Nợ thanh xuân một lời xin lỗi
Ai cũng biết thanh xuân ngắn lắm! Nhưng mấy ai thật sự thấy được điều đó trước khi nó trôi qua? Những người lỡ hẹn với thanh xuân với bất kì lí do nào cũng đều đáng thương. Vì chúng ta ai cũng chỉ sống có một lần, ai cũng chỉ có một tuổi thanh xuân.
Tuổi thanh xuân bạn đã bỏ lỡ điều gì?
- Thứ không thể quên được là gia đình, thứ không thể trở lại là thanh xuân.
- Tuổi thanh xuân là chuyến tàu đẹp nhất của mỗi đời người. Nhưng có lẽ vì vậy mà con người ta đặt thật nhiều ước mơ bồng bềnh trên đó.
Và những kẻ càng nặng tình, trọng tình càng thấy lòng hụt hẫng, chơi vơi vì có những sân ga không như lòng đã nghĩ, vì có những gió giông cản lối, hao hụt niềm tin.
- Ai cũng biết thanh xuân ngắn lắm! Nhưng mấy ai thật sự thấy được điều đó trước khi nó trôi qua?
Một số trong chúng ta tiêu phí nó cho những trò vô bổ, một số khác cho hai chữ mưu sinh và một số còn lại rất nhỏ có tuổi thanh xuân đúng nghĩa, là thật sự trải qua, cảm nhận nó sống với từng giây phút mà nó trôi qua.
Những người lỡ hẹn với thanh xuân với bất kì lí do nào cũng đều đáng thương. Vì chúng ta ai cũng chỉ sống có một lần, ai cũng chỉ có một tuổi thanh xuân.
- Tôi nghĩ mình đã lỡ mất vài năm thanh xuân từ khi Facebook xuất hiện mà chính tôi còn không biết điều đó. Sự thật là tôi đang tiếc, rất tiếc. Càng tiếc hơn khi nghĩ đến ngoài kia có những người khác vẫn đang làm việc ngày đêm chỉ mong có một kì nghỉ lễ dài sắp tới bên gia đình, bạn bè. Họ không may mắn như tôi hay bạn nhưng họ lại biết trân trọng từng khoảng khắc của cuộc sống. Tôi may mắn hơn họ nhưng lại không biết cách tận dụng nó.
- Tuổi thanh xuân là quãng thời gian mà chúng ta sống hết mình, không toan tính cuộc đời, sống theo bản năng, làm những thứ mình thích, học những cái mình cần… Thời gian là thứ vô hình không cách nào lấy lại được, chúng ta phải làm gì để thời gian của tuổi trẻ không bị trôi qua một cách lãng phí đây?
- 23 tuổi mới nhận ra rằng sau mỗi ngày làm việc lăn lộn bên ngoài được trở về ngôi nhà thân thương cùng gia đình có đủ cả ba, mẹ lẫn anh chị em ăn một bữa cơm tối nhưng sao khó quá. Vậy mà lúc trước ta chẳng hề trân trọng. Hóa ra hạnh phúc có từ những điều bình dị như thế.
Tuổi 23, chẳng còn ao ước được đi thật xa nữa, chỉ mong có một ngày trọn vẹn để trở về nhà cùng những người thân thương. Bởi 23, ta chông chênh giữa tuổi thanh xuân ấy rồi.
- Tuổi thanh xuân ta sống với tình yêu, đam mê và lòng nhiệt huyết, cháy hết mình với những nghĩ suy bồng bột, ngây dại thuở ban đầu biết đời.
- Tuổi thanh xuân ta có gì để mất? Chẳng có gì cả!
Có chăng cũng chỉ là sức trẻ và trái tim yêu đời nồng cháy. Nếu cuộc sống không cho ta thử thách thì ta chẳng thể khôn lớn!
Đến một ngày nào đó, khi ta bước qua dốc bên kia của cuộc đời, ta sẽ chẳng còn khát khao tìm câu trả lời cho thắc mắc “Mình sinh ra để tồn tại hay để sống” nữa, bởi lẽ ta đã gửi hết cả vào tuổi thanh xuân nồng nhiệt…
- Tuổi thanh xuân, lứa tuổi người ta bắt đầu nhặt nhạnh từng chút khao khát để xây đắp lên những ước mơ những hoài bão cho riêng mình. Là khi tất cả không chỉ gói gọn trong những trang nhật kí, là cái nắm tay thật chặt, là tiếng hô vang: “Cố lên!” là những động lực chẳng thể gọi thành tên!
- Tuổi thanh xuân, ta lao vào cuộc sống với căng tràn nhiệt huyết. Tràn đầy ý tưởng, khát khao và ước mơ. Thử làm mọi thứ, đương đầu với thất bại, thỏa mãn với thành công.
- Tuổi thanh xuân. Ta có biết bao điều muốn thực hiện, biết bao việc muốn làm,biết bao thử thách muốn trải qua để cảm nhận cuộc sống hay chỉ đơn giản là muốn thử thách chính bản thân mình.
- Thời gian trôi qua như mũi tên bay chẳng chờ đợi ai bao giờ. Ta thường mất một khoảng thời gian để cảm thấy nuối tiếc vì những điều mình đã làm nhưng có thể sẽ mất cả đời để nuối tiếc về những điều mà ta không dám làm.
Vì thế, có thể dù muộn nhưng hãy cứ bắt đầu làm những gì mình thích,sống theo cách mà mình muốn và hãy yêu khi còn có thể.
- Ai cũng có tuổi trẻ và những câu chuyện tuổi trẻ của riêng mình, trong mỗi câu chuyện ấy đều có những hồi ức đẹp kèm theo cả sự nuối tiếc mãi in dấu lại nơi đáy tim.
Nợ thanh xuân một lời xin lỗi (Nguyễn Vy)
Tôi có thói quen đi cafe những chiều cuối tuần. Hôm nay, như thường lệ, tôi chọn cho mình một góc quen của quán cafe yêu thích, nhâm nhi ly cafe sữa thơm ngậy. Tôi thích màu sắc trang nhã và có phần cổ kính của quán cafe này, cũng như ưa thích chất nhạc du dương có phần thơ mộng ở đây.
“Keng”.
Có một nhóm người bước vào. Tôi không ngước nhìn, chỉ tiếp tục ngắm nhìn chậu ti gôn mà anh chủ chắc là chỉ vừa đặt ở đây tuần qua thôi. Bàn bên ngoài cười khá to làm tôi khó chịu, vì thế tôi quyết định dời đi sớm hơn dự tính. Lúc toan đứng dậy, tôi thấy An. Cũng đã lâu không gặp, An vẫn chẳng hề thay đổi nhiều. Anh vẫn là người hay cười, vẫn cởi mở với bạn bè và vẫn thu hút ánh nhìn như xưa. An là người yêu cũ của tôi. Lúc nhìn thấy anh, tôi khựng lại, theo phản xạ ngồi thụp xuống ghế. Sau quãng thời gian không liên lạc, dường như việc gặp lại anh với tôi là quá bất ngờ. Chúng tôi sẽ gặp nhau như thế nào? Chúng tôi vẫn có thể nói chuyện với nhau chứ?
Tôi dịch người sát vào phía góc, nhìn chậu ti gôn đu đưa trong gió mà lòng nặng trĩu. Kí ức những năm trước lại ùa về, về cái ngày mà An và tôi còn ở bên nhau. Đó là những năm tháng học sinh ngây ngô, cái thời áo trắng tràn ngập hơi thở thanh xuân. Tôi nhớ về những ngày anh qua đón tôi từ sáng sớm bất kể trời mưa hay nắng, cứ thế từ mùa hạ qua mùa đông. Tôi nhớ những lần anh nắm tay tôi, nhớ những lần hai đứa ở lại muộn để có thể nói chuyện thêm một chút. Thời gian ấy vừa bận rộn học hành lại vừa hạnh phúc. Kí ức cứ thưa dần, thưa dần. Chỉ nhớ là chúng tôi đã chia tay. Chia tay, hai từ chẳng đáng để nhớ chút nào.
Tôi cứ ngồi như vậy, chờ đợi bọn họ rời đi rồi mới đứng lên thanh toán. Bước ra khỏi cửa, tôi rảo bước về phía trước. Tôi không biết mình đang trốn chạy điều gì, hay thậm chí vì sao mình cư xử như vậy…
- Đúng là em rồi, Nhiên à.
Nghe thấy tên mình, tôi quay lại. Và rồi tôi cảm thấy khắp cơ mặt của mình như đang cứng lại, hai chân nặng trĩu không thể di chuyển. Là An. Anh đang đứng đợi tôi. Mãi về sau, tôi mới nghe thấy giọng nói của chính mình.
- À… ừm.
- Dạo này em vẫn khoẻ chứ?
- Vâng.
- Lâu rồi không gặp em. Lúc nãy trong quán cafe anh còn tưởng mình nhận nhầm cơ.
Chúng tôi đứng đó hàn huyên đôi ba câu, à không, là anh hỏi tôi đáp. Sau đó tôi cũng không thể nào nhớ được mình đã trả lời những gì, cho anh ấy số điện thoại như thế nào hay ra về ra sao.
Tôi không nhớ mình đã không gặp anh bao lâu. Chắc là 3 năm? 4 năm? Tôi không biết nữa, cũng không biết liệu mình có hay không đã từng hối hận khi chia tay anh ngày ấy. Chỉ nhớ hôm ấy trời nắng gắt, trong lúc bực bội tôi đã buông lời xúc phạm anh. Tôi lúc trước ngu ngốc và ích kỉ, cứng đầu như một đứa trẻ chưa hiểu chuyện đời. Tôi được nuông chiều như một nàng công chúa nhưng lại cư xử như một mụ phù thủy xấu xí. Lúc ấy tôi cứ nghĩ rằng không sao đâu, ngày mai thức dậy chuyện sẽ khác. Nhưng không, thực tế vốn nghiệt ngã và con người luôn phải trả giá cho mọi chuyện mình làm. Đó là cái lẽ đương nhiên mà sau này khi rời xa anh tôi mới hiểu được.
Con người khi sinh ra không ai là của ai cả, cũng không ai phải có trách nhiệm với ai. Chúng ta ở bên nhau nên chúng ta bao dung, chăm sóc, và thay đổi vì nhau. Tôi cũng đã từng cố gắng, nhưng dần sự cố gắng ấy đã trở thành ỷ lại. Và khi một trong hai người chúng tôi thôi cố gắng vì nhau, chúng tôi lạc mất nhau. Như con quay chệch hướng, chúng tôi càng xa cách. Chia tay là lẽ hiển nhiên. Tôi không biết miêu tả tháng ngày sau lúc không có anh như thế nào.
Hụt hẫng.
Hối hận.
Tôi nhận ra nhiều điều, cũng học được nhiều điều. Rồi tôi sợ gặp lại anh. Tôi sợ sẽ nhìn thấy cái nhìn trách móc từ người con trai tôi yêu nhất, hay tệ hơn là anh sẽ vờ như không quen tôi. Nhưng thật kì diệu, thi cử cuối năm và sự tránh mặt của tôi đã khiến số lần hai đứa gặp nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay. Thế giới thật kì lạ, ngôi trường nhỏ bé như vậy, trước kia đi đâu cũng gặp nhau, giờ thì ngay cả bóng lưng của nhau giữa đám đông cũng tìm không ra. Có lẽ là hết duyên, tôi thầm nghĩ như vậy.
***
Đêm. Tôi trở về với thực tại, khe khẽ thở dài. Trời bên ngoài bắt đầu đổ mưa. Nghe mưa rơi tí ta tí tách rồi tôi thiếp đi từ lúc nào không biết nữa…
Mấy tuần sau đó, An có hẹn tôi về quê chung trước khi kì nghỉ ngắn hạn của cả hai kết thúc. Nói là về quê chung nhưng chỉ là đi nhờ xe không hơn không kém. An đón tôi ở quán cafe tôi hay đến rồi hai chúng tôi xuất phát ngay sau giờ trưa. Chúng tôi dự định đi buổi sáng nhưng đột nhiên tôi kẹt deadline bản thảo nên xuất phát muộn hơn chút. Tôi ngồi phía sau xe anh, lặng thinh.
Đã lâu lắm rồi tôi mới có lại cảm giác này. Bóng lưng, bờ vai vững chắc, cả vết sẹo nhỏ sau gáy của anh,… mọi thứ không thể nào quen thuộc hơn. Điều khác biệt bây giờ có lẽ là chúng tôi đã trưởng thành hơn, trái tim chúng tôi đã thôi hướng về nhau. An thỉnh thoảng lại quay ra bắt chuyện, hỏi tôi những câu vô thưởng vô phạt. Có lúc anh lại tự kể những câu chuyện đáng buồn cười mà anh gặp phải. Tôi bật cười. Giây phút ấy tôi nghĩ mình thật ngốc khi cứ bận tâm đến sự khó xử của bản thân. Chẳng phải anh vẫn gặp lại tôi, nói chuyện với tôi và giờ là đưa tôi về đấy thôi ư?
- Nhiên này.
Tôi ừ thật khẽ.
- Mấy năm không gặp em khác xưa quá.
- Khác thế nào cơ? – Tôi vẫn cố gắng trả lời bình tĩnh.
- Em chín chắn hơn trước.
Tôi bật cười. Ai mà không phải trưởng thành cơ chứ? Rồi không biết lấy đâu ra dũng khí, tôi nói một mạch với anh.
- An này, có một chuyện em muốn nói với anh. Chuyện từ rất lâu, rất lâu rồi.
An dừng xe lại,quay ra sau nhìn tôi.
- Thực ra….. thực ra em rất muốn nói xin lỗi anh. Mọi chuyện đã qua em không có gì để giải thích, cũng đã đủ lâu để em quên hết những lời biện minh. Em chỉ nhớ mình cần xin lỗi anh.
An nhìn tôi, ngẩn người. Rồi đột nhiên, anh đưa tay ra vỗ nhẹ vai tôi. Tôi nhìn vào mắt anh, đôi mắt trong như trời thu tháng 9. Có lúc tôi thấy anh định nói gì đó nhưng cuối cùng anh lại ôm tôi.
- Giờ anh có nói gì nữa cũng không quan trọng, Nhiên ạ. Anh đã từng rất tức giận, cũng đã từng nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại em nữa. Nhưng sau ngần ấy năm, anh đã quên mất tất cả những tức giận, tất cả những đắng cay và ngọt ngào của cả hai. Thứ anh nhớ chỉ là kỉ niệm. Và khi nghe em nói lời xin lỗi, anh biết em đã trưởng thành thật rồi.
Tôi bất giác nhoẻn miệng cười. Nắng chiều thật gắt, nhưng tôi không còn để tâm đến những điều ấy nữa. Chúng tôi ngồi lại lên xe, tiếp tục cuộc hành trình về nhà của mình. Gió luồn qua vai anh mơn nhẹ lên tóc tôi. Trong giây phút bình yên ấy tôi chợt nghĩ đến câu nói tâm đắc tôi từng thấy trên blog của một ai đó:
Trên đường đời, chúng ta đã đánh rơi rất nhiều kí ức. Nhưng mà, có lẽ điều khiến ta cảm thấy tiếc nuối nhất, chính là chưa thể thực sự tạm biệt một vài người.
Ví dụ như cậu ấy, ví dụ như thanh xuân.
Hôm nay, tôi đã làm một điều tôi vẫn canh cánh trong lòng bấy lâu nay- tôi đã xin lỗi An. Tôi đã tạm biệt anh ấy, tạm biệt thanh xuân của chúng tôi. Tôi không còn tiếc nuối, cũng không hoài niệm, bởi tôi còn tương lai phía trước và mọi chuyện mới chỉ bắt đầu.
- An này, cho em chào anh nhé?
- Gì cơ?
- Xin chào, em là Nhiên, từ nay mong anh giúp đỡ nhiều.
Tôi nghe anh cười thành tiếng. Tôi đoán đó là nụ cười lộ cái răng khểnh y như thời niên thiếu, nụ cười tôi không thể nào quên.
Nghe anh khẽ ừm một tiếng…
Đường về nhà không còn xa…
Nguyễn Vy – blogradio.vn
Bạn thân mến! Khi còn trẻ, ta không thể tránh khỏi những lúc mắc sai lầm, làm tổn thương người ta yêu thương, để rồi cứ canh cánh trong lòng một lời xin lỗi. Thời gian có thể cuốn trôi đi mọi thứ, cũng có thể khiến người ta quên đi những gì đã khiến mình tổn thương, hoặc những điều mình đã làm người khác tổn thương. Nhưng chỉ khi có thể nói một câu xin lỗi chân thành và mở lòng tha thứ cho nhau, ta mới tìm lại được cảm giác bình yên trong lòng. Ai rồi cũng sẽ trưởng thành hơn. Chúng ta đã không còn là những chàng trai, cô gái trẻ của những năm tháng ấy. Những ký ức cả hạnh phúc lẫn khổ đau giống như một trang sách của ngày hôm qua, khi lật sang một trang mới, ta biết một chặng đường mới lại bắt đầu.
Theo blogradio.vn
Món "đồ lạ" trong chiếc vali công tác của chồng khiến vợ khuỵu ngã
Lấy chồng xấu được cái cũng yên tâm, tôi tự an ủi vậy. Ngay đến cả mình còn từng chẳng ấn tượng thì gái trẻ đẹp bây giờ ai nó theo. Nghĩ vậy nhưng tôi cũng biết xã hội giờ phức tạp nên vẫn phải để ý, không có ngày mất rồi lại ngồi đó mà than.
5 năm vợ chồng với "sản phẩm" là 2 nàng công chúa lần lượt ra đời, tôi đã nghĩ mình đang ở những năm tháng hạnh phúc nhất. Nhưng đúng là cuộc đời, chẳng ai nói trước cũng chẳng ai dám nói hay điều gì.
Tôi làm ở một doanh nghiệp tư nhân còn chồng làm trong cơ quan Nhà nước. Hai vợ chồng lấy nhau khá muộn, khi tôi đã ở tuổi ngoài 30 nên cưới xong là chúng tôi tính kế "đẻ một lèo" cho xong.
Mọi sự khá thuận lợi khi sau 3 năm, tôi đã hoàn thành xong kế hoạch. Duy chỉ có một điều cả hai lần đều là "vịt giời", nhưng tôi cũng không thấy có vấn đề gì cả. Với tôi, quan trọng không phải con nào mà là làm sao nuôi dạy con được khoẻ mạnh, lớn khôn.
Lấy chồng xấu được cái cũng yên tâm, tôi tự an ủi vậy. Ảnh minh hoạ.
Các "bà tám" đồng nghiệp của tôi thì không nghĩ vậy. Chuyện là chỗ tôi là doanh nghiệp tư nhân nên áp lực công việc khá căng thẳng. Cả ngày đi làm chỉ có quãng thời gian nghỉ trưa là chị em có thể "xả".
Những câu chuyện bên hộp cơm trưa xoay vòng với đủ thứ trên trời từ việc cho con ăn gì, uống sữa nào cho lên cân tới chuyện vợ chồng và không thể thiếu được nhân vật vốn gây nhức nhối là con giáp thứ 13.
Có em nhân viên chỗ tôi, ngày mới vào ai cũng xuýt xoa rằng tốt số, trẻ thế mà lấy được chồng rõ thành đạt lại còn chiều chuộng như bà hoàng. Ai ngờ, mới 1 năm thôi bỗng thấy cô nàng gầy xọp đi. Gặng hỏi mãi con bé mới oà lên khóc rằng mới phát hiện chồng có bồ.
Nhân chuyện ấy hội "bà tám" lại càng hoạt động mạnh với mục tiêu giúp các chị em ngăn chặn, phát hiện sớm những ông chồng có biểu tượng lạ. Chồng tôi cũng được đưa vào danh sách với lý do "công chức là dễ tranh thủ lắm".
"Chồng cái Hạnh vừa đẹp trai lại đại gia thì mới có bồ chứ xấu như chồng em thì ai mà theo", tôi cười cười đáp lại.
"Cô cứ ngồi đấy mà chủ quan đi. Chị thấy thằng V. nhà mày duyên lắm đấy. Đi công tác ở tỉnh, người ta không "chiêu đãi" cán bộ trung ương về mới là lạ. Mà từng đấy tuổi đã ngồi ghế trưởng phòng cũng không phải đùa đâu nhé. Khéo mà ...", nói rồi mấy chị chỗ tôi cùng cười ồ lên đầy ẩn ý.
Chồng tôi đúng là khá duyên, có khiếu ăn nói. Hồi còn trẻ tôi chỉ thích ngắm mấy anh chàng đẹp trai, lúc mới gặp chồng còn õng ẹo vì "sao mà mã xấu quá". Thế mà cuối cùng chẳng hiểu sao mấy năm sau lại có tới hai mặt con thế này.
Lấy chồng xấu được cái cũng yên tâm, tôi tự an ủi vậy. Ngay đến cả mình còn từng chẳng ấn tượng thì gái trẻ đẹp bây giờ ai nó theo. Nghĩ vậy nhưng tôi cũng biết xã hội giờ phức tạp nên vẫn phải để ý, không có ngày mất rồi lại ngồi đó mà than.
Tôi đã từng nghĩ mình đang ở những tháng ngày hạnh phúc nhất đời. Ảnh minh hoạ.
Vì công việc của chồng tôi là phụ trách các tỉnh miền Nam nên chuyện công tác thường xuyên như cơm bữa. Nếu là hội nghị thì chỉ 2,3 ngày; nếu là đi kiểm tra thì có tuần, thậm chí có lần phải tới cả gần tháng.
Thế nhưng dù là đi đâu, mỗi khi được về nhà chồng tôi chỉ thích được ăn cơm vợ nấu. Chẳng cầu kỳ gì, chỉ là một đĩa sườn xào chua ngọt và bát canh rau muống đánh sấu. Chỉ vậy là cũng đủ để anh đánh vèo 3 bát cơm.
Song lần ấy đi công tác về, tôi thấy anh tỏ vẻ khá mệt nên vào phòng nằm thẳng luôn, vali còn chưa thèm cất. Tôi đang dở tay với mấy món ăn nên cũng để vậy lát cất sau. Được một lúc thì tiếng của hai đứa nhỏ nhao nhao lên.
"Của chị chứ, chị thấy trước cơ mà".
"Không, là bóng của em. Quà bố mua cho em mà. Mẹ ơi!".
Vì sinh khá sát nhau nên lũ trẻ vẫn thường xuyên chí choé như vậy. Tôi luôn phải đóng vai là quan toà giải quyết những vụ tranh chấp từ cái kẹo, cái bánh hay thậm chí chỉ là ai được ngồi vào lòng mẹ.
Thế nhưng khi vừa ngó ra, nhìn các con tranh nhau quả "bóng" tôi bỗng giật mình. Đó không phải quả bóng như lũ trẻ nghĩ mà chỉ có người lớn mới hiểu được.
"Cho mẹ xin rồi lát mẹ bảo bố đưa quà cho các con nhé. Các con lấy cái này ở đâu ra thế".
"Trong vali của bố ạ. Vẫn còn quà khác à mẹ?".
Tôi nói vài câu cho chúng yên tâm rồi cầm thứ "đồ chơi" ấy vào phòng bếp. Từ trước đến nay, từng cái quần cái áo mỗi sáng anh đi làm đều do tôi chuẩn bị, đồ vật nào để ở đâu trong vali tôi cũng thuộc lòng. Vậy sao lại có thể xuất hiện những chiếc bao này?
Tôi bỗng nhớ tới những lời đùa của các chị cùng công ty. Quả đúng là 1 năm gần đây chồng tôi làm gì cũng thuận lợi thật. Việc cất nhắc lên ghế trưởng phòng không ngờ cũng được thuận buồm xuôi gió thế. Chẳng lẽ, anh có bồ thật sao.
Cầm "quả bóng" kia trên tay, tôi hoang mang lắm. Tôi phải làm gì với nó đây. Tôi không muốn đánh mất gia đình của mình, không muốn hai con sống cảnh thiếu bố nhưng lại càng không muốn sống trong sự lừa dối này. Tôi phải làm sao đây?
Theo kenhsao.net
Trên đời này có một người phụ nữ còn thương chúng ta hơn cả mẹ Có lẽ trên đời này, chẳng có mấy điều hạnh phúc hơn chuyện được lớn lên trong tình yêu thương của bà. Ngoài mẹ, bà chính là người phụ nữ có tầm ảnh hưởng nhất trong cuộc đời mỗi chúng ta. Nếu phải chọn ra một người có thể "ngang tài ngang sức" với mẹ trên chặng đua ai là người phụ nữ...