‘Nó lấy mày như mèo mù vớ cá rán!’
Ngày Hà muốn cưới anh, mẹ Hà không bằng lòng, bà mắng: “Mẹ nuôi mày ăn học đàng hoàng sao ngu dại thế con, trai phố đâu thiếu, nó trai quê còn nghèo, sau khổ mới thấm, nó lấy mày như mèo mù vớ được cá rán”.
Anh thực lòng yêu thương Hà, chưa khi nào anh coi mác gái thành phố của Hà là tiêu chuẩn anh chọn cô làm vợ.
Sau ngày cưới mẹ vợ gọi anh qua nhà nói chuyện: “Vợ chồng thu dọn về đây ở, nhà cửa rộng rãi thoáng mát. Anh để vợ sống trong cái phòng trọ tồi tàn chật hẹp mấy mét vuông không có được. Anh khổ kệ anh, nhưng con gái tôi thì tôi phải xót!” Anh biết ở rể khổ trăm bề, anh cảm ơn, khéo léo từ chối.
Tối nằm ngủ, Hà giận anh quay mặt vào tường khóc: “Mẹ đã có lời anh còn từ chối, anh không biết thương vợ. Giờ là vợ chồng, bố mẹ em cũng là bố mẹ anh, sống cùng bố mẹ đôi năm, tiết kiệm tiền thuê nhà, lương không đáng bao còn phung phí thì bao giờ có nhà riêng ở”. Anh miễn cưỡng đồng ý về nhà vợ.
Mẹ vợ nhắc anh làm thủ tục giấy tờ nhập khẩu theo vợ, bà luôn miệng: “Con tôi sinh ra là gái thành phố. Con anh chị sau này cũng vậy. Theo khẩu anh làm trai quê hết lượt. Bao người muốn nhập tốn đống tiền chưa được, anh tưởng dễ đấy. Lấy con tôi, anh nghiễm nhiên thành trai phố không tốn một xu còn gì”.
Anh biết ở rể khổ trăm bề nhưng vì vợ, vì con, anh vẫn cố gắng chịu đựng (Ảnh minh họa).
Nghe mẹ vợ nói ý coi thường, anh nói: “Mẹ ạ, nói thật con không thích nhập khẩu thành phố, gốc gác con ở đâu con muốn ở đấy. Chẳng qua bây giờ con và Hà yêu thương lấy nhau, con quyết định lập nghiệp ở đây, con đổi khẩu vì tương lai các con con sau này. Con mong mẹ hiểu”. Bà đứng lên đi thẳng không thèm nói lại câu gì.
Video đang HOT
Anh về quê xin tách khẩu, bố anh rớm nước mắt nói: “Cái lẽ đâu ngược đời, xưa nay vợ phải theo chồng, cưới vợ cho mày để nhà này thêm con thêm cháu, nay mày đòi đi không theo vợ, tùy mày muốn làm sao thì làm, nhưng đừng nói ra không hàng xóm láng giềng chê cười tao với mẹ mày”. Nhìn bố anh thương, thấy mình có lỗi.
Bát đũa còn có lúc xô, huống chi vợ chồng, nhất là vợ chồng mới cưới. Mỗi lần Hà giận anh, cô ôm gối chăn sang phòng mẹ ngủ. Sáng sớm hôm sau, chạm mặt anh, mẹ vợ nói mát mặt: “Bao giờ anh làm ông to bà lớn hãy tinh tướng, con tôi lấy anh nó đã hy sinh chịu khổ, khối đám ngon mong lấy nó không được. Anh phải biết ơn nó đấy, anh đừng giở giọng làm chồng ở nhà tôi anh biết chưa?”. Từ “nhà tôi” mẹ vợ nhắc trong mỗi cuộc nói chuyện như muốn nhấn mạnh cho anh biết phận mình.
Bố mẹ vợ dặn: “Công ty anh làm gần nhà, buổi trưa anh tranh thủ về nấu cơm cho em ăn sớm, chiều nó còn kịp giờ đi học. Chúng tôi bận bán hàng xa không về được”. Em trai vợ 14 tuổi, quen được nuông chiều từ nhỏ, tính tình bướng bỉnh. Trưa vừa hết giờ làm, anh vội về cơm nước. Anh gọi nó: “Em nhặt cho anh mấy mớ rau, hai anh em làm cho nhanh, chiều anh còn đi làm, em đi học …”. Anh chưa dứt lời, nó đã cãi: “Em không làm. Mẹ bảo em không cần làm gì hết, ở trên phòng học thì học, chơi thì chơi, tới bữa xuống ăn, mọi việc có anh phục vụ, sống nhờ nhà em phải lao động, ăn không ngồi rồi không có được”. Tức nghẹn đắng cổ, kiềm chế lắm anh mới không cho nó một cái tát.
Bạn rủ anh đi nhậu, anh uống về muộn, về tới cửa mẹ vợ quát lớn: “Anh học đâu thói rượu chè đàn đúm, nhà tôi không chứa chấp loại này, lần sau như thế anh ra đường ngủ. Không phải nhà anh mà anh muốn tự do thế nào cũng được”. Chạm lòng tự ái, uất ức anh lên phòng lớn tiếng: “Em còn muốn có vợ, có chồng thì ngay ngày mai dọn ra khỏi cái nhà này cho anh!”.
Anh buồn rầu bảo vợ: “Yêu anh thì theo anh ra ngoài ở riêng. Sống mất hết tự trọng anh không sống được. Ở nhà em, bố mẹ em coi anh không bằng người dưng ở trọ”. Hà khóc: “Em từ bé không biết ở nhà thuê thiếu thốn là gì, giờ lấy anh em chấp nhận hết. Nhưng em có thai rồi, con khổ em không đành lòng. Anh vì mẹ con em hy sinh một chút được không”. Nghĩ vì vợ, vì con, anh nhủ lòng cố chịu đựng thời gian nữa.
Ngày Hà sinh, bố mẹ anh vui mừng vội vã lên thăm. Mẹ lật đật xách theo bao nhiêu quà quê lên thành phố. Bố mẹ anh vừa đến, mẹ vợ đã nói trách: “Giờ ông bà nội mới tới, nhà quê bận quá nhỉ?”. Mẹ vợ cầm túi quà đi vào bếp nói với bố vợ: “Ông xem này, nhà quê nên sống gần hết đời mà không biết cư xử, đi lên thông gia chơi, thăm con thăm cháu mang toàn mấy thứ vớ vẩn”. Anh nghe mà thương bố mẹ phải khổ tâm nhiều vì anh.
Mẹ anh nói ở lại ít hôm chăm con dâu và cháu. Mẹ vợ không nói gì quay đi bĩu môi thờ dài. Mỗi lần mẹ anh muốn bế ẵm, hay cho cháu uống sữa mẹ vợ ngăn lại nói: “Bà làm thế không được, ở quê lạc hậu ít học nên nuôi trẻ con như thế, ở thành phố chúng tôi nuôi trẻ con cần khoa học, sau lớn chúng nó mới thông mình, giỏi giang. Bà không biết đừng tự ý, ngồi yên là tốt cho con cháu rồi!”. Mẹ anh tủi thân rớm nước mắt.
“Kiếp ở rể nhục lắm em biết không? Sống ở nhà em anh không còn là thằng đàn ông” (Ảnh minh họa).
Chưa dừng ở đó, thỉnh thoảng mẹ vợ lại hỏi: “Thế bao giờ bà mới định về?”. Thương mẹ, anh bảo: “Mẹ lên chăm con chăm cháu thế tốt lắm rồi. Mai con đưa mẹ ra bến xe về, ở lâu bố ở nhà lại mong, ra tháng cháu cứng cáp con đưa về thăm ông bà”. Trước lúc lên xe mẹ khóc, dặn đi dặn lại anh: “Nhớ đưa vợ con về chơi nhé con!”
Con đã được gần 6 tháng tuổi, khỏe mạnh, anh bàn với Hà: “Trước lúc em phải đi làm, vợ chồng mình thu xếp cho con về chơi với ông bà nội mấy hôm cho ông bà phấn khởi”. Hà không đồng ý: “Con còn nhỏ, em không cho đi đâu hết, ông bà thương cháu thì tự biết lên”.
Vợ nói khó nghe, bực mình anh gắt: “Mẹ anh lên thăm cháu mẹ em không thích, nói mát mẻ, bóng gió. Anh còn không chịu được thì làm sao mẹ chịu được”. Hà vặn lại: “Không chịu được thì anh làm gì? Cho hai mẹ con em ra sống ngoài đường, hay sống ở mấy phòng trọ chật chội nóng nực”.
Lời Hà nói như giọt nước tràn ly. Anh đốt thuốc, im lặng lúc lâu sau chậm rãi nói: “Lần cuối cùng anh nói với em, vợ chồng mình phải ra ở riêng. Anh thương em, thương con, nhưng anh không thể chịu đựng nữa. Kiếp ở rể nhục lắm em biết không? Sống ở nhà em anh không còn là thằng đàn ông. Nếu yêu anh em sẽ hiểu, còn em dứt khoát phải sống ở nhà bố mẹ thì mình chia tay. Em suy nghĩ đi!”. Nói xong, anh đứng lên thu dọn hết quần áo xếp vào vali, ngày mai dù thế nào anh cũng sẽ dọn ra ngoài sống…
Theo VNE
Tôi khổ vì chồng ở rể
Bênh chồng thì bố bảo: 'Sinh con gái khổ thế đấy, có chồng quên phắt bố mẹ'. Còn đứng về phía bố mẹ thì chồng lại giận dỗi.
Lúc kết hôn, gia đình chồng định mua cho vợ chồng tôi căn nhà nhỏ để ở riêng. Nhưng "cây mỗi hoa, nhà mỗi cảnh". Tôi là con gái một trong gia đình nên phải có trách nhiệm chăm lo cho bố mẹ. Bố mẹ tôi cũng đã có tuổi nên đôi lúc hay trách giận. Đã thế, chồng tôi không thông cảm lại nghĩ bố mẹ bức bách mình. Cuộc chiến "ngầm" giữa bố mẹ vợ và con rể khiến tôi ở giữa nhiều phen đau đầu.
Chẳng nói gì lớn, ngay chuyện vặt vãnh trong bữa ăn cũng khiến tôi khó xử. Tôi thường nấu món cá tẩm bổ cho bố mẹ. Nhưng chồng tôi lại ghét đặc mùi cá. Đang trong bữa cơm, anh nói không giữ ý, kiểu như "ngửi mùi cá đã thấy ngán ăn". Bố mẹ vợ thi nhau quát con rể: "Mày không ngửi được thì xuống bếp mà ăn, ngồi đây làm gì". Tôi phải kéo tay chồng lên tầng để tránh cuộc cãi vã lớn.
Tuy nhiên, sau chuyện đó, vợ chồng tôi phải xin phép bố mẹ cho ăn riêng. Tôi vẫn nấu cơm cho cả nhà. Song tới bữa cơm thì bố mẹ tôi ăn ở tầng một, vợ chồng tôi dọn cơm lên tầng hai. Nhiều lần bố mẹ tôi bảo: "Có miếng ngon con gái gắp hết cho thằng rể". Mặc dù, tôi đã cố gắng nấu hợp khẩu vị của bố mẹ và chồng. Tôi cũng chia đều thức ăn cho cả hai gia đình nhỏ.
Ăn riêng được gần một tháng, mỗi bữa bố mẹ tôi chỉ ăn nửa bát cơm, bỏ thừa thức ăn. Mẹ bảo tôi: "Bố mẹ buồn lắm, nuốt sao trôi, chỉ nghĩ tới con mà sống tiếp thôi". Tôi khóc rất nhiều trước lời tâm tình của mẹ. Tôi nịnh ngon nịnh ngọt chồng ăn chung với bố mẹ. Cả nhà ăn đầm ấm được thời gian ngắn thì cuộc chiến trách móc, xoi mói nhau lại tiếp diễn.
Công việc của tôi bận rộn nên đi làm về muộn. Bố mẹ tôi ở nhà rảnh thường dọn dẹp nhà cửa và đi chợ. Mỗi ngày đi chợ, mẹ tôi tự thưởng cho mình nửa tiếng "vạch lưng" con rể trước bàn dân thiên hạ. Mẹ tôi kể với mấy chị bán rau gần nhà: "Con gái tôi lành quá mới bị nó cưỡi cổ. Về nhà nó chỉ nằm tểnh ra, không chịu làm gì. Đã làm rể còn lười biếng không chấp nhận nổi". Chẳng may, tiếng xấu đồn xa. Rồi cũng đến ngày chồng tôi nghe được. Thua miếng khó chịu, anh đã đi phao tin với hàng xóm: "Mấy việc nhà thuê ô sin làm tí xong hết. Ông bà già lụ khụ 'chém quăng buông rùi' làm chỉ thêm bừa bãi, tổ mất công dọn dẹp". Thiên hạ được phen cười ầm về cuộc đấu ngôn của bố mẹ vợ và con rể. Chỉ khổ cho tôi phải đi thanh minh về nỗi oan của các "bị đơn".
Nhưng nhiều lúc, tôi lỡ bênh chồng, bố tôi liền quát lên: "Sinh con gái khổ thế đấy, có chồng quên phắt bố mẹ". Lúc tôi đứng về phía bố mẹ, chồng tôi giận dỗi: "Bố mẹ cô coi tôi chẳng bằng chó chui gầm chạn, tôi nhục quá, không thể sống nổi ở đây". Chồng bắt tôi dọn ra khỏi nhà, nếu không, anh sẽ xin chuyển công tác vào văn phòng đại diện của công ty anh ở miền Trung. Tôi không thể để điều ấy xảy ra vì chúng tôi vẫn còn là vợ chồng son. Làm sao tôi sống cảnh Ngưu Lang - Chức Nữ được. Tôi khóc lóc van xin chồng ở lại nhà. Thậm chí, tôi còn cầm kéo định đâm vào tay nếu anh giữ nguyên ý định. Anh yêu tôi nên đã mủi lòng. Anh nín nhịn bố mẹ vợ cho "êm cửa êm nhà".
Cuối tuần trước sinh nhật chồng tôi, anh mời vài người bạn về nhà uống rượu. Vì kế hoạch nảy sinh bất ngờ nên vợ chồng chưa kịp xin phép bố mẹ. Đang lúc "chén anh chén chú", mẹ tôi bước xuống tầng nói móc: "Đàn đúm rượu chè là tài, chẳng được tích sự gì, ngữ ấy ra đường cạp đất ra mà ăn". Xấu mặt với bạn bè, chồng tôi nổi khùng lên. Anh ném chai rượu vào tường nhà. Bố mẹ tôi giận lên tầng đóng kín cửa phòng lại. Một lúc sau, bố tôi còn gọi mấy người cháu họ đến để "dạy cho thằng con rể biết lễ độ".
Không ngờ chuyện bé xé ra to. Tôi phải mất mấy tiếng để giải thích cho các anh họ hiểu vấn đề. Họ thở dài ra về để người trong nhà "đóng cửa bảo nhau". Ai dè, tôi chưa kịp làm hòa thì bố tôi đã vứt quần áo của con rể ra ngoài cửa. Chồng tôi nóng giận nói: "Bố nghĩ con muốn ở đây chắc. Con cũng khó chịu và bức bí lắm khi ở rể nhà bố. Con thương con gái bố nên mới ở lại". Chồng tôi bỏ tất cả quần áo vào valy phăng phăng dọn ra khỏi nhà. Tôi choáng váng ngất ngay xuống sàn lúc đó. Hôm sau, bác sĩ báo tôi đang mang thai. Nghĩ tới con tới cháu, bố mẹ tôi và chồng mới chịu "chín bỏ làm mười". Họ vẫn ở cùng nhà nhưng "bằng mặt không bằng lòng".
Cứ thế dăm bữa nửa tháng, tôi lại điên đầu nghe "ca nhạc trái yêu cầu" phát ra từ bố mẹ đẻ và chồng mình. Trong khi bản thân tôi thì bụng mang dạ chửa, mệt mỏi. Tôi nên làm gì khi luôn phải là người đứng giữa này? Có chị em nào trong tình cảnh như tôi thì chia sẻ cho tôi một lối đi để đỡ stress hơn.
Theo VNE
Đàn ông ở rể... Không chỉ bị người ngoài nhìn vào bàn tán ở rể chẳng khác nào núp váy vợ mà chính những chàng rể cũng cảm thấy khó chịu và gặp nhiều rắc rối vì phải ở nhà vợ. Khách trọ trong nhà vợ... Có lẽ chuyện ở rể thời nay là chuyện khá bình thường với nhiều người đàn ông, nhưng với Tiến, nó...