Những người đàn ông đã yêu em!
Em viết cho cả những gã đàn ông đa tình, háo sắc, luôn buông lời ong bướm, lả lơi, luôn tranh thủ đẩy đưa em vì niềm vui, vì sở thích, vì cả những dục vọng tầm thường.
Chẳng lẽ em lại vô duyên viết một bức thư như thế? Chẳng lẽ em lại đem tâm tư ra để kể cho mọi người biết? Chẳng lẽ sau những đớn đau mất mát của mỗi cuộc tình em ân hận, em nuối tiếc, em xót xa, em bày tỏ, em lại “vạch áo cho người xem lưng”?
Biết đâu em sẽ làm thế, vì những người đã từng nói tiếng yêu em. Vì tất cả đàn ông giờ đã là chồng của ai đó… Và viết cho chính em, cũng là để tự thưởng cho mình một hàng dài những kẻ si mê mà giờ đây, em không còn gần ai trong số họ.
Có thể em sẽ làm thế! Cho những người yêu em, theo em, từng thổ lộ tình yêu mãnh liệt, cũng chân thành, cũng hứa với em thật nhiều, hứa sẽ mang cho em hạnh phúc, sẽ đưa em đi đến tận cuối con đường… Than ôi!Tất cả chỉ là những lời hứa suông vội vã. Hay em viết cho cả những gã đàn ông đa tình, háo sắc, luôn buông lời ong bướm, lả lơi, luôn tranh thủ đẩy đưa em vì niềm vui, vì sở thích, vì cả những dục vọng tầm thường.
Chẳng lẽ, tình trạng yêu đương của em chỉ thế thôi sao? Đơn giản đến rồi đi không lời từ biệt? Chẳng lẽ em còn đang nhớ, đang giận hờn hay thách thức một trong những người đã từng yêu em? Chẳng lẽ em vì đàn ông đã không thể làm chồng và em vẫn chưa là vợ của ai trong số họ, mà em trải lòng, em khóc, làm hoen ố cả những trang thư?
Anh đến rồi đi không một lời từ biệt…
Video đang HOT
Ai cũng bảo yêu là rất khổ nhưng với em tình yêu không để diễn tả bằng lời, cũng không thể áp đặt, hình dung, duy ý chí, càng không thể buông xuôi hay cố làm theo ý muốn. Đơn giản với em tình yêu là thế, bất chợt và rất tình cờ. Có khi chỉ là một ánh mắt nhìn theo đắm đuối, một câu nói vô tư tinh nghịch… cũng làm em mỉm cười, cũng hạnh phúc thêm một chút. Hay khi có ai đó kể về cảm xúc của họ, nói cho em nghe về giá trị của người phụ nữ, em cũng tự tin, em ngưỡng mộ người ấy… chẳng phải mỗi ngày biết thêm một điều hay là hạnh phúc cho dù là rất nhỏ.
Nhưng quan niệm về tình yêu mỗi người một khác, vì vậy nó khiến em tò mò, em bỏ mặc cho những người yêu em bày tỏ vội vàng, em cũng đong đưa, cũng lẳng lơ gọi đàn ông thật ngọt, để coi nhau như tình nhân, như là đang dan díu với nhau… Thật lạ là, cái lý lẽ của tình yêu, đôi khi nông nổi, dại khờ, để ta đánh rơi cả túi hạnh phúc đang chắt chiu dành dụm từ lâu…
Nếu vậy, có lẽ em yêu còn nhiều hơn thế. Cũng như những người yêu em thôi, chỉ khi nhìn thấy một người mạnh mẽ, ga lăng hay hào hoa phong nhã, em cũng có ít nhiều suy nghĩ không đầu không cuối, nhưng cũng có thể em say vì em cũng đang cần một người đàn ông bên cạnh. Đừng trách em đa tình, em si mê mù quáng. Vì nếu em là thế, em đã không độc thân, không còn một mình và không đa đoan nhé!
Sao không ai đó đến với em theo đúng nghĩa? Sao nói vẫn yêu em mà không một ai ở lại? Sao không đưa em đi hay đợi em phía trước? Sao không đến tìm em… chẳng lẽ em lại phải một thân một mình “cọc phải đi tìm trâu” sao?
Em muốn gửi cho những người yêu, người đã để lại cho em ít nhiều cảm xúc, dù thật lòng hay giả tạo, mà ngay lúc đó cho em tin và hy vọng, để rồi hụt hẫng, em không buồn hay cảm giác mất mát vì sự đổi thay… mà em trách những ai khi nói tiếng yêu thật lòng, nói nhớ, nói mong mà vẫn không cho đi, là phải cháy hết mình, là phải hi sinh, phải vì cái hạnh phúc của em như em từng trao gửi…
Những gì em cho đi, không phải để cầu mong được nhận lại như thế…
Thật buồn, khi em thực tế, em càng chứng minh được tình yêu là cái phạm trù rộng lớn, là tình cảm bao la nhưng không dành cho tất cả, như em thôi chỉ dành cho một người, dù yêu không phải là mãi mãi, dù dễ hợp, dễ tan… Có khi mang lại hạnh phúc, có khi là bất hạnh, là vết thương thật sâu, thật đau không thể xóa nhòa… Những đủ làm em hiểu vì lý do đôi khi đơn giản, con người ta mất đi vĩnh viễn một thứ gì đó quý giá với họ, để rồi, khi nhận ra nó thì đã quá muộn màng…
Bởi vậy, chắc em sẽ viết thật nhiều, em kể cho những người yêu em về tình cảm, về cái yêu thương, cả cái còn cái mất trong em khi bước qua một hành trình bắt đầu nghe tiếng yêu từ họ. Những gì em cho đi, không phải để cầu mong được nhận lại như thế… nhưng tiếc rằng những gì em đánh mất là niềm tin, là hy vọng về đàn ông, sẽ không tìm được nữa.
Cho em gửi tới người nói yêu em sau cùng, một lời thật tâm tận đáy lòng “Có thể em đã chẳng yêu anh theo cách mà anh mong đợi, nhưng điều này không có nghĩa là em đã không hiến dâng trọn vẹn tình yêu cho anh, bằng tất cả những gì em có, anh nhé!”.
Theo VNE
Như đã từng dấu yêu
Em và tôi cùng chịu chung một tiếng sét ái tình, một sự đam mê cuồng nhiệt và không một chút toan tính...
Tôi đã lập gia đình được gần năm năm, lúc tôi vừa bước chân ra khỏi cổng trường đại học. Bạn bè ai cũng bảo tôi sao lấy vợ sớm vậy, nhưng tôi không thể nào quyết định được nữa. Hạnh phúc vợ chồng tôi vốn đã mỏng manh nay theo thời gian, theo sự nghiệt ngã trong cuộc sống, sự bất hòa trong gia đình và nhiều yếu tố nữa ngày càng phai nhạt. Chúng tôi đã có một bé trai gần bốn tuổi, đó là tất cả hạnh phúc cả hai. Tuy nhiên mối quan hệ vợ chồng tôi càng ngày càng nhàm chán, nhiều khi tôi cũng thấy mệt mỏi. Tình yêu của vợ tôi đối với tôi thì vẫn vậy, nhưng tôi thì khác, trước đây khi cưới cô ấy, tôi vẫn nhạt và giờ cũng vậy, dù đó là vợ tôi, là mẹ của con trai tôi. Nhiều khi tôi nghĩ tất cả đã an bài rồi, hãy cố sống thật tốt với gia đình nhỏ bé của mình.
Đến khi tôi gặp em, chúng tôi đã lao vào nhau, yêu nhau và hiểu cho hoàn cảnh của nhau. Em và tôi cùng chịu chung một tiếng sét ái tình, một sự đam mê cuồng nhiệt và không một chút toan tính. Em bảo tôi rằng giá như em chưa có người yêu sắp cưới và tôi chưa có vợ thì hạnh phúc biết bao, và nhiều khi em muốn người chồng của em sau này là tôi. Nhưng tôi biết trong em, em không hề muốn phá vỡ hạnh phúc gia đình tôi, em luôn dằn vặt trong lòng thấy có lỗi với người yêu em và với vợ tôi, nhưng mà sự đam mê và tình yêu em dành cho tôi quá lớn. Nhiều khi em cũng muốn quên tôi, vì tình yêu này sẽ không đi đến đâu và sẽ không bao giờ có kết quả. Em hiểu tôi và hiểu được điều đó. Còn tôi, tôi yêu em bằng tất cả sự cuồng si, yêu em không một lúc nào mà không nhớ. Tôi rất muốn đem hạnh phúc đến với em và tôi, nhưng tôi làm được gì đây khi tôi đã ràng buộc...
Tôi biết em luôn dằn vặt trong lòng thấy có lỗi với người yêu em và với vợ tôi... (Ảnh minh họa)
Em có gửi cho tôi bài hát "Như đã dấu yêu" và em thường nghe nó mỗi khi nhớ đến tôi. Tôi cũng nghe bài hát đó và rất buồn, càng nghĩ càng yêu thương em hơn và mong muốn có em mãi nhưng điều đó là không thể.
Ngày mồng 8-3, một ngày rất ý nghĩa với em và tôi. Em từ Hải Phòng về, tôi từ Hà Nội xuống, đơn giản là chỉ gặp nhau trong một giây lát, ngồi uống nước nhìn nhau tâm sự và sau đó ai cũng phải tìm về với hạnh phúc của riêng mình. Một nụ hôn tạm biệt và cũng mãi sẽ là chia tay, trong nụ hôn đó tôi biết em yêu tôi thật nhiều nhưng giờ đây có lẽ chúng tôi sẽ để nụ hôn đó là đoạn cuối cho tình yêu.
Lời gửi em: Em à, có lẽ mình coi như đã có duyên nhưng không có phận, hãy coi như vậy đi và quên đi cuộc tình buồn của chúng mình. Giờ đây trong anh chỉ còn duy nhất một điều là trách nhiệm với gia đình của mình và cố vùi chôn đi mối tình mà anh và em đã trao nhau... Hãy cố lên em nhé.
Theo VNE
Đâu rồi người mà em yêu Ngày xưa anh thường nói với em rằng mình sẽ đi cùng nhau đến cuối con đường, sẽ không bao giờ anh bỏ em một mình trên con đường ấy, vậy mà giờ đây sau bao nhiêu khó khăn thử thách trong tình yêu thì anh lại quên đi những gì anh nói... Anh bỏ mặc em để say sưa trong niềm vui...