Nỗi buồn tủi của người mẹ chồng có 3 cô con dâu hỗn láo
Ngày tôi nói ra ăn riêng, 3 con trai còn níu kéo mẹ chút xíu. 3 con dâu của tôi không ai được lời nào bảo mẹ ăn cùng. Mấy con dâu cũng chẳng thèm mua sắm bất cứ thứ gì cho mẹ ăn riêng hay hỏi han mẹ còn thiếu thốn thứ gì không.
Có những đêm tôi khóc tu tu như trẻ nhỏ dù nước mắt đã cạn khô. Bỗng dưng tôi muốn được cùng theo ông nhà tôi sang thế giới bên kia quá.
Chào Hải Oanh với tâm sự “Tôi muốn gửi cho mẹ chồng một bức thư của cô con dâu mất dạy”!
Đọc tâm sự của cháu, tôi thấy đồng cảm với những ức chế của cháu về mẹ chồng. Nếu cháu không kể tâm sự của mình ra đây, chắc tôi sẽ chẳng bao giờ ngờ được trên đời lại có những bà mẹ chồng ghê gớm, nanh nọc đến vậy. Tôi cứ nghĩ, các bà mẹ chồng bây giờ đều biết điều và tâm lý hoặc chí ít cũng đối xử rất “thoáng” với con dâu.
Đọc bài của cháu, tự nhiên tôi lại rớt nước mắt nghĩ đến hoàn cảnh nhà mình. Ước gì tôi có một đứa con dâu hiếu thảo, biết suy xét nghĩ trước nghĩ sau như chá? Nhưng tôi biết đó mãi là điều ước thôi và không bao giờ thành hiện thực được.
Ngàn lần, tôi đã tự xem lại bản thân và tự hỏi chính mình: Tôi có là bà mẹ chồng ghê gớm, quái tính không mà bị con dâu khinh ghét, đối xử xấc láo như vậy. Nhưng nói thật tôi không tìm ra nguyên nhân tại sao chúng cứ hỗn hào với tôi. Hình như tôi càng nhịn chúng để yên cửa yên nhà thì cả 3 con dâu nhà tôi đều được thể lấn tới. Vì chuyện của 3 con dâu mà 62 tuổi tôi vẫn thấy khổ tâm.
Tôi kết hôn năm tôi 26 tuổi với ông nhà tôi. 28 tuổi tôi sinh con trai đầu lòng. Năm 30 tuổi, tôi lại tiếp tục sinh con trai thứ 2. Và năm 32 tuổi tôi lại sinh thêm một cậu con trai thứ. Sau khi con trai thứ 3 của tôi gần được 3 tuổi thì ông nhà tôi tôi lại một mình trên cõi đời với 3 đứa con thơ. Ông nhà tôi đã vĩnh viễn ra đi sau một tai nạn lao động tại công trường nơi ông ấy đang làm việc.
Sau khi chồng mất, tôi ở vậy nuôi 3 con trai khôn lớn. Dù vất vả nhưng tôi chưa bao giờ kêu than 1 lời.
Cứ thế, dù vất vả nuôi dạy các con, song tôi cũng chưa bao giờ kêu ca một lời. Dù cũng có nhiều đám dạm hỏi song tôi vẫn quyết ở vậy cả đời nuôi 3 con trai nên người do không muốn các con phải chịu thiệt thòi, không muốn các con phải san sẻ tình cảm.
Rồi cũng đến ngày các con trai tôi lớn khôn. Nhờ trời, chúng đều hiền lành và không chơi bời. Cả 3 con trai tôi đều có công ăn việc làm ổn định dù lương lậu không nhiều. Cứ nghĩ trời thương nên đã cho tôi 3 người con trai ngoan ngoãn. Song gia đình đầm ấm vui vẻ của tôi bắt đầu chấm dứt từ ngày các con trai tôi lần lượt lấy vợ.
Vì thương và tin tưởng con nên khi con trai lấy vợ, tôi không hề chê bai hay phàn nàn một điều gì về bạn gái cũng như người vợ của nó. Lúc nào, tôi cũng vun vén cho các con vì nghĩ đời tôi đã vất vả và thiệt thòi lắm rồi nên mong các con đứa nào cũng yêu thương nhau hạnh phúc.
Trong 5-6 năm, tôi lần lượt tổ chức đám cưới cho 3 con trai của mình. Như vậy tôi có tổng cộng 3 con dâu. Con dâu lớn nhà tôi là người ở Thanh Trì và làm kế toán một công ty lớn với thu nhập tương đối khá. Con dâu thứ 2 nhà tôi ở Gia Lâm làm nghề tự do và buôn bán. Con dâu thứ 3 thì ở mãi tận Thái Nguyên và làm phiên dịch viên.
Video đang HOT
Cứ thế, cứ con đầu cưới, tôi lại ở chung với vợ chồng nó. Cưới đứa thứ 2 về, thì tôi lại cho vợ chồng con lớn ở riêng. Cưới đứa thứ 3 về thì tôi lại cho vợ chồng con thứ 2 ra riêng và ở với vợ chồng con thứ 3. Vậy nhưng, cả đời nuôi 3 con trai không phút mệt mỏi, chạnh lòng. Thế mà giờ có thêm 3 con dâu nhưng ghê gớm, chẳng coi mẹ chồng ra gì khiến tôi làm mẹ đau lòng và buồn tủi quá.
Khi các con bắt đầu có cháu, lúc này tôi cũng đã nghỉ hưu ở xí nghiệp in. Hàng ngày, tôi ở nhà phụ chăm và bế cháu cho các con yên tâm đi làm. Ở nhà, tôi cũng chẳng ăn bám gì các con. Lương hưu của tôi, tôi tiêu hàng tháng không hết. Thế nhưng các con dâu vẫn nó cạnh khóe, hỗn láo với mẹ. Tôi thì không thích mắng chửi hay nói lại con dâu vì tôi sợ hàng xóm nghe thấy lại mang tiếng bà mẹ chồng ghê gớm.
Hàng ngày, thương các con, dù ở chung với nhà con trai út nhưng tôi vẫn cố phụ giúp đưa cháu lớn đi lớp rồi ở nhà trông 1 đứa cháu nhỏ cho con dâu thứ 3. Sáng nào, tôi cũng phải đun 15 lít nước cho cả 3 nhà dùng. Bởi mỗi nhà có mấy cái phích và cần dùng nước nóng nên tôi đun hết.
Nhà tôi có tất cả 5 đứa cháu nội. Đứa cháu nào cũng do một tay tôi chăm sóc cho đến khi chúng đến tuổi đi lớp. Thân già mà tôi cũng chẳng được đi chùa chiền gì như người khác vì hàng ngày còn phải bận trông cháu, cơm nước.
Song chẳng hiểu sao, hết lòng với gia đình như vậy và chẳng bao giờ can thiệp nhiều vào chuyện riêng của các con, thế nhưng mấy con dâu nhà tôi vẫn không ưa mẹ chồng và thường ăn nói hỗn hào với tôi.
Như con dâu cả nhà tôi. Khi nó sinh cháu đầu tiên, tôi cũng chăm sóc hết lòng. Mỗi lần có việc đi ra ngoài, tôi đều cơm nước đầy đủ cho nó xong mới tranh thủ đi. Thế mà một lần tôi tranh thủ ra vườn để làm rau lấy rau ăn cho cả nhà, vừa về đến nhà, đã nghe tiếng con dâu nói mẹ chồng xoen xoét: “Mẹ không quan tâm lo lắng cho con dâu cho cháu cả. Như nhà người ta, con dâu đẻ thì mẹ chồng phải ở nhà 24/7 để chăm con chăm cháu chứ không phải tranh thủ đi làm thế này”.
Mà khổ, tôi đi làm vườn đó cũng chỉ để phục vụ cho gia đình ăn uống an toàn hơn chứ nào tranh thủ đi làm vườn để mang rau cỏ đi bán bên ngoài đâu.
Con dâu thứ 2 cũng không ghê gớm không kém cạnh. Có lần thấy con dâu nói hỗn quá với chồng nó. Tôi là mẹ nên cũng chỉ góp ý nhẹ nhàng và không có ý bênh vực con trai. Thấy vậy, con dâu thứ 2 của tôi lại quát lên bảo: “Bà câm miệng đi, bà chẳng biết gì mà cứ hay nói vớ vẩn”. Nói rồi nó tỏ thái độ hầm hầm ra mặt với mẹ chồng và chồng.
Khi ở với con dâu thứ 3 với tôi cũng không được yên thân. Mỗi tháng con dâu tôi đưa cho mẹ chồng 2 triệu để đi chợ mà nó lúc nào cũng tưởng nhiều lắm và nghiễm nhiên coi tôi là ô sin. Với 2 triệu này, tôi phải lo toan cho 3 người nhà nó từ A-Z. Thế nhưng ngày nào ngồi vào bữa ăn, nó cũng tỏ vẻ khó chịu vì món ăn đơn điệu hoặc nấu ăn không ngon cho dù tôi đã rất chịu khó đổi món cho các con ăn.
Thậm chí có hôm cả nhà đang ăn cơm, nó buông thõng bảo: “Bà nấu chả ngon gì cả, món ăn thì đơn điệu. Nấu thế này bố ai mà nuốt được!”. Chồng nó có bảo: “Muốn nấu ăn ngon, em đi làm về mà vào bếp tự nấu ấy”. Nghe chồng nói vậy nó vằng lại luôn: “Anh nghĩ tôi là ai? Tôi là con ô sin trong nhà này chắc? Bà ấy cầm 2 triệu tiền chợ mà cho ăn uống thế này á!”.
Lần gần đây nhất, khi mang quần áo đi phơi cho con dâu. Thấy chiếc váy của nó bị sứt chỉ, tôi ngồi cặm cụi khâu. Rất nhiều lần như thế, con dâu cũng không biết vì tôi cũng không nói.
Song lần vừa rồi, thấy chiếc váy bị sứt chỉ ở gần nách, tôi cũng âm thầm khâu lại cho con. Chẳng ngờ tối về treo quần áo, con dâu tôi phát hiện ra và cằn nhằn với mẹ chồng. Con dâu tôi bảo: “Khâu xấu mù lại còn bày đặt khâu vá. Mất khoảng 10k con mang ra hàng đẹp luôn”.
Vừa rồi, sau khi đã suy nghĩ rất nhiều, tôi quyết định xin các con ra ăn riêng một mình để mặc các con sống cuộc sống của mình. Ngày tôi nói ra ăn riêng, 3 con trai còn níu kéo mẹ chút xíu. 3 con dâu của tôi không ai được lời nào bảo mẹ ăn cùng. Mấy con dâu cũng chẳng thèm mua sắm bất cứ thứ gì cho mẹ ăn riêng hay hỏi han mẹ còn thiếu thốn thứ gì không.
Hôm nay đã gần 1 tuần từ ngày tôi ra ăn riêng sau bao nhiêu năm ăn chung, ở chung với con cháu. 3 cái nhà gác 2 tầng, tôi đều cho 3 cặp vợ chồng trẻ ở. Tôi lẳng lặng dọn xuống ở cái nhà cấp 4 cũ ngày xưa gần đó của vợ chồng tôi.
Các con trai tôi đi làm về còn mò xuống thăm mẹ, trò chuyện với mẹ một lúc. Chứ 3 con dâu tuyệt nhiên mấy hôm rồi chưa thèm xuống hỏi han mẹ câu nào. Ngày nào cũng lủi thủi cơm canh, dọn dẹp, nhất là lúc ngồi ăn cơm một mình một mâm, tôi buồn tủi đến rớt nước mắt vì một mình ngồi một mâm cơm, ngồi bên nào tôi cũng thấy lệch.
Có những đêm tôi khóc tu tu như trẻ nhỏ dù nước mắt đã cạn khô. Bỗng dưng tôi muốn được cùng theo ông nhà tôi sang thế giới bên kia quá. Nhiều lúc nghĩ lại, cả đời tôi cơ cực vất vả nuôi con. Tôi cũng yêu thương và vun vén cho con cháu hết lòng mà sao các con dâu, con trai tôi lại đối xử với mẹ tệ bạc thế? Tại sao chúng coi tôi chẳng ra gì? Với chúng, kiếm được tiền là to tát lắm sao và có thể lấn át hết cả tình cảm gia đình? Hay tại chúng nghĩ, mẹ chồng khác máu tanh lòng nên như vậy?
Theo VNE
Tôi đã trị được vợ hỗn láo với bố chồng
Bây giờ, mỗi khi nhìn di ảnh bố, tôi đều thấy rất mãn nguyện vì mình đã cùng vợ làm tròn chữ hiếu. Chỉ ước ông có thể sống lâu hơn để chứng kiến con cháu ngày càng thành đạt và chúng tôi cũng có điều kiện để chăm nom ông hơn.
Bây giờ, mỗi khi nhìn di ảnh bố tôi, tôi đều thấy rất mãn nguyện vì mình đã cùng vợ làm tròn chữ hiếu (Ảnh minh họa)
Sau lần tai biến mạch máu não, bố tôi bị méo miệng và chân tay co rút khó đi lại, ngoài ra ông cũng bị lẩn thẩn đãng trí. Ngày đó tôi đã dốc đến xu cuối cùng để chạy chữa cho bố mình.
Vợ tôi không dám phản đối nhưng rụt rè bảo tôi để lại một ít để nuôi con. Tôi gạt phắt đi, bớt miếng ăn thì không ai chết, nhưng bố tôi mà không chữa trị thì chết chắc chắn, hơn nữa tôi và vợ đều làm ra tiền thì lo gì.
Sau lần tai biến mạch máu não, bố tôi bị méo miệng và chân tay co rút khó đi lại, ngoài ra ông cũng bị lẩn thẩn đãng trí. Ngày đó tôi đã dốc đến xu cuối cùng để chạy chữa cho bố mình (Ảnh minh họa)
Tôi biết dù có thương đến mấy nhưng không phải ruột rà thì cũng khó phục vụ nhau từ cơm bưng nước rót đến vệ sinh cá nhân trong một thời gian dài. Sự thật là tôi đã rất thất vọng về vợ vì thái độ làm qua quýt thể hiện thái độ bất mãn của cô ấy.
Với tư cách một người chồng, tôi đã nói chuyện rất thẳng thắn và chân tình rằng hãy giúp tôi một tay để chăm sóc bố tốt nhất. Vợ tôi vâng dạ nhưng làm bất cứ điều gì đều không vừa mắt.
Bố tôi yếu thận nên hay đi vệ sinh, bụng dạ yếu nên cứ ăn vào là đi nặng không kiểm soát. Tôi phải đeo bỉm cho ông những lúc tôi đi làm. Làm về là tôi thay bỉm, tắm rửa sạch sẽ.
Có một lần tôi tăng ca chưa về kịp, tôi gọi điện nhờ vợ thay hộ vì sợ để lâu không tốt cho bố tôi. Về đến nhà thì thấy vợ nằm khóc vì "tủi thân". Cô ấy nói cô ấy quán xuyến nhà cửa con cái quá mệt rồi, nếu phải gánh thêm bố chồng thì sẽ "lao lực mà chết". Tôi nghĩ công việc đó không đến nỗi nặng nhọc phải chết, nếu có chết thì chỉ vì sự ích kỷ thiếu tình thương.
Tôi nói thẳng với vợ, cuộc sống của cô ấy là con cái, còn cuộc sống của tôi là bố tôi. Không vợ này thì vợ khác, còn bố tôi chỉ một, tôi không muốn làm điều gì phải ân hận khi bố tôi mất đi. Lúc nhỏ bố tôi đã nuôi tôi, dọn phân cho tôi hàng nghìn lần thế nào thì bây giờ tôi làm y như thế. Vợ tôi im lặng.
Từ đó, tôi không nhờ vợ làm gì cho bố tôi thêm lần nào nữa. Đi làm về, tôi lẳng lặng chăm sóc, vệ sinh, phục vụ và vui vầy bên bố tôi. Nếu hôm nào bận tôi tranh thủ giờ nghỉ để về thay bỉm cho bố tôi.
Khi tình trạng tốt hơn, bố tôi hết đi bậy và có thể túc tắc đi lại thì nảy sinh mâu thuẫn khác. Ông bị điếc và đãng trí hơn cả trước đây. Vợ tôi ở nhà với ông nhiều hơn nên hầu như hôm nào cũng có chuyện.
Ông tự ăn cơm được nhưng cầm thìa lại không vững, lần ăn nào cũng vung vãi khắp bàn và sàn, nhiều lần đánh rơi cả chén. Vợ tôi trước mặt chồng luôn kìm nén chịu đựng nhưng tôi đi vắng thì lại khác.
Cô ấy bón cho ông ăn nhưng thìa nào thìa này lớn bằng cái môi để chóng xong, bố tôi sặc cơm chảy nước mắt quỳ xuống xin con dâu nhiều lần. Nếu ông đánh rơi chén, cô ấy hốt cả cơm từ nền nhà lẩn với bụi bẩn để bố tôi ăn lại. Bố tôi điếc nên hay hỏi đi hỏi lại, một là cô ấy im lặng không trả lời, hai là kéo tai ông mà hét thật lớn làm ông giật mình té ngửa.
Đây toàn là những điều mà đứa con lớn thuật lại cho tôi. Thảo nào những lúc tỉnh táo, bố tôi toàn ôm tôi mà khóc và nói muốn sớm được sang bên kia với mẹ tôi. Tôi biết vợ mình không ra gì nhưng thay vì quát nạt, tôi lên kế hoạch dạy dỗ để cô ấy biết điều hơn.
Tôi chở vợ về nhà bố mẹ cô ấy. Suốt buổi chuyện trò, bố vợ nói gì tôi cũng cắt ngang hoặc lờ tịt không trả lời. Mặc bố vợ khó chịu và vợ đánh mắt nhắc nhở, tôi vờ không hay biết.
Lúc mẹ vợ dọn cơm lên, tôi gắp thức ăn cho mẹ vợ và cố tình đánh rơi xuống sàn bẩn. Sau đó tôi vô tư nhặt lên cho vào chén của mẹ vợ và mời bà ăn. Vợ tôi bất bình xô ghế đứng dậy quát chồng. Mẹ vợ cũng bất bình tĩnh mặt mày gay gắt giận dữ. Anh vợ xông vào định đánh tôi.
Tôi bình tĩnh nhìn vợ hỏi "đó không phải là cách em đối xử với bố anh sao". Khi ấy cô ấy mới sực tỉnh, á khẩu không nói gì hơn. Tôi nói toạc đây là do con chúng tôi mách lại, sau này già, nếu bị con cái ngược đãi thì đừng trách nó vì nó đã chứng kiến cảnh mẹ đối xử với ông mình tệ hại thế nào.
Hôm đó tôi cũng nói chuyện thẳng thắn với bố mẹ vợ và nói hờn rằng xin gởi vợ lại đây. Lúc nào bố tôi khỏe mạnh thì cô ấy hãy về nhà kẻo khổ cả bố tôi và cô ấy và làm gương xấu cho con cái.
Thật may là bố mẹ tôi là người hiểu chuyện nên đều ủng hộ tôi. Vợ tôi sau đó đã đối xử với bố chồng nhẹ nhàng lễ độ hơn. Mặc dù không thay tôi làm toàn bộ nhưng lúc nào tôi bận quá thì cô ấy im lặng làm giúp. Tư tưởng thông suốt nên mọi việc cũng như trước đây nhưng trở nên nhẹ nhàng hơn. Bố tôi tuy đãng trí nhưng yêu đời phấn khích hơn trước.
Bây giờ, mỗi khi nhìn di ảnh bố tôi, tôi đều thấy rất mãn nguyện vì mình đã cùng vợ làm tròn chữ hiếu. Chỉ ước ông có thể sống lâu hơn để chứng kiến con cháu ngày càng thành đạt và chúng tôi cũng có điều kiện để chăm nom ông hơn.
Theo VNE
Mẹ chồng tôi xúi con trai li dị vợ Tôi là con gái thành phố, gia đình giàu có, bố mẹ nuông chiều. Anh người ngoại tỉnh nhưng đã có công việc ở thành phố. Quen nhau hai năm thì chúng tôi kết hôn. Hiện tại, con gái tôi đã 3 tuổi. Vì chồng tôi là con trai út nên ông bà nội rất muốn chồng tôi về quê sinh sống cho...