Nợ nhau một chữ “ân tình”…
Đã nói đến “nợ”, bao giờ cũng gợi cho chúng ta về một khái niệm có phần thiếu tích cực mang tính chậm trễ, thiếu hụt về một vấn đề nào đó với ai đó. Trong cuộc sống có nhiều món nợ, người ta thường dùng những từ ngữ mang tính miệt thị như “con nợ” để chỉ những người đang mắc nợ về tiền bạc, vật chất cụ thể.
Món nợ này, khi bạn hoàn trả chủ nợ cả vốn lẫn lãi, cầm lại tờ giấy nợ trên tay, bạn sẽ thanh thản để bước tiếp trên bước đường mưu sinh. Nhưng, có những món nợ, bạn trả cả đời không hết, ấy là món nợ ân tình.
Khi sinh ra trên cõi đời này, chúng ta nợ cha mẹ ơn sinh thành, dưỡng dục. Ngồi trên ghế nhà trường, ta nợ thầy cô với những chuyến đò chở kiến thức miệt mài qua tháng năm, chắp cánh ước mơ, nhiệt huyết cho bao lớp học trò. Bước ra đời, ta nợ bạn bè một sự sẻ chia, an ủi, đôi khi chỉ một cái siết tay thật nhẹ cũng khiến ta bình tâm khi gặp sự cố trong cuộc sống.
Cùng là cho vay nợ về tiền bạc, nhưng có những người sẵn sàng dang tay giúp đỡ khi ta gặp khó khăn mà không mảy may suy tính. Nhưng có những người đã từng là người thân, đã từng được ta giúp đỡ, nay ta vấp phải khó khăn, họ không thể cho ta vay nợ chứ đừng nói tới sẻ chia. Cũng có nhiều lý do để lý giải cho sự đổi thay của họ, nhưng điều dễ hiểu nhất, đó là họ đã dễ dàng quên đi món nợ ân tình. Họ quá yêu và chỉ nghĩ đến mình, cho rằng cuộc đời họ sẽ luôn thuận lợi và không gặp bất cứ biến cố nào trong cuộc sống…?
Tình cảm cũng là thứ khiến người ta dễ mắc nợ lẫn nhau. Có những người luôn so đo, tính toán khi sợ rằng tình yêu mình trao cho người khác là quá nhiều, thừa thãi và luôn mong muốn người kia phải đáp trả sòng phẳng. Thứ tình cảm đó khiến người trong cuộc luôn cảm thấy mệt mỏi vì cảm giác mắc nợ trong tình yêu. Ngược lại, một ai đó yêu bạn một cách lặng thầm, luôn dõi theo cuộc sống và cầu mong bạn được hạnh phúc, bình yên bên người thân cũng khiến bạn day dứt, băn khoăn vì món nợ yêu thương.
Trong công việc, không tránh khỏi những sự đụng độ, ganh ghét, đố kỵ nhưng cũng vẫn còn những nơi mà khi ở đó bạn cảm nhận rõ nét nhất sự ấm áp chân tình. Là một người đã đi khá nhiều nơi, làm nhiều công việc khác nhau, nhưng khi dừng chân ở “bến đỗ” mới, cô đã được nhận sự giúp đỡ động viên từ những bậc thầy đi trước, tới những người đồng nghiệp trẻ tuổi một cách vô tư, chân thành. Có lẽ, đây sẽ là bến đỗ bình an sau những biến cố trong cuộc đời cô. Và cô nợ những đồng nghiệp nơi đây một chữ “ân tình”.
Vẫn biết, đã nợ thì phải trả, với những món nợ vật chất, sắp xếp trả nợ đã khó, với những món nợ ân tình đôi khi khiến ta bối rối không biết phải trả sao đây? Có khi nào bạn ngồi và lục lại trong nhật ký đời mình những món nợ ân tình rồi cố gắng sắp xếp để đáp đền? Nhưng trên thực tế, có những ân nhân ta không thể gặp lại vì rất nhiều lý do. Để sống trọn vẹn trong cuộc đời đầy biến động và cạnh tranh này, có lẽ cách tốt nhất để trả món nợ ân tình, đó là trao tặng những ân tình mà ta đã từng được nhận…
Theo Phapluatvaxahoi
Video đang HOT
Trời ơi, tôi chịu hết nổi rồi!
Chồng tôi vẫn giở thói Chí Phèo như cũ. Trời ơi, tôi hết chịu nổi rồi, tôi bị ức chế lắm rồi. Tốt nhất là tôi phải thủ sẵn một con dao nhọn, cùng đường tôi sẽ liều với anh ta chớ tôi hết chịu nổi rồi.
ảnh minh họa
Chị trưởng phòng tổ chức bực bội bảo tôi: "Cô về thu xếp chuyện nhà cho xong rồi hãy trở lại làm việc, tôi hết chịu nổi rồi!".
Đâu phải chỉ chị sếp bực mình mà chính tôi cũng hết chịu nổi với cách hành xử của Khanh. Ngày nào anh cũng đến công ty réo tên tôi mà chửi. Rồi anh gọi điện thoại cho giám đốc yêu cầu sa thải tôi. Chưa hết, anh gọi điện cho bất cứ ai trong công ty mà anh tìm được số điện thoại. Anh rêu rao trên mạng là tôi theo trai, bỏ bê nhà cửa, chồng con.
Anh làm tất cả những điều đó chỉ để bêu xấu tôi, làm cho tôi phải xấu hổ, nhục nhã mà bỏ việc, quay về những ngày tháng ăn bám, sống phụ thuộc vào anh như một dây tầm gởi. Nhưng lòng tôi đã quyết, 10 năm đã quá đủ cho một sự hi sinh nhưng không hề được báo đáp.
Trong mắt anh, từ một người vợ vì thương chồng, yêu con, chấp nhận lùi lại phía sau để chồng rảnh rang lo cho công danh sự nghiệp, tôi bỗng trở thành một người thừa thãi, đáng khinh, chẳng bằng ai, đúng hơn là chẳng giống ai.
Tôi không nhớ chính xác chuyện đó bắt đầu từ khi nào, chỉ biết rằng, anh bắt đầu so sánh tôi với người này người khác. Khi tôi phản ứng thì anh còn khiêu khích: "Tao nói không phải sao mà mày cãi? Mày coi mày có bằng ai trong số vợ của bạn tao không? Chừng nào mày bằng họ thì mày mới có quyền nói".
Hôm đó Khanh có rượu nên tôi không đôi co. Thế nhưng Khanh lại cho đó là "khi dễ" nên sấn tới bóp cổ tôi: "Tao nói với mày mà sao mày không trả lời? Mày không trả lời tao cho mày nín luôn". Nếu không có bác Tư hàng xóm bất ngờ qua nhà mượn mấy cái ghế nhựa vì nhà có khách thì có lẽ tôi đã bị chồng bóp cổ đến chết.
Mấy hôm sau, Khanh lại kiếm chuyện: "Tiền tao đưa đâu hết rồi mà mày cho tao ăn như cho heo ăn vậy?". Tôi biết Khanh kiếm chuyện nên cố dằn lòng: "Bây giờ cái gì cũng lên giá... Anh đưa 3 triệu đồng mỗi tháng, em gói ghém lắm mới đủ". Khanh dằn mạnh chén cơm: "Hay là mày đút nhét cho bà già mày dưới quê?".
Tôi hết chịu nổi rồi nên buông chén cơm: "Xin anh đừng có mày tao như vậy, nếu không, em không nói chuyện với anh nữa".
Tôi vừa dứt lời thì đã nghe một tiếng "choang". Chén cơm trên tay Khanh đã bay vô tường vỡ tan tành. Anh nhào sang túm tóc tôi: "Hôm nay mày dám trả treo hả? Vậy thì tao cho mày trả treo nè...". Vừa nói, Khanh vừa đập mạnh đầu tôi vô tường.
Trước nay khi vợ chồng gây gổ, tôi luôn nhịn Khanh vì sợ xấu hổ với hàng xóm, nhưng lần đó, bản năng sinh tồn đã khiến tôi vùng dậy. Lấy hết sức bình sinh, tôi xô mạnh Khanh ra rồi chạy ra trước nhà la lớn: "Bớ người ta, giết người...".
Chẳng mấy lúc mà bà con hàng xóm đã có mặt đông đủ. Khanh xấu hổ nên bỏ lên lầu, bác tổ trưởng dân phố và chị cán bộ phụ nữ gọi mãi vẫn không chịu xuống. Cuối cùng mọi người ra về sau khi căn dặn tôi, có chuyện gì thì phải kêu lớn như vậy.
Tối đó, sau khi dỗ hai đứa nhỏ ngủ, tôi chốt chặt cửa phòng, không dám ngủ vì sợ Khanh tiếp tục kiếm chuyện. Thế nhưng cả đêm đó không có chuyện gì. Sáng ra, vừa trông thấy tôi, Khanh đã cười nhạt: "Cô giỏi lắm nhưng đừng tưởng tôi chịu thua. Tôi chán cái bản mặt cô lắm rồi. Cô cứ ở nhà với hai đứa nhỏ, mẹ con tự lo đi".
Tôi không biết Khanh định làm gì, mãi mấy hôm sau tôi mới nghe anh dọn đến ở với một người đàn bà làm chung công ty. Họ bồ bịch với nhau đã lâu, tôi có nghe đồn đãi nhưng không dám hỏi Khanh vì biết chắc, hỏi lơ mơ là ăn đòn.
Khanh đi biền biệt, không về cũng chẳng gọi điện thoại. Ba mẹ con tôi phải vay mượn tiền của anh em, bạn bè sống đắp đổi. Đến lúc ấy tôi mới thấm thía thân phận tầm gởi của mình. Giá mà tôi có công việc, có thu nhập thì đâu khốn khổ như bây giờ.
"Cô phải tìm một công việc để làm chớ không thể cứ mãi phụ thuộc vào chồng như vậy. Cô thấy rồi đó, chồng bỏ đi là mẹ con nheo nhóc"- chị cán bộ phụ nữ nói vậy khi đem tiền đến cho tôi mượn. Chị bảo có chỗ quen, có thể xin cho tôi làm nhân viên văn phòng, ít nhất thì cũng đủ tiền rau cháo...
Tôi đi làm được mấy bữa thì Khanh đến công ty quậy tưng bừng. Giám đốc công ty dù rất thông cảm nhưng cuối cùng cũng hết chịu nổi, phải cho tôi nghỉ việc. Tôi tự mình đi tìm nơi khác. May mắn là có một công ty đang cần nhân viên phục vụ. Tôi xin, họ nhận liền.
Lần này tôi làm được gần 1 tháng thì Khanh mới tìm đến. Vậy là bổn cũ soạn lại. Chồng tôi vẫn giở thói Chí Phèo như cũ. Trời ơi, tôi hết chịu nổi rồi, tôi bị ức chế lắm rồi. Tôi gọi điện thoại về quê cho anh hai của Khanh nhưng ông anh chồng chẳng giúp được gì vì "cái thằng đó nó du côn lắm, anh không dám rớ vô đâu".
Tôi cầu cứu chị chồng ở gần đó thì chị cũng chịu thua: "Ai mà nói được nó, chị sợ nó lắm. Lơ mơ nó cào nhà chị". Tôi lại báo tổ dân phố. Bác tổ trưởng lại dặn "chừng nào nó quậy thì la thiệt lớn...".
Trời ơi, tôi phải làm sao đây? Hết cách rồi, giờ tôi phải tự cứu thôi. Tôi không biết chồng tôi đi, về lúc nào, tốt nhất là tôi phải thủ sẵn một con dao nhọn, cùng đường tôi sẽ liều với anh ta chớ tôi hết chịu nổi rồi. Cuộc sống bây giờ giống như hỏa ngục thì thà liều một phen sống mái rồi ra sao thì ra...
Tôi điên lắm rồi. Nếu cần tôi cũng sẽ thành Chí Phèo chứ lần này tôi nhất định không buông xuôi cuộc đời mình vì một người chồng mà trong mắt anh ta, vợ con không chỉ là của nợ mà còn không phải là con người...
Theo VNE
Hả hê chiếm đoạt vợ 'không linh hồn' trong suốt 10 năm Tôi đa cho nang uông thuôc mê va ha hê chiêm đoat nang. Khi tinh dây, biêt minh không con trong trăng, Vân không khoc ma nhin tôi trưng trưng. ảnh minh họa Tôi đa thây anh măt ho nhin nhau trong đam tang cha vơ minh. Cai anh măt khăc khoai, đơn đau ây am anh tôi suôt nhưng ngay qua. Chăng...