Những “thiên thần chết chóc” của bệnh viện Lainz nước Áo
Từ những “ thiên thần áo trắng”, chúng biến thành “thiên thần chết chóc”. Đây là trường hợp đặc biệt vì có tới 4 kẻ phạm tội là những nữ trợ lý y tá tại Bệnh viện Đa khoa Lainz ở Áo
4 kẻ giết người hàng loạt gồm: Maria Gruber, Irene Leidolf, Stephanija Meyer và Waltraud Wagner. Những kẻ này là trợ lý y tá bệnh viện với chức năng là chăm sóc bệnh nhân, nhưng chúng đã sát hại rất nhiều bệnh nhân từ năm 1983 đến năm 1989 mới bị phát hiện.
Bệnh viện Đa khoa Lainz được xây dựng vào năm 1839 và là một trong những cơ sở y tế lớn nhất ở Vienna, Áo. Tám cánh của bệnh viện được gọi là Pavillion. Toà nhà Pavillion 5 tại Lainz được dành riêng cho những trường hợp đặc biệt, những bệnh nhân lớn tuổi, bị bệnh tâm thần hoặc cần được chăm sóc, nhiều người trong số họ mắc bệnh nan y. Nhân viên ở bệnh viện cho rằng công việc ở toà nhà đấy là tồi tệ nhất. Nơi được biết đến là “toà tử thần”, nơi những ca bệnh không còn nhiều hi vọng.
Waltraud Wagner là nữ trợ lý y tá 24 tuổi làm việc tại toà Pavillion 5. Các trợ lý của y tá được giao những công việc khó khăn và đòi hỏi khắt khe từ việc dọn dẹp bệnh nhân hàng đêm đến lau máu và những chất bẩn khác trên giường sau khi một bệnh nhân qua đời. Thật không may, trong bối cảnh hỗn loạn này, cô ta được giao ca trực.
Trong những ca trực đêm muộn này, các y tá phụ tá thường phải thực hiện những nhiệm vụ vượt quá trách nhiệm bình thường của họ, bao gồm cả việc tiêm thuốc vì các bác sĩ trực mệt mỏi đôi khi ngủ suốt ca và chỉ bị đánh thức trong những trường hợp khẩn cấp.
Wagner luôn cố gắng hoàn thành tốt nhất nhiệm vụ của mình và nổi tiếng là một người chăm chỉ. Cô cũng được yêu thích trong số các y tá và trợ lý khác, nhiều người mô tả cô là người lạc quan và quyến rũ. Nhưng công việc và điều kiện ở Wardah đã ảnh hưởng đáng kể đến cô. Mỗi buổi sáng, cô rời bệnh viện trong tình trạng kiệt sức về tinh thần và thể chất.
Cô bị ảnh hưởng bởi những gì mình đã trải qua đến nỗi thường nôn mửa ngay khi về đến nhà. Làm việc với bệnh nhân giai đoạn cuối có thể gây ra một số vấn đề thực sự về mặt cảm xúc cho y tá và các nhân viên chăm sóc sức khỏe. Nhìn thấy cái chết và đau khổ là điều đương nhiên rất khó chịu đựng và việc phải đối mặt với điều này là thường xuyên nếu bạn làm việc trong phòng bệnh giai đoạn cuối.
Wagner sau đó bắt đầu thấy rằng cái chết là một sự giải thoát cho cả bệnh nhân đang đau khổ và cho chính cô. Cô hiểu công việc của mình chỉ đơn giản là chờ người bệnh chết. Vì thế, Wagner đã quyết định làm “tăng tiến độ” quá trình này khi lần đầu tiên thực hiện một vụ giết người. Một bệnh nhân 77 tuổi cầu xin Wagner hãy chấm dứt nỗi đau khổ của mình, cô đã nghe theo bằng việc tiêm morphin quá liều cho bà. Wagner sau đó phát hiện ra mình thích đóng vai Chúa, nắm giữ quyền sinh tử trong tay.
Wagner quyết định chia sẻ cái “cảm giác quyền lực” khi quyết định sự sống chết của bệnh nhân với 3 người bạn của mình. Tất cả những người phụ nữ này đều là trợ lý y tá làm ca đêm ở Pavilion 5. Maria Gruber, 19 tuổi, là một người mẹ đơn thân; Irene Leidolf, 21 tuổi, đã kết hôn nhưng thích đi chơi với các cô gái hơn; Stephinija Meyer, 43 tuổi, đã lên chức bà ngoại, ly hôn và di cư từ Nam Tư đến.
Video đang HOT
Wagner là người có sức thuyết phục cao, cho rằng “cái chết nhân đạo” cho những bệnh nhân đang vô cùng đau đớn là một hành động nhân từ. Cô thuyết phục họ rằng đó là điều đúng đắn nên làm. Phương thức hoạt động ban đầu của những kẻ giết người này là cho bệnh nhân dùng quá liều morphin hoặc các loại thuốc an thần khác. Họ đã sử dụng những loại thuốc không gây ra bất kỳ triệu chứng cực kỳ bất thường nào. Các trợ lý của y tá tự nhủ rằng họ được thúc đẩy bởi lòng thương xót, nhưng lý lẽ đó ngày càng yếu đi theo thời gian.
Chẳng bao lâu sau, họ không còn giả vờ đặt lợi ích tốt nhất cho bệnh nhân của mình nữa. Thay vào đó, có vẻ như họ bắt đầu giết bất kỳ bệnh nhân nào gây ra vấn đề hoặc gây khó khăn cho cuộc sống của họ. Chỉ cần bệnh nhân có dấu hiệu khó chịu hoặc phàn nàn nhỏ nhất, Wagner và “các đệ tử” của mình sẽ lên kế hoạch giết bệnh nhân vào đêm hôm sau. Theo Wagner, những điều khó chịu bao gồm tiếng ngáy, việc tè ra ga trải giường, từ chối uống thuốc hoặc kêu gọi y tá giúp đỡ vào những thời điểm bất tiện. Những lúc như vậy, Wagner sẽ thông báo “người này sẽ có được một tấm vé đến với Chúa” .
Cuối cùng, sau vài năm giết chóc với cùng phương pháp gây nhàm chán, Wagner giới thiệu cho họ phương pháp “thuỷ trị liệu”, trong đó một người giữ đầu bệnh nhân và bịt mũi họ, trong khi người còn lại đổ nước xuống cổ họng nạn nhân. Đây có thể là một phương pháp giết người tương đối nhanh chóng hoặc lâu dài tùy thuộc vào sức khỏe thể chất của nạn nhân và lượng nước đổ vào tỷ lệ theo thời gian.
Với những vụ giết người kiểu này thường diễn ra dưới 30 phút và cái chết được dễ dàng che đậy. Nạn nhân chắc chắn có một ít nước vào phổi, điều này trông giống như chứng phù phổi hoặc sự tích tụ chất lỏng trong phổi, tình trạng này khá phổ biến ở người cao tuổi có bệnh tim tiềm ẩn. Do đó, những vụ giết người đã không bị phát hiện và phương pháp tàn bạo này trở thành cách thức giết người chính của chúng. Lúc đầu, các vụ giết người diễn ra ngẫu nhiên và lẻ tẻ, nhưng đến năm 1987 tần suất của chúng ngày càng tăng.
Nhưng đến năm 1988, khi loạt vụ giết người của họ bước sang năm thứ sáu, tỷ lệ tử vong cao cuối cùng đã thu hút sự chú ý. Các công nhân khác trong bệnh viện có nghi vấn về số lượng lớn các thi thể được đưa ra khỏi khu 5 và tin đồn bắt đầu lan truyền về khả năng xảy ra hành vi đáng ngờ.
Cảnh sát cũng đã biết về những tin đồn và bắt đầu một cuộc điều tra. Nhưng ban quản lý Bệnh viện Đa khoa Lianz đã không chấp nhận những cáo buộc về sơ suất y tế. Bác sĩ trưởng khoa đã ngăn cản cảnh sát và từ chối để họ điều tra, đảm bảo với họ rằng không có điều gì bất thường xảy ra trong thời gian ông theo dõi. Cuộc điều tra nhanh chóng thất bại và có thể khiến 4 nữ y tá này cảm thấy quyền lực hơn trước. Có vẻ như họ không bị nghi ngờ. Họ tin chắc rằng sẽ không có ai bận tâm đến việc tìm kiếm kẻ giết người trong khu tử thần.
Nhưng vào tháng 2/1989, trong một lần uống rượu, họ đã cười khúc khích trước cái chết của Julia Drapal, người bị “điều trị” bằng phương pháp “thuỷ trị liệu” vì từ chối uống thuốc và gọi Wagner bằng một từ khó nghe. Một bác sĩ của bệnh viện Lainz đã tình cờ ngồi gần đó và ghi lại cuộc trò chuyện của họ. Kinh hoàng với những gì mình nghe được, anh lập tức báo cảnh sát. Sau cuộc điều tra kéo dài sáu tuần, “thiên thần chết chóc” của Lainz đã bị bắt giữ.
Cuộc điều tra liên quan đến việc kiểm tra khoảng 300 người chết, nhưng vì đuối nước không để lại bất kỳ bằng chứng nào nên cảnh sát chỉ có thể thu thập đủ bằng chứng cho 39 vụ giết người. Khi bị giam giữ, bọn tội phạm đã thú nhận đến 49 vụ giết người trong vòng sáu năm, từ 1983 đến 1989. Tuy nhiên, số vụ giết người có thể lên đến 200. Trong đó, Wagner được cho là đã có 39 vụ là do riêng mình.
Khi đưa ra xét xử, thẩm phán và bồi thẩm đoàn gọi hành vi của các “thiên thần chết chóc” là tội ác tàn bạo và khủng khiếp nhất trong lịch sử nước Áo. Wagner bị kết tội 15 vụ giết người, 17 vụ cố ý giết người và hai tội hành hung, ả bị kết án tù chung thân. Leidolf cũng nhận bản án chung thân vì liên quan đến Wagner, ả được kết luận là có 5 tội giết người. Mayer và Gruber mỗi người nhận 20 năm và 15 năm tù vì tội ngộ sát và cố ý giết người.
Nhà sinh, nhà cuối đời - những dự án độc đáo ở châu Âu
Ở thủ đô Brussels của Bỉ có một ngôi nhà đặc biệt - "Pass-ages" (Nhà cuối đời), dành cho người mắc bệnh nan y sống những tuần cuối cùng trong đời.
Tại đây, họ được các tình nguyện viên chăm sóc chu đáo và ra đi trong ấm áp của tình người.
Một buổi sinh hoạt ngoài trời của các cư dân "Nhà sinh", "Nhà cuối đời". Ảnh: LL
Khi bà Steph (50 tuổi), đến sống ở "Pass-ages" vào tháng 6/2023, cư dân tòa nhà rất ngạc nhiên. Người hàng xóm mới này luôn chuẩn bị sẵn một trò chơi và hầu như tuần nào cũng mời bạn bè đến dự tiệc. Bà cũng ngay lập tức bắt tay vào làm vườn và chơi với trẻ con trong tòa nhà. Một người phụ nữ luôn vui vẻ và hòa đồng, nhưng không ai biết, Steph đang bước vào giai đoạn cuối của cuộc đời vì bà bị bệnh nan y.
"Nhà cuối đời"
Stéphanie là một trong bốn cư dân đầu tiên của "Nhà cuối đời". Bất cứ ai bị bệnh nan y và không muốn hoặc không thể sống những tuần hoặc tháng cuối cùng ở nhà hoặc bệnh viện đều có thể đến đây. Ngôi nhà cuối đời có ba phòng trong một căn hộ có bếp chung, phòng khách và sân vườn. Người dân tự mang theo hỗ trợ y tế nhưng cũng có thể tin tưởng vào mạng lưới tình nguyện viên để hỗ trợ họ.
"Chúng tôi đón tiếp bất kỳ người lớn nào đang trong giai đoạn chăm sóc giảm nhẹ, muốn trút hơi thở cuối cùng tại nhà nhưng việc đó khó khăn hoặc không thể thực hiện được. Ở đây, những vị khách của chúng tôi cảm thấy như được sống trong chính căn nhà của mình", Marc, cư dân và điều phối viên dự án, giải thích.
"Nhà cuối đời" là một phần trong khu tập thể gồm 10 căn hộ, nơi các thế hệ và những người có mức thu nhập khác nhau cùng chung sống, trong đó 3 căn hộ là nhà ở xã hội dành cho người thu nhập thấp.
Khánh thành vào tháng 5/2022, thuộc dự án do Ủy ban châu Âu và Ủy ban Cộng đồng chung của Bỉ tài trợ, "Nhà cuối đời" là nơi ở duy nhất ở Bỉ, và thậm chí ở châu Âu, hỗ trợ những người sống giai đoạn cuối đời và ra đi thanh thản. Trong một năm rưỡi qua, những cư dân của ngôi nhà như Lucie, Mireille, Stéphanie và Arlette đã sống những tuần cuối cùng ở đây.
"Nhà sinh"
Những bức ảnh của các cư dân đã sống những ngày cuối đời tại "Pass-ages". Ảnh: PA
Cùng với "Nhà cuối đời" là "Nhà sinh", dành cho những phụ nữ không thích môi trường bệnh viện và muốn sinh con tại nhà.
Tất cả cư dân trưởng thành sống tại chung cư này đều tự động trở thành tình nguyện viên và cống hiến từ 5 đến 20 giờ cho mỗi tuần cho "Pass-ages". Họ có thể làm việc ở "Nhà cuối đời" hoặc "Nhà sinh". Cho dù đó là nấu ăn, mua sắm, chơi cùng các cư dân đặc biệt, hay chỉ lắng nghe..., mọi người luôn sẵn sàng.
Sabrina chọn "Nhà sinh" là nơi sinh con và cô đã ở lại đây 4 ngày. Cô không muốn sinh con trong môi trường siêu y tế của bệnh viện. "Bạn bè tôi không chỉ có ký ức tồi tệ về chuyện đó, chồng tôi có thể ngủ ở đây, các tình nguyện viên lo liệu mọi việc. Chúng tôi muốn một nơi mà chúng tôi có thể làm quen với nhau như một gia đình ba người. Thành thật mà nói, khi xem trang web, ý tưởng sinh con bên cạnh những người sắp chết không làm tôi ấm lòng. Nhưng dù sao thì một người bạn đã thuyết phục tôi đến thăm nơi này. Chuyến thăm đó và sự chào đón nồng nhiệt của các tình nguyện viên là yếu tố quyết định. Nó thực sự là trải nghiệm mà chúng tôi mong đợi", Sabrina bộc bạch.
Những hộ lý thân thiết
Các cư dân của "Nhà cuối đời" cùng ăn sáng tại khu sinh hoạt chung. Ảnh: PA
"Pass-ages" hợp tác với các đội ngũ chăm sóc y tế thứ cấp để thực hiện chăm sóc các cư dân trong những ngôi nhà đặc biệt. Trong thời gian ở đó, các cư dân được bác sĩ chuyên khoa, bác sĩ vật lý trị liệu, và các y tá của họ theo dõi... "Những gì chúng tôi cung cấp không chỉ đơn thuần là chăm sóc y tế. Sứ mệnh của chúng tôi là lắng nghe, hiện diện bên cạnh các cư dân và xây dựng một phong cách cộng đồng", chị Isabelle, thành viên và người sáng lập của "Pass-ages" cho biết.
Trường hợp của bà Arlette là một ví dụ. Người phụ nữ 75 tuổi đang trong giai đoạn chăm sóc giảm nhẹ và bị ngã. Bà không thể đi lại được nữa. Không thể ở nhà nhưng bà cũng từ chối vào viện dưỡng lão. Bà đã chọn nghỉ ngơi một tháng tại "Pass-ages" và qua đời ở đó sau tuần thứ tư.
Kokoro là một thanh niên người Nhật. Cô gia nhập đội ngũ tình nguyện viên của "Pass-ages" từ tháng 9 vừa qua và chăm sóc cư dân của "Nhà cuối đời". "Tôi đã ở bên Arlette trong những ngày cuối cùng trong cuộc đời bà. Arlette ra đi trong sự ấm áp, có người thân của bà và y tá. Cho đến giờ tôi vẫn cảm thấy xúc động", Kokoro chia sẻ.
Cư dân, tình nguyện viên hay người thân của người đã khuất, ai cũng đặc biệt hào hứng với dự án "Pass-ages". Tuy nhiên, cho đến nay chỉ có 4 người sử dụng "nhà tử" và 4 người khác sử dụng "nhà sinh" dù cả hai đều đã mở cửa được một năm rưỡi. Đó không phải là nhiều. "Những gì chúng tôi đang làm ở đây thực sự là một sự thay đổi mô hình và cần có thời gian để mọi người nhận ra rằng họ có thể tự mình nắm lấy sự sống và cái chết", chị Salomé cho biết.
Ông Dominique Bouckenaere, cựu Chủ tịch Liên đoàn chăm sóc giảm nhẹ và liên tục Brussels, rất ủng hộ sáng kiến như "Pass-ages". "Nó chắc chắn có ý nghĩa. Những hình thức chăm sóc cấp trung như vậy, giữa môi trường bệnh viện và thời gian ở nhà, nhìn chung sẽ nhận được nhiều hỗ trợ hơn".
Còn bà Dominique, chị họ của bà Arlette, người thường xuyên đến thăm bà, tâm sự: "Em tôi đã trải qua những ngày cuối đời tuyệt vời nhất ở đây. Chúng tôi không bao giờ có thể nghĩ rằng nó lại đẹp đến thế. Tôi thực sự có cảm giác tất cả những người tham gia đều giành chiến thắng: bản thân Arlette, những người thân yêu của em ấy và các tình nguyện viên. Khi đưa Arlette đến đây, có một tấm biển ở lối vào ghi "Chào mừng Arlette!". Sau khi em tôi qua đời, tôi nhìn thấy "Cảm ơn Arlette!".
Ra ngoài thuê phòng 'đổi gió', vợ vẫn áp lực 'vờ lên đỉnh' "Tôi không biết mình phải giả vờ đến lúc nào, càng ngày tôi càng cảm thấy mệt mỏi". Sau khi cất được gánh nặng sinh quý tử cho nhà chồng, chị Hồng Nhung (32 tuổi, Hòa Lạc, Hà Nội) phải đối mặt với tình trạng lãnh cảm sau sinh. Lần sinh con đầu, chị từng gặp hiện tượng này nhưng chỉ sau thời...