Những người phụ nữ không bao giờ nghĩ đến quà ngày 8/3
Trong khi nhiều chị em háo hức làm đẹp chờ đón ngày mùng 8/3 để được đón nhận những bó hoa, món quà của chồng, của bạn bè khác giới thì vẫn còn những người phụ nữ phải bươn chải cùng với cuộc sống.
Nghèo khó, bệnh tật, chưa bao giờ dám nghĩ đến một món quà ngày 8/3.
Bà Nguyễn Thị Loan chưa bao giờ nghĩ tới ngày 8/3. Ảnh: P.T
“Tôi chưa bao giờ có ngày 8/3″
Ở ngõ 267, đường Hoàng Hoa Thám (phường Hoàng Hoa Thám, quận Ba Đình, Hà Nội) khi nói đến gia đình bà Lê Thị Hòa, SN 1950 những người hàng xóm ai nấy đều thương cảm. Vợ chồng bà vốn là những nông dân tu chí làm ăn, nhưng mỗi đứa con lại đem tới những nỗi buồn cho người làm cha, làm mẹ với trăm bề vất vả. Vì thế chưa bao giờ bà biết cầm tới bông hoa được tặng ngày 8/3.
Liên tục đưa vạt áo lên lau nước mắt, bà Hòa nghẹn ngào kể chuyện gia đình. Khi Hoa – cô con gái lớn ra đời cũng kháu khỉnh, xinh xắn. Nhưng tai họa ập đến khi Hoa bị một trận sốt cao, co giật. Hồi đó ai cũng nghèo, kiến thức y học chỉ theo dân gian, phương tiện đi lại chỉ có xe đạp và đi bộ nên khi đưa Hoa đến bệnh viện đã quá muộn. Dù cứu được tính mạng nhưng Hoa bị di chứng nặng nề do bại não. Cô bị bại liệt, cơ thể teo tóp, chân tay co quắp, nói không rõ ràng. Mọi sinh hoạt phải nhờ mẹ giúp. Nhìn các cô gái khác cùng trang lứa với con, bà Hòa xót thương con mà chỉ biết rưng rưng nước mắt.
Bất hạnh một lần nữa giáng xuống đôi vai người đàn bà vất vả này khi cậu con trai sinh ra không được khôn ngoan như những đứa trẻ khác. Mặc dù cậu bé khỏe mạnh, trắng trẻo nhưng học thì không nhớ nổi kiến thức, đành phải bỏ học từ bé.
Không chỉ khổ về bệnh tật của con gái, một tay bà Hòa còn phải lo biết bao điều, từ cái ăn, cái mặc cho đến việc nhà… Để lo cho hai đứa con bệnh tật, hàng ngày bà Hòa thức khuya dậy sớm để làm bánh chưng bán ở nhà kiếm ít tiền lãi và cũng có thời gian chăm sóc đứa con gái bại liệt.
Bà Nguyễn Thị Bích, Tổ trưởng dân phố nơi gia đình bà Hòa sinh sống cho hay, nhà bà Hòa thuộc hộ nghèo của phường. Tình cảnh hai vợ chồng già nuôi hai đứa con bệnh tật khiến ai cũng phải bùi ngùi. Cuộc sống của họ chỉ trông chờ vào đồng tiền lời ít ỏi từ quán tạp hóa và những nồi bánh chưng gói bán hàng ngày. Dân làng thấy hoàn cảnh khó khăn và quan trọng là bà gói bánh chưng sạch và ngon, lại an toàn vệ sinh thực phẩm nên nhiều người đến mua. Con gái bà được trợ cấp 360 nghìn đồng/1 tháng thuộc diện nuôi người khuyết tật. Thế nhưng số tiền đó là quá ít ỏi không đủ mua thuốc chữa trị khi con đau ốm.
Giờ bà đã hơn 60 tuổi, lại bị đau khớp, huyết áp cao hành hạ, không làm được việc nặng nhưng bà Hòa vẫn cố gắng làm việc không ngừng nghỉ, vì chỉ cần nghỉ một ngày là chồng con đứt bữa. Những ngày bà bị đau ốm nặng, xương khớp co cứng nhưng vẫn phải bò dậy bán hàng và phục vụ người con bại liệt. Khi chúng tôi nhắc đến ngày 8/3, bà bảo chưa bao giờ bà có ngày này. “Con cái bệnh tật, kiếm đồng tiền cũng khó khăn. Thấy người ta đi chơi 8/3 là phụ nữ tôi cũng thấy thích chứ, nhưng cuộc sống muôn màu muôn vẻ, hoàn cảnh gia đình không cho phép mình được như những người phụ nữ khác. Ngày 8/3 tôi chưa có bao giờ”, bà Hòa chia sẻ.
“8/3 đi qua cũng chẳng biết”
Trước mặt chúng tôi là người phụ nữ với nét mặt khắc khổ, làn da cháy xám vì những ngày làm lụng thay chồng nuôi con. Khi chúng tôi tới nhà cũng vừa lúc bà mới đi trồng rau về.
Video đang HOT
Sinh ra trong một gia đình bần nông nghèo khó, lại đông anh chị em, tuổi thơ của bà Nguyễn Thị Loan, 51 tuổi (ở Hà Đông, Hà Nội) đã không được may mắn như bạn bè đồng trang lứa. Ngay từ nhỏ, một bên mắt của bà đã không nhìn thấy rõ. Chồng mất khi đứa con lớn mới được 10 tuổi, bà đau đớn quyết định ở vậy nuôi con. Một mình bà vừa làm mẹ, vừa làm bố với 2 đứa con còn quá nhỏ.
Quanh năm suốt tháng, căn nhà thiếu vắng người đàn ông trụ cột, mọi gánh nặng trong nhà đều do bà gánh vác nên người góa phụ trẻ nhanh chóng già đi trước tuổi. Đêm đến, bà thường tủi thân ôm con khóc vì thương chồng, thương cho số phận của mình. Gượng dậy trong nỗi đau, người đàn bà ấy tự dặn lòng phải làm tất cả mọi việc chỉ mong có tiền lo cho các con. Ngoài làm mấy sào ruộng, bà tranh thủ canh tác thêm ít ruộng người ta bỏ hoang để trồng rau bán. Có khi mọi người lại thấy bà đi phụ hồ những lúc rảnh… Ngày nào cũng như ngày nào bà làm quần quật từ sáng sớm tới tận tối mịt.
Cũng vì tất tả mưu sinh lo cho con mà bà Loan không thể có chút thời gian dành cho riêng mình. Chắc cũng bởi vậy mà chưa khi nào người phụ nữ ấy nhận được sự quan tâm đặc biệt trong ngày Quốc tế phụ nữ. Ngày 8/3 đối với bà là một ngày gì đó chưa bao giờ tồn tại trong tiềm thức. Bà không biết đó là ngày của mình mà chỉ biết ngày này cũng như bao nhiêu ngày bình thường khác. Bà vẫn cặm cụi làm ăn không quản nắng mưa. Vào ngày này, bà vẫn quen với hình ảnh mang cuốc, thuổng ra ngoài đồng để làm việc chứ không dám nghĩ mình sẽ được ai đó tặng hoa một lần.
“Ngày 8/3 thì cũng chỉ nghe nói là ngày dành cho phụ nữ, chứ thực tình tôi cũng không biết cụ thể là ngày gì và cũng chưa bao giờ quan tâm cả. Có khi nó đi qua cũng chẳng biết. Một thân một mình nuôi con không có ai chia sẻ cùng, tiền làm khó khăn lắm mới trang trải cho con ăn học nên chẳng dám nghĩ tới vui vẻ, quà cáp ngày này”, bà Loan nói.
Vào ngày 8/3 cũng như bao ngày đã qua, bà cũng gặp cảnh những người chồng tặng vợ những bó hoa tươi hay những món quà đắt tiền nhưng bà chưa bao giờ dám nghĩ đến những điều xa xỉ như vậy. Có lẽ, với bà sự quan tâm lớn nhất hiện giờ là làm sao kiếm đủ tiền để trang trải cho cuộc sống và nuôi đứa con đang tuổi đi học. Điều đó chính là món quà vô giá dành cho người phụ nữ trạc tuổi ngũ tuần này.
Theo Khám phá
Mọi lỗi lầm đều có thể bỏ qua, nhưng ngoại tình thì không bao giờ
Có thể tha thứ cho những kẻ ngoại tình, nhưng bỏ qua thì khó lắm!
ảnh minh họa
Khi chúng ta chưa từng ngoại tình, chúng ta sẽ không bao giờ nghĩ mình sẽ làm điều đó. Tại sao chúng ta lại phải ngoại tình cơ chứ, tại sao lại làm tổn thương người mà chúng ta quan tâm chỉ vì lợi ích riêng của mình, tại sao chúng ta để cho những mối quan hệ bị phá vỡ chỉ vì sự thôi thúc của bản năng?
Chúng ta chẳng thể lý giải được tất cả những điều ấy cho đến khi chúng ta vướng vào một mối quan hệ bất chính, nhưng khi đó, thay vì cảm thấy tội lỗi với người yêu mình, chúng ta lại tìm đủ mọi lý do để bao biện cho hành động xấu xí ấy.
Ngoại tình chẳng được chào đón ở bất kỳ đâu, chẳng có ai nói tôi hoan nghênh mọi người ngoại tình càng nhiều càng tốt. Người ta coi nó như một dịch bệnh lây lan nhanh chóng và đáng sợ. Nó là cái ung nhọt giết chết một cuộc tình lâu năm, giết chết một gia đình hạnh phúc.
Nhưng thật đáng buồn là, vẫn có quá nhiều người coi việc ngoại tình là đương nhiên, khi họ phủ nhận tất cả những kỷ niệm giữ họ và người yêu mình đã có cùng nhau, để chạy theo một bóng hình khác, và nguỵ biện rằng tình yêu không có lỗi.
Bạn tôi ơi, tình yêu không có lỗi chỉ khi nó không đi ngược lại quy chuẩn đạo đức xã hội, người trong cuộc hạnh phúc và tự hào về nó còn người ngoài thì thầm ngưỡng mộ. Còn nếu nó bị cả xã hội lên án, một người phải rơi nước mắt, còn hai người hả hê thì đó không phải là tình yêu đâu. Nó là sự độc ác, ích kỷ với tình cảm của người khác dành cho mình.
Ai cũng có thể trở thành nạn nhân của ngoại tình, thậm chí là người đi ngoại tình.
Bạn gặp cô bé khoá dưới ở câu lạc bộ đàn, bạn say nắng ánh mắt long lanh mà người yêu mình không có, và thế là bạn chẳng làm chủ được con tim nữa.
Chàng trai mới vào công ty đẹp trai, có học thức, có điều kiện, hơn hẳn anh người yêu lập trình viên suốt ngày chỉ biết cắm mặt vào máy tính, khiến trái tim bạn đi lạc vài nhịp.
Và bạn ngoại tình.
Nhưng khi bạn quyết định làm theo những gì con tim mách bảo, thì lý trí bạn để đâu. Cất trong túi quần túi áo nào rồi? Chắc chắn khi bạn ngoại tình, đôi lúc bạn cũng phải thấy có lỗi với nửa kia của mình, nhưng bạn lại chọn cách quên đi, cho qua những cảm xúc tội lỗi, mặc cảm ấy và tiếp tục lún chân xuống bùn.
Ảnh minh họa
Đơn giản vì ngoại tình chẳng khác nào một chất kích thích, nó tạo cho người ta cảm giác hưng phấn sau khi lừa dối thành công. Nhưng nó cũng chính là thuốc độc, ăn mòn nhân cách, biến một người tử tế thành kẻ phản bội không thể tha thứ.
Giống như câu chuyện của một cặp đôi, họ đã ở bên nhau trong suốt những ngày tháng học cấp 3 cho tới đại học. Họ cùng nhau lên lớp, tham gia các hoạt động ngoại khoá. Họ trở thành hai người bạn thân thiết.
Thậm chí khi họ chuyển đến một thành phố khác, họ đã vô tình thuê một căn hộ gần nhau và gặp lại trong tháng máy. Chàng trai còn giúp cô bạn của mình sắp xếp đồ đạc. Mỗi ngày trôi qua đều vô cùng ý nghĩa với cả hai. Ai cũng tin chắc, đó là định mệnh của họ.
Từ đôi bạn thân, họ đã thành người yêu của nhau.
Ảnh minh họa
Thế nhưng chàng trai đã phản bội lại cô gái. Trong khi cô gái vẫn dành trọn niềm tin vào người yêu, thì chàng trai lại ngoại tình với rất nhiều cô gái khác. Chỉ đến khi cô gái ấy bắt gặp những tin nhắn, những hình ảnh của người con gái khác không phải mình trong điện thoại và máy tính người yêu, cô mới dám hỏi trực tiếp chàng trai "những người đó là ai?"
Còn chàng trai vẫn nói dối không chớp mắt "là bạn", "là em gái", "chẳng có gì giữa tụi anh hết."
Nhưng rồi sự thật cũng chẳng che giấu được lâu. Cô gái bắt gặp chàng trai đưa một người con gái khác về phòng. Không thể chối cãi được nữa, họ quyết định chia tay.
Đau lòng nhất là khi, cô gái hỏi "anh đã lừa dối em mấy lần?" Thì chàng trai không ngần ngại trả lời "anh không đếm được."
Bị người yêu phản bội đã đau đớn biết nhường nào, bây giờ lại còn không thể đếm được đã bị lừa dối mấy lần. Cả thế giới của cô gái đã sụp đổ. Người cô yêu thương nhất lại dùng cách tàn nhẫn nhất để chà đạp lòng tin của cô.
Ảnh minh họa
Tệ hơn nữa là chàng trai ấy nguỵ biện rằng tình yêu không có lỗi. Khi đã hết yêu một người thì họ có quyền đến bên người khác. Nhưng tại sao hết yêu mà không nói một lời để dứt khoát chấm dứt, mà lại ngoại tình, phản bội tình yêu của cô gái vẫn hết lòng vì người yêu?
Thế nên thà đừng biện hộ, đừng cho rằng mình đúng khi chạy theo thứ tình cảm sai trái mà nghĩ là cao cả, vì càng làm thế, kẻ phản bội càng trở nên thấp hèn trong mắt người kia. Đã ngoại tình còn lớn tiếng cho rằng mình không sai ư? Ở đâu có cái đạo lý nực cười như vậy.
Tuy nhiên, cô gái trong câu chuyện đã có một hành động cực kỳ đáng ngưỡng mộ. Cô ấy đã tha thứ cho kẻ lừa dối mình bởi vì trước khi yêu nhau, hai người đã là bạn thân.
Thế nhưng, tha thứ không có nghĩa là bỏ qua. Nỗi đau bị phản bội đó sẽ mãi đeo bám những người bị chà đạp lên tình yêu và niềm tin. Họ tha thứ cho những kẻ lừa dối để bản thân được nhẹ nhõm hơn. Sự tha thứ ấy giống như một liều thuốc an thần, giúp họ cân bằng lại được cuộc sống và như một lời tuyên bố họ chẳng còn dính dáng gì đến kẻ phản bội kia nữa.
Trong tình yêu, tất cả mọi lỗi lầm đều có thể bỏ qua, nhưng ngoại tình thì không bao giờ.
Theo Nguoiduatin
Chồng không bao giờ vào bếp, do ai? Nhiều chị em mong muốn chồng cùng chia sẻ việc nhà, trong đó có chuyện bếp núc nhưng có một thực tế là người chồng ngại làm việc nhà là do... vợ! ảnh minh họa Chị Hoa (ngụ quận Bình Thạnh, TP.HCM) phàn nàn: "Chồng tôi chẳng bao giờ chia sẻ với vợ những việc nội trợ không tên. Anh ấy nói làm...