Niềm tin đã mất nhưng tại sao tôi vẫn cứ yêu em?
Thêm một đêm nữa tôi không ngủ được, sau nhiều đêm thức trắng. Tôi có lỗi gì mà phải chịu nỗi đau buồn lớn như vậy? Tôi đã trao em cả cuộc đời, cả niềm tin của mình. Tôi đã hy vọng, hy vọng rất nhiều cho tương lai của 2 đứa. Nhưng tôi đã mất tất cả, mất cả em…
Em không biết là tôi có thể đọc được những tin em đã gửi nên bình thản đưa địa chỉ mail cho tôi, nhưng nếu biết mọi chuyện xảy ra như thế này có lẽ thà tôi không biết gì thì hơn?
Quê tôi ở thành phố M., một thành phố hiền hòa ở miền Tây. Mười năm trước tôi đến TP HCM để học và đang làm việc tại đây. Tôi có ngoại hình cao ráo, dễ nhìn, cộng thêm nói chuyện khá “có duyên” nên cũng được nhiều người yêu mến. Gia đình tôi có một nhà hàng nằm cạnh bờ sông Tiền, quán đông khách và khá nổi tiếng. Tôi gặp em lúc về thăm nhà. Với nụ cười tươi tắn luôn nở trên môi, khuôn mặt dễ nhìn, tác phong làm việc nhanh nhẹn, cách nói chuyện thu hút, em tạo nhiều cảm tình với những người đối diện khi gặp mặt. Và tôi cũng trong số đó.
Vì nhà hàng của gia đình tôi là đại lý chính thức của hãng bia, nơi em đang làm việc, nên tôi có nhiều cơ hội để gặp em. Công việc bắt buộc em phải đi rất nhiều, đến tất cả các quán là đại lý của hãng trong tỉnh. Tôi cảm thấy thương cho em, là con gái nhưng phải chạy ngoài đường nhiều. Những lúc ở quê, tôi thường chở em đến quán. Em vào quán liên hệ công việc, tôi ngồi chờ em ở quán nước bên đường. Đôi khi ở những nơi không có quán nước, đứng bên vệ đường chờ em nhưng lòng tôi cảm thấy vui. Tôi thấy mình chia sẻ được phần nào với em. Con tim tôi thấy bồi hồi, cảm giác như ngày xưa tôi từng có vậy. Tôi nói với em, bỗng dưng tôi lại rất thích bài hát Và con tim đã vui trở lại của nhạc sĩ Đức Huy. Em cũng đồng ý với tôi.
Tôi kể cho em rất nhiều về bản thân tôi, về gia đình tôi, về người bạn gái ngày xưa, kể cả một vài lần uống rượu quá mệt, lỡ dại đi “vui vẻ” cùng đứa bạn thân. Tôi muốn dành tất cả cho em, không muốn giấu em bất cứ chuyện gì. Em cũng vậy, kể cho tôi nghe rất nhiều về gia đình em. Gia đình em không may có chuyện buồn, bản thân em cũng vậy. Em đã khóc với tôi thật nhiều mỗi khi nói về gia đình mình, có những lúc nước mắt em ướt đẫm áo tôi. Những lần em buồn như vậy, tôi chỉ biết cầm tay em bóp nhè nhẹ, trong lòng mong muốn được chia sẻ và nguyện sẽ lo lắng nhiều cho em, không bao giờ để em phải buồn như vậy nữa.
Tôi về quê thường xuyên hơn, những lúc có thời gian rảnh là tôi về quê ngay. Lòng tôi cảm giác rất nao nao, con tim tôi có cảm giác rộn ràng. Tôi nhớ em. Trong một lần về thăm quê, chúng tôi đã ghé nhà nghỉ và đã trao tất cả cho nhau. Trong lòng tôi lúc đó cảm thấy rất hạnh phúc vì chúng tôi đã thật sự thuộc về nhau. Tuy nhiên, tôi cảm thấy hơi hụt hẫng vì thật ra chúng tôi mới quen nhau chỉ hơn một tháng.
Tôi cảm thấy em hơi dễ tính. Cảm giác hơi gợn lên nghi ngờ và tôi có hỏi em. Em nói là tuy mới quen nhau nhưng rất thương tôi, muốn dành tất cả cho tôi. Trước đây tuy có quen một số bạn trai nhưng vẫn chưa bao giờ em vượt qua giới hạn cho phép. Tôi nói với em là tôi không quan trọng việc em còn con gái hay không. Hơn nữa, mọi chuyện đã là quá khứ. Quan trọng bây giờ em thương tôi và thật lòng với tôi.
Video đang HOT
Thư ký của quán có chuyện gia đình nên nghỉ việc. Em về phụ làm thư ký cho quán một buổi. Công việc của em càng phải vất vả hơn, vừa đi làm công ty vừa phải phụ cho gia đình tôi. Tuy làm việc rất mệt nhưng em không hề than vãn, công việc lại rất chu toàn. Em cư xử đúng mực, lại khéo trong ăn nói nên cha mẹ tôi rất thương em. Trong lòng tôi thầm cảm ơn em và thấy thương em nhiều hơn.
Chúng tôi quen nhau đã hơn hai tháng. Tình cảm đã khăng khít rất nhiều, tôi bắt đầu cảm thấy không thể thiếu em. Em nói với tôi em muốn chúng tôi cưới nhau vì mẹ em cũng đã bệnh nhiều, em muốn mẹ được nhìn thấy hạnh phúc của em. Tôi đồng ý. Mẹ em là một người hiền từ, tuy đã lớn tuổi và có bệnh trong người nhưng mẹ em vẫn phải lo lắng nhiều cho gia đình. Những lúc em đi làm về khuya, bác vẫn thức đợi cửa chờ em về. Tuy chỉ gặp được mẹ em vài lần nhưng tôi cảm thấy thương mẹ em rất nhiều, tôi cảm nhận được tình yêu bao la của mẹ em dành cho con cái, dành cho gia đình. Tôi hứa một vài tháng nữa khi đã thu xếp được công việc tôi sẽ nói cha mẹ đến xin cưới em.
Em cũng cho tôi biết khoảng một tháng trước khi quen tôi, em có quen một Việt kiều. Em nói đó chỉ là tình bạn bình thường. Em và người ấy có đi uống nước cùng nhau một vài lần nhưng những lần ấy đều có nhân viên của em đi cùng, ngoài ra không có bất cứ chuyện gì khác. Khi người ấy về nước, em có liên hệ e-mail với người ấy vài lần nhưng từ khi gặp tôi, em đã không còn liên hệ gì nữa. Trong một lần ăn khuya sau khi em làm việc ở quán về, tôi nói với em cho tôi địa chỉ e-mail của em khi liên hệ với người Việt kiều đó, và tôi nói rằng tôi sẽ không ghen.
Sau khi đưa em về nhà, bỗng nhiên tôi muốn biết trong e-mail của em ghi những gì. Tôi đến tiệm Internet. Lời mail của người đàn ông gởi cho em thật sến, lời lẽ yêu đương ủy mị như đứa con trai rửng mỡ mới lần đầu tập học yêu, lâu lâu lại chèn thêm một vài đoạn nhạc vàng và có những lời chê bai xã hội ở Việt Nam.
Đàn ông mà như thế thật tệ, không đáng phải quan tâm, tôi nghĩ vậy. Nhưng thật bất ngờ, khi mở những mail em đã gửi, tôi không thể tin vào mắt mình được. Những lời lẽ yêu thương rất rất mặn nồng của em gửi cho người đàn ông đó. Tất cả những chuyện ở Việt Nam được em kể lại rất chi tiết. Từ những vui buồn của em, những vất vả trong công việc của em, những việc em làm hàng ngày, những chuyện em đã kể cho tôi nghe về gia đình em… đều được ghi đầy đủ trong mail, ngoại trừ việc em không nhắc bất cứ điều gì về tôi.
Bức mail mới nhất em gởi cách đây chỉ một vài ngày. Cũng như các bức mail trước, em kể lại mọi chuyện rất tỉ mỉ, kể cả việc em sẽ đi lấy chồng để trả hiếu cho mẹ. Em còn nói rằng người ấy nếu thương thì hiểu và thông cảm cho em. Em không biết là tôi có thể đọc được những tin em đã gửi nên bình thản đưa địa chỉ mail cho tôi, nhưng nếu biết mọi chuyện xảy ra như thế này có lẽ thà tôi không biết gì thì hơn?
Đầu óc tôi quay cuồng, tim tôi nghẹn lại dường như không thể nào thở được, cả người tôi chết lặng. Tôi gọi tính tiền nhưng hầu như không thể đứng dậy được nữa. Suốt đêm tôi thức trắng, không hiểu sao nước mắt cứ trào ra. Tim tôi như có ngàn mũi kim đâm vào, đau đớn không chịu nổi. Tôi không tốt với em? Tôi lừa dối em? Tôi không biết mình có lỗi gì không mà phải chịu như vậy.
Sáng sớm hôm sau, tôi đi nhậu. Tôi đã say, đã say rất nhiều. Em đến tìm tôi, chúng tôi đã nói chuyện nhiều với nhau. Tôi đã to tiếng với em, mắng em rất nhiều và tôi đã đánh em, một cái tát tai thật mạnh, điều mà tôi chưa hề nghĩ đến sẽ có lúc tôi đối xử với em như thế, người con gái mà tôi thương yêu nhất. Những hôm kế tiếp, không ngày nào tôi không uống rượu. Tôi muốn quên em. Nhưng khi càng uống nhiều, càng say tôi lại càng không ngủ được, càng cảm thấy nhớ em nhiều hơn, càng đau đớn nhiều hơn.
Người đàn ông ấy đã lớn tuổi, đã có gia đình, có con và đã ly dị. Em quen ông ta trong quán của gia đình tôi, như tôi từng quen em vậy. Em nói người đàn ông ấy là một người rất chín chắn, em cảm thấy được an ủi rất nhiều khi tiếp xúc với ông ta. Ông ta trân trọng và hiểu em rất nhiều. Em nói là ông ta rất thương em, khi nhận được mail báo em sẽ đi lấy chồng, ông ta còn bảo em hãy đi lấy chồng, thấy em vui là ông ta cũng vui rồi, mặc dù trong lòng ông ta rất đau buồn khi thấy người yêu của mình lấy người khác. Có ai yêu nhau mà lại nói với nhau như vậy không? Tại sao em lại không nhận ra? Thời gian ông ta ở Việt Nam không nhiều, nhưng có thể tin được không? Chỉ mười ngày ngắn ngủi thôi, ông ta và em đã đi cùng nhau rất nhiều, có rất nhiều kỷ niệm cùng nhau và… em cũng đã cùng người đàn ông ấy vào phòng trọ.
Tôi không trách người đàn ông ấy, bởi vì trong mắt ông ta đơn thuần em chỉ là người qua đường. Ông ta cần một người tâm sự, một người cùng đi chơi, một người vui vẻ cùng ông ta trong lúc ở Việt Nam. Tôi trách em, không hiểu tại sao em lại có thể dễ dàng đến như vậy, tình yêu đối với em đơn giản như vậy sao?
Tôi sẽ không trách em nếu ông ta thật sự yêu em, thật sự muốn cưới em. Tôi sẽ không trách em nếu thật sự từ lúc quen tôi em không còn liên hệ gì với ông ta nữa, như em đã nói. Tôi đã lớn rồi nhưng sao còn rất trẻ con, nông nổi và suy nghĩ không chín chắn? Tôi thấy mình như một con bạc khát nước, có lẽ lâu lắm rồi tôi không tìm được tình yêu đích thực nên khi gặp một người vừa ý đã vội dốc cả cuộc đời, cả niềm tin ra đặt cược. Hy vọng rất nhiều, rất nhiều. Nhưng tôi đâu biết rằng tôi sẽ trắng tay.
Em à! Thật lâu anh mới tìm lại được tình yêu của mình, anh cứ ngỡ anh là người hạnh phúc nhất vì có được tình yêu của em. Nhưng tất cả mọi chuyện xảy ra đều không phải như vậy. Mọi thứ khi mất rồi còn có thể tìm lại được nếu trong lòng mình còn niềm tin và ý chí phấn đấu. Nhưng khi niềm tin mất rồi, làm sao anh tìm lại được đây?
Hiện giờ tôi rất hoang mang, không biết phải cư xử như thế nào với cô ấy. Tôi vẫn rất yêu cô ấy nhưng thật sự niềm tin trong tôi đã mất. Tôi rất cần sự giúp đỡ của các bạn, các bạn hãy cho tôi một lời khuyên.
Theo VNE
Phải đi cửa sau vì "ăn cơm trước kẻng"
Chúng em lỡ "ăn cơm trước kẻng", giờ em có thai 3 tháng. Ba mẹ chồng tương lai của em ra điều kiện hoặc là theo không hoặc là đám cưới nhưng không rước dâu, em phải về nhà chồng bằng cửa sau.
Khi em nói điều này, ba mẹ em rất giận và bắt em phải cắt đứt. Mẹ nói cứ đẻ con ra rồi mẹ phụ nuôi, không cần thứ nhà chồng chưa chi đã coi khinh mình như vậy.
Người yêu em cũng khổ tâm. Anh năn nỉ ba mẹ em chấp nhận phương án của bên nhà anh ấy để mọi chuyện êm xuôi. Thế nhưng, ba mẹ em không bằng lòng. Giờ em phải làm sao?
ngoclan...@gmail. com
Bạn gái thân mến,
Đúng là các bạn có hơi vội vàng, đã "ăn cơm trước kẻng" mà còn không biết phòng ngừa. Bây giờ chuyện lỡ rồi, phải tìm cách "gỡ rối", sao cho tốt đẹp mọi bề. Ba mẹ chồng tương lai của bạn muốn làm vậy là vì họ theo xưa, khi con dâu thất tiết trước ngày cưới thì họ sợ sẽ mang theo xui xẻo về nhà mình. Ngày nay, nhiều người suy nghĩ thoáng hơn về tình dục và hôn nhân, chuyện như vậy không còn phổ biến nữa.
Tốt nhất là các bạn nên nhờ một người lớn tuổi, có uy tín đối với 2 bên đứng ra làm "thuyết khách", vận động 2 bên cởi mở hơn một chút để chuyện trăm năm của con cái không bị ảnh hưởng; có thể tổ chức đám cưới ở nhà hàng, sau đó đôi trẻ tự đưa nhau về không cần phải đón dâu, đưa rể.
Kinh nghiệm cho thấy nếu các bậc cha mẹ nào dễ dàng, thương dâu, thương rể thì sẽ được hưởng phúc đức về sau, con cái gần gũi thương yêu, chăm lo chu đáo; chứ làm khó dễ thì vừa mất lòng sui gia vừa làm cho dâu con tủi phận. Các bạn hãy kiên trì thuyết phục cha mẹ đôi bên. Chắc chắn họ sẽ vì con cháu mà rộng lòng.
Theo VNE
Giận hờn vô lối Đang vội xem bóng đá mà em gọi điện thoại về bảo "kêu gas dùm" khiến anh rất bực mình. "Em làm gì mà gấp vậy? Lát em về gọi cũng được mà?" - anh dấm dẳn trả lời. "Gọi bây giờ để lát em về tới là có gas để kịp làm cơm, trễ rồi" - nói rồi em cúp máy. Anh...