kết quả là... thấy tiếc. Nếu anh chàng mà bạn luôn nghĩ có thể "dắt mũi" được kia không đột ngột từ chối tiếp tục với bạn, thì bạn có muốn giữ anh ta không? Khoảng trống mà bạn ngỡ anh chàng này tạo ra, thực ra đã có từ lâu trong bạn rồi. Anh chàng ấy chỉ khiến cho khoảng trống ấy rõ rệt hơn và khiến bạn ý thức về nó mạnh hơn thôi.
Bạn đừng cố lấp khoảng trống đó làm gì vì chắc chắn bạn không đủ sức. Tôi nghĩ đã đến lúc bạn nên thay đổi lối sống, không phải tìm một người để cưới, mà tìm những người đàn ông đến với bạn chân thành hơn. Hãy nhớ rằng khi dấn thân vào một cuộc chơi, hãy biết điểm dừng để bạn không thua đến thảm hại và còn "vốn liếng" để bắt đầu cho kế hoạch mới. Mọi tự do cũng cần có khuôn khổ nhất định, hiểu được điều đó bạn sẽ hiểu rằng chẳng có phụ nữ nào tự hào mãi về việc họ được tung hô và hào quang vây quanh. Cũng chẳng có phụ nữ nào có thể tự tin mãi về khả năng sai khiến và điều khiển được đàn ông. Và đặc biệt, kể cả những phụ nữ lạnh lùng nhất cũng không đủ độ vô tình để bỏ qua mọi cảm xúc với những người đàn ông đi qua cuộc đời họ đâu bạn ạ!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Lén lút về bên tình cũ Mặc kệ cuộc sống đang êm đềm bên gia đình, tôi và anh vẫn lén lút đến với nhau. Mới đây, tôi có đọc được bài tâm sự "Sau đêm mặn nồng, em bỏ anh đi", tôi rất đồng cảm với chàng trai trong bài viết đó. Chính vì thế nên tôi muốn chia sẻ câu chuyện của mình để mong được an...