Nỗi buồn không tên
Tối nay tôi thấy thực sự hụt hẫng. Anh không còn là anh như mọi ngày, xa lạ và nhạt nhẽo. Có thể tôi đã quá cả nghĩ chỉ vì tôi đã coi anh là điều quan trọng nhất đối với mình, tôi đã từ bỏ rất nhiều thứ để ở bên anh chỉ vì một điều đơn giản là tôi yêu anh.
Còn anh, tôi nhận ra tôi không phải là điều quan trọng nhất đối với anh. Anh có hiểu vì hoàn cảnh tôi đã chịu thiệt thòi rằng từ ngày yêu anh tôi đâu có được tự do thoải mái xuất hiện bên cạnh anh dù tình yêu của chúng tôi là hoàn toàn chính đáng. Với tôi đã yêu là tất cả vì tình yêu không chút lo sợ nhưng vì hoàn cảnh tôi đành chấp nhận. Tôi biết anh cũng yêu tôi nhưng tình yêu ấy có lẽ chỉ là một góc nhỏ trong tim anh. Nhiều lúc tôi rất muốn hỏi anh “liệu tôi có phải chỉ là một sự khỏa lấp nỗi cô đơn của anh hay không?”. Có một điều tôi rất tiếc là đã đọc được hết những gì anh viết dành cho người yêu đầu. Tôi muốn xóa bỏ nó trong bộ nhớ của mình nhưng tôi là người chứ không phải là một cái máy. Tôi cũng biết ai cũng có quá khứ của riêng mình. Tôi cũng vậy. Nhưng với tôi khi đã yêu thì phải hết lòng cho tình yêu. Quá khứ hãy để nó ngủ yên.
Có lẽ tôi đã hy vọng quá nhiều để rồi nhiều lúc thấy mình như rơi xuống vực thẳm. Nhiều lần đã cho tôi một kinh nghiệm là cứ mỗi khi quá khứ của anh lại trở về thì với anh tôi chẳng là gì hết. Tối nay, sau mấy ngày chúng tôi xa nhau. Tôi đã rất vui khi nhìn thấy anh nhưng trong ánh mắt anh có một điều gì đó khiến tôi có cảm giác xa lạ. Anh không còn muốn ở bên tôi như mọi lần. Tôi cảm thấy hụt hẫng vô cùng. Lòng nặng trĩu, mọi thứ trở nên thật vô nghĩa. Chỉ còn mười ngày nữa là tròn một năm chúng tôi yêu nhau. Tôi tự hỏi “mới có một năm mà tình yêu dành cho nhau giờ chỉ còn thế này ư?” Tôi biết đôi lúc mình quá nhạy cảm và dễ bị tổn thương. Tôi cũng muốn sống lạnh lùng hơn, ít lo lắng cho người khác hơn nhưng tôi không làm được.
Chính chị gái anh từng nói với tôi “em hãy lo lắng cho bản thân nữa nhé đừng có chỉ biết chăm sóc lo lắng cho người yêu thôi” bởi thế tôi nhiều lúc tôi mới thấy đau khổ. Tôi yêu hết lòng nên cũng mong muốn nhận lại tình cảm tương tự nhưng nhiều lúc tôi thấy sao anh quá vô tâm. Tôi muốn hỏi anh “anh có thật sự yêu em không?”. Tôi cũng đã nghĩ phải chăng tình yêu giữa chúng tôi đến quá nhanh, quá dễ dàng mà cái gì có được quá dễ dàng người ta sẽ thường không trân trọng nó. Thời gian đầu anh đã từng hỏi tôi “vì sao em yêu anh?” Tôi đã không nói nhưng tôi hy vọng anh hiểu tôi yêu anh không phải vì vẻ ngoài hào hoa của anh, không phải vì tôi đang cô đơn một mình mà tôi phải kiếm vội cho mình một người.
Tôi yêu anh vì tôi thấy anh thực sự là người sống tình cảm, biết trân trọng tình cảm và biết quan tâm đến người khác. Anh cũng đâu biết rằng tôi biết mình có tình cảm với anh khi anh nhắn tin tâm sự về nỗi đau khổ về mối tình đầu của mình. Tôi thấy trong cuộc sống đầy bon chen này còn có một người sống đầy tình cảm như vậy thật hiếm có. Chính vì điều đó tôi yêu anh. Lúc đó tôi cũng không nhận ra rằng anh còn vương vấn quá khứ rất nhiều. Càng sau này tôi càng nhận ra điều đó và tôi cũng đã hy vọng với tình cảm chân thành của mình tôi sẽ giúp anh quên đi quá khứ đau buồn ấy. Đến tận bây giờ tôi vẫn sẽ chờ thời gian sẽ trả lời tất cả. Có thể đến một lúc nào đó anh nói với tôi “Anh thực sự không yêu em. Đi bên cạnh em anh không thấy thoải mái. Anh muốn bên anh là một cô gái trẻ trung xinh đẹp chứ không phải một người lớn tuổi hơn anh”.
Nếu có điều đó xảy ra, tôi sẽ vui vẻ cất bước ra đi không hối tiếc điều gì vì tôi đã hết lòng với anh. Tôi đủ tự tin để quay gót đi vì có thể tôi không có cái trẻ trung mà anh cần nhưng tôi có những giá trị mà không phải người con gái nào cũng có, nhất là một tình yêu luôn trọn vẹn dành cho người mình yêu. Có thể xa tôi rồi, anh nhận ra một điều rằng đúng là anh không yêu tôi hoặc anh nhận ra rằng trên đời này không ai yêu anh nhiều như tôi đã yêu anh và anh cũng yêu tôi nhiều hơn anh tưởng. Mong anh khi đọc được những dòng này sẽ hiểu được nỗi lòng của tôi. Giờ phút này đây nỗi buồn cứ dâng lên trong lòng, có một cái gì đó cứ nghèn nghẹn trong tôi. Còn anh, giờ này liệu có nghĩ đến tôi?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Dấu chấm hết cho một cuộc tình
Chỉ là những khoảng khắc nhỏ nhoi thôi thì tại sau không quên và chỉ là 1 tình yêu mong manh thì tại sau ta lại hi vọng đó là đơn phương hay là ảo tưởng của chính mình chờ đợi 1người ko thật lòng ?
Em đã không thể kìm nén trong lòng được nữa rồi anh hiểu không ?chỉ là 1 lời nói thôi sau anh không nói ""anh không còn yêu em nữa ""vậy thôi chỉ có 6 chữ thôi vậy mà anh lại im lặng im lặng lừa dối tình cảm của em vậy mà em cứ yêu anh yêu trong mù quáng nước mắt em rơi vì anh quá nhiều giờ em sẽ không bao giờ nhớ anh không chờ không đợi anh nữa em sẽ để tất cả vào tận đáy lòng mình còn anh hãy cứ bên cạnh người ta.
Anh biết không hôm nay trời lại mưa mưa lớn lắm từng giọt mưa rơi như xe thắt lòng em ngày mình chia tay trời cũng mưa pải không anh em đứng ngoài mưa nhìn anh quay lưng đi không 1 phút quay lại em như muốn gục ngã giữa cơn mưa . Đã bao lần rồi em khóc trong đau khổ gục vào vai nhỏ bạn để khóc nức lên rồi nghe nó mắng chỉ vì nó thương em thương cho tình yeu dạy dôt khờ khạo em đã trao anh để rồi hôm nay em đươc gì ngoài nổi đau .Giọt nước mắt em lăn dài trên má vậy mà có giữ dược anh đâu anh vẫn cứ quay đi như một người xa lạ vậy thôi cuộc tình mình chỉ có thế dấu chấm hết em đã đặt sau cuộc tình với biết bao kỉ niệm thôi thì em bỏ cuộc em rút lui để người ta không đau khổ vì anh vì người ta cũng là bạn em mà em đâu thể nhẫn tâm nhìn bạn mình đau khổ anh hãy yêu cho thật lòng đi anh đừng gian dối như đã gian dối em. Giờ đây em sẽ quên tất cả những kỉ niệm của mình em sẽ mang theo những gì còn sót lại khi mình yêu nhau để anh không còn bận lòng khi đi bên người mới hay quên quên tât cả đi anh nhé hãy để cho no pai theo thời gian hãy để thời gian mang theo tất cả thế là em đã đặt ""Dấu chấm hết cho một cuộc tình ""
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tình tuyệt vọng Nhìn dáng vẻ mảnh khảnh yếu ớt của nó có lẽ không ít người chạnh lòng. Từ ngày nó và anh chia tay nó càng trở nên kiệm lời hơn, và nụ cười ngày càng hiếm hoi hơn nữa, điều đó càng khiến cuộc sống của nó trở nên quá lặng lẽ. Mỗi lần nó về quê, ba mẹ cũng chỉ biết im...