Nỗi dằn vặt của một luật sư danh tiếng
Mối liên hệ của luật sư John Marsden với gia đình Milat bắt đầu từ một mùa hè hồi đầu những năm 1970 khi Mick Milat đến gặp ông. Cùng với 7 người đàn ông khác, Mick bị cáo buộc h.ãm h.iếp một cô gái trong chuồng gà ở gần Fairfield, Úc. John Marsden nhận bào chữa cho Mick và hắn được trắng án.
Một năm sau, Mick quay lạ, lần này cùng với Ivan, anh trai hắn, một gã tóc hoa râm cộc cằn. Hai anh em nhà Milat dẫn theo năm người nữa, trong đó có Johnnie Preston. Cả bọn bị truy tố về tội cướp có vũ trang.
Vài tháng sau, trong lúc giải lao tại phiên toà xét xử hắn và đám bạn, Ivan lại gần John Marsden :”Ông nghĩ chúng tôi có cơ hội may mắn không ?”
- “Tôi nghĩ họ đã tóm được bằng chứng về anh. Anh sẽ không thú nhận với tôi nhưng rõ ràng là anh sẽ đi tù” – John Marsden đáp
- “Tôi sẽ lãnh án bao lâu?”
- “Có lẽ 16 hay 17 năm”
Sau đó, John Marsden không gặp lại Ivan Milat một thời gian khá dài. Sau giờ nghỉ giải lao hắn không quay lại Toà và đêm đó người ta tìm thấy đôi giày của hắn ở bờ đá Gap, một nơi nổi tiếng bởi những vụ lao đầu xuống biển t.ự t.ử. Một năm sau, cảnh sát phát hiện Ivan đã trốn sang New Zealand.
Năm 1974, mẹ của Ivan lên cơn đau tim. Đoán hắn sẽ trở về, cảnh sát chực sẵn ở bệnh viện và họ bắt được hắn.
Được bảo lãnh tại ngoại chờ xét xử, Ivan rủ được hai cô gái lên xe với hắn ở Casula – chính là nơi 19 năm sau hắn đã dùng chiêu cho đi nhờ xe này để dụ dỗ 7 du khách ba lô mà hắn g.iết tàn bạo – và chở về phía nam theo đường cao tốc Hume trước khi vào khu rừng gần Belanglo.
Hai cô gái này tố cáo với cảnh sát rằng Ivan trói họ vào gốc cây, h.ãm h.iếp họ. Ivan địng lôi họ vào sâu hơn nữa trong rừng nhưng hai cô gái đã chạy thoát ra đường cái và gặp được người chở họ tới đồn cảnh sát.
Ivan Milat bỏ trốn, hắn bạt mạng lao xe qua vài chốt chặn của cảnh sát nhưng sau đó bị đồn cảnh sát Goulburn bắt giữ. Hắn yêu cầu được gặp luật sư John Marsden. Cũng trong ngày hôm đó, hắn đ.ập kính cửa sổ ở đồn cứa đứt mạch m.áu ở cổ tay toan t.ự t.ử. Hắn hết được tại ngoại và bị đưa ra xét xử cả tội cũ lẫn tội mới. Số phận Ivan Milat có thể coi như đã “xong” vì vị thẩm phán rất khắc nghiệt và lại rất “thân” với cảnh sát.
Quả thực, những kẻ tòng phạm với Ivan trong vụ án trước đều lãnh án 17 năm, và với hắn chắc không thể khác, nếu không nói là sẽ tệ hơn vì tội bỏ trốn. Thế nhưng số phận rất trớ trêu, có những bước ngoặt bất ngờ. Trong quá trình xét xử vụ án cũ của Ivan, bỗng đâu xuất hiện những tố cáo nói rằng các thám tử tham gia điều tra đã nhận hối lộ, khiến cho những bằng chứng chống lại hắn đ.âm ra bị nghi ngờ. Cuối cùng, bản án “không có tội” dành cho Ivan Milat g.ây s.ốc cho nhiều người.
Video đang HOT
Ivan Milat là một kẻ g.iết n.gười hàng loạt. Ivan Milat đã từng đi tù nhiều lần từ những năm 1970. Hiện đã ở t.uổi 67 nhưng Ivan vẫn đang phải thực hiện 7 bản án chung thân cộng với 18 năm tù không được quyền ân giảm vì s.át h.ại bẩy du khách nước ngoài đi du lịch ba lô tới Úc trong những năm 1991-1992. Ivan s.át h.ại các nạn nhân d.ã m.an bằng hàng chục nhát dao (như trường hợp nữ nạn nhân người Anh Joanne Walters b.ị đ.âm 35 nhát dao), bằng s.úng, c.hặt đ.ầu. Bị bắt năm 1994, hai năm sau hắn bị kết án. Toà án Tối cao Úc đã bác đơn kháng án của Milat năm 2004. Ở trong tù hắn cũng không yên, tìm cách trốn tù, nuốt dao cạo râu và những vật dụng kim loại. Năm 2011 hắn tuyệt thực để đòi được cấp máy chơi trò chơi điện tử !
Đến vụ bắt cóc và h.ãm h.iếp mới nhất, ban đầu hình như hắn không gặp may. Cuối ngày xử án thứ nhất, Ivan hỏi luật sư John Marsden:”Ông nghĩ sao ?”. Câu trả lời là “Cực kỳ tệ. Chắc lần này anh sẽ phải ngồi tù”.
Trong quá trình xét xử, luật sư John Marsden ở lại Sydney và đêm đó ông đi ăn tối với một người bạn “rất thân” tại nhà hàng Con Sên nhỏ. Sau đó, hai người rủ nhau sang quán ba Chez Ivy dành cho giới đồng tính uống rượu.
John Marsden choáng váng khi phát hiện ra hai cô gái tố cáo Ivan Milat h.ãm h.iếp họ ngồi ở bàn gần đó, tay trong tay và đang âu yếm nhau.
Ngay sáng hôm sau, John Marsden xin Toà cho chất vấn bên nguyên. Ông hỏi Greta – một trong hai cô gái tố cáo Ivan – rằng tối qua cô ở đâu. Cô gái trả lời rằng ở nhà với cha mẹ. John Marsden thăm dò : “Hẳn rồi. vậy là cô không đến quán ba cho dân đồng tính, đúng không”. Ban đầu, Greta chối nhưng sau khi bị John Marsden dồn cho một hồi cô bị “hạ gục”.
Sau này trong cuốn hồi ký John Marsden viết:”Lúc đó, tôi đã áp đặt lên cô ta và nó ám ảnh tôi đến tận hôm nay (ở Toà án hiện nay, việc này không bao giờ được phép): Tôi gợi ý rằng xu hướng t.ình d.ục của Greta có thể liên quan đến những gì đã xảy ra giữa cô ấy với Ivan.
Khóc lóc vì căng thẳng, cuối cùng Greta đồng ý như vậy. Chính lúc đó, tôi biết rằng tôi đã thắng. Các bồi thẩm thời đó cực kỳ thành kiến chống lại những người đồng tính nam và nữ. Quan trọng hơn, chúng tôi đã gieo được vào ý nghĩ của bồi thẩm đoàn rằng giữa nạn nhân và thủ phạm có lẽ đã có sự đồng thuận t.ình d.ục.
Bị dằn vặt trong nhiều năm về hành động của mình, lương tâm của người luật sư khiến John Marsden mãi không yên: “Tôi không tự hào gì về hành xử của mình ngày ấy, nhưng là luật sư ngồi toà vào thời đó tôi không có chọn lựa nào khác ngoài việc hạ mình chọn cách này”.
Theo PLVN
'1-3 năm là đủ biến bác sĩ tâm sáng tới chỗ nhận phong bì'
Theo khảo sát vừa công bố của Tổ chức Hướng tới Minh bạch, chỉ sau 1-3 năm (khoảng thời gian thử thách và quyết định vào biên chế) là có thể biến một cán bộ y tế trong sáng tới chỗ nhận phong bì không ngại ngùng, thậm chí mong được nhận. Ở khoa sản hoặc ngoại thì chỉ cần 1 năm.
Đây là một trong những kết quả của nghiên cứu định tính mới nhất mà Tổ chức Hướng tới Minh bạch - Cơ quan đầu mối quốc gia của Tổ chức Minh bạch Quốc tế và Trung tâm Nghiên cứu và Đào tạo Phát triển Cộng đồng vừa công bố sáng nay tại Hà Nội.
Nghiên cứu phỏng vấn 17 cán bộ quản lý, hoạch định chính sách, đại diện các tổ chức, 119 cán bộ y tế và bệnh nhân; đồng thời thảo luận nhóm (9 cuộc). Theo các chuyên gia, dù số lượng người tham gia nghiên cứu không nhiều, nhưng bằng phương pháp phóng vấn sâu và thảo luận nhóm, đã đi sâu tìm hiểu và khai thác được nhiều khía cạnh cũng như gốc rễ vấn đề.
Nghiên cứu được tiến hành tại 4 tỉnh là Hà Nội, Sơn La, Đắk Lắk và Cần Thơ từ tháng 8/2010 đến tháng 2/2011.
Kết quả cho thấy, "chi phí không chính thức" trong dịch vụ y tế bắt đầu phổ biến từ năm 2000 và ngày càng gia tăng, với hình thức chủ yếu là đưa t.iền trực tiếp và để t.iền trong phong bì. Các hình thức khác có thể là biếu quà bằng hiện vật và tặng "cơ hội" cho nhân viên y tế.
Hình thức tặng "cơ hội" cho bác sĩ mới xuất hiện mấy năm gần đây và chỉ có ở các thành phố lớn, như giới thiệu suất mua nhà giá gốc, xin học cho con vào trường danh tiếng, mua hàng nước ngoài...
"Cô bạn tôi, khi phải vào viện, đã tìm cách tiếp cận với một bác sĩ có vị trí cao và chỉ sau vài câu trò chuyện gợi mở về các "cơ hội" có thể dành cho bác sĩ hay người nhà họ, cô đã khiến chính bác sĩ phải hỏi xin số điện thoại của mình và chỉ sau hai cuộc gọi thì hai người thân thiết như người nhà. Sau đó, mỗi lần cô ấy hay người thân, bạn bè... phải vào viện khám, chữa thì dù nửa đêm gọi, vị bác sĩ kia cũng sẵn sàng tới ngay", bà Trần Thị Thu Hà, Phó giám đốc Trung tâm nghiên cứu và Đào tạo phát triển cộng đồng - thành viên nhóm nghiên cứu, lấy dẫn chứng.
Bà Hà cho biết, có sự chênh lệch lớn về giá trị các khoản t.iền đưa theo phong bì giữa các bệnh viện tuyến trên và tuyến dưới, giữa thành thị và nông thôn, dao động từ 50.000 đồng đến 5 triệu đồng, ngoại lệ có giá trị lên tới vài chục triệu đồng.
Quá tải bệnh viện là một trong những nguyên nhân nảy sinh tình trạng phong bì. Hình ảnh có tính chất minh họa tại bệnh viện K. Ảnh: Minh Thùy.
Về động cơ "lót tay" cho bác sĩ, trong khi hầu hết nhân viên y tế cho rằng các khoản này là do người bệnh tự nguyện đưa thì chỉ có một số ít bệnh nhân nói họ làm điều này xuất phát từ tấm lòng.
Khoảng một nửa số bệnh nhân được phỏng vấn cho biết họ đưa t.iền hay quà vì thấy "mọi người đều làm như vậy" và 1/3 số người bệnh nói đôi khi nhân viên y tế đòi hỏi phong bì theo cách thức rất tinh vi.
Ngoài ra, nghiên cứu cũng cho thấy có nhiều lý do để bệnh nhân đưa, và nhân viên y tế nhận các khoản chi phí không chính thức. Với bệnh nhân, đưa phong bì là cách giúp họ được quan tâm và điều trị hoặc được điều trị với chất lượng tốt hơn, hoặc đơn giản là để khỏi cảm thấy xấu hổ. Còn nhân viên y tế nhận t.iền hoặc phong bì thường là để tăng thu nhập, cải thiện cuộc sống, để mở rộng quan hệ xã hội hoặc đơn giản là để không làm bệnh nhân thất vọng.
Những người được phỏng vấn - cả nhân viên y tế và các nhà hoạch định chính sách đều cho rằng các khoản chi phí không chính thức có thể gây ảnh hưởng tiêu cực tới dịch vụ y tế ở Việt Nam, làm xói mòn niềm tin và sự tôn trọng của bệnh nhân đối với hệ thống y tế, đồng thời có thể gây mâu thuẫn trong nội bộ khoa phòng của các cơ sở y tế.
Tuy nhiên, theo các nhân viên y tế, không có sự khác biệt trong chất lượng điều trị cho bệnh nhân, dù họ có hay không đưa phong bì. Tuy nhiên, các bác sĩ và điều dưỡng được phỏng vấn cũng cho rằng phong bì có thể giúp bệnh nhân được "tư vấn nhẹ nhàng" như tư vấn lâu hơn, thái độ giao tiếp tốt hơn, quan tâm hơn sau phẫu thuật.
"Từ khía cạnh công bằng trong chăm sóc sức khỏe, chất lượng điều trị chắc chắn bị ảnh hưởng khi ưu tiên điều trị không được thực hiện căn cứ theo tình trạng bệnh tật mà bị tác động bởi t.iền bạc", tiến sĩ Trần Tuấn, Trung tâm Nghiên cứu và Đào tạo Phát triển Cộng đồng bày tỏ.
Theo ông, điều này cho thấy Y tế là ngành dịch vụ có vô cùng nhiều quyền lực khi khiến người bệnh cảm thấy có lỗi nếu không biếu t.iền người phục vụ mình. "Nhưng rõ ràng, một ngành dịch mà mà vừa thu t.iền vừa thu lòng biết ơn là ngành không lành mạnh", ông nói.
Từ đầu tháng 10/2011, công đoàn Y tế cũng phát động một phong trào thực hiện quy tắc ứng xử nhằm nâng cao y đức của nhân viên y tế, trong đó có nội dung bác sĩ nói không với phong bì. Theo đó, 5 bệnh viện lớn tại Hà Nội là Bạch Mai, Việt Đức, Phụ sản Trung Ương, bệnh viện K và E đã ký cam kết thực hiện đầu tiên.
Tuy nhiên, sau hơn nửa năm đi vào thực tế, theo ghi nhận của VnExpress.net, tình trạng đưa và nhận phong bì vẫn khá phổ biến tại hầu khắp các bệnh viện này.
Chờ tin người thân trước cửa phòng Hồi sức Bệnh viện Việt Đức Hà Nội, ông Lâm (Hưng Yên) cho biết, sau khi con trai mổ chấn thương sọ não vì tai nạn giao thông, ông đã "cảm ơn" bác sĩ bằng một phong bì 2 triệu đồng.
"Từ lúc cháu mổ xong và chuyển xuống phòng hồi sức thì lại tiếp tục phải "nhờ" các bác sĩ dưới này. Đã vào viện là xác định phải đưa thêm cho bác sĩ rồi, nhất là khi tính mạng con mình lại ngàn cân treo sợi tóc", ông Lâm nói.
Tại Bệnh viện Phụ sản Trung ương, tình trạng này cũng xảy ra tương tự.
"Đưa t.iền trước là bác sĩ không nhận đâu, xong xuôi mọi việc thì họ không từ chối. Mổ thì 3 triệu, đẻ thường 1 triệu, người trước bảo người sau, cứ thế mà theo thôi", một người đàn ông trẻ t.uổi đứng đợi trước nhà G, Bệnh viện Phụ sản Trung ương chia sẻ kinh nghiệm đưa vợ đi đẻ. Anh cho biết, vợ anh sinh mổ, đã nhờ trước một bác sĩ quen và đưa phong bì đúng theo "luật bất thành văn" kể trên.
Cũng có những trường hợp, bản thân người bệnh cảm thấy áy náy nếu không "lót tay" cho bác sĩ. Có người thân sắp mổ tại Trung tâm phẫu thuật cột sống (Bệnh viện Việt Đức) anh Nguyễn Văn Hải quê Bắc Ninh cho biết, những người bệnh cùng phòng đều nói, các bác sĩ ở đây không nhận phong bì và bệnh của mẹ anh nhẹ nên không cần đưa, nhưng anh không yên tâm nếu "không có gì".
"Theo lịch mai mẹ tôi mổ, tôi đang nghĩ cách nào để bác sĩ nhận t.iền cho", anh Hải thổ lộ.
Theo các chuyên gia, Y tế là ngành dịch vụ có vô cùng nhiều quyền lực khi khiến người bệnh cảm thấy có lỗi nếu không biếu t.iền người phục vụ mình. Ảnh chỉ có tính chất minh họa: Minh Thùy.
Một cán bộ Công đoàn Y tế Việt Nam cho biết, hiện đang tiến hành tổng kết hiệu quả của phong trào này. Theo bà, chưa thể nói là phong trào này có giúp giảm hiện tượng "phong bì" trong bệnh viện hay không, nhưng đây là dịp để khơi dậy y đức cũng như đào tạo lại thái độ ứng xử của nhân viên y tế. Sau khi tổng kết, có thể Công đoàn y tế sẽ nhân rộng việc thực hiện phong trào này tới nhiều bệnh viện tại Hà Nội và các địa phương khác.
Tuy nhiên, kết quả nghiên cứu của Tổ chức Hướng tới Minh bạch và Trung tâm Nghiên cứu và Đào tạo Phát triển Cộng đồng thì, các biện pháp đã áp dụng để kiểm soát chi phí không chính thức trong dịch vụ y tế (như hạ bậc hạnh kiểm và xử phạt hành chính người vi phạm; tạo cơ chế mở cho bệnh nhân phản ánh và góp ý...) đa phần mang tính hình thức và không mấy hiệu quả.
Giáo sư Nguyễn Đức Vy, nguyên giám đốc BV Phụ sản Trung ương, Chủ tịch hội sản phụ khoa Việt Nam, thì các biện pháp xóa phong bì chỉ khả thi khi đưa mức thu dịch vụ y tế ngang bằng với các nước trên thế giới hoặc quay về thời bao cấp - còn nếu như hiện nay, theo kiểu bệnh viện công-cơ chế tư thì sẽ không thể khắc phục được.
Ngoài ra, theo ông, muốn làm được điều này, bệnh viện phải tự chủ, giám đốc bệnh viện phải chịu hoàn toàn trách nhiệm quản lý, xử lý nhân viên của mình bằng kỷ luật nghiêm minh, sẵn sàng cho nghỉ việc ngay những cá nhân nhận phong bì hối lộ. Và có thể xây dựng một bệnh viện điểm hoàn toàn không có phong bì.
Theo VNExpress
Vụ khách c.hết trên xe bị bỏ lại giữa đường: Lương tâm nhà xe và sự bức xúc của người bố Thông tin học sinh sinh năm 1993 quê Nam Định mất trên đường về quê bị nhà xe đưa xác qua cửa sổ ngày 20/1 khiến dư luận rúng động. PV VietNamNet đã tìm đến nhà, gặp bố đẻ nạn nhân để xác minh, tìm hiểu thêm về vụ việc. Chuyến đi định mệnh Ngay sau khi sự việc xảy ra, chúng tôi...