Nỗi buồn hậu chiến tranh của cựu binh Mỹ
Trong bài viết đăng trên tờ Guardian, một cựu chiến binh Mỹ từng tham chiến tại Việt Nam đã trải lòng về những suy nghĩ đè nặng lên ông trong nhiều năm qua: không ai nói “cảm ơn” với các cựu chiến binh chiến tranh Việt Nam.
Các lính Mỹ trong chiến tranh Việt Nam. (Ảnh: AP)
Alan Cutter là một Giám mục Tin lành. Ông đã từng tham gia chiến tranh Việt Nam và phục vụ trong binh chủng Hải quân từ năm 1969 đến năm 1975. Ông cũng từng là giảng viên Trường dự bị thuộc Học viện Hải quân. Hiện Cutter là thành viên Hội đồng giám mục quốc tế các cựu chiến binh.
Ông Cutter đã tâm sự về khoảng thời gian sau khi trở về từ miền nam Việt Nam. “Khi đợt công tác của tôi kết thúc vào tháng 8/1972, tôi bay về nhà ở Maine, một bang phía đông bắc nước Mỹ. Mọi người trong gia đình vui mừng đón tôi nhưng không một ai nói “cảm ơn” hoặc “chào mừng về nhà”. Mà nếu họ có nói như thế, tôi có thể cũng không biết trả lời ra sao”.
“Có quá nhiều tiếng nổ, các cuộc tra tấn đối phương để lấy thông tin, những nỗi buồn dài đằng đẵng và sự khiếp sợ vô tận, quá nhiều máu chảy và những lần ôm xác đồng đội trên tay… Tất cả những điều đó đã cuốn sạch mọi thứ trong tôi đi rồi. Tôi cũng đã chia sẻ những bữa ăn mà chẳng phải thức ăn, đã ngủ ở nơi hoàn toàn xa lạ, đã nổi nóng với cấp trên cứng nhắc, đã cười vào mặt thần chết, thế mà lại chưa bao giờ có thời gian khóc cho những người đã chết”, ông tâm sự về quãng thời gian tham chiến ở Việt Nam.
Cựu chiến binh Cutter cho hay những năm gần đây, khi thấy các binh lính Mỹ trở về từ Iraq và Afghanistan được chào đón với khẩu hiệu rung động trái tim như “chào mừng về nhà” và “chân thành cảm ơn”, ông cảm thấy điều này chắc chắn tốt hơn cảnh hằm hè hoặc thờ ơ khi ông và các đồng đội trở về từ Việt Nam. Nhưng ông tự hỏi không biết những binh sĩ đó liệu có giống ông khi không biết trả lời sao trước những câu chào mừng ấy.
Các cuộc chiến tranh gần đây rất khác, truyền thông đã phát triển hơn, hiệu quả hơn và nhanh một cách đáng sợ; vũ khí, xe cộ, và cả khẩu phần ăn nữa cũng khá hơn nhiều. Ngoài ra, sự hỗ trợ y tế và công nghệ mới đã cứu mạng nhiều người dù vẫn để lại cho các cá nhân và gia đình họ những vấn đề khủng khiếp, đồng thời các đợt công tác xa nhà kéo dài đã trở nên phổ biến.
Ông Cutter cho hay hiện nay, các chỉ huy quân đội đã công nhận rằng trầm cảm và ác mộng triền miên sản sinh ra nhiều vấn đề. Một ngày nào đó, họ sẽ hiểu thêm rằng thuốc men và những phiếu trắc nghiệm cho dù có hữu ích cũng không phải là giải pháp triệt để.
Theo Cutter, điều không thay đổi qua hàng thế kỷ chính là sự trần trụi của chiến tranh, sự thất vọng khi trở về với xã hội vô cảm. Ngoài ra, một điều cũng không thay đổi với các cựu chiến binh là sự cô đơn luôn trĩu nặng cho dù ở giữa chốn đông người; nỗi khiếp sợ về một hình ảnh, âm thanh hay mùi vị bất chợt nào đó; sự điên cuồng rất dễ bùng lên và sự bất ổn sâu sắc trong tâm hồn đã bị tổn thương.
“Thay đổi từ cuộc sống tuy nhơ nhớp nhưng huy hoàng, đầy sắc thái của cuộc chiến tranh đến một cuộc sống buồn tẻ, u ám và hổ thẹn ở “nhà” là cả một sự khó khăn. Rất nhiều người không bao giờ làm được việc đó. Có thể nói tôi “may mắn” vì đã sống sót sau cuộc chiến, nhưng ở “nhà”, sự tồn tại của tôi đôi khi rất vô định”, Cutter nói.
Cựu chiến binh Cutter đã chia sẻ những trăn trở về cuộc chiến tranh Việt Nam, vốn luôn đè nặng trong lòng mình.
Video đang HOT
“Bốn thập kỷ đã trôi qua kể từ sau cuộc chiến. Chúng tôi, những cựu chiến binh Việt Nam, chào nhau bằng một câu có hiểu biết dù hơi gượng gạo “chào mừng về nhà”. Mọi người nhận ra chúng tôi qua những chiếc mũ, áo phông và phù hiệu nhỏ. Một số cũng có nói “cảm ơn các bạn vì đã phụng sự”.
Một số người chưa từng phục vụ trong quân đội khi nhìn thấy đôi nạng của tôi thì thường hỏi về chúng; và tôi nói đấy là “quà” từ Việt Nam. Bình thường, họ sẽ đáp lại “Ôi, tôi xin lỗi vì đã gợi lại”. Thế thôi đã là rất tử tế rồi.
Tôi vẫn luôn đợi ai đó để nói với họ “tha thứ cho tôi nhé?” Câu hỏi này vừa công nhận tính phức tạp của cuộc chiến tranh Việt Nam, vừa khơi gợi một cuộc đối thoại mới. Tôi muốn nói với người đó thế này: “Bạn của tôi ơi, chúng ta cùng chia sẻ trách nhiệm. Tôi tự hào đã phụng sự tổ quốc mình… Nhưng tôi đã không chuẩn bị gì trước những ánh nhìn săm soi trong trại tị nạn hoặc những tiếng thét của người dân làng bị thương, đang tức giận. Hãy tha thứ cho chúng tôi…”, ông Cutter nhắc lại những ký ức luôn đè nặng lên ông trong 40 năm sau khi chiến tranh Việt Nam kết thúc.
“Nếu có ai đó dừng lại, lắng nghe câu chuyện thì biết đâu có thể mang lại niềm an ủi cho tâm hồn đã bị thương tổn của những cựu chiến binh Việt Nam. Và như thế, con đường hàn gắn dù mong manh sẽ bắt đầu”, ông Cutter nói.
Minh Châu
Theo Dantri/Guardian
Phóng viên chiến trường Mỹ trong cuộc chiến tranh ở Việt Nam: Dấn thân đem lại sự thật cho công chúng Mỹ
Cuộc chiến tranh ở Việt Nam cùng những sai lầm của nước Mỹ được thế giới biết đến và lên án nhờ sự đóng góp không nhỏ của các phóng viên chiến trường vừa dũng cảm, vừa trung thực đã đấu tranh để được phản ánh đúng sự thật.
Trong số họ có Beverly Deepe, Peter Arnett, phóng viên ảnh Nick Út... cùng nhiều phóng viên chiến trường khác đã bất chấp hiểm nguy để đem lại những cái nhìn đa chiều về cuộc chiến tranh ở Việt Nam.
Beverly Deepe: Thực tế tàn bạo hơn báo chí lên tiếng
Tính đến năm 1968, Beverly Deepe đã trải qua 6 năm ở Việt Nam. Trước đó, vào năm 1962, ở tuổi 26, với hành trang là tấm bằng thạc sĩ cùng số tiền tiết kiệm gom góp được trong 2 năm, cô lên tàu tới Châu Á để cảm nhận thế giới và làm phóng viên tự do trên suốt dọc hành trình. Khi cộng tác với AP, trưởng đại diện của hãng tin này ở Hồng Kông nói với cô rằng nơi cô sắp đến chính là Việt Nam. Vào thời điểm đó, chỉ có 8 phóng viên người nước ngoài sống và làm việc tại Sài Gòn.
Beverly Deepe đến Sài Gòn tháng 2.1962. Cô dự định ở lại đó 2 tuần. Nhưng rồi, cô đã ở đến 7 năm. Nếu đầu tiên là sự hiện diện quân sự nhỏ của Mỹ ở Việt Nam thì tổng thống lúc bấy giờ John F.Kennedy đã trao quyền hành động cho hàng trăm nhân viên quân sự cùng trực thăng, phi công Mỹ tham gia vào cuộc chiến. "Những điều báo chí phản ánh có cả hai mặt tốt và xấu. Nhưng thực tế thì tàn bạo hơn, nhiều điều đáng nói hơn và tin tức ngày càng có giá trị", cô nói.
Nữ nhà báo Beverly Deepe trò chuyện cùng 1 số phụ nữ Việt Nam năm 1962. (Ảnh: T.L)
Hai tuần sau khi đến Sài Gòn, căn hộ nơi cô ở rung chuyển ầm ầm khi máy bay của quân Việt Nam Cộng hòa ném bom Dinh Tổng thống (Dinh Độc lập) gần đó trong một cuộc đảo chính, nhằm ám sát Ngô Đình Diệm. Ngay sau đó, Deepe đi khắp Việt Nam bằng máy bay trực thăng quân sự Mỹ. Cô là nhà báo đầu tiên thường xuyên phỏng vấn phụ nữ Việt Nam, ra một loạt bài báo về cuộc sống của người dân Việt Nam cũng như cuộc chiến đã tác động đến cuộc sống của người dân thường ra sao.
Cô đã đi đến các vùng xa xôi hẻo lánh - nơi hàng trăm binh lính Mỹ hiện diện. Cô đã nhận được sự giúp đỡ từ 2 thông dịch viên đáng tin cậy - 2 người đàn ông Việt với nhiều bí mật. Cô đắm mình trong văn hóa nông thôn và kể những câu chuyện về người nông dân Việt Nam với độc giả nước Mỹ. Và cô hiểu cuộc sống của những người nông dân chân lấm tay bùn, lý do vì sao họ ủng hộ Việt Minh cũng như vì sao bom đạn lại càng khiến họ quyết tâm chống giặc hơn.
Đầu năm 1968, bằng những trải nghiệm của mình, người phụ nữ Nebraska đã viết lên một câu chuyện gồm câu sau: "Nước Mỹ, cường quốc quân sự hùng mạnh nhất trong lịch sử, đã trở thành kẻ yếu vào thời điểm này trong cuộc chiến tranh đa diện: Chính trị, tâm lý học, những trận chiến quân sự và sự bài ngoại".
"Các lỗ hổng trong cách tiếp cận của cả nước Mỹ đã trở nên rõ ràng. Hỏa lực vô biên đã tạo ra nhiều người thù địch hơn là số người bị giết. Người Mỹ (các quan chức) nói rằng họ đã nhìn thấy ánh sáng cuối đường hầm. Vâng, đó không phải là những gì người Việt Nam nói. Đó không phải là những gì họ nghĩ"- Beverly Deepe (nay Beverly Deepe Keever) nói trong thời gian gần đây khi được hỏi về câu chuyện dự đoán nước Mỹ sẽ thua cuộc trong cuộc chiến tranh ở Việt Nam hồi đó.
Trong suốt 7 năm, Beverly Deepe sống, hít thở và viết về cuộc chiến tranh Việt Nam, cố gắng mô tả chân thực sự tàn bạo, sự phức tạp của nó cũng như của con người cho độc giả tạp chí Newsweek, New York Herald Tribune và Christian Science Monitor.
Nữ phóng viên trẻ có thể đã nhận thấy những mầm mống của điều đã trở thành thảm họa toàn diện của Mỹ tại Việt Nam. Cô cũng không biết được rằng một trong hai người thông dịch viên bí ẩn giúp cô chính là vị tướng tình báo lừng danh Phạm Xuân Ẩn.
Cô gái nông thôn từ bang Nebraska đã trở thành phóng viên chiến trường gạo cội ở Việt Nam, đang lo lắng rằng lịch sử lặp lại. Khi đọc tin tức về các cuộc không kích của máy bay không người lái tại chiến trường Afghanistan và Pakistan - nơi quân đội Mỹ đang cố gắng giết chết những kẻ khủng bố thì cũng giết hại cả thường dân, bà nhớ về "vùng chết chóc" ở Việt Nam - nơi quân đội Mỹ đã ném bom trải thảm khiến bao người dân vô tội chết oan. "Chúng tấn công chính xác hơn, nhưng dù sao vẫn là những quả bom từ trên trời rơi xuống. Và chúng tôi vẫn không chắc chắn kẻ thù là ai", Deepe nói.
Peter Arnett: Đấu tranh để nói tiếng nói của sự thật
Peter Arnett đã viết hơn 2.000 bài báo cho Hãng tin AP về các cuộc chiến tranh, từ Việt Nam tới Afghanistan, Iraq. Năm 1966, ông được trao giải báo chí Pulitzer vì những tác phẩm báo chí viết về chiến tranh Việt Nam. Vào năm 1991, ông giành được giải thưởng Emmy cho phóng sự truyền hình trực tiếp về cuộc chiến vùng Vịnh năm 1991. Trong một lần chia sẻ kinh nghiệm 50 năm làm báo của mình gần đây, ông kể về cách thức đấu tranh của mình trước sự kiểm duyệt của Chính phủ Mỹ để sự thật về cuộc chiến tranh ở Việt Nam được phản ánh đúng.
Arnett cho hay, ông đối mặt với áp lực rất lớn từ Chính phủ Mỹ để phải có những bài viết tích cực hơn về cuộc chiến tranh ở Việt Nam. Nếu làm bồi bút, ông hoàn toàn có thể làm được điều đó. Nhưng "những bài viết của tôi cùng những bài viết của nhà báo khác khiến các quan chức cấp cao Mỹ giận dữ, lo lắng để cố che đậy những bí mật bẩn thỉu đang diễn ra trong cuộc chiến tranh ở Việt Nam"- Peter Arnett nói. "Tại thời điểm đó, chính quyền Kennedy nói rằng thương vong của lính Mỹ ở Việt Nam là do tai nạn chứ không phải tử thương trong chiến trận".
Arnett cho biết ông đã kể với các phóng viên khác những gì mình nhìn thấy, bao gồm cả việc di chuyển, triển khai quân và các hoạt động điều hành, để đảm bảo rằng công chúng Mỹ được biết chính xác những thực tế mà binh sĩ phải đối mặt. "Mối quan tâm của chúng tôi là thu thập tin tức, truyền tải đến công chúng với niềm tin rằng mọi thông tin phải được công bố. Chỉ có một lý do duy nhất mà một phóng viên phải đấu tranh đó là nói lên sự thật, toàn bộ sự thật".
Arnett cho hay ông liên tục có động lực để tiếp tục trên con đường đã chọn với ý thức trách nhiệm như một nhân chứng lịch sử đối với công chúng. Ông phải "ghi lại chính xác những gì chúng tôi nhìn thấy".
"Tin tức về Việt Nam chính là cuộc chiến kiểm duyệt lớn nhất của nước Mỹ. Và chúng tôi những nhà báo đã phá được một bức tường vô cùng vững chắc, đánh bại được quan điểm lạc quan của các quan chức chính phủ về cuộc chiến này. Chúng tôi đã đăng tải sự thật trần trụi", Arnett nói.
Nick Út và "Em bé napalm" Kim Phúc tại Mỹ
Nick Út: Bức ảnh "Em bé napalm" suýt bị bỏ qua
Phóng viên ảnh Nick Út đã chụp được những khoảnh khắc khủng khiếp về cuộc chiến tranh diễn ra trên đất nước mình. Và tấm ảnh "Em bé napalm" của ông với hình ảnh một bé gái trần truồng vì bị hơi nóng của bom napalm thiêu rụi quần áo đang chạy trốn khỏi ngôi làng bị ném bom của mình đã đoạt giải thưởng Pulitzer danh giá của báo chí thế giới.
Ông sẽ không bao giờ quên sự kiện tồi tệ vào ngày 8.6.1972, tại Trảng Bàng (Tây Ninh). 8.6.1972 là một ngày đặc biệt khủng khiếp mà cảnh tượng bi thảm nhất của cuộc chiến tranh đã được phản ánh lại trên phim ảnh. Hơn 10 phóng viên, quay phim có mặt vào thời điểm đó thuộc các hãng tin ABC News, CBS, BBC, và Nick Út. Vào khoảnh khắc đó, cuộc sống kết thúc với một số người và thay đổi đối với rất nhiều người dân khác của ngôi làng nhỏ ở Trảng Bàng. Và "em bé napalm" Phan Thị Kim Phúc trở thành gương mặt tố cáo tất cả sai lầm của nước Mỹ trong cuộc chiến tranh ở Việt Nam.
Khi chuyển phim về trụ sở, lúc đầu các biên tập viên đã bỏ đi những hình ảnh "tiêu cực" và in 5 trong 7 ảnh. Riêng hình ảnh "Em bé napalm" "không thể sử dụng ở Mỹ" - biên tập viên Carl Robinson nói. Sau bữa trưa, biên tập viên ảnh Horst Faas của AP Saigon trở lại và nhìn thấy tấm ảnh. Ông mắng tất cả và yêu cầu "chuyển hình ảnh đi ngay lập tức!".
Và bức ảnh đó đã được toàn thế giới biết đến. Hình ảnh này được đăng tải trên trang nhất của rất nhiều tờ báo trên thế giới. Cũng từ đó, các bác sĩ ở khắp nơi trên thế giới đã tình nguyện chữa trị cho Kim Phúc. Và đó là may mắn, nếu không, cô sẽ chết.
Bây giờ, 40 năm sau khi giải phóng miền Nam, thống nhất nước nhà, ông trở về Việt Nam lần thứ ba. Ông đã nhìn thấy quê hương vươn lên và phát triển từ đống tro tàn của chiến tranh, hiện hết sức sôi động chứ không như những ký ức kinh hoàng năm xưa.
Theo Thanh Huyền
Lao Động
Việt Nam - ngôi nhà thứ 2 của nhiều cựu binh Mỹ Sau chiến tranh, nhiều cựu binh sĩ đã quay trở lại Việt Nam, chọn Đà Nẵng là nơi sinh sống với mong muốn trợ giúp người dân địa phương khắc phục các di chứng chiến tranh. Họ yêu mến Việt Nam như ngôi nhà thứ 2, và cũng nhận được tình cảm của người dân địa phương. Cựu chiến binh Mỹ Chuck Palazzo...











Tiêu điểm
Tin đang nóng
Tin mới nhất

Những vấn đề chính trong bàn đàm phán Ukraine và Mỹ tại Saudi Arabia

Tổng thống Trump trấn an doanh nghiệp về chính sách thuế quan

Chủ tịch Ủy ban châu Âu thúc đẩy thành lập liên minh quốc phòng EU

Ông Trump: Thương chiến với Mexico, Canada giúp World Cup 2026 hấp dẫn hơn

Trung Quốc áp thuế tới 100% lên một số mặt hàng Canada

Ông Trump muốn đàm phán lại biên giới Mỹ - Canada

Mỹ lần đầu xử bắn tử tù sau 15 năm

Ông Trump dự tính rút quân khỏi Đức, đưa sang Đông Âu

Ba Lan hướng tới vũ khí hạt nhân, xây dựng quân đội nửa triệu người

Ông Trump nói gì về tin tỉ phú Musk xung đột với Ngoại trưởng Rubio?

Thế cuộc châu Á giữa trập trùng chính sách của ông Trump

Tỷ phú Elon Musk tiếp tục ủng hộ Mỹ rời NATO
Có thể bạn quan tâm

Không thời gian - Tập 57: Tâm tỏ tình với thủ trưởng Đại
Phim việt
14:31:55 10/03/2025
Dinh dưỡng cải thiện các triệu chứng của hội chứng Sjgren
Sức khỏe
14:21:30 10/03/2025
Chiều cao gây sốc hiện tại của bộ 3 "em bé quốc dân" Daehan - Minguk - Manse ở tuổi 13
Sao châu á
14:19:33 10/03/2025
Cảnh trái ngược của Zirkzee và Garnacho
Sao thể thao
14:19:31 10/03/2025
16 phút "nổi da gà" của SOOBIN: Visual màn hình LED đẹp chấn động, phong độ biểu diễn làm fan tự hào
Nhạc việt
14:16:06 10/03/2025
Người con trai hiến giác mạc của ba: "Ba mất đi nhưng ánh sáng ấy còn mãi"
Netizen
14:04:57 10/03/2025
Bữa sáng hạng thương gia của 1 hãng hàng không gây sốc với thứ được mang ra, càng bực hơn nữa khi dụng cụ ăn uống lại là đũa
Lạ vui
13:47:59 10/03/2025
Chi Pu - Quỳnh Anh Shyn sau 5 năm nghỉ chơi: Tối còn ôm hôn, tự đào lại drama gốc mít, sáng ra nhìn nhau "sượng trân", "mất trí nhớ"!
Sao việt
13:36:59 10/03/2025
Nạn lừa đảo ở trường quay phim mới của Châu Tinh Trì
Hậu trường phim
13:26:54 10/03/2025
Phát hiện thi thể 1 phụ nữ trong rẫy mía sau 3 tháng mất tích
Tin nổi bật
12:43:55 10/03/2025