Những nụ hôn của chồng làm thay đổi nữ giám đốc ‘khô như ngói’
Từng có lúc anh Vỹ thèm nghe vợ nói ngọt, thèm được vợ nũng nịu, dựa dẫm nhưng trái lại, chị luôn mạnh mẽ.
Kết hôn 16 năm, cuộc hôn nhân của anh Phạm Văn Vỹ (44 tuổ.i) và chị Nguyễn Thị Lĩnh (40 tuổ.i) đã trải qua nhiều sóng gió. Có những giai đoạn mối quan hệ của anh chị rơi vào căng thẳng, bao lần nước mắt đã rơi, bao ngày dài nhìn thấy nhau trong lặng im và khuôn mặt lạnh giận dỗi.
Nhưng ở thời điểm hiện tại, anh chị đủ tự tin nói rằng đã tìm lại được niềm đam mê thuở mới yêu. Chìa khóa cho tình yêu khó gì lay chuyển này là việc anh Vỹ đã kiên trì gần ba năm dùng lời nói chân tình và nụ hôn ngọt ngào dành cho vợ.
Vợ chồng anh Vỹ, chị Lĩnh giờ đây đã tìm lại được niềm đam mê yêu đương thuở thiếu thời.
Anh Vỹ và chị Lĩnh đều là người Thái Bình, theo gia đình vào Nam lập nghiệp. Thương chị Lĩnh mồ côi bố, từ ngày chị còn là một cô bé, anh đã hay ở bên giúp đỡ. Tình yêu nảy nở khi chị vào đại học luật, còn anh học kinh tế. Sau này, anh chị cùng vào làm ở Vietnam airlines.
Họ kết hôn năm 2002. Cũng từ giai đoạn này, chị Lĩnh theo đuổi thêm niềm đam mê nặn hoa đất. Công việc nhà nước, trọng trách dần lớn thì khối lượng ngày một nhiều. Tan làm, chị Lĩnh lại đến xưởng làm hoa, thường xuyên đêm muộn mới về nhà.
“Các con biếng ăn, hay ốm vặt. Tôi thì còn làm thêm nhiều công việc ngoài nữa. Những khi áp lực, mệt mỏi, hai vợ chồng nổi nóng với nhau. Tính cô ấy rất nóng, còn tôi ngày ấy cũng chẳng vừa và còn có đôi chút nếp nghĩ của đàn ông gốc Bắc nên vợ chồng thường xuyên cãi vã”, anh Vỹ tâm sự. Dù chỉ ở mức độ lời qua tiếng lại, nhưng cũng phải mất mấy ngày anh chị mới làm hoà được với nhau.
Chị Lĩnh tâm sự, hoàn cảnh gia đình đã tạo nên chị là con người cứng cỏi, không nhân nhượng và một cái tôi cực cao. Chồng bao lần góp ý muốn chị quan tâm, muốn được nghe những câu ngọt ngào, nhưng chị lại cho đó là việc “sến sẩm”.
Video đang HOT
“Anh ấy luôn thích mẫu người phụ nữ truyền thống, nhẹ nhàng, quan tâm chồng, chăm lo cho con. Nhưng tôi thuộc mẫu phụ nữ hiện đại, mạnh mẽ. Tôi luôn dùng hành động để thể hiện sự quan tâm, coi nhẹ thổ lộ bằng lời nói”, chị cho hay. Không chỉ chồng, không ít lần bố mẹ chồng cũng trách con dâu không gọi điện về hỏi thăm. Dù thế, cái tính “cứng đầu” khiến chị một mực cho là quan tâm bằng hành động là đủ.
Dù vợ tài giỏi, xinh đẹp nhưng anh Vỹ luôn thấy thiếu vắng hình bóng người phụ nữ của riêng mình. Nhìn cảnh chồng người ta chiều vợ, vợ người ta nũng nịu chồng, anh lại chạnh lòng. Sau những lần góp ý không được vợ đáp lại, anh hay la cà quán nhậu với bạn bè…
.Bước ngoặt cho sự thay đổi đó là từ cuối năm 2015, khi anh Vỹ bắt đầu tham gia nhiều khoá học về phát triển bản thân và gìn giữ mối quan hệ. Anh nhận thấy, con người ta lớn lên về thể xác, khôn ngoan về trí tuệ nhưng hiếm người trưởng thành về cảm xúc. Vì thế, từ lúc này thay vì giương cao khẩu hiệu đòi hỏi vợ phải thay đổi, anh đã đổi sang: “Cuộc đời thay đổi, khi chúng ta thay đổi”.
Người đàn ông tứ tuần trầm ngâm kể: “Con gái thứ hai rất quấn bố và luôn chờ bố đi làm về mới chịu học bài. Ban đầu, tôi cũng không hiểu lý do tại sao, cho đến một lần nhìn thấy trong cuốn sổ của con có một dòng chữ nắn nót: ‘Con ước mỗi ngày bố mẹ đi làm về sớm với con’. Đọc được câu đó, trong tôi như có dòng nước đá chảy qua. Tôi bừng tỉnh, nhận ra sự vô tâm của mình”, ông bố nhớ lại
Từ lúc này, anh Vỹ xác định gia đình là chốn bình yên để quay về sau bao vất vả cơm áo gạo tiề.n và các mối quan hệ ngoài xã hội. Anh bỏ bớt những công việc không cần thiết, về nhà sớm với các con và giành làm các công việc gia đình – vốn trước đây là của vợ.
Chị Lĩnh bắt đầu nhận ra những sự thay đổi khác ở chồng. Nếu như trước đây anh mê đán.h cờ vua, cờ tướng qua mạng. Không ít lần hai vợ chồng chiến tranh vì trong khi chị phải vật lộn với cơn buồn ngủ để trông con, còn anh lại thức thâu đêm chơi cờ. “Tự nhiên tôi thấy anh không chơi nữa. Cũng thời gian buổi tối ấy anh đọc sách, nghiên cứu lịch sử”, chị Lĩnh kể.
Ba công chúa của vợ chồng anh Vỹ.
Vào những lúc vợ nổi nóng, anh Vỹ chọn cách im lặng và nhường nhịn. Ban đầu cũng rất khó khăn, nhưng anh cố từng chút một và dần thấy việc tranh luận lúc vợ đang nóng là hành động “vô vị”.
Nhận thấy trong 5 ngôn ngữ của tình yêu thì sự va chạm cơ thể là điểm mạnh nhất của vợ. Vì thế, những lúc gần nhau, anh Vỹ đều tìm cách hôn lên cổ, trán hoặc đứng phía sau ôm choàng lấy vợ, kèm theo những câu nói ngọt ngào: “Anh yêu vợ quá”, “Em thật tốt”, “I love you”…
Về phía chị Lĩnh, đột nhiên thấy chồng hay ôm hôn, nói ngọt với mình, chỗ đông người anh cũng thể hiện sự âm yếm, khiến chị vô cùng ngại. “Tôi hay vùng vằng ra và kháng cự. Có những lần tôi phản ứng cứng nhắc, khiến anh hụt hẫng”, chị cười nhớ lại.
Anh Vỹ không bỏ cuộc mà còn… gia tăng thêm mức độ. Mỗi đêm khi vợ lơ mơ ngủ, anh luôn thì thầm vào tai chị những lời yêu thương, những chuyện vui buồn trong ngày. Dần dần, anh thấy chị thường đứng im thật lâu mỗi khi được chồng ôm. Khi ra ngoài cùng nhau, chị chủ động nắm tay anh, ngồi sau ôm anh, chứ không còn ngại ngùng, xa cách như trước.
“Cô ấy cũng chủ động tham gia các khoá học phát triển bản thân cùng tôi. Có một lần đi học khoá về bất động sản, thầy muốn có một đôi lên diễn xuất. Cô ấy lôi tôi lên thể hiện, cầm tay, ôm hôn, nói lời âu yếm. Trước cả nghìn người, tôi cũng ngại lắm, nhưng sau đó thì lâng lâng hạnh phúc cả tuần”, anh Vỹ hạnh phúc kể.
Từ thời điểm đó, anh chị không thuê người giúp việc nữa mà cả nhà 5 người phân chia việc nhà theo độ tuổ.i. Việc làm này giúp đôi vợ chồng có thời gian nghỉ ngơi nhiều hơn và các con sống có trách nhiệm hơn.
Cách đây hơn một năm, chị Lĩnh quyết định nghỉ việc ở hãng hàng không để tập trung cho công ty hoa đất. Quyết định này đã giúp chị có nhiều thời gian hơn cho bản thân, cho chồng và các con. Chị có nhiều thời gian đi học thiền, yoga… để rồi luyện được sự vô thường, tĩnh tại trong con người mình.
Sự thay đổi của hai vợ chồng khiến tổ ấm của họ được hàng xóm ví “vui như nhà trẻ” vì lúc nào rộn tiếng cười đùa. Từ khoảng một năm nay, ít nhất một ngày trong tuần, cả nhà 5 người thường ra công viên trước nhà thẩn thơ, đọc sách, cà phê, nghe nhạc.
Anh Vỹ tự hào khoe: “Mỗi lần ghé thăm nhà tôi, các anh bạn đều bảo giờ phải treo trước nhà tôi cái biển ‘happy house’, trước mỗi phòng là ‘happy room’”.
Theo VNEpress
Chồng gây họa vì cẩu thả vô tâm, vợ lạnh lùng quyết khiến chồng thay đổi
Nghe chồng thông báo tôi lập tức nghĩ đến chuyện chính mình khắc phục hậu quả, đào đâu ra tiề.n để giúp chồng bù vào số sơn đã mất? Tôi thậm chí không hỏi chồng định giải quyết thế nào. Tôi nhận ra lối "suy nghĩ hộ" của mình chính là một trong những yếu tố khiến chồng ỉ lại.
Cưới nhau về tôi mới phát hiện ra chồng có tính cẩu thả. Ban ngày để xe ngoài đường không cần khóa cổ. Buổi tối đi ngủ không cần đóng cửa. Nhà dột chỉ cần lấy chậu hứng nước mưa là xong. Có cái giường cũ mọt ăn cót két bao nhiêu lần tôi lên tiếng nhờ dọn bỏ anh vẫn cứ để đó, giờ con mọt ăn sang bàn học, chén nốt cả cái cửa phòng...
Nhiều lúc tôi tức đến phát điên nhưng nói mãi chồng chẳng chuyển nên đành lặng lẽ đi sau dọn. Thôi thì cũng chỉ là chạy ra khóa thêm cái khóa cổ, kiểm tra lại cái khóa nhà, chẳng lẽ lại vì mấy con mọt mà sứt mẻ tình cảm vợ chồng, nghĩ cũng không đáng. Nhưng chồng tôi nào biết tôi đang cố gắng. Thấy vợ im hắn lại ngỡ mình hoàn hảo rồi. Hắn càng ngày càng lười, càng hời hợt, vô trách nhiệm. Tôi đã định bụng mấy lần là sẽ bảo hắn, nhưng khổ nỗi hắn còn trẻ quá, nhạy cảm và cứ hay buồn.
Tôi đã định bụng mấy lần là sẽ bảo hắn, nhưng khổ nỗi hắn còn trẻ quá, nhạy cảm và cứ hay buồn (ảnh minh họa)
Sáng nay hắn trở dậy đi làm, được chừng khoảng 2 tiếng đồng hồ thì gọi điện về cho vợ. Nghe giọng hắn là lạ "buồn quá em à!". Tôi giật thột "vì sao buồn?". "Hôm nọ mất 3 thùng sơn, hôm nay mất thêm 4 thùng nữa". Sau khi trình bày vấn đề hắn bắt đầu đổ lỗi, tại sếp vì thợ làm xong sếp không cho trả sơn ngay mà còn giữ lại công trường, tại ông bảo vệ vô trách nhiệm không coi tối chỉ coi ngày, tại đội thợ nào tham lấy trộm... Tôi không đủ kiên nhẫn hỏi "thế sếp anh hay là anh quản lý ở công trường? Thế anh gửi bảo vệ có giao hẹn giấy tờ gì không? lúc mất 3 thùng trước anh xử lý thế nào mà để giờ mất tiếp 4 thùng nữa?". Cả bằng ấy câu hỏi chồng tôi đều không giải thích được, thôi thì tội đúng là tội của chồng mình rồi. Tôi mới hỏi hắn câu cuối cùng "tổng cộng đền hết bao nhiêu tiề.n?". "Hai mươi mốt triệu?" Tôi la lên oai oái. "Anh có để cho em sống mà nuôi con nữa không?".
Sau khi cúp điện thoại tôi bắt đầu khóc lóc. Mãi đến khi sưng húp cả mắt không còn sức nấc tôi mới lên mạng tìm người trút bầu. May quá gặp ngay cô em làm cùng, tôi bảo với nó "chắc chị chẳng sống được với lão chồng chị nữa đâu mày ạ". Rồi tôi kể cho nó nghe đầu đuôi câu chuyện. Mới đầu nó nghe xong nó cũng hốt hoảng la lên "21 triệu, chị có đùa không?". Nhưng sau một lúc bình tĩnh nó nói "em nghĩ trong gần 2 năm quen chị anh ấy cũng thay đổi nhiều. Muốn tốt hơn cũng cần thời gian và cả bài học nữa. 21 triệu thì 21 triệu. Để anh ấy tự chịu trách nhiệm".
Chẳng hiểu sao lời của con em nói lại làm cho tôi tỉnh ra mấy phần. Đúng là lúc nghe chồng thông báo tôi lập tức nghĩ đến chuyện chính mình sẽ khắc phục hậu quả, đào đâu ra tiề.n để giúp chồng bù vào số sơn đã mất đó? Tôi hốt hoảng và thậm chí còn không hỏi chồng xem anh ấy định sẽ giải quyết vấn đề này như thế nào. Tôi nhận ra mình và lối "suy nghĩ hộ" của mình chính là một trong những yếu tố tiếp tay, khiến cho chồng ỉ lại.
Thực ra, nếu trước đây tôi kiên trì nhắc nhở và đấu tranh với chồng trong mỗi việc nhỏ thì ngày hôm nay có thể anh đã không để xảy ra sự việc đáng tiếc như thế này. Nhưng thôi, chuyện đã xảy ra rồi. Sẽ chẳng giải quyết được gì nếu tôi cứ khóc lóc và làm cho mọi thứ trở nên căng thẳng. Nhưng lần này tôi sẽ không cả nể, không nhúng tay mà để lão chồng trẻ tự giải quyết và trưởng thành trong vấn đề của chính mình.
Bảo
Tâm thư gửi mẹ chồng: Hãy để con tự nuôi dạy những đứ.a tr.ẻ của mình Con trai mẹ giờ đã là một người đàn ông ưu tú, không còn là đứ.a tr.ẻ trong vòng tay mẹ nữa. Còn những đứa con của anh ấy, chúng cũng có mẹ, và người đó là con. Mẹ thân mến. Cách đây 10 năm, khi con lần đầu về ra mắt bố mẹ, mẹ đã mở rộng cánh tay và chào đón...