Những vụ xâm hại đau lòng
Cháu đã bị một người hàng xóm hiếp dâm (Hình minh họa)
Không có một chút hiểu biết, đứa con trai mới 16 tuổi đã khiến cháu bé khóc ngằn ngặt. Sợ bị phát hiện, Tình đã bế cháu bé ra khu vườn sắn rậm rạp để giấu rồi bỏ chạy về nhà.
Gặp Đại úy Nguyễn Hùng – Cục cảnh sát Phòng chống tội phạm, Bộ CA, người trinh sát đã có thâm niên nhiều năm công tác tại các tỉnh miền núi, được đồng đội yêu mến đặt cho cái danh “án phụ nữ”. Qua làn khói nóng của ly càphê, ánh mắt người trinh sát nhiều kinh nghiệm đượm vẻ buồn khi kể về những vụ án xâm hại tình dục trẻ em vùng cao. Theo anh, nhiều khi cả bị hại lẫn bị can đều rất đáng thương, vì không được dạy dỗ về giới tính, cũng chẳng được học hành, phạm tội theo bản năng, có những trường hợp do “mù” luật…
Những vụ án đau lòng
Tại Vĩnh Yên – Na Hang, Tuyên Quang, một trong những xã xa và nghèo nhất của tỉnh Tuyên Quang, người dân chỉ biết đi rừng lấy củi, làm nương trồng ngô, trồng sắn.
Con trai 7 tuổi đã phải theo bố làm nương, đi củi, con gái phải chăm sóc em, làm đủ thứ việc nhà, lên nương theo mẹ, chẳng hề được dạy dỗ việc con trai, con gái phải. Người già trong bản Tin Tát, xã Vĩnh Yên thì nói: Khi nào bọn trẻ con lớn, chúng nó sẽ hiểu. Ở đây đời nào cũng vậy, sinh ra lớn lên lấy vợ lấy chồng, đẻ hàng đàn con mà có xảy ra chuyện gì đâu? Bàn Văn Tình cũng là người của bản Tin Tát, phải theo bố mẹ làm lụng đầu tắt mặt tối cả ngày mới kiếm đủ ăn cho các em. 16 tuổi, Tình đâu có được hướng dẫn về giới tính, về sinh lý, vẫn chơi chung, cùng với đám trẻ con gần nhà.
Một ngày, chị Trần Thị T, trú tại bản 7, Tin Tát bế đứa con gái mới hơn 2 tuổi sang nhà hàng xóm ngay cạnh nhà Tình nhờ trông hộ. Tình đi lấy măng về, thấy cháu bé không mặc quần ngồi chơi trên giường nên có ý định bế cháu để “xem”. Khi bế bé gái trên tay, Tình lại muốn “tập làm người lớn” nên đã bế cháu ra vườn vắng để thực hiện hành vi ấy. Không có một chút hiểu biết, đứa con trai mới 16 tuổi đã khiến cháu bé khóc ngằn ngặt. Sợ bị phát hiện, Tình đã bế cháu bé ra khu vườn sắn rậm rạp để giấu rồi bỏ chạy về nhà.
Rất may, những người trong gia đình cháu bé đã kịp thời phát hiện ra cháu đang tím tái không đủ sức để khóc trong khu vườn um tùm. Và cũng không mấy khó khăn để xác định được thủ phạm chính là Bàn Văn Tình. Khi nghe cơ quan CA nói Tình đã phạm tội hiếp dâm trẻ em được quy định tại Điều 112 BLHS, cả nhà Tình đều “hoảng”. Vì với họ, đơn giản là con bé còn sống, không bị làm sao thì Tình không có tội, có chăng chỉ chịu “phạt” theo lệ làng.
Theo Đại úy Hùng, vụ án khiến các trinh sát phải nỗ lực nhiều nhất, mất nhiều ngày tháng băng rừng, lội suối trèo non phá án là vụ án, hiếp dâm trẻ em, nạn nhân là một cô bé tên Lê Thu Thủy, mới chỉ vừa 11 tuổi, trú tại thị trấn Na Hang, huyện Na Hang, Tuyên Quang. Vụ việc được định hình khi một người phụ nữ đưa đứa con gái đến cơ quan CA trình báo,
Người đàn ông này có tên là Hoàng Văn Phủ, SN 1954, trú tại Na Hang, tuyên Quang, lợi dụng lúc cháu Thủy sang chơi trốn tìm với con gái của mình, Phủ đã cưỡng ép cháu Thủy để thực hiện hành vi đồi bại. Sau đó, y bỏ đi như không có chuyện gì xảy ra. Do không nhận thức được việc bị hiếp dâm là như thế nào và sợ Hoàng Văn Phủ giết, sợ bị bố mẹ đánh nên cháu Thủy đã không dám nói lại sự việc này. Mãi đến hai năm sau ngày xảy ra sự việc, khi xem ti vi cháu Thủy thấy phát chương trình Quốc hội họp thông qua luật sửa đổi BLHS về các tội xâm phạm tình dục trẻ em mới hỏi mẹ đẻ: Thế nào là xâm hại tình dục.
Khi nghe mẹ giải thích, cháu Thủy mới khóc òa và kể lại sự việc bị Hoàng Văn Phủ hiếp dâm cho mẹ nghe. Mẹ cháu quá bất ngờ đã tìm Phủ để hỏi chuyện và chính đối tượng này thú nhận là có sự việc xảy ra. Phủ xin hai mẹ con cháu Thủy không báo CA và hứa bồi thường 200.000 đồng, nhưng vì không có tiền nên viết giấy nhận nợ. Thấy vậy, mẹ cháu Thủy đã làm đơn tố cáo tới cơ quan CA, nhưng, đối tượng Phú đã bỏ trốn khỏi thị trấn Na Hang.
Video đang HOT
Để tìm được Hoàng Văn Phủ, các trinh sát nhiều kinh nghiệm đã phải đi đến những xã xa nhất, những bản nằm sâu trong núi để truy tìm đối tượng. Khi bắt được Hoàng Văn Phủ, đối tượng này phải thú nhận: Tôi như con thú bị dồn đến vách hang, các ông đuổi đến đâu tôi chạy vào sâu hơn đến đấy nhưng vẫn không thoát, các ông đúng là những thợ săn cự phách…
Giáo dục giới tính phải đi đôi với việc quản lý con cái
Việc dạy dỗ các em biết đọc, biết viết đã là một điều qúa khó khăn với các thầy cô vì nhiều gia đình không muốn cho con em đi học, chỉ muốn chúng đi rừng lấy củi, làm nương trồng ngô, trồng sắn lấy cái ăn. Việc dạy về giới tính, tâm sinh lý, sức khỏe sinh sản cho các em ở độ tuổi mới lớn như dưới xuôi dường như là không thể thực hiện được.
Giáo trình dạy không có, kế hoạch giảng dạy cũng phải bàn lên bàn xuống vì “học sinh không tập trung học, bố mẹ chúng đến gặp giáo viên phản ánh không được dạy chúng những chuyện của người lớn, nếu không sẽ cho nghỉ học hết, tuyên truyền vận động thế nào cũng không được” – Đó là lời của một cô giáo hiệu trưởng vùng cao Quản Bạ, Hà Giang.
Theo thống kê chưa đầy đủ của Cục Bảo vệ – Chăm sóc trẻ em thuộc Bộ LĐ – TBXH ba năm trở lại đây các vụ xâm hại trẻ em có chiều hướng gia tăng, đặc biệt là với trẻ em nhỏ tuổi khiến dư luận bức xúc. Có nhiều vụ việc đau lòng xảy ra mà nguyên nhân chính của nó là do các đối tượng không được hướng dẫn, đến nơi đến chốn về sức khỏe sinh sản, giới tính, tâm sinh lý, đặc biệt là việc tuyên truyền, phổ biến về pháp luật ở nhiều tỉnh vùng cao còn rất hạn chế nếu không nói là hầu như không có.
Thêm nữa, do không có điều kiện về kinh tế nên nhiều gia đình ở vùng cao đã không cho con cái cơ hội đến trường, bắt con nghỉ học từ rất sớm khi mới chỉ qua lớp 1, lớp 2 để đi rừng lấy củi, làm nương cùng bố mẹ giao. Địa hình miền núi thường nhiều cây cối hoang vắng, khó đi lại, dân cư thưa thớt, các hộ gia đình không ở liền kề với nhau, việc các em nhỏ phải một mình đi làm tắt rừng, cắt suối cũng là một trong những điều kiện để các đối tượng xấu có thể thực hiện được hành vi phạm tội.
Thiết nghĩ, nếu có sự chung tay của cộng đồng, từ việc quyết tâm đẩy mạnh giáo dục giới tính và các vấn đề về pháp luật trong nhà trường đến việc tuyên truyền của cán bộ y tế, tư pháp thường xuyên, liên tục tại các tỉnh miền núi, đặc biệt là các huyện vùng sâu, vùng xa, tổ chức được các lớp học ngắn trong phạm vi 1-2 ngày để tuyên truyền pháp luật thì những vụ án đau lòng đối với trẻ em sẽ được giảm thiểu đi rất nhiều.
(Tên các nạn nhân đã được thay đổi)
Theo Pháp luật xã hội
Bi kịch tuổi 15
Thủy như bị si mê lôi cuốn đi qua từng nụ hôn... (Ảnh minh họa)
Thủy bỗng chốc trở nên con người khác hẳn, cuồng nhiệt và nóng bỏng cởi phăng hết áo quần mặc cho bàn tay điêu luyện của người đàn ông lạ mặt khơi gợi ham muốn dục vọng và những cảm xúc lạ lẫm lần đầu...
Thủy mân mê chiếc vòng vàng Tây trong tay. Nó cũng mơ ước có được chiếc vòng như vậy. Cái Thuận bạn nó mới vừa được sở hữu cái vòng chưa lâu đã đi loan báo hết cho lũ con gái choai choai về chuyện có một người đàn ông hào hoa ga lăng đã chẳng tiếc tiền tặng ngay nó một chiếc vòng vàng Tây rất đẹp.
Cả đám con gái đang tuổi ăn tuổi lớn vây quanh Thuận như người ta vây quanh một nhân vật quan trọng để hỏi chuyện về cái vòng. Hỏi kỹ lưỡng. Hỏi sát sao. Đứa lấy ngón tay mân mê cái vòng. Đứa truyền tay nhau chiếc vòng đeo cổ như truyền một báu vật.
Ở cái tuổi mười lăm mới lớn của chúng lấy đâu ra tiền mua được một chiếc vòng đẹp đến thế. Bố mẹ chúng cũng còn mải làm ăn kiếm sống lấy đâu ra tiền mua cho con được chiếc vòng đắt giá như vậy. Giả dụ bố mẹ chúng có dư dả chút ít cũng còn phải dành dụm, ai hơi đâu sắm cho con gái mới lớn đồ trang sức đắt tiền.
Vì thế, câu chuyện về cái vòng dễ đến 5 cây nằm trên cổ cái Thuận là một bí mật khiến cả đám con gái phải tò mò. Chúng cử cái Thủy là bạn thân nhất cái Thuận "điều tra" cho bằng được căn nguyên vì sao cái Thuận lại được tặng một món quà đắt giá đến thế. Thủy hỏi, Thuận ngập ngừng mãi rồi cũng nói ra cái điều bí mật mà nó tự thề sẽ giữ mãi trong lòng cho riêng mình.
Hôm ấy, Thuận đang trên đường đi học thì có một chú cưỡi xe máy bóng lộn không biết từ đâu tới cứ lẽo đẽo theo nó và bảo: "Em lên đây anh chở đi cho đỡ khổ". Thuận sợ rúm người nhưng không dám đáp lời người đàn ông đó. Đến một góc khuất, chú ấy lại nhắc lại lời đề nghị, lại còn ép xe vào sát người Thuận làm nó buộc phải lên tiếng: "Cháu đi bộ được mà. Chú khỏi phải lo". Lập tức người đàn ông nài nỉ Thuận lên xe và còn dọa nếu Thuận không lên xe để chú chở đi thì chú sẽ theo Thuận vào tận lớp học và nói với các bạn Thuận rằng chú ấy là "người yêu" của Thuận.
Hoảng quá, Thuận bèn đánh liều ngồi lên sau xe của người đàn ông lạ. Lập tức chú ấy bảo Thuận ngồi cho chắc, hai tay ôm thật chặt eo chú ấy để chú ấy tăng tốc độ. Thuận không biết làm sao đành phải nghe lời. Chiếc xe phóng đi như tên bay và vượt qua khỏi trường Thuận học.
Mặc cho Thuận ra sức hò hét cho xe dừng lại, người đàn ông vẫn phóng như bay chở thẳng Thuận vào một nhà nghỉ ở cách trường Thuận học khá xa. Tới đây, người đàn ông thuê một phòng riêng cho hai chú cháu ngồi "tâm sự, nói chuyện". Thuận chưa kịp phản ứng gì thì người đàn ông đã đẩy Thuận vào căn phòng khép kín và đóng chặt cửa lại.
Tiếp đến, người đàn ông bật giàn karaoke và ép Thuận ngồi xuống bên cạnh để "chú cháu mình cùng hát". Thuận run bắn người nên không thể cất lời, còn người đàn ông thì tự nhiên ngồi rên rỉ hát hết bài này đến bài khác. Vừa hát người đàn ông lạ mặt vừa gọi bia rượu và đồ nhắm lên tận phòng cho hai chú cháu thưởng thức.
Men rượu say làm người đàn ông nghiêng ngả vào lòng Thuận. Thuận sợ quá nhưng không dám kêu, thế là người đàn ông vừa hát vừa ôm eo Thuận, lại bảo Thuận cứ ngồi sát vào đây cho chú gối đầu. Thuận phải răm rắp nghe lời. Tới khi hết 5 chai bia và 2 chai rượu mạnh thì người đàn ông đòi nằm đè lên người Thuận ở trên ghế đi-văng. Thuận quá hoảng hốt nhưng vẫn phải ngoan ngoãn nghe lời.
Khi đã nằm sấp lên người Thuận và vùi đầu vào môi Thuận hôn một cái rõ dài và rõ sâu, người đàn ông bật cười khoái trá và ghé vào tai Thuận thì thầm: "Cháu đừng sợ. Chú không làm cháu có thai đâu". Rồi người đàn ông ưỡn ẹo thân mình theo một điệu nhạc làm toàn thân Thuận bỗng rạo rực và nóng bỏng lên như có một luồng điện chạy qua. Người đàn ông hớp một ngụm rượu lớn rồi "hôn" vào tận sâu trong cuống họng Thuận. Toàn thân Thuận bừng bừng lên như có lửa đốt...
Không biết Thuận đã "uống" bao nhiêu nụ hôn của người đàn ông. Chỉ biết là khi cô tỉnh ra thì người đàn ông lạ đã không còn ở đó nữa. Mùi thuốc lá pha trộn lẫn mùi bia rượu vẫn còn nồng nặc đâu đây. Trên chiếc bàn kê giữa phòng nghỉ là một xấp tiền đè lên một sợi dây chuyền bằng vàng Tây sáng lấp lánh.
Một mảnh giấy nhỏ được đính kèm khéo léo: "Gửi cháu không quen biết. Khi chú đi thì cháu còn chưa tỉnh. Chú có một chút quà mọn gọi là làm quen. Lần sau nếu muốn gặp chú nữa thì cứ lần theo địa chỉ nhà nghỉ này. Không cần nói tên chỉ cần tả hình dáng người là những người trong nhà nghỉ sẽ biết. Thương mến. Chào cháu".
Hai cơ thể không một mảnh vải che thân vấn vít, quấn quít vào nhau, hăng say cuồng nhiệt... (Ảnh minh họa)
Hai tay cái Thuận ôm gọn chiếc dây chuyền vào trong lòng một cách trìu mến, đôi mắt nó chớp chớp như vừa trải qua một cơn mê. Nó nói nhỏ với cái Thủy: "Đúng như lời chú ấy nói. Tớ chẳng có thai như trên sách báo vẫn thường hay nói. Lúc tỉnh dậy quần áo người tớ vẫn nguyên si vẹn. Chú ấy không hề động tới người tớ."
Cái Thủy tay mân mê chiếc dây chuyền vàng dường như còn thắc mắc hỏi lại: "Có thật thế không? Chú ấy chỉ đòi ngồi ôm eo ấy và nằm đè lên người ấy mà cho ấy cả một đống tiền?" Thuận nghiêm túc nhắc lại: "Chính xác là như vậy. Người tớ không bị hao tổn một ly một lai nào".
Thủy nhìn ngắm Thuận một hồi lâu rồi hỏi địa chỉ nhà nghỉ nơi Thuận đã cùng "chung vui" giây lát với người đàn ông lạ mặt: "Thôi được. Hôm nào tớ sẽ thử xem sao". Thủy nói chắc như đinh đóng cột, trong lòng nó thầm ước dễ dàng có được một chiếc dây chuyền đắt tiền như của Thuận.
Thế rồi một hôm Thủy cũng lặp lại kịch bản có sẵn từ cô bạn thân. Lần này Thủy cũng "may mắn" gặp được người đàn ông lạ mặt và được ông ta đưa đến đúng địa chỉ nhà nghỉ mà Thuận đã từng chung vui trong giây lát. Người đàn ông đó cũng mời Thủy hát karaoke và cho cô uống rượu theo cách ăn chơi lạ đời rất riêng của ông ta. Thủy thấy thích thích sau mỗi một nụ hôn thật sâu và thật dài là một dòng rượu ấm nóng nhẹ nhàng len lỏi chảy vào thân thể qua đường cuống họng.
Thủy như bị si mê lôi cuốn đi qua từng nụ hôn. Cô "uống" lấy uống để những nụ hôn liên tiếp dường như không ngưng nghỉ của người đàn ông lạ mặt. Cô nuốt rượu ừng ực cho tới lúc thân thể bừng cháy lên như một ngọn đuốc.
Bản năng thức dậy trong cô khiến Thủy bỗng dưng từ chỗ bị gượng ép đến chỗ tự nguyện đáp lại từng nụ hôn ngọt ngào, sành điệu của người đàn ông lạ mặt. Thân thể cô bỗng nóng bừng, máu chảy rần rật như có luồng điện chạy trong từng đường gân thớ thịt. Thủy bỗng chốc trở nên con người khác hẳn, cuồng nhiệt và nóng bỏng cởi phăng hết áo quần mặc cho bàn tay điêu luyện của người đàn ông lạ mặt khơi gợi ham muốn dục vọng và những cảm xúc lạ lẫm lần đầu. Hai cơ thể không một mảnh vải che thân vấn vít, quấn quít vào nhau, hăng say cuồng nhiệt như hai võ sĩ trên sới vật cho đến lúc Thủy mệt quá lịm đi không còn biết gì nữa...
Khi tỉnh dậy, Thủy vô cùng hoảng hốt bởi thấy mình không có một mảnh vải che thân. Người đàn ông lạ mặt đã bỏ đi từ lâu. Không còn mùi thuốc lá và rượu bia. Thủy vớ vội mớ quần áo vứt vội dưới sàn nhà và nằm co ro mông lung nhớ lại... Một vệt máu nho nhỏ hồng hồng đọng lại trên chiếc ga trải giường trắng nhàu nhĩ. Cô mới mười lăm.
Thủy mở tung cánh cửa nhà nghỉ chạy về trong nỗi sợ nơm nớp. Ngộ nhỡ... điều đó xảy ra. Hai tháng sau Thủy mới chắc điều mà cô không mong đợi đã đến. Thủy lén bố mẹ đi "giải quyết" hậu quả mà gã đàn ông lạ mặt để lại cho cô.
Vì quá đau đớn và uất ức nên Thủy đã đến đồn Công an báo cáo lại toàn bộ sự việc. Tới nơi cô mới té ngửa khi thấy hàng chục các cô gái trạc tuổi như cô ở khắp các tỉnh xa gần đều bị gã đàn ông lạ mặt đó lợi dụng bằng chiêu bài giống như cô đã từng bị lừa. Cho tới lúc đó Thủy mới đau xót nhận ra một điều: Chẳng có một xấp tiền hay chiếc dây chuyền vàng nào dành cho cô. Chỉ có nỗi đau tinh thần và thể xác sẽ đeo đẳng mãi theo cô trên chặng đường đời phía trước.
Theo HPGĐ
Đi xe buýt tốt cho sức khỏe hơn là tự lái xe Để chứng minh cho kết luận trên, các nhà khoa học thuộc Đại học Sussex (Anh) đã tiến hành thí nghiệm đối với 30 tình nguyện viên. Thí nghiệm được thực hiện bằng cách yêu cầu các tình nguyện viên tự lái xe và đi bằng xe buýt đến cùng một địa điểm. Trên đường đi, các tình nguyện viên sẽ được quan...