Nợ anh một ân tình
Sáng nay, em giật mình mở mắt tỉnh dậy thấy lòng vô cùng trống trải, cổ họng thì ran rát. Lục tìm trong trí nhớ để hiểu lý do, phút chốc em thấy tim mình như quặn lại. Giờ em cũng đã tỉnh táo để nhận thức và nhớ lại đêm qua em đã khóc nhiều lắm! Vì em đã đánh mất tình cảm của anh thật rồi. Em thất sự đã mất anh rồi. Anh biết không?
Giữa chốn Sài Gòn ồn ào và náo nhiệt này em cảm thấy mình thật nhỏ bé và cần phảitrao dồi nhiều cái mới, cái hay, cái đẹp. Em vốn là người lạc quan vàyêu đời, không khi nào em mất đi niềm tin ở bản thân. Nhiều lúc em tự hỏi “không biết em cứ phải gồng mình cố tỏ ra mạnh mẽ để làm gì khi càng như thế sẽ càng làm nó mệt mỏi và cô đơn hơn thôi? Nghĩ là nghĩ như thế, chứ em đã bao giờ thay đổi được đâu? bởi em hiểu em là đứa có cái “tôi” quá lớn, quá tự trọng và ngang bướng vì thế em sợ sống đúng với bản chất yếu mềm sẽ làm người khác phải thương hại. Anh đã từng nói: Đừng đánh gía bản thân mình quá cao so với thực tế. Có lẽ em là vậy chăng! Em không chấp nhận thất bại của chính mình, Sự nón kém, thiếu kinh nghiệm của bản thân. Em còn phải học hỏi thật nhiều. Bởi vì, em chưa cố gắng hết mình thực sự với khả năng mình đã có nên em đã đánh mất nhiều cơ hội của bản thân. Không suy xét mọi thứ nhưng đi đổ lỗi cho cái này, cái nọ. Anh thương mến! em thích gọi anh như vậy dù rằng anh không thích.
Hồi tưởng lại quãng thời gian gặp anh một người đàn ông hoàn toàn xa lạ đã nắm lấy tay em dìu em đi qua vết thương lòng của cuộc đời. Lúc em gục ngã anh đã đến như một thiên thần.Anh luôn luôn là người đàn ông chín chắn, đàng hoàng và từng trải. Anh Tùng nhiều khi em nghĩ có phải anh quá thương chiều em nên em càng được đà…’nghĩ cũng đúng chưa ai quan tâm, chiều chuồng em như anh . Sáng dậy từ 4 h 30 đánh thức em đánh răng rửa mặt để đưa đón em đi làm, khuya 10h em kêu đói bụng anh vẫn chạy xe mua bánh bao cho em. Chịu khó ngồi ngoài nắng hơn 3 tiếng đồng hồ chờ em phỏng vấn xin việc. Chỉ cần em nói một lời bất kỳ là điều gì anh điều chiều lòng em một cách vô điều kiện. Anh luôn chu đáo và tinh tế lặng lẽ chăm sóc em từ bữa cơm đến giấc ngủ. nói một lời anh dành nghuyên buổi sáng đưa em đi làm sim điên thoại. làm anh thức trắng nghuyên 2 ngày vì anh làm ca đêm mà. Để rồi anh phải thốt lên: Anh chịu cực nhiều vì em quá. Tuy là vậy nhưng lúc em cần anh đều có mặt. Nói chung anh Tùng của em là tuyệt vời nhất. Vậy mà, em lại đi trách anh không quan tâm em, Tất cả do anh tự nghuyện mà. Anh đã đau lòng lắm phải không anh? Nhiều câu làm tổn thương đến anh thế mà anh không hề trách phạt vẫn lăng lẽ để ý đến từng bữa cơm , giấc ngủ , công việc của em. Em thật đáng trách, đáng ghét phải không? Anh biết không?
Thời gian anh dọn đi em sống một mình thật buồn biết bao. Em cảm nhận được cái lanh lẽo , tiếng lòng về sự cô đơn và nỗi nhớ da diết của em dành cho anh mỗi khi đêm về. Buối sáng hôm sau, em cố dậy thật sớm mong anh sẻ về nhưng hoài công, Chiều em cứ hay đứng trước cổng nhà trọ nghóng anh ghé qua nhà chút thôi nhưng vô vọng. Thời gian cứ trôi nhưng em không thấy hình bóng anh. Em từng nói Hạnh phúc của em là ” Anh luôn là hình bóng bên em để em luôn tự tin và tựa vào. Anh chính là Suối nguồn Hạnh Phúc của cuộc đời em . Có những lúc trong giấc mơ, anh hiện về thật nhẹ nhàng và mỉm cười sâu lắng, giật mình tỉnh dậy em biết biết đó là giấc mơ, Em hiểu nỗi nhớ anh trong em thế nào. E tin rằng thời gian sẻ lấp vùi tất cả , bụi thời gian rồi sẻ rêu phong kín những gì của hôm nay để bắt đầu một hạnh phúc , cuộc sống mới cho em và anh. Hãy cố lên anh nhé! E luôn tin anh vững vàng và mạnh mẽ hơn nữa để mọi thử thách và chênh vênh trong cuộc sống này đều trôi qua nhẹ nhàng. Cảm ơn Anh, cảm ơn tất cả… Dù em biết một lời cảm ơn không thể nói hết mọi ý nghĩ của em về anh em muốn nói với anh rằng suốt cuộc đời này, em nợ em một lời xin lỗi chân thành. Em cầu chúc cho anh luôn bình yên, tự tin và vững vàng hơn trong cuộc sống này. Chúc con đường anh đi luôn may mắn! Hãy xin cho em là một người bạn, người em gái lặng lẽ đi bên lề cuộc đời anh dõi theo từng bước thành công trong cuộc sống của anh. Lúc anh gục ngã, khi anh đau khổ hay đơn giản anh chỉ cần một người bạn mà không có ai bên cạnh anh. Đừng ngần ngại hãy gọi cho em anh nhé. Người em gái ngoan của Anh.
Theo Ngôi Sao
Tình bụi
Tôi tưởng như nàng là điều kỳ diệu nhất mà tôi đang kiếm tìm bấy lâu nay... Lúc ấy, tôi chỉ muốn thì thầm với nàng rằng, tôi yêu nàng và sẽ bế nàng chạy mãi trên bờ cát trắng này!
Nghỉ lễ 30/4, tôi và Phan lao tới Nha Trang với khát khao về những điều mới mẻ. Chúng tôi đã sống cuồng nhiệt, đam mê và cháy hết mình trong chuyến đi đầy cảm xúc này.
Phan kéo tôi ra khỏi tâm trạng uể oải, chán chường của một kỳ nghỉ không nghỉ, mắc kẹt trong đống giấy tờ và con số. Anh ào tới trên một chiếc Ford rẻ rách, cánh cửa lung lay, kính sau có vết lất, lớp sơn đang bóc ra như cá tróc vẩy được nguệch ngoạc thêm một lớp sơn mới màu xanh dương được anh vụng về phết lên. " Cô nàng này có thể đưa ta ra tận Hà Nội" - anh gần như hét vào tai tôi. "Đi thì đi" - tôi cũng hét lên, "chán Đà Lạt lắm rồi!".
11h đêm, đường phố vắng hoe, chúng tôi dừng lại trước một cửa hàng tạp hóa đóng cửa muộn, vác vào xe bánh mì, nước ngọt, một thùng bia, hai hộp cá và cả mấy bao cao su. " Không thể biết được khi nào cần tới chúng, vậy nên tốt nhất là chuẩn bị trước". Phan mở máy, rồ ga, phóng xe tới trước, hăm hở như một cậu học trò đợi phát phần thưởng ngày cuối năm nhưng trong giây lát cái khí thế đó bỗng dưng xẹp xuống như bong bóng xì hơi vậy.
Video đang HOT
- Không được rồi, chúng ta thiếu gái. - Phan nói.
- Có gì đâu, xuống Nha Trang rồi khỏi lo thiếu. - Tôi động viên.
- Cậu không hiểu rồi. Ừ thì chúng ta cần gái dưới đó nhưng cũng cần gái làm bạn đồng hành.
Phan nói đúng. Hơn 200 cây số nếu chỉ 2 gã trai với nhau thì cũng mất đi phần nào thú vị mỗi khi thấy cảnh hay, cảnh đẹp. Tôi mở máy gọi cho các bạn của tôi, tất cả họ, ngái ngủ, mệt mỏi, bực tức hoặc buồn chán trả lời tôi rằng, họ đang đi chơi rồi. Hy vọng cuối cùng là một đồng nghiệp, tôi mới gặp cô hồi chiều. Cô trả lời sau những hồi chuông dài, bằng cái giọng ngái ngủ kéo dài như mèo kêu. Cô đồng ý và chúng tôi sẽ tới đón cô trong vòng 30 phút nữa. Phan ép máy chạy tới 70km/h khiến chiếc xe cũ nát rung lên mỗi khi gặp ổ gà hay khúc cua gấp. 70 có lẽ là tốc độ tối đa mà gã quý tộc già nua này còn kham nổi.
Đúng 30 phút sau, chúng tôi có mặt trước nhà cô đồng nghiệp. Cô, trong bộ đồ ngủ, nhìn chiếc xe ngán ngẩm và nói " Không thể đi được rồi". Phan cáu gắt ầm lên khi chúng tôi quay xe chạy. 4 giờ sáng, chúng tôi dừng lại ở một trạm xăng và may mắn gặp hai cô gái đang trên đường xuống Phan Thiết bằng xe máy. Sau một hồi, chúng tôi đã thuyết phục được họ bỏ kế hoạch đi Phan Thiết, cùng chúng tôi xuống Nha Trang. Xe của các cô được gửi lại trạm xăng. Phan hồ hởi kêu lớn "Nha Trang thẳng tiến" trước khi cua một cái điệu nghệ, lao nhanh trên con đường quốc lộ nối Đà Lạt - Nha Trang mới hoàn thành. Chúng tôi ra khỏi địa phận thành phố Đà Lạt lúc 4h35 sáng ngày 1/5.
Hai người bạn đồng hành của chúng tôi là đồng nghiệp làm ở một công ty khác, một cô tên Hằng, một cô tên Mai. Tôi thích Mai hơn, cô có mái tóc cắt ngắn, lấp ló đôi bông tai hồng hồng, nhỏ xinh, khuôn mặt cô cũng xinh xắn, chỉ tội cái mũi hơi lớn. Mai ngồi với tôi ở băng ghế sau trong khi Hằng ngồi trên với Phan. Tôi chắc mẩm rằng, Phan khoái được ngồi với Hằng hơn cả. Cô có bộ ngực đồ sộ, rung lên với từng cú xóc nảy của xe mỗi khi qua một đoạn ổ gà. Phan đang khoe sự nghiệp lang thang, đi phượt.
- ... Tất nhiên là nếu hai em thấy bọn anh bữa đó, thật không thể quên. Bọn anh đã bị rượt tới 2 cây số chỉ vì lỡ dại bứt một trái cam chìa ra đường của một nhà dân.
- 2 cây rưỡi! - Tôi sửa lại.
- Ừ, vậy đó. Những 2 cây rưỡi trong cái nóng chết người, mà lại chỉ vì một trái cam khô khốc.
Hai nàng phá lên cười khi Phan làm trò nhăn mặt, lắc đầu.
Gần 6h sáng, chúng tôi dừng lại ở một đỉnh đèo, ngắm bình minh. Tất cả diễn ra chỉ trong vòng 5 phút khi những tia sáng đầu tiên nhú ra, rồi thêm nhiều tia sáng bất chợt vọt lên, lao đến chúng tôi, quét qua màn sương mỏng trên mặt cỏ, hắt bóng chúng tôi đổ dài xuống triền núi... thế rồi, ánh sáng là một dòng lũ ùa tới khiến tất cả như bừng sáng, như được dát vàng. Tất cả lặng yên lặng chiêm ngưỡng sự tái sinh kỳ diệu của một ngày mới.
Tôi tưởng như nàng là điều kỳ diệu mà tôi đang kiếm tìm bấy lâu nay... (Ảnh minh họa)
Chúng tôi lại tiếp tục cuộc hành trình. Đoạn đường này nhiều dốc, lắm đèo. Chiếc Ford già nua, chậm chạp bò từng mét một lên dốc rồi rên rỉ ào xuống. Phan phải hết sức cẩn thận giữ tay lái, không cho xe trượt xuống, chỉ cần bất cẩn là chiếc xe có thể lao thẳng xuống vực. Mắt anh chăm chú nhìn con đường phía trước, sẵn sàng đạp thắng tránh một chiếc xe chạy ngược chiều đang lao dốc. Lúc này tôi đang ngồi trên với anh, nhắc anh mỗi khi có xe ở đằng sau xin vượt, còn hai cô nàng đang ngủ ở băng nghế sau. Phải mất gần 3 tiếng, chúng tôi mới đi được một nửa quãng đường đèo dốc rồi dừng lại ở một con suối nhỏ khi các nàng thức dậy.
Thực ra đó là một con thác nhỏ đổ xuống từ đỉnh một trong những ngọn núi chúng tôi vừa chạy qua. Chúng tôi ngồi trên mấy tảng đá, lấm tấm rêu khô, rửa mặt và dọn bữa sáng gồm: bánh mì, cá hộp, bia của chúng tôi và xúc xích của hai nàng. Từng đoàn khách du lịch ngó nghiêng, chỉ trỏ chúng tôi...
11h kém, chúng tôi tới Nha Trang và chỉ vài phút sau đã thấy biển xanh vẫy gọi. Chúng tôi kiếm chỗ để xe trong khi hai nàng kiếm nơi thay đồ. Tôi cởi phăng cái áo phông, ném đôi giày vào xe, vo tròn cái quần jean rồi để trần, quần đùi lao xuống biển. Sóng biển kéo tôi vào lòng rồi lại nâng tôi lên. Tuyệt vời. Tôi chếnh choáng nhìn sang Phan, anh đang gào hết cỡ, cố lấn tiếng sóng vỗ "Tuyệt! Tuyệt!". Hai nàng trở lại trong bồ đồ tắm, Mai làm tôi ngây ngất, không ngờ rằng dưới lớp áo quần bình dị lại là một thân thể cháy bỏng như vậy. Còn Phan thì không thể chớp mắt khi nhìn theo bộ ngực Hằng nảy lên nảy xuống theo những bước chạy của nàng.
- Tuyệt vời! - Phan sung sướng rên lên!
Chúng tôi nhào vào vòng tay của biển, quẫy đạp, hò hét cho tới khi từng tế bào mệt nhoài, bò lên nằm dài trên bờ cát rồi mở bia uống. Phan bò tới gần Hằng, thì thầm khe khẽ gì đó trong khi nàng ré lên cười. Tôi quay sang Mai, nàng đang ngắm những cây cầu treo nối tới Vinpearland. Tôi tưởng nàng là điều kỳ diệu nhất mà tôi đang kiếm tìm bấy lâu nay... Lúc ấy, tôi muốn thì thầm với nàng rằng, tôi yêu nàng và sẽ bế nàng chạy mãi trên bờ cát trắng này... nhưng thật bất ngờ khi chính nàng lại ghé sát tai tôi bảo, nàng thích tôi!
Chúng tôi chỉ đứng lên khi gần như bị cháy nắng và cái bụng kêu gào thảm thiết. " Đi nào, hãy ngốn sạch Nha Trang đi!", Phan gào lên bất chấp những cái ngó nghiêng của những người xung quanh. Anh hăng hái dẫn chúng tôi tới một quán bún sứa nào đó mà đã có lần anh được thưởng thức. Cái quán thực chất chỉ là một quán cóc, bò ra từ một cái hẻm nhỏ xíu, chật chội đầy những rác là rác, lấn chiếm một góc vỉa hè. Tuy vậy đồ ăn ở đây đúng là ngon hết ý. Tôi đánh hết bát thứ 5 và chỉ chịu bỏ lại phần 2 bát thứ 6 khi cái bụng đã căng tròn không thể chứa thêm được nữa.
Buổi chiều. Không khí có vẻ lắng xuống, chúng tôi ngồi trong một quán cà phê hóng gió biển và thiu thiu ngủ. Phan đập đầu cái bốp xuống bàn, ngượng nghịu cười với người bồi bàn và xì xồ đôi ba câu tiếng Anh với mấy người khách nước ngoài ngồi kế bên. Và cũng chính khi đó, điều tuyệt vời nhất đã xảy ra, Mai nắm lấy tay tôi, kéo tôi lại gần rồi hôn thật sâu lên môi tôi, trong khi tôi ngỡ ngàng mở to mắt... và đến khi hiểu ra, nhắm mắt lại, nghe tim mình đập mạnh, và vội kéo lại đôi môi nàng vừa chớm rời khỏi tôi.
Khi tôi lái xe chạy ra vịnh ngắm hoàng hôn, không hiểu thế nào mà tôi lại đi vào con đường một chiều. Phải mất tới 20 phút kiểm tra giấy tờ, xin xỏ, chúng tôi mới được cho đi, chính vì thế nên khi tới vịnh, mặt trời đã lặn, bóng tối đang dần lan nhanh trên mặt biển ào vào đất liền. Tôi ngồi cạnh Mai, nắm tay nàng, lặng lẽ nhìn theo một con tàu đang dần mất hút trong bóng tối. Trong khi đó, Phan biến mất cùng với Hằng.
Trời tối hẳn. Đèn đường đã rực sáng. Chúng tôi bắt đầu lo lắng thì Phan đánh xe trở lại, hùng hục bê xuống thùng bia trong khi Hằng đi kề bên đủng đỉnh cười, xách những mực khô, cá khô, ốc và sò. Bữa tiệc chỉ dừng lại khi sương rơi xuống ướt đầu. Từ lúc ấy, rắc rối bắt đầu xảy ra với chúng tôi. Thoạt tiên, chúng tôi không sao tìm được chìa khóa xe dù đã bới tung đống rác, lật tung mấy đụm cát...
Chúng tôi mệt mỏi ngồi xuống vỉa hè thì Phan bỗng tìm thấy chìa khóa nằm trong túi quần anh. Khi chúng tôi chạy quanh tìm chỗ nghỉ thì không một nhà nghỉ nào còn chỗ, ngay cả những nơi xọp xẹp nhất. Đáng lẽ chúng tôi phải tìm nhà nghỉ ngay lúc xuống, giờ thì chỉ còn cách ngủ lại trong xe.
Phan lái xe đưa chúng tôi đi vòng quanh, cố đẩy lùi thời điểm nằm bó gối trên xe lại, song dường như ai cũng nghĩ tới nó nên không còn thiết tha vui chơi nữa. Chúng tôi lại chạy ra vịnh, trăng đã lên, ngồi uống bia, nghe sóng vỗ vào bờ.
Tôi trải chiếc áo khoác xuống cạnh gốc một cây dừa, cố kéo đủ chỗ cho tôi và Mai. Nàng nằm cạnh tôi, đầu gối lên ngực tôi, hai tay nàng vòng ôm lấy tôi. Tôi ngửi thấy mùi hoa cúc thơm thơm từ mái tóc nàng, thấy đầu nàng nặng dần trên ngực mình và vòng tay nàng ôm tôi lỏng dần đi. Ngay khi tôi gần chìm vào giấc ngủ thì một tay bảo vệ đi tới, chiếu đèn vào mặt tôi, đá vào tấm áo và nói chúng tôi không thể ngủ ở đó được.
Bốn chúng tôi không còn biết đi đâu vì đêm đã rất khuya. Chúng tôi chỉ còn biết chạy vòng quanh thành phố, tôi và Phan thay phiên lái xe để Mai và Hằng ngủ. Giấc ngủ không hẳn là ngon lành nhưng cũng giúp họ đỡ mệt mỏi. Tới gần sáng thì Phan thay tôi lái xe. Tôi nằm dài trên băng ghế cố gắng gác chân lên cửa xe, mệt mỏi chìm vào giấc ngủ. Khi tôi tỉnh giấc, thấy chỉ có một mình trên xe, đồng hồ chỉ 8h. Tôi mở cửa xe ra ngoài, thấy xe đang ở chỗ vịnh hôm qua, Phan đứng dựa lưng vào lan can, mắt nhìn xa xôi như tìm kiếm một cánh buồm nào đó.
- Đi rồi! Về Phan Thiết rồi. - Tiếng Phan sao nghe thật buồn, thật xa...
Chúng tôi ăn sáng bằng bánh mì đã bị đè nát vụn, hộp cá còn thừa và lùa tất cả xuống bằng bia. Không còn gì để làm nữa, chúng tôi trở về Đà Lạt. Chuyến trở về lặng lẽ, buồn chán... tôi và Phan gần như chẳng nói gì, chỉ thay phiên lái, thay phiên nhìn gương chiếu hậu báo có xe xin vượt. Khi tới một trong những đoạn đèo cao nhất, chiếc Ford già rùng mình một cái rồi chết máy. Phan điên tiết đấm thùm thụp vào thùng máy. Tôi ngán ngẩm, đứng ngắm khoảng rừng rậm ít ỏi còn sót lại phía dưới đèo.
Chúng tôi ngồi bên vệ đường, vô vọng vẫy xe xin đi nhờ, uống bia và chửi thề. Không một chiếc xe nào dừng lại, chúng cứ lao đi, mặc chúng tôi hò hét, chửi rủa. Cuối cùng một chiếc xe tải chở rau Đà Lạt - Nha Trang đang trên đường trở về đã dừng lại và cho chúng tôi lên. Phan nhìn chiếc Ford tiếc nuối. Tôi kéo Phan lên thùng xe, nhấn anh ngồi xuống bên một cái sọt không, đùa dăm ba câu với bác tài mà nghe lòng mình thiệt buồn... Tội nghiệp chiếc Ford phơi xác bên đường đợi thời gian hoặc sẽ bị một tay buôn bán sắt vụn nào đó làm thịt.
Chúng tôi về Đà Lạt vào rạng sáng ngày hôm sau. Bác tài tốt bụng đưa chúng tôi về tận nhà. Phan nghỉ lại nhà tôi. Chúng tôi đổ xuống chiếc giường như hai khúc gỗ vẫn còn mang cả giày lẫn áo quần dơ.
Tôi thức dậy khi trời đã về chiều. Phan đã về. Trong sự cô đơn, mệt mỏi, tôi nhớ tới Phan, tới Mai, tới Hằng, tới chiếc Ford già và cả bác tài tốt bụng... và miên man buồn khi nghĩ, con người ta cũng chỉ là cát bụi, gặp nhau, kết dính lấy nhau trong phút chốc, rồi lại bị hất văng khỏi nhau như những hạt bụi trên đường...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Bắt chồng ngủ riêng để... cải thiện hôn nhân Mặc dù mới cưới nhau được hai năm, chưa thể dứt được hơi chồng nhưng chị quyết định ra ngủ riêng với sự thỏa hiệp của chồng "nếu không muốn hằng đêm phải lồm cồm bò dậy từ dưới đất". Mỗi đêm, chị Linh (TP.HCM) liên tục bị đánh thức bởi tiếng ngáy của chồng, điều đó làm chị hết sức khó chịu...