Những phiên toà truy tìm… “Sở Khanh”
Do nhẹ dạ và nông nổi trong quan hệ tình cảm, nhiều cô gái đã phải nuốt “ chén đắng” khi sinh ra những người con không cha. Trong giấy khai sinh, đứa trẻ mang họ mẹ, riêng phần người cha thì bỏ trống hoặc chỉ ghi hai chữ lạnh lùng: “vô danh”.
Một bà mẹ trĩu nặng tâm tư trong phiên toà
Những đứa trẻ ra đời trong hoàn cảnh như vậy khó có thể hòa nhập cuộc sống một cách bình thường, lúc nào cũng trĩu nặng mặc cảm. Để bảo vệ quyền lợi cho người con kém may mắn, nhiều người mẹ đã dũng cảm vượt qua dư luận, khởi kiện dân sự nhờ Toà án xác nhận cha cho con…
Trong các phiên toà đó, đa số những người mẹ tìm cha cho con hầu hết đều trong độ tuổi còn khá trẻ, từ 18 đến 30 tuổi. Mỗi người một hoàn cảnh song phần lớn đều thừa nhận do tuổi trẻ bồng bột, nông nổi, quá tin tưởng vào những lời đường mật nên “trót dại” vượt qua giới hạn hoặc chung sống với nhau như vợ chồng với người tình. Khi những mầm sống đã hình thành, người tình họ Sở bội bạc liền “quất ngựa truy phong”, bỏ mặc chị em vượt cạn một mình, khốn khổ vì đàm tiếu của thiên hạ. Tuy nhiên, vì quyền lợi và tương lai của con, nhiều người mẹ đã gạt bỏ những phiền lụy gửi đơn đến Toà án yêu cầu xác nhận cha cho con.
Có mặt tại nhiều phiên tòa xác nhận cha cho con, chúng tôi đã quen với cảnh tượng người mẹ trẻ bồng con nước mắt ràn rụa, nhất mực khẳng định người đàn ông đứng cạnh chị trước phiên tòa chính là cha đứa trẻ. Không ít người đàn ông thẳng thừng phủ nhận đứa trẻ kia là con của mình. Có nhiều trường hợp khá hài hước, một ông ngoài “lục thập” tuyên bố xanh rờn: “Tôi già cả, sức cùng lực kiệt thế này thì sinh con thế nào được?” Khi Tòa chất vấn và làm rõ về mối “quan hệ trên mức tình cảm” với bà mẹ trẻ, ông già khoái “gặm cỏ non” mới ấp úng thừa nhận nhưng vẫn cố chống chế theo kiểu còn những người đàn ông khác trong ấp quan hệ với cô đều có thể là cha của đứa bé (?!) .Việc giám định gen cho ra kết quả chính xác nhất, buộc các ông phải thừa nhận giọt máu của mình. Tuy nhiên, điều này gây cho các bà mẹ nhiều khó khăn bởi chi phí giám định rất tốn kém. Nhiều người không tiếc công sức, tiền của tìm được cha cho con. Vậy nhưng sau đó, họ vẫn phải chịu nhiều thiệt thòi khi người cha tìm được lại quá vô cảm.
Nhiều em cất tiếng khóc chào đời không có cha, đến khi pháp luật xác định được người cha nhưng thực tế các em vẫn phải chịu cảnh không cha. Sau phán quyết của Tòa, ông bố vô danh được thay bằng một ông bố có danh tánh nhưng chỉ có ý nghĩa trên… giấy! Tình phụ tử không tồn tại theo đúng nghĩa thiêng liêng bởi đó chỉ là “cưỡng chế” của pháp luật. Nhiều trường hợp, các ông bố không có trách nhiệm gì với đứa con mà mình đã “lỡ” sinh ra. Trường hợp cô Trần Thị Huệ quê ở Cà Mau cũng là một điển hình. Từ vùng đất phèn, cô lên Tp. Hồ Chí Minh lập nghiệp với nghề tiếp thị. Huệ có vẻ đẹp dịu dàng đậm chất miền Tây và thân hình rất quyến rũ khiến cô nhanh chóng lọt vào “mắt xanh” của nhiều người, trong đó có ông Thành – chủ một doanh nghiệp kinh doanh đồ gỗ. Sau nhiều lời hứa hẹn có cánh, ông Thành đã để lại trong cơ thể Huệ một mầm sống. Tuy nhiên, do sợ vợ và các áp lực khác, ban đầu ông Thành không thừa nhận con cô Huệ là quý tử của mình. Huệ liền khởi kiện ra Toà án, đề nghị xác nhận cha cho con. Trước những chứng cứ rành rành, ông Thành phải thừa nhận “giọt máu” của mình. Gặp lại chúng tôi trong một lần đến Toà, Huệ cay đắng cho biết mỗi tháng ông Thành chỉ bỏ ra ít tiền để trợ giúp nuôi con. Điều đó khiến mẹ con Huệ sống trong tủi nhục, đau đớn vì con có bố mà không có hơi ấm tình người.
Có những đứa trẻ sau lần gặp mặt cha ở Tòa án, các em đã không bao giờ gặp lại đấng sinh thành lần nữa. Bởi chúng không có cơ hội được sống dưới mái nhà của người cha cũng như có được sự quan tâm, chăm sóc của cha như bao đứa trẻ khác. Điều an ủi duy nhất với chúng là có cha, có mang họ của một người đàn ông trong tờ giấy khai sinh của mình…
Theo Báo Công Lý
Đường phục thiện đẫm nước mắt của nữ sinh
Những nữ sinh nhẹ dạ bị lừa bán thành nô lệ tình dục; sa chân vào con đường ăn chơi, nghiện hút vì ham giàu sang; dùng bạo lực học đường khẳng định quyền lực... Họ từng có cuộc đời tươi đẹp với cả một tương lai phía trước.
Gặp em ở trung Trung tâm Giáo dục lao động xã hội (GDLĐXH) số 2- Ba Vì- Hà Nội, tôi không khỏi ngỡ ngàng trước vẻ ngây thơ xinh xắn của cô gái mới 21 tuổi đầu. Tôi càng cảm động khi nghe em chia sẻ về những ước mơ và nguồn động viên giúp em vượt qua mặc cảm tội lỗi, mơ ngày trở về với xã hội.
Kí ức đắng cay
Video đang HOT
Cô gái nhỏ đi bên cạnh tôi, chậm rãi kể lại quãng đời ngắn ngủi nhưng đen tối nhất đời cô. Cô không muốn gọi tên thật, mà muốn gọi tôi là "Bé", cái tên ở nhà bố mẹ, người thân vẫn thường gọi.
"Em biết em dại chị ạ, giá mà em đừng cả tin, đừng nông nổi"- Bé ngân ngấn nước mắt khi nhắc tới những kỉ niệm đắng đót của mình. Bé sinh ra trong một gia đình lao động nghèo ở Thanh Sơn- Phú Thọ. Nhà tuy nghèo, nhưng cô vẫn được bố mẹ cho đi học hành tử tế. Mãi đến năm Bé lên lớp 12, phần vì em trai gặp tai nạn, phần vì nhà khó khăn và lực học cũng yếu dần, Bé quyết định nghỉ ở nhà, đi làm công nhân.
"Em đi làm công nhân được ba tháng, thì có đứa bạn cùng làm rủ xuống Hà Nội kiếm sống. Nó bảo quen chỗ làm nhân viên phục vụ, lương cao mà lại không vất như công nhân thế này. Em tò mò, tin rồi nghe bạn, giấu gia đình, đi..."- Bé ngậm ngùi kể. Em không ngờ, cô bạn dẫn mối cho mình vào một "động quỷ" ở Xuân Mai- Hà Nội.
Quãng đời sa chân vào bùn lầy của Bé bắt đầu từ đó. Dù cố gắng nài xin cho bán hàng, dọn dẹp, chứ đừng bắt mình phải tiếp khách nhưng đáp lại lời em xin xỏ chỉ là những trận đòn tới tấp.
"Em tò mò, tin rồi nghe bạn, giấu gia đình, đi..."- Bé ngậm ngùi kể.
Và rồi em bị quy phục, và cứ lần này tiếp lần kia, em trở thành một trong bốn nhân viên đắc lực nhất của quán lúc nào không biết. Cũng có lần em bỏ trốn, có một anh là "khách" của em. Anh ấy người Tuyên Quang, tử tế lắm. Biết em thật lòng muốn trốn chạy, anh ấy đã lên kế hoạch giúp em bỏ trốn. Anh ấy hẹn em ở một quán nước, chở em bằng xe máy đi được hơn 1km thì bị nhà chủ phát hiện đuổi kịp.
Anh ấy bị chúng đánh cho tơi tả, đập xe, còn em thì bị lôi về. Chúng đánh em một trận lên bờ xuống ruộng, thu sạch tiền đi khách của em, về còn nhốt trong phòng tối ba ngày liền rồi mới tha. Chúng lại bảo, đã làm bùa "yểm" vào em rồi, em đi đâu thì đi, ba ngày không về quán là nó cho chết. Em sợ run người, chỉ biết răm rắp tuân theo".
"Thời gian đầu em đau khổ và dằn vặt nhiều lắm, nhất là nghĩ đến bố mẹ ở quê. Nhưng cũng chỉ biết nuốt nước mắt thôi chị ạ. Từ cái ngày đầu tiên lỡ bước, em biết mình đã là đứa con bất hiếu mất rồi..."
Phục thiện
Những ngày sống trong trung tâm , Bé suy nghĩ rất nhiều về cuộc đời, về tương lai của chính mình. Em chân thành chia sẻ: "Ban đầu em cứ nghĩ, vào trong này là em chết chắc rồi, chẳng còn mặt mũi nào đối diện với bố mẹ, mà sau này ra khỏi trại, cũng không biết trốn vào đâu nữa...". Thế nhưng trái với tưởng tượng của em, bố và mẹ khi biết chuyện, không quản đường xá xa xôi lên thăm con gái. Không mắng chửi, không dè bỉu, chính bố mẹ lại là nguồn lực để cô gái bé nhỏ yên tâm sống tiếp.
Bé tâm sự: "Bố em bảo, em còn nhỏ dại, em chưa biết hết nông sâu cuộc đời. Bây giờ vào được đây là được cứu rồi, bảo em cứ tu dưỡng cho tốt. Bố mẹ chỉ có em là con gái, em trước sau thế nào bố mẹ biết, mà trước sau thế nào vẫn là con của bố mẹ. Em nghe những lời ấy, khóc hu hu, thương bố mẹ không nói được thành lời. Em chỉ biết nhủ lòng, làm sao để mau chóng ra khỏi trại, để làm lại đời mình.". Những ngày này, bên cạnh sự quan tâm thường xuyên của bố mẹ, Bé đã biết nhìn vào cuộc sống một cách sâu sắc hơn.
"Vào đây, em bắt gặp cả trăm mảnh đời, còn bất hạnh, dại dột hơn mình. Cũng có những chị em vì ham chơi, lười biếng mà đi vào con đường tội lỗi. Nhiều người vào trại nhưng vẫn không có ý định bỏ hẳn "nghề" đâu chị ạ. Họ cứ nghĩ, họ chẳng còn gì để mất cả. Còn em, có chết em cũng không quay lại con đường cũ!"
Nhớ lại quãng thời gian biền biệt tin nhà, Bé lại khóc. Em ân hận quá nhiều vì đã không gần gũi, chăm sóc bố mẹ nhiều hơn. Một tháng được một lần gặp người thân, ngày nắng hay ngày mưa, bố mẹ đều khăn gói lên gặp em bằng được. Quãng thời gian ngắn ngủi bên con gái, cả bố và mẹ Bé đều hiền từ an ủi, động viên em vượt qua mặc cảm."
Ảnh minh họa
Bố mẹ em không nói ra, nhưng em biết, ai cũng sợ em nghĩ quẩn, lại làm điều dại dột. Hai mươi năm sống trên đời, làm con của bố mẹ, đến nay em mới hiểu được tình thương trời biển của người".
Cả một buổi chiều trải lòng với tôi về cuộc đời, số phận, Bé không quên chia sẽ những giấc mơ nhỏ bé của mình."Vào trung tâm, em được học lại văn hóa, được học nghề, nghề đan, nghề thêu, làm bình hoa, làm hoa giả, cũng vui chị ạ. Bây giờ, em chỉ mong ra ngoài, để đi học nghề cắt tóc, không thì trước mắt em cứ về với bố mẹ, ruộng vườn, rồi buôn bán nhỏ ở nhà kiếm đồng ra đồng vào. Em trai em học xong 12 cũng có ý định vào nhà họ hàng ở miền Nam làm. Mấy lần lên thăm em, nó bảo, nhà có hai chị em, nó chờ em về rồi mới đi...."
Những dự định giản dị ấy chính là ngọn đuốc soi đường, là những niềm êm dịu giúp cô gái trẻ hi vọng và chờ đợi tương lai...
Theo Vietnamnet
Xuất hiện chiêu lừa đảo mới trong giới học đường Tại trường THCS Ngô Sĩ Liên (số 12, Phạm Văn Hai, phường 2, quận Tân Bình) đang xảy ra tình trạng hàng loạt học sinh bị một kẻ giấu mặt đánh cắp nick Yahoo, giả danh bạn bè và lừa tiền. Số lượng nạn nhân đang tăng dần theo từng giờ... Chiêu thức của "thủ phạm" là đột nhập nick Yahoo, giả danh...