Những tâm hồn như tuyết trắng
Mùa đông năm 1980, tôi, một đứa bé lên tám tuổi, đang ngủ êm trong chăn ấm, thì bị mẹ tôi đánh thức dậy, tôi rất cáu, cứ giãy lên và cố rúc sâu thêm vào trong chăn, dù tai tôi nghe mơ hồ tiếng mẹ reo vui “Con ơi dậy mau, bố về nhà rồi!”
Cho đến khi mẹ cố nhét vào lòng bàn tay nhỏ xíu của tôi những chiếc kẹo bọc giấy tráng kim sột soạt, tôi mới bừng tỉnh. Tôi chui ra khỏi màn, tay nắm chặt những chiếc kẹo và mắt nhắm mắt mở nhìn xuống bàn tay. Chao ôi, những chiếc kẹo sô-cô-la bọc giấy tráng kim đủ màu sắc hấp dẫn thần tiên.
Chưa hết, mẹ tôi còn nhẹ nhàng đặt vào lòng tôi chú gấu Misa lông trắng như tuyết và đôi mắt nhựa đen láy nhìn tôi. Một thiên đường có thật đã hiện hữu, cùng với sự trở về của bố tôi từ nước Nga xa xôi.
Nhà văn Nguyễn Văn Thọ hồi tưởng về những năm tháng tại CHDC Đức cũ
Hồi đó, bố tôi là một nghiên cứu sinh tại Nga. Vài tháng mẹ tôi lại nhận được thư bố gửi về làng Thanh, Hưng Yên, mà bức thư nào cũng có ít nhất dăm cái ảnh bố chụp ở nước Nga. Tôi đồ rằng có lẽ bố muốn mẹ con tôi cũng được hưởng một đời sống nước Nga mà bố tôi luôn ngợi ca. Đặc biệt là tuyết trắng.
Tôi nhớ những hình ảnh bố tôi chụp giữa con đường tuyết trắng mênh mông, hai bên là rừng thông cũng trĩu nặng tán vì tuyết đọng. Rồi hình ảnh bố quỳ trên tuyết, hai tay vòng rộng ôm tuyết. Tôi cứ nghĩ, tuyết mềm xốp êm ái, tuyết ấm áp bao dung, tuyết ngon ngọt như một cây kẹo bông, và tôi ước được sang nước Nga, được như bố tôi, nằm lăn trên tuyết trắng ngọt ngào, tan vào với tuyết, ăn tuyết và ngủ với tuyết.
Những tâm hồn như tuyết trắng
Tuyết trắng đẹp đẽ vào bao dung đã tạo nên bố tôi, một vị tiến sĩ giỏi giang, sau 4 năm sống, học tập tại Nga đã trở về với một tâm hồn tuyết trắng, sống, làm việc trong sạch để cống hiến cho đất nước Việt, để luôn tự hào về bản thân, còn thuộc về một tâm hồn Nga xa xôi, một thế giới đầy ước vọng, và truyền ước vọng đó cho tôi. Tôi thầm ước nguyện, sẽ đến nước Nga để đằm mình trong tuyết trắng ít nhất một lần trong đời.
Ước vọng đó tôi cứ để dành mãi, cho đến một ngày khi được xem chương trình Quán Thanh xuân của VTV 1 số tháng 12/2019 với chủ đề “Đường xa tuyết trắng”, gợi ký ức về những người Việt Nam trong suốt những thập niên 70-90 từng sống, học tập, làm việc tại Nga và các nước Đông Âu. Tôi vô cùng mong mỏi được xem chương trình này, bởi không hiểu sao, lại cứ nghĩ, chương trình làm để dành riêng cho bố tôi, người đã mất cách nay 15 năm mà chưa kịp đưa con gái mình thăm nước Nga, thăm những nơi bố từng học tập, từng sống, từng xây đắp phẩm chất “như tuyết trắng” của mình.
Video đang HOT
Và tôi đã gặp trong chương trình Quán Thanh xuân tháng 12/2019 những người cùng thế hệ với bố tôi như nhà ngoại giao Lại Ngọc Đoàn, nhà văn Nguyễn Văn Thọ, những bậc đàn anh, đàn chị như nhà báo Duy Nghĩa, họa sĩ Đỗ Hương, NSƯT Ngọc Khang, hoặc những người trẻ hơn, lứa 7X như nhà giáo dục học Thụy Anh… Họ đã chia sẻ những ký ức vừa quen, vừa lạ, vừa sống động và đầy xúc cảm về nước Nga, về Đông Âu, một xứ vừa như thiên đường, mà lại cũng vừa là một hạ giới thống khổ trong tâm hồn những người Việt còn trăn trở biết bao điều lo toan, biết bao gánh nặng nơi quê nhà phải mang vác theo.
Tuyết trắng ở Châu Âu
Và tôi lại được ngạc nhiên sâu sắc, trước những trải nghiệm đã thành ký ức nhớ thương của các nhân vật khách mời, nhưng hoàn toàn mới đối với tôi, vì hoàn toàn khác so với những điều bố tôi từng trải nghiệm và kể với mẹ con tôi. Tôi đã rưng rưng nước mắt trước sự chân thật trong chia sẻ của nhà văn Nguyễn Văn Thọ, người đội trưởng Đội công nhân lao động xuất khẩu sang Đức cuối thập niên 70, khi mở tủ lạnh trong phòng ở của công nhân, nhìn thấy đầy ắp thức ăn, anh đã ngồi thụp xuống trước cửa tủ lạnh mở toang và khóc. Khóc vì chưa bao giờ nhìn thấy nhiều thức ăn ngon như thế mà lại là dành cho mình. Khóc vì thương chị gái anh ở quê nhà, đói kém triền miên, sẽ chẳng thể nào được nếm những món ngon thế này trong đời.
Tôi cũng được bật cười trước trải nghiệm lần đầu tiên được đến với “thiên đường” của NSƯT Ngọc Khang, khi anh thú thật rằng mình đã một mình xơi trọn cả con gà nước 2 kilôgam. Thời ở Việt Nam, chẳng bao giờ anh nhìn thấy con gà to đến như vậy, đừng nói đến việc được ăn thịt gà cho thỏa cơn thèm…
Nhưng không chỉ có nỗi ám ảnh đói kém nơi quê nhà và cảm giác choáng váng của người Việt khi sang Đông Âu, với thực phẩm ngon lành ê hề chẳng bao giờ thiếu, mà còn có nỗi choáng ngợp trước cảnh sắc thiên nhiên quyến rũ, công trình kiến trúc kỳ vĩ, những tác phẩm văn hóa, nghệ thuật kỳ diệu của nước Nga và Đông Âu hoa lệ cũng mê hoặc tâm hồn những người Việt, như họa sĩ Đỗ Hương, khiến chị luôn bị trễ bất cứ chuyến tàu nào, khiến chị luôn bỏ bữa, bởi mải mê chìm đắm trong vẻ đẹp của “thiên đường”.
Tất cả những người Việt, từng đến nước Nga, đến Đông Âu xa xôi, hầu hết đã trở về, giống như bố tôi, trở về, nhưng tâm hồn vĩnh viễn đã đổi thay, đã mang phẩm chất tuyết trắng, để trở nên khác biệt, để xây dựng cuộc đời mình, xây dựng đất nước Việt Nam, theo một cách khác biệt hơn. Dấu ấn của tuyết trắng ấy, không hề xa vời, mà vẫn ở đây, trong tâm hồn họ, trong những điều dù bình thường, hay lớn lao mà họ tạo nên ở quê hương Việt Nam mình.
Việt Châu
Theo petrotimes.vn
Đàn ông làm được những điều này thì phụ nữ dù có sắt đá đến mấy cũng phải siêu lòng
Nếu gặp phải một cô gái có trái tim sắt đá thì đây chính là cách hữu hiệu nhất để đánh động trái tim của các cô nàng. Bởi lẽ bất cứ cô gái nào cũng có điểm yếu chỉ cần bạn chịu kiên trì một chút.
Tin rằng các chàng trai trong cuộc sống đều sẽ gặp được những cô gái có trái tim sắt đá. Họ đa phần đối với sự theo đuổi của các chàng đều không hề lay động vì cơ bản họ không đặt nặng chuyện yêu đương. Đối với những cô gái như vậy bạn cần nhiều hơn sự kiên trì để có thể làm mềm lòng nàng trước đã.
Im lặng bên cạnh bảo vệ
Thực sự mỗi người đều có lòng mong cầu với tình yêu, nếu như một cô gái nói với bạn rằng cô ấy không muốn nói chuyện yêu đương thì nhất định phải có nguyên nhân gì đó khiến cô ấy trở nên như vậy. Mỗi một cô gái trong lòng đều hi vọng mình có thể có được tình yêu oanh oanh liệt liệt hoặc bình yêu đi qua năm tháng, ai chẳng mong muốn tìm được chân mệnh thiên tử của cuộc đời mình để có người yêu thương, bảo vệ mình cả đời. Nếu như một cô gái khi ở bên cạnh bạn thể hiện cho bạn thấy cô ấy không muốn nói chuyện yêu đương, bạn đừng nên dễ dàng buông tay, cũng đừng mặt dày mày dạn mà quấn lấy người ta.
Ảnh minh họa
Điều bạn cần làm chính là yên lặng ở bên cạnh bảo vệ cho cô ấy, đừng đi quấy nhiễu cuộc sống của cô ấy, dành nhiều thời gian hơn để hiểu cô ấy hơn, thử một chút đi tìm hiểu xem nguyên nhân khiến cô ấy không muốn nói chuyện yêu đương. Đồng thời thông qua sự im lặng bên cạnh bảo vệ cô ấy của bản thân nỗ lực từng ngày đi vào lòng của cô ấy để biết cô ấy đang suy nghĩ gì. Như vậy cho dù cuối cùng bạn và cô ấy không thể trở thành người yêu thì chí ít cũng có thể trở thành một đôi bạn thân khác giới để chia sẻ tâm sự cùng với nhau.
Dùng chân tình lay động cô ấy
Có một vài cô gái đối với chuyện tình cảm phản ứng thường rất chậm chạp, các nàng sẽ không dễ dàng tiếp thu được tình yêu một cách nhanh chóng, càng không dễ dàng đối với người khác động lòng. Vì vậy mà những kiểu tình cảm như vừa gặp đã yêu, tiếng sét ái tình chắc chắn không thể tồn tại nổi trên người của họ. Thậm chí có lúc các nàng sẽ còn có thái độ rất không tin tưởng với những tình cảm như thế.
Ảnh minh họa
Với những cô gái thế này, bạn nhất định phải có đầy đủ sự kiên trì để chờ đợi cô ấy chấp nhận sự theo đuổi của bạn. Bạn muốn dùng sự chân thành của mình để làm lay động cô ấy thì không thể gấp gáp, phải cực kỳ tiếp xúc bình thường với cô ấy để cô ấy bắt đầu thích ứng với việc có bạn bên cạnh.
Trong quá trình tiếp xúc với cô ấy, bạn phải nắm bắt được sở thích của cô ấy, tìm kiếm được điểm tương đồng của hai người để hai bạn ngày càng thân thiết hơn và để cô ấy càng tin tưởng bạn hơn, thậm chí bắt đầu dựa dẫm vào bạn. Cô gái có phản ứng chậm chạp với tình cảm thì chỉ có thể bị lòng chân thành lay động thôi chứ bạn đừng mong cô ấy sẽ bị thu hút với nhan sắc, tài hoa hay bất kỳ thứ gì bề ngoài khác.
Đánh thức khát khao tình cảm của cô ấy
Đại đa số những cô gái nói rằng bản thân không muốn nói chuyện yêu đương đa phần đều do trước đó nhiều khẩ năng đã có một đoạn tình cảm để lại cho họ sự tổn thương sâu sắc. Ở trong đoạn tình cảm đó, các nàng có thể bị chính người mà mình yêu thương tha thiết làm cho tổn thương nên mới chìm đắm trong nỗi đau đó mà không dứt ra được.
Ảnh minh họa
Nỗi đau ấy dần trở thành bóng ma tâm lý khiến họ sợ hãi với tình yêu rồi giam cầm khao khát với tình cảm ở một góc khuất nào đó nên không dễ dàng bắt đầu một đoạn tình cảm mới. Các nàng chỉ là lần nữa sợ rằng chính mình sẽ lại tổn thương. Lúc này, nếu bạn chỉ nhờ vào kỹ năng theo đuổi bình thường thì khó mà theo đuổi được cô gái như vậy, bạn nhất định phải cho cô ấy thấy được tình cảm chân thành từ bạn dành cho cô ấy.
Vào lúc này bạn chỉ có thể dùng tình cảm chân thành của mình đánh thức khao khát với tình yêu đã ngủ quên trong lòng cô ấy, khiến cho cô ấy đối với tình cảm bắt đầu sinh cảm giác mong chờ, để cho cô ấy có thể thoát khỏi nỗi sợ đối với tình yêu. Khi cô ấy ở bên cạnh bạn, bạn nhất định phải đem đến cho cô ấy cảm giác vui vẻ, hạnh phúc mới có thể khiến cô ấy càng dễ dàng bắt đầu tình yêu mới, để cô ấy tin tưởng bạn, lần nữa tin tưởng vào tình yêu.
Nỗ lực phấn đấu
Có khi cô gái mà bạn yêu không muốn nói chuyện yêu đương là do bản thân họ muốn vì cuộc sống của mình mà nỗ lực nhiều hơn, cố gắng hơn để phát triển tương lai, có lý tưởng và hoài bão phải thực hiện nên cô ấy hi vọng có thể đem hết thảy thời gian dành cho việc thực hiện lý tưởng sống của mình mà không phải lãng phí ở tình cảm.
Ảnh minh họa
Lúc này, nếu bạn muốn theo đuổi một cô gái như vậy thì nhất định phải lập chí khiến mình trở thành một người thật ưu tú trước mắt cô ấy, cùng cô ấy nỗ lực vì lý tưởng mà cô ấy theo đuổi. Chỉ cần bạn có thể ở bên cạnh cô ấy, giúp đỡ cô ấy, nỗ lực vì cô ấy thực hiện hoài bão trong lòng của cô ấy thì không sợ cô ấy sẽ không động lòng với bạn.
Vũ Phong
Theo phunusuckhoe.vn
Người yêu gạ ngủ nốt đêm cuối rồi chia tay, tôi gào khóc khi biết anh đã làm điều này Toàn bộ quá trình tôi đều bị anh dẫn dắt. Được anh nuông chiều quen rồi, nên khi vừa nghe thấy anh nói chia tay, chỗ dựa của tôi như kiểu bị biến mất. Tôi phát hoảng, chẳng hiểu gì. Anh không cho tôi nói gì cả, không cho tôi giải thích mà cũng không nói lý do vì sao lại thế. Tôi...