Nỗi cô đơn khi online
Cô đơn khi online, cảm thấy mình đơn độc cũng là một cảm xúc lạ… là thói quen để theo dõi và nghiền ngẫm cuộc đời một cách trọn vẹn, xác đáng hơn..
Đối với mình chuyện này thật không mấy khó nhọc, chỉ cần online tại nhà, công sở, một quán café hay ngay cả lề đường chỉ với laptop loại thường cũng rất ổn. Thời buổi công nghệ thông tin thì tìm cho một một gã trai chỉ cần vài cái click chuột, đăng nhập với profiles ấn tượng một chút và núp lùm coi thiên hạ đua nhau chém gió, mình là một blogger nên chả có gì phải sợ, diễn đàn còn có quản trị chứ blogging đi mọi người sẽ hiểu… ném đá giấu tay, vô thưởng vô phạt…ôi, mình lại lan man..tại cái thói đẩy đưa khiến mình trở nên lãng mạn hơn hẳn…
Thử hỏi, ai lại không động lòng trước đàn bà đau khổ vì tình, đang cô đơn và hụt hẫng… nhưng vẫn ngang ngạnh khẳng định: không khóc khi chia tay, không khóc mà facebook lại là thành viên của hội giả vờ… cười trong nước mắt mới lạ!
Cô đơn khi online, cảm thấy mình đơn độc cũng là một cảm xúc lạ… là thói quen để theo dõi và nghiền ngẫm cuộc đời một cách trọn vẹn, xác đáng hơn.. Sau yêu là hôn nhân, sau hôn nhân là nước mắt của người ở lại, tình yêu vốn có đã sống trong trái tim hai người dù dài hay ngắn thì khi rời xa, cộng với cái đa đoan của đàn bà đều khiến họ đau khổ, cho dù mỗi người có một lý do, một hoàn cảnh khác nhau dẫn tới sự chia cắt nhưng đôi khi cô đơn cho người ta trải nghiệm về cuộc sống tinh tế hơn. Cũng như khi online, công nghệ hiện đại kết nối mở ra nhiều lựa chọn và cũng tập cho mình một phong cách sống không ảnh hưởng, một cách sống bão hòa trước dư luận.
Nước mắt của đàn bà là cái bẫy với đàn đàn ông… đúng vậy, khi online, mình nhận ra rằng, đàn ông thời nay họ thích đón nhận những cái mới lạ, nửa Á, nửa Âu…đừng nói là đàn bà, cả đàn ông cũng thường PR mình theo cách đó: bản lĩnh, bất cần, bất trị và xu hướng chết vì tình thì xưa nay không thay đổi…
Cảm thấy mình đơn độc cũng là một cảm xúc lạ…(Ảnh minh họa)
Thế này nhé, khi online thì không cần đọc vị một gã nào đó vì thực ảo lẫn lộn nhưng lướt qua vài cái profiles thì chân thành mà nói đều muốn mình… vừa anh hùng, vừa lãng mạn cộng với style riêng, hơi tưng tửng, hơi quái một chút mới gọi là điểm nhấn… song đấy là chuyện của cái chữ viết chứ ai biết được đàn ông kia khi online tinh tế và bản lĩnh, nhưng offline lại nhiều lời, một anh chàng tò mò, cân đo từ lọ nước mắm… Đơn giản lắm, một người đàn ông giàu sang, có địa vị, bản lĩnh thì không đủ thời gian cũng như sức lực vào những chuyện nhỏ như con kiến, mà nếu có để ý thì những gã như vậy nghĩ rất Á Đông về người phụ nữ: công, dung, ngôn, hạnh… nép sau lưng đàn ông, một hậu phương vững chắc cho anh ta thoải mái giăng buồm ra khơi để mình có thêm vài cảm nhận thú vị.
Thường thì khi online, những cá nhân này kín tiếng, suy xét, phán đoán và đánh giá đàn bà, con gái một cách quy chụp, đối tượng này mà gặp mình thì có lẽ sẽ có cuộc khẩu chiến và chỉ có thể dừng khi mình thôi không buồn nói. Mình hiếu thắng, bởi vậy, cô đơn chẳng phải lý do cho mình buồn bã và chán nản mà là tổn thương vì thất bại.
Người ta chẳng nói thương nhau lắm cắn nhau đau hay trong khó khăn, hoạn nạn mới biết đâu anh hùng, đâu tiểu nhân thì cả tất cả mọi gã trai đều là bài toán cho mình những ẩn số, những lý giải thực tế, chung quy là vậy. Cô đơn khi online vì tưởng kết nối để sẻ chia những chuyện đời thường… không hẳn vậy, cả hai phái đều đang tìm kiếm cho mình một cái gì đó mình thiếu, hoặc đủ nhưng vẫn cần hơn, phù hợp hơn. Ví như công việc, định hướng, Kinh tế, chính trị xã hội…vợ chồng, yêu đương, con cái và các mối quan hệ khác…Nhưng mình chỉ nói về quan hệ xã hội, mối tương quan giữa nam và nữ thôi vì mặt trái, phải đến giờ mình không được rõ, thật ảo vẫn lẫn lộn vì một người học vị và tài giỏi chắc gì đã có văn hóa khi yêu..
Video đang HOT
Mọi thứ đều có thể cường điệu, nói hơn lên một chút, nói bớt đi một chuyện thì đến một con nhím xù lông vẫn đáng yêu, một con heo ú cũng dễ thương đến lạ kì. Vậy, cái nickname có mối liên hệ nào với chủ nhân của nó và một profiles thế nào để ấn tượng khi online?
Profiles: “Em độc thân, em quyến rũ” (câu này tự dưng thành chân lý mất rồi). Tính cách thất thường, nắng mưa bất chợt, vui buồn chen lấn nỗi cô đơn, em biết yêu và biết cho nhận xứng đáng… nhưng tình yêu không hành khất, tình yêu chỉ để dành cho một người tình lý tưởng, phù hợp yêu cầu, tiêu chuẩn “hiện đại hóa” ngày nay: nhà xe, chức vị, tiền tài và đất đai…. tài sản quy ra vàng, chứng khoán hay giá trị tương tự, và thực tế, đẹp trai càng tốt nếu không phải ưa nhìn, có duyên ăn, nói và khéo léo chiều chuộng.. Em ghét sự yếu đuối, hèn nhát… vì thế muốn anh bản lĩnh, kiên cường bất khuất kiểu như Từ Hải chết đứng thời xưa, cũng mong anh si tình lãng mãn gần như Romeo nào đó… Em muốn người đàn ông đứng mũi chịu sao nhưng đừng thẳng thuỗn như bao công em…rất khó sống.
Em độc thân, em quyến rũ… (Ảnh minh họa)
Dĩ nhiên em không phải Juliet nên yêu cầu không dễ đáp ứng kia chỉ là cái cớ em từ chối kết bạn với những người không cân sức. Nếu vậy, chắc cộng đồng đàn ông online truy nã em, kết tội và xét xử em ngay không cần suy tính. Em biết vậy, thế nên em viết một đằng, em làm một nẻo… đong đưa khi online là cách nắm tóc xoay đàn ông như dế… một sự tự thương hay trả thù cay nghiệt bởi đọc vị một gã đàn ông dễ nhất làm họ say, yêu và mù quáng, cách họ thể hiện với người tình khác hẳn với vợ, với người yêu… những người bao năm gắn bó. Mỗi ngày của họ sẽ bận bịu hơn nhưng lần online để invisible như trước, cũng như mình luôn available nhưng lại ít khi accept… gật đầu chấp nhận, cái mà người ta cố gắng gạt bỏ. Đó cũng là một cách ve vuốt lòng tự trọng của chính mình.
Lại tiếp…
Quan hệ: đã mô tả…
Sở thích: ghét cái người ta yêu, yêu cái người ta giũ bỏ và cố đấm ăn xôi, không lấy gì làm chuẩn.
Nhạc, sách hay đọc: đủ loại, mì ăn liền bởi hay cả thèm chóng chán
Cung: Thiên sứ tình yêu..
Tuổi và nhóm máu: avatar tự ngẫm, đừng tò mò
Ước mơ và Bí mật: muốn giống nhân vật cổ tích chạm vào ai người đó phải quy phục
Bằng cấp: ở cuối con đường… giờ không có nhãn mác, không tem bảo hành nhưng dateline: vô tận
Được chứ? Sơ lược vậy thôi để thiên hạ lúng túng vì không biết đang nói chuyện với ai? Thiên thần hay quỷ dữ, một bà già lẻ bóng hay một cô gái độc thân… và tất nhiên cả cái profiles kia cũng không có gì để xác định tính chân thực!
Thành thực mà nói đàn bà hay con gái thì khi yêu cũng như nhau, tuổi tác chỉ ảnh hưởng tới cách thể hiện và bày tỏ cảm tình. Gừng càng già càng cay, nên nếu là gái mẹ thì nói chung còn có lợi, anh chẳng tốn thời gian cưa cẩm, chẳng phải sưu tầm nhưng bức thư tình, đọc một bài thơ hay phải xem phim Hàn lãng mạn… Tuy nhiên phải là đàn ông bản lĩnh, nói và làm song song… giống người đàn ông giàu và người đàn bà đẹp thì tài sản và nhan sắc kia cũng mòn dần theo năm tháng. Bởi thế, cái chúng ta cùng tìm đơn thuần là niềm vui trong cuộc sống, đôi khi có một người xa lạ quan tâm đến mình, lắng nghe và chia sẻ một cách công bằng, cũng là một cách sống, đong đưa với đàn ông khi online cũng là cách bão hòa với dư luận… một cách tự yêu mình… không phải có người đàn ông mới có hạnh phúc.
Theo VNE
Cuộc sống ảo khi online
Đọc vị một gã trai hay một cô nàng thông minh, dí dỏm, chẳng cần qua lời văn, câu chữ mỹ miều mà là nhìn sâu hơn vào cách cô ta ứng xử hay anh ta né tránh, bởi "thuyền to, sóng lớn" dám nghĩ, dám làm...
Sáng có bạn nói mình xinh, khen mình nom sáng sủa, có duyên và còn muốn mình show webcam... thú thực mình cũng không thích nói như vậy, vì nhan sắc cần đẹp tự nhiên mà không cần phải tâng bốc lên quá như thế, cũng không cần tốn công photoshop hay khoác lên mình bộ áo đắt tiền. Vì chả phải người đẹp bây giờ không nằm nhiều trong bản chất mà là ở những cái cô ta sở hữu, những cái còn bên cạnh cô ta ư!
Hôm nào mình còn bé, mình đã được khen "nhỏ này lớn có duyên, thông minh... chắc sống sung sướng". Lúc ấy đỏ cả mặt, ước ao, chắc sau này không những mình xinh mà còn có chút thông minh đủ để tự tin, đủ để lơ lửng với đàn ông... song đúng là "trời không cho ai tất cả",như mình càng cố giữ, cô níu kéo thì nó lại càng xa ví như chiếc áo đẹp nhưng không thật phù hợp thì nên buông tay cho thiên hạ lựa chọn và sắm sửa. Giá mà mình ngộ ra sớm hơn thì hay bởi bây giờ mình biết cuộc sống tự do thật thú vị.
Thế này nhé, ban ngày vừa làm vừa online và lướt net, nghề và sở thích của mình cần thông tin rộng, dài, sâu... và càng "bùa ngải" càng tốt. Càng có thể thổi bùng ngọn lửa lớn và dập tắt những đám cháy leo lét phía sau. Khi online, mình cần những thứ như tự tin, nhan sắc và nghệ thuật ẩn dụ, tu từ, ám thị trong câu chữ. Đối với công việc mình cần xúc tích, ấn tượng... nhưng đầy đủ để lôi kéo. Còn rảnh rang chút, mình blogging thì mục tiêu chính là câu view, để kết bạn cho online không đơn lẻ. Xem ra điều này còn khó hơn cả lập một kế hoạch bán hàng, quản lý nhân sự hay PR đúng thời điểm. Bởi lẽ hàng hóa, sản phẩm còn nghe nói mua bán, chứ blog thì có lẽ hàng vừa khan, vừa hiếm... thế nên nó phải "độc" mới dễ dàng "rao".
Mình thì ít IQ nên không độc kiểu công nghệ nhưng show webcam mờ mờ nhân ảo cũng là một cách che đi khuyết điểm, tung ra vài câu nửa tỉnh nửa mê, am hiểu thì gọi là khôn, viết như không viết, ý tứ tự buông vào lòng người đọc, lướt qua thoang thoáng, kiểu ngày xưa chàng, nàng cưỡi ngựa xem hoa thì có lẽ sẽ phán, nhỏ này vừa dại vừa tưng tưng... hay không quan tâm thì cho là "câu chữ vô hồn, chủ nhân vô lối". Coi không hiểu, nghe không thông, vén áo, gãi lưng nhau, ngượng chết... Thôi, chuyện của thiên hạ, mình học bon chen, thử lăn lộn xíu ngoài đời coi... xem còn mình còn cứng rắn và can đảm nữa không, ai dè... gãy mất cái móng tay mà mình chăm chút hàng tháng trời. Ôi, nếu là đàn ông mà gặp một blogger xinh, thông minh, cá tính như profile mình chế nữa thì mình xin "chết" với nàng ngay lập tức.
Cái giá phải trả cho một cuộc sống ảo mới chỉ đổi được một câu hờn dỗi của người thân (Ảnh minh họa)
Thế lại vào khúc văn chương của mình rồi, bởi cứ nhắc đến chữ "tình" là tay chân mình buồn bực, suy nghĩ cứ quẩn quanh, tim đập loạn xạ cả lên. Đành phải chia sẻ, sau mối tình đầu đi về nơi xa ấy, mình cứ tưởng sẽ hận, sẽ thù dai... ai cũng lo ngay ngáy mình sẽ "ế". Bạn ảo còn giúp lập website, đăng nhập các forum kể chuyện tình cảm... rốt cuộc cuối cùng vẫn là để cho mình "đong đưa khi online". Hay ở chỗ, các chàng trai mà bạn gửi profile của mình, mặc dù không được như Từ Hải cũng có thể vỗ ngực ra oai... làm mình nghe cũng choáng và say say, nhưng thấy bạn khoanh tay đứng nhìn ngay cả khi bạn cũng đang đa mang những tài, những tật của một kiếp người thì mình hiểu... thôi rồi, đừng như Từ Hải đúng từ khúc đầu đến khúc cuối... và cũng đừng dở dở ương ương như "Mã Giám Sinh mua Kiều" thì tội.
Có lẽ với người đang còn nghèo về vật chất lẫn tinh thần thì "Thấy sóng cả chớ ngả tay chèo", bởi "rèm thưa không qua khỏi mắt thánh". Khi đó, đọc vị một gã trai hay một cô nàng thông minh, dí dỏm, chẳng cần qua lời văn, câu chữ mỹ miều mà là nhìn sâu hơn vào cách cô ta ứng xử hay anh ta né tránh, bởi "thuyền to, sóng lớn" dám nghĩ, dám làm... nhưng đừng cố chấp, đừng tham lam để đôi khi kết quả không như được mong muốn, bạn sẽ đau đớn hơn, còn mình mới ngẫm các cụ dạy không sai "yếu thì đừng ra gió".
Mình thì đơn giản blogger hay member gì cũng là người bình thường, chuyện của cái câu chữ chứ không phải là danh, như mở một website miễn phí thành admin ngay lập tức, chả thế, mình không câu nệ, cứ show lên thiên hạ cũng bàn, né tránh cuộc đời, học cách thích nghi, mình vẫn thấy rất hay. Biết được hơn một việc ngoài câu chữ đang biểu hiện kia là ý tứ bộc lộ khéo léo, vậy nên cứ thoải mái rào đón khi online hay đưa đẩy với thiên hạ cũng là cách để khơi dậy sự yêu thương, nghiền ngẫm hơn để biết lẽ ra không nên đánh đổi một cái thực tế với một cuộc sống ảo như thế..
Các bạn thấy chưa, cái giá phải trả cho một cuộc sống ảo mới chỉ đổi được một câu hờn dỗi của người thân, vậy là còn rất may bởi không có gì làm chuẩn, đời luôn có cái ngoại lệ, một ý vị dành cho một ai đó hay một quan điểm đưa ra để bình phẩm thì "9 người 10 ý" thì rất khó để suy xét..
Bởi thế, đừng cho đi cảm xúc của mình, hãy nhìn sâu hơn vào người đối diện, quan sát cuộc sống thực tế xung quanh, đi chậm lại để nhặt niềm vui, hạnh phúc... Nếu như không biết lo toan, phán đoán, viết profile và show webcam một cách ý tứ thì vẫn có điều ngược lại... Có điều xảy ra mà đôi khi không kiểm soát. Mình cũng thế, không ngoại lệ...
Theo VNE
Xin em hãy nhận ra anh! Gửi trái tim băng! Em à, chưa bao giờ anh thấy lòng mình buồn nhiều đến vậy. Từ khi quen em hầu như đêm nào anh cũng không ngủ ngon. Đã 8 năm kể từ khi quen em, lúc đó chúng ta mới chỉ học lớp 11. Anh chuyển từ nơi khác đến và thật may mắn là anh đã học cùng lớp...