Nỗi đau chia đôi: Ly hôn muộn
Đã khổ gần hết đời, tôi muốn những tháng ngày còn lại được sống thanh thản, yên bình. Ly hôn muộn còn hơn không.
Ảnh mang tính minh họa – Nguồn Internet
Lá đơn ly hôn viết xong, đặt bút ký vào, tôi thấy vừa nhẹ nhõm lại vừa chua chát. Nhẹ nhõm vì sau hơn 50 năm chịu đựng người chồng tệ bạc, giờ tôi đã dứt khoát quyết định ly hôn. Chua chát vì tôi đã bước vào tuổi 70 mà phải tính chuyện ly hôn.
Tôi lấy chồng năm 20 tuổi do sự sắp xếp của cha mẹ. Vốn là một cô gái quê ngoan hiền nên dù không yêu chồng, tôi vẫn chu toàn bổn phận làm vợ. Năm đứa con lần lượt ra đời. Tôi quanh quẩn ở nhà lo việc nội trợ, hầu hạ chồng, chăm sóc con…
Chồng tôi làm ra tiền nên ăn chơi thoải mái, liên tục cờ bạc, bồ bịch. Đã vậy, ông ấy còn là người gia trưởng, độc đoán theo kiểu chồng chúa vợ tôi, xem tôi như một con ở – con ở không được trả lương.
Mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà tôi đều phải răm rắp làm theo ý ông. Chỉ cần một chút chuyện không vừa lòng là ông quát tháo, đập phá đồ đạc.
Tôi muốn đi đâu, gặp ai, ăn mặc ra sao, để kiểu tóc như thế nào, mua sắm vật dụng gì… đều không thể tự mình quyết định mà phải xin phép ông, bao giờ ông cho phép mới được làm.
Video đang HOT
Năm mươi năm qua tôi đã khóc đến cạn nước mắt. Không thể đếm hết bao nhiều lần ông ấy giày vò tôi, làm tôi tổn thương.
Bao nhiêu lần ông ấy hất tung mâm cơm tôi dọn ra chỉ vì một món ăn hơi mặn hoặc hơi nhạt. Bao nhiêu lần ông ấy chửi mắng tôi ầm ĩ chỉ vì con đau ốm quấy khóc mà tôi không dỗ nín ngay được. Bao nhiêu lần ông ấy túm tóc tôi mà đánh không thương xót trong những cơn say xỉn. Bao nhiêu lần ông ấy sỉ nhục tôi bằng những lời lẽ thô tục nặng nề.
Trong mắt ông ấy, tôi là “con đàn bà thối tha, ăn hại, vô tích sự…”. Chồng người ta có bồ thì lén lút, giấu diếm vợ nhưng ông ấy lại khác, ông công khai bồ bịch ngay trước mặt tôi, lại còn thách thức: “Tao có bồ đó, mày làm gì được tao?”.
Quả thật là tôi bất lực, chẳng thể làm được gì ngoài việc khóc cho vơi tủi hờn… Ngay cả chuyện chăn gối, ông cũng hành hạ tôi bằng đủ cách, tôi cứ phải cam chịu trong tủi nhục ê chề.
Điều làm tôi cay đắng nhất là cứ thi thoảng ông lại la ầm lên là cả năm đứa con đều không phải con ông mà do tôi ngoại tình đẻ ra…
Đời làm vợ của tôi chỉ là chịu đựng và chịu đựng, 50 năm qua chưa hề có được một ngày hạnh phúc. Thời tôi còn trẻ, chứng kiến cảnh khổ của tôi, nhiều người thân quen đã khuyên tôi ly hôn để giải thoát cho bản thân.
Tôi cũng đã nhiều lần nghĩ đến giải pháp đó nhưng nhìn lại bầy con nheo nhóc, tôi không đành lòng. Bọn trẻ cần có cha, dù đó là người cha luôn đối xử tệ bạc với mẹ chúng. Đôi khi quá đau khổ, quá bế tắc, tôi đã muốn tìm đến cái chết để giải thoát nhưng cũng chính năm đứa con đã níu tôi lại với cuộc sống.
Cứ như thế mà tôi ngậm đắng nuốt cay tiếp tục làm vợ ông ấy trong đau khổ và tủi nhục cho đến 50 năm, đến lúc tôi trở thành một bà già tuổi 70!
Tuổi càng già, chồng tôi càng trái tính trái nết. Ông ấy vẫn tiếp tục hành hạ, giày vò, làm tôi tổn thương ngày càng nặng nề hơn. Bây giờ các con tôi đều đã trưởng thành, đã lập gia đình riêng, tôi đã xong bổn phận với con cái, không còn gì vướng bận.
Sức chịu đựng của tôi đã cạn kiệt. Cũng chẳng còn lý do gì để tôi phải níu kéo. Tôi phải ly hôn để giải thoát cho mình. Có người hỏi: “Đã chịu đựng được suốt 50 năm, giờ 70 tuổi rồi sao không ráng thêm chút nữa, ly hôn làm gì cho người ta cười?”.
Tôi cười mà không trả lời câu hỏi đó. Bản thân tôi hiểu hơn ai hết vì sao mình phải ly hôn ở tuổi 70. Đã khổ gần hết đời, tôi muốn những tháng ngày còn lại được sống thanh thản, yên bình.
Ly hôn muộn còn hơn không. Thà là mang tiếng ly hôn ở tuổi 70 còn hơn là tiếp tục hủy hoại cuộc đời mình, dù chỉ là phần cuối đời ngắn ngủi.
Theo Nguyễn Thị Hương/Baophunu
Lấy chồng sớm để bố mẹ có cháu bế nào ngờ đầy ngang trái
Cuộc hôn nhân ngập nước mắt chỉ bởi 3 chữ "lấy chồng sớm". Tôi không biết phải làm sao để thoát khỏi tình cảnh này.
Bố tôi lấy mẹ tôi khi hơn 30 và đến tận 34 tuổi mới có đứa con gái đầu lòng là tôi. Thế nên, lúc nào nguyện vọng của các cụ cũng là tôi sớm lấy chồng và sinh con để bố mẹ có cháu bế. Nhà người khác cấm yêu sớm, nhà tôi lúc nào thì động viên. Bạn bè tôi từng khen tôi sướng vì bố mẹ chẳng bao giờ dò xét chuyện yêu đương trai gái như nhà chúng nó.
Tôi lấy chồng năm 23 tuổi. Khi ấy, tôi mới chỉ yêu anh ta được gần 1 năm nhưng vì cả 2 bên gia đình đều thúc giục, bố mẹ tôi lại có tuổi muốn có cháu bế sớm nên tôi đành liều nhắm mắt đưa chân. Nào ngờ, cuộc hôn nhân của tôi chỉ ngập nước mắt, tất cả là vì 3 chữ "lấy chồng sớm".
Chồng tôi là người rất gia trưởng, mọi việc lớn nhỏ trong nhà anh ta đều muốn phải thông qua ý mình. Lấy nhau được 1 tuần, anh ta yêu cầu tôi phải chuyển chỗ làm vì hiện tại công việc của tôi quá bận rộn, không thể quán xuyến được việc nhà. Không muốn làm không khí gia đình căng thẳng, tôi đành nghe theo, chọn một công việc nửa ngày với mức lương thấp để có nhiều thời gian hơn. Bắt đầu từ đó chồng tôi ngày càng quá quắt. Anh ta cậy kiếm được nhiều tiền, luôn lên mặt dạy dỗ tôi. Tiền đi chợ hàng ngày anh ta quản chặt, hôm nào phát sinh thêm một ít cũng căn vặn. Sống chung với anh ta chỉ nửa năm tôi đã thấy ngột ngạt và bí bách lắm rồi.
Nhà chồng luôn thúc giục tôi sớm sinh con, tôi cũng muốn thế nhưng chẳng hiểu vì sao mãi không có tin vui. Mẹ chồng tôi khuyên đi khám thì chồng tôi gạt đi cho là không cần thiết. Anh ta trút bực dọc lên tôi, nói rằng tôi là đồ không biết đẻ, để anh ta mất mặt với họ hàng. Có những đêm tôi khóc đến ướt đẫm gối vì những lời cay nghiệt của chồng. Tôi mới chỉ 23 tuổi, vì sao phải chịu cảnh sống khổ sở như thế này?
Sau 1 năm trời, chồng tôi mới chịu cùng tôi đến viện kiểm tra. Kết quả thật bất ngờ, tôi bình thường trong khi anh ta gặp một vài vấn đề. Những tưởng từ đó chồng sẽ bớt phách lối và sống biết điều hơn, nào ngờ cơn ác mộng với tôi lúc này mới thực sự đến. Anh ta không chịu chữa trị cho đàng hoàng, thay vào đó hầu như đêm nào cũng bắt tôi "phục vụ". Tôi cảm thấy mình như thể "gái bao" cho anh ta dày vò. Chưa kể, không hiểu vì sao anh ta ngày càng có những ý tưởng bệnh hoạn bắt tôi phải làm theo. Có những ngày tôi mệt mỏi đến độ không nhấc nổi mình lên vậy mà vẫn phải bảo đảm việc nhà, việc ăn.
Đem những đau đớn tủi nhục này về kể với bố mẹ, ông bà chỉ an ủi, vỗ về và khuyên tôi cố gắng. Tôi biết chẳng bố mẹ nào muốn có con ly dị chồng nhưng sống cùng anh ta thật quá kinh khủng. Thấy tôi năng về nhà bố mẹ đẻ hơn anh ta cũng dòm ngó, thậm chí còn tra hỏi vặn vẹo đủ điều. Tôi thực sự bất lực với cuộc hôn nhân này!
Mỗi lần gặp bạn bè tôi chỉ muốn ứa nước mắt vì khi chúng nó vẫn đang phơi phới như thế thì tôi phải âm thầm chịu đựng tủi nhục, đau đớn một mình. Tôi không dám chia sẻ với ai, lúc nào trong tôi cũng thấy bức bối, muốn thoát khỏi, thậm chí tôi còn từng nghĩ đến việc tự vẫn.
Theo Motthegioi
Vợ ngoại tình, tôi chấp nhận cảnh "gà trống nuôi con" Vợ ngoại tình còn tôi nhu nhược không thể làm được gì nên đành chấp nhận cảnh "gà trống nuôi con". Đã đành người ta vợ mất sớm nên chồng phải cùi cũi một mình "gà trống nuôi con", đằng này vợ tôi còn sống sờ sờ lại tay trong tay với gã đàn ông khác bỏ mặc gia đình, chồng con. Nếu...