Nỗi ân hận của một kẻ gây ta.i nạ.n rồi bỏ trốn
Dù chưa đến tuổ.i được phép đi xe máy, tôi vẫn trốn gia đình đi xe của bạn. Thế nhưng, tôi đã gây ta.i nạ.n cho một người đàn ông trong lúc phóng nhanh vượt ẩu. Hình ảnh kinh khủng ấy cứ ám ảnh tôi mãi…
Trong đầu tôi cứ hiện đi hiện lại hình ảnh ông ấy nằm im cạnh chiếc xe, liệu ông ấy có bị làm sao không??
Bố mẹ tôi rất nghiêm khắc nên mặc dù đã lên cấp 3, tôi vẫn không được phép đi xe máy. Việc 16 tuổ.i không biết đi xe máy là chuyện đương nhiên vì đúng theo luật, 18 tuổ.i mới được đi xe máy nhưng tôi thì không thấy đương nhiên được. Cả lớp tôi hầu như ai cũng đi học bằng xe máy, thậm chí rất nhiều xe máy đắt tiề.n. Mỗi khi đạp chiếc xe cào cào đến trường, tôi đều phải gửi xe ở xa rồi đi bộ vào lớp vì sợ tụi bạn cười vào mặt. Cả hội con trai rủ nhau đi chơi, tôi cũng không dám đi vì sợ chúng nó bắt tôi đèo thì sẽ lòi ra sự thật là tôi vẫn chưa biết đi xe máy.
Nếu nhà nghèo khó thì tôi đã không phải ngượng như thế. Đằng này nhà tôi rất khá, lúc nào cũng thừa xe máy để ở nhà, nhưng nhất định tôi không được đụng vào. Mỗi lần tôi nịnh ông anh dạy tôi lái xe bố tôi đều quát khi nào học xong cấp 3 mới được đi khiến tôi rất bực. Bố mẹ cứ làm như đứa nào biết đi xe máy sớm cũng sẽ đú đởn tập đua xe rồi gây ra ta.i nạ.n hết không bằng.
Tôi trút mọi bực tức lẫn tủi thân cho thằng bạn nghe. Nó lặng im một hồi rồi vỗ vai bảo “Tưởng gì, thế mà không nói sớm” rồi nó đưa tôi đi tập xe. Chỉ mất vài tiếng, tôi đã đi vèo vèo. Lái xe máy rất dễ, vậy mà không hiểu sao “2 cụ” ở nhà lại cứ cấm. Lẽ nào lại xót cái xe không muốn tôi đi vì sợ tôi làm hỏng xe? Càng nghĩ tôi càng thấy “2 cụ” ở nhà thật vô lí và cổ hủ.
Từ ngày biết đi xe máy, tôi chỉ phải đạp xe đến đầu ngõ, sau đó gửi xe và chờ thằng bạn đi xe đến đón. Nó luôn nhường tôi cầm lái để đi cho vững. Tôi thấy người như trút được mối lo lắng, xấu hổ to oạch, và tôi hào hứng tham gia những cuộc vui của hội bạn mà trước đây đã bỏ lỡ. “Bố mẹ thấy không, biết đi xe máy sớm thì cũng có làm sao đâu” – Trong đầu tôi luôn sung sướng nghĩ như vậy.
Video đang HOT
Nhưng tôi chưa kịp mừng lâu thì tai hoạ đã xảy ra. Hôm đấy vì mải vui nên cả lũ về muộn. Bố mẹ đứa nào cũng gọi giục về liên tục. Bố tôi còn có vẻ rất cáu. Hốt hoảng, cả lũ phóng xe về nhanh. Vì tay lái chưa cứng nên tôi đi chậm hơn tụi bạn, đi qua ngã tư, thấy đèn vàng, cả lũ rồ ga vọt đi, chỉ mình tôi kẹt lại. Liều mình, lại thấy đường khá vắng, tôi vít ga vượt vội. Mải nhìn theo lũ bạn để không bị mất dấu nên tôi không để ý có một chiếc xe đang sang đường. Ông ấy bấm còi inh ỏi nhưng tôi không để ý, vẫn cứ lao vào ông ý với tốc độ không kiểm soát.
Chỉ đến khi ông ý hét lên, tôi giật mình bóp tay phanh khiến xe bị phanh lại đột ngột, quay một vòng tròn rồi đâ.m ngang xe ông ta. Tôi thấy cả tôi và ông ấy đều bị hất văng ra khỏi xe, chân tay tôi mài xuống đường cách xe đến 5m. Khi còn chưa hết choáng váng thì tôi đã nghe thấy người dân đi đường bắt đầu bu lại xem, có người còn hô hoán “thằng chọi con này đâ.m chế.t người rồi, gọi xe cứu thương và công an đi” khiến tôi hoảng hết cả hồn vía. Sơ hãi tột độ khiến tôi quên hết cả đa.u đớ.n, tôi vùng dậy dắt xe bỏ chạy.
Thằng bạn cho tôi mượn xe đòi 600k tiề.n sửa xe bồi thường, tôi lặng lẽ gật đầu. Giờ đây mất tiề.n hay đa.u đớ.n chẳng còn làm tôi quan tâm lo lắng nữa. Trong đầu tôi cứ hiện đi hiện lại hình ảnh ông ấy nằm im cạnh chiếc xe, trời quá tối nên tôi không rõ thứ nước đen gần ông ấy là xăng xe hay do má.u. Nghĩ đến vậy tôi rùng mình và sợ phát khóc…
Về đến nhà, tôi vẫn thấp thỏm suốt cả tuần nay vì sợ có ai đó nhớ biển số xe của thằng bạn tôi, họ sẽ tìm đến nhà nó, và nó sẽ khai ra sự thật thủ phạm là tôi, bố tôi chắc sẽ từ mặt tôi mất, tôi sẽ bị bạn bè cười vào mặt là thằng hèn, rồi gia đình bên nhà ông ta sẽ sỉ vả chử.i rủa cả tôi lẫn gia đình tôi. Những suy nghĩ lo sợ miên man cứ trở đi trở lại trong đầu tôi, nó khiến tôi mất ăn mất ngủ.
Đi học hay đi chơi, tôi đều cố né tránh cái ngã tư oan nghiệt đó, chỉ sợ đi đường có ai đó nhận ra tôi, họ sẽ chạy ra tóm cổ và đán.h tôi đến chế.t mất… Thằng bạn tôi luôn phẩy tay bảo tôi quên nó đi, ai chẳng một lần gây ta.i nạ.n nhưng tôi không thể quên được cú ngã xe đa.u đớ.n của ông ấy khi đó. Ông ấy chắc lớn tuổ.i rồi, con ông có khi bằng hoặc lớn hơn tôi. Nếu ông ấy có mệnh hệ gì, vợ và con ông ấy sẽ ra sao? Tôi bỗng liên tưởng đến việc bố tôi cũng bị một thằng oắt con như tôi đâ.m phải rồi bỏ chạy, tôi bỗng căm giận và thấy xấu hổ với chính bản thân mình.
Ôi, nghĩ nhiều, lo nhiều là vậy, nhưng xét cho cùng tôi vẫn là một thằng hèn, một thằng tồi, không dám gánh chịu hậu quả do mình gây ra. Tôi nghĩ thì hay lắm, nhưng nếu như quay trở lại thời gian xảy ra vụ việc lúc đó, chắc tôi vẫn cứ dắt xe bỏ chạy mà thôi. Nếu tôi ở lại, tôi sẽ bị người ta dẫn lên đồn công an, bố mẹ sẽ biết chuyện, và việc tôi biết đi xe máy sẽ vỡ lở, tôi sẽ phải gánh chịu hình phạt từ bố mẹ và lương tâm mình. Càng kể tôi càng thấy mình mâu thuẫn kinh khủng. Dù có ở lại hay bỏ trốn, tôi cũng đều đang gánh tâm lí khổ sở, dằn vặt và sợ hãi như thế này đây. Liệu còn phương pháp nào để giúp tôi không?
Theo VNE
Hễ gặp đàn ông là buông thả
Hồng kể về "chiến tích" của cô bên những người đàn ông khác, khiến Minh không khỏi suy nghĩ.
Tới bây giờ Hồng vẫn không hiểu vì sao mà Minh lại không cưới cô làm vợ, dù trước đó anh nói anh rất thích mẫu người như cô. Một thời anh đã từng mê đắm cô vì lối sống thoáng của phương Tây.
Dù có yêu Hồng nhưng Minh lại không chọn cô làm vợ, mọi việc vỡ lẽ khi Minh tất bật chuẩn bị cho đám cưới của mình vào tháng 3 tới. Hồng đau khổ gọi điện tìm gặp Minh, nhưng rồi khi gặp nhau Minh chỉ nói "anh không thể cưới một người phụ nữ hễ gặp đàn ông dù chỉ một lần mà em đã lên giường được với họ". Nghe câu nói đó, Hồng thấy đắng lòng cô quỵ xuống vì đau khổ.
Hồng vốn là con một gia đình khá giả ở Hà Nội, cô từng 3 năm du học ở Anh về. Từ nhỏ, Hồng thuộc diện sống thoáng. Cô thường chơi thân với lũ bạn là con trai hơn con gái. Sau những năm học ở Anh, Hồng tự xác định cho mình cách sống thoáng hơn mọi người. Hồng không nhớ rõ cái cảm giác đầu tiên lên giường với một người đàn ông mà chỉ nhớ lờ mờ mình đã từng lên giường với trai sau khi đi bar vì cô đã say. Mãi tới sáng dậy cô mới tỉnh giấc biết mình hiến thân cho một tên "mắt xanh mũi lõ".
Từ đó, cảm giác được yêu, khao khát được yêu khiến cô sống buông thả, dễ dãi. Cô sẵn sàng lên giường với bất kỳ người đàn ông nào mà cô cảm tình. Không kể nghề nghiệp hay tuổ.i tác, miễn là Hồng thích và người đó làm cô thỏa mãn. Cho tới ngày cô gặp Minh, cô mới hiểu ngoài tìn.h dụ.c còn có một thứ đó là tình yêu. Hồng tự nhủ, Minh là người cuối cùng Hồng sẽ ở lại bên Minh.
Nhưng mọi chuyện đâu có dễ như Hồng nghĩ, bởi ngược lại với suy nghĩ của cô, Minh thấy Hồng là người phụ nữ quá dễ dãi. Đúng là ban đầu Minh rất ấn tượng với Hồng, bởi cô có một thân hình quyến rũ, gương mặt thanh tú. Minh đã tìm mọi cách làm quen với cô. Không ngờ kết quả lại ngoài mong đợi của Minh. Chỉ đêm hẹn hò đầu tiên, Hồng đã ngỏ lời mời Minh lên giường với cô.
Cô đã không còn đủ tự tin để níu giữ một cuộc tình mà theo cô đó là "yêu đích thực" (Ảnh minh họa)
Minh cũng chẳng mất gì anh đồng ý ngay với đề nghị của Hồng. Càng ngày Minh càng thấy người phụ nữ này quá thoáng, quá nông cạn. Rồi những câu chuyện Hồng kể về "chiến tích" của cô bên những người đàn ông khác, khiến Minh không khỏi suy nghĩ. Cô còn nói bóng gió, nếu Minh không đến không ở bên cô thì cô cũng sẽ có người khác. Theo như Hồng nói thì cô có cả tá đàn ông theo đuổi, kể cả những người có gia đình cũng luôn gợi ý hẹn hò với cô. Từ chỗ "đam mê" Minh chuyển sang nghi ngại, e dè. Anh tìm mọi cách lảng tránh cô, nhưng như người ta nói Minh chàng chạy trốn, Hồng càng tìm đến anh.
Đến một ngày khi Minh gặp người con gái khác, cô ấy tuy không xinh nhưng cũng thuộc diện sắc nước hương trời. Cô ấy có cách sống kín đáo tế nhị và biết giữ mình. Minh phải mất một thời gian tìm hiểu, theo đuổi mới chinh phục được trái tim người đẹp. Thời gian đó, anh không gặp Hồng, bởi anh biết, anh không thể hòa hợp với cô và cũng không muốn làm cô tổn thương hi vọng hơn nữa.
Còn Hồng đã chuẩn bị một màn cầu hôn rực rỡ, nhưng cô đã bị Minh từ chối trong bẽ bàng. Hồng tìm gặp Minh và nói những lời cay đắng như "vì sao ngày xưa lúc mới bắt đầu anh nói, anh thích người con gái như tôi", "anh nói anh thích kiểu phụ nữ sống Tây, sống thoáng cơ mà...".
Chưa bõ tức, cô tìm mọi cách để gặp cô người yêu mới của Minh "đán.h ghe.n", cô lao thẳng vào cơ quan cô gái chử.i bới ầm ĩ "nào cô là đồ cướp người yêu, cướp chồng sắp cưới của tôi", "cô là loại đàn bà lẳng lơ",... Nhưng kết cục cô đã bị cô gái đó, nói cho một trận tức đến nghẹn ngào: "Cô tưởng, người đàn ông sẽ kết hôn với một người phụ nữ dễ dãi gặp ai cũng có thể lên giường ngay sao? Cô nghĩ tôi và Minh đã đến mức đó hay chưa? Tôi không chạy theo anh ta mà anh ta chỉ muốn tìm hiểu tôi thôi. Nếu cô thấy không cam thì làm ơn đưa anh ta ra khỏi cuộc đời tôi đi".
Trước mặt đông người Hồng chỉ dám im lặng, cô không nói gì thêm. Cô biết khi cô đi đán.h ghe.n với người ta, chứng tỏ cô đã thua rồi. Cô đã không còn đủ tự tin để níu giữ một cuộc tình mà theo cô đó là "yêu đích thực". Cô xó.t x.a ân hận chỉ mong sao, mình sẽ gặp Minh sớm hơn, biết đâu Minh đã nghĩ khác về cô rồi.
Theo VNE
Con gái ơi, tuổ.i xuân ngắn lắm! Bởi vì ngắn lắm, nên đừng cho phép ai đó lấy đi kiêu hãnh của bản thân. Vì tuổ.i xuân, chỉ đến một lần rồi mất, không ai có quyền cướp những năm tháng xinh đẹp đó đi! Có một sự thật là con trai càng đứng tuổ.i thì càng hấp dẫn và ra dáng đàn ông, trong khi con gái một khi...