Những người đã từng đi qua
Một bàn chân đi qua, thì kỉ niệm vẫn còn đó, vết thương còn đó, nỗi buồn và cả niềm vui vẫn ở đó, dù thời gian có đi dài đến bao nhiêu…
Tôi đã đi qua nhiều người, và nhiều người cũng đã đi qua tôi. Cái chúng tôi trao nhau có những khi nhiều hơn một ánh mắt, dài hơn một con đường, hân hoan hơn cô dâu trong một lễ cưới và đau đớn hơn cả người bộ hành ảo tưởng về một dòng sông.
Có những người ở lại, và những người ra đi, có những người lại chỉ ngang qua như gió thoảng… Cái sự đến và đi, đôi khi ngỡ ngàng hơn chúng ta thường nghĩ. Cuộc đời con người vốn có nhiều cái giật mình, và một trong số đó là cái giật mình thảng thốt khi ta đánh rơi những cái vốn tin rằng sẽ mãi mãi bên cạnh. Người đời thường nói, chỉ đến khi mất đi, ta mới biết rằng mình đã có. Có lẽ vì vậy nên có những người đã được sắp xếp đến bên cuộc đời, chỉ để ta biết rằng cái giá của nuối tiếc chỉ được đánh cược trong một giây ta hờ hững.
Có những người tôi chọn đứng cạnh, và những người tôi rời bỏ (bỏ rơi?). Tôi sống chưa đủ lâu, nhưng cuộc sống của những người trẻ tự cho mình quyền vấp váp tin rằng đã đủ để biết được ai là người xứng đáng để mình tin. Chọn lựa một ánh mắt trong hàng triệu ánh nhìn ta bắt gặp trên đường để đi cùng nhau chẳng phải một điều dễ, cớ gì để không học lấy cách mà nâng niu?
Nhưng cuộc đời vốn không giản dị như cách người này tặng người kia một viên kẹo đường, rồi mỉm cười tin rằng bây giờ và vĩnh viễn về sau trên môi luôn ngọt ngào đến thế. Đã qua rồi cái tuổi tin rằng chỉ cần mình sống tốt, và cuộc sống sẽ cười. Cái tốt của mình, còn phải đặt trong hàng ngàn cái tốt khác nữa, có khó quá hay không?
Video đang HOT
Để một người đi qua cuộc đời, suy cho cùng vẫn luôn là một điều đáng tiếc, dù họ có mang đến cho chúng ta điều tồi tệ thế nào đi chăng nữa. Một bàn chân đi qua, thì kỉ niệm vẫn còn đó, vết thương còn đó, nỗi buồn và cả niềm vui vẫn ở đó, dù thời gian có đi dài đến bao nhiêu…
Chỉ là nước mắt mặn thêm, niềm tin bé lại, và ánh nhìn cuộc sống chậm rãi hơn.
Có một ngày, một người quan trọng nào đó cũng sẽ rời bạn mà đi. Cái trách lòng người phụ bạc không nên là cái trách đầu tiên. Nếu muốn ăn năn, hãy tự nhắc đến cái nỗi vô tâm, rong chơi dài rộng của bản thân, dù là vì lý do gì đi nữa mà họ để bạn lại một mình. Cứ tự trách mình rằng sao không yêu cho đủ, sao không sống thật hết lòng… Không có niềm tin nào là không xứng đáng, chỉ là mình có đặt nhầm chỗ hay không?
Nhiều khi chỉ ước cái nỗi vô tâm nhỏ như hạt cát, cái sự bận tâm về những điều day dứt còn bé hơn nỗi vô tâm.
Trước sau, tôi đã khóc, đã cười, đã sống, đã ngất nhiều giữa những mối quan hệ. Và rồi tôi lớn lên.
Tôi vẫn đang và sẽ vui, đang và sẽ buồn với những cái gặp mặt mà cuộc đời sắp xếp. Chỉ mong rằng, người cần tôi, tôi đến, người tôi cần, đừng đi.
Theo Guu
Vì năm tháng mài mòn những nỗi đau buồn
Sau chia tay, chuyện tình buồn kết thúc, ta thu mình vào những vỏ ốc vô hình, gắng sức bao bọc lấy trái tim có nhiều vết xước.
Có người có thể đeo cho mình một chiếc mặt nạ hoàn hảo, trong tay với những yêu thương mới. Những mối quan hệ vội vàng chóng vánh, trái tim lại trở nên nhàu nhĩ đau thương.
Có người tránh né thực tại, phủ nhận cảm xúc, kết bạn với cô đơn, chuyện yêu đương nằm bên lề cuộc sống.
Chúng ta có thể nhớ rất lâu những nỗi đau mình phải gánh lấy, nhưng lại nhớ rất mờ nhạt việc ta đã yêu nhau như thế nào. Việc tránh né mãi mãi là lựa chọn cho những người yếu đuối, xu hướng lảnh tráng vết thương không giúp vết thương lành da mau hơn, chỉ khiến mỗi người trong chúng ta trở nên khô héo, cằn khô hơn trong chính mảnh đất màu mỡ yêu thương của mình.
Chúng ta chỉ được sống một lần trong cõi đời này, cũng chỉ có một lần trải qua thời xuân trẻ. Chúng ta còn lướt qua quãng đời của bao nhiêu người xa lạ khác. Và cũng bấy nhiêu người xa lạ chen chân vào cuộc sống của ta. Vì vậy, mọi thứ vẫn theo quy luật của tự nhiên, người đến sẽ đến và người đi sẽ ra đi khi cần. Chúng ta có thể gắng gượng níu kéo một ai đó, nhưng không thể thay thế họ đưa ra quyết định.
Ai đó từng nói thời gian là liều thuốc màu nhiệm nhất, có thể xóa mờ nỗi đau. Vậy thì hãy tận dụng lấy liều thuốc ấy cho vết thương của mình. Năm tháng trôi qua, kỷ niệm trở nên cũ kỹ, tim yêu dành cho một người không còn nhiều thổn thức, nước mắt cũng không thể khóc than vì một người đã xa.
Cuộc sống vốn dĩ nhiều hơn một chữ "yêu". Là bởi còn tồn tại những mong, nhớ, giận hờn, thương và yêu đi liền một dạ, là cả quý mến và chân thành thẳng thắn. Đừng vì những điều không hay xảy ra ở quá khứ mà vội gạt bỏ đi một tương lai còn nhiều mới mẻ sắp diễn ra.
Thời gian sẽ cho chúng ta câu trả lời, rằng ai sẽ là người ở lại, ai sẽ là người ra đi, ai sẽ là người yêu thương ta thật lòng thật dạ. Thời gian cũng sẽ trả lời, rằng nỗi đau đang rỉ máu có đáng để ôm ấp khờ khạo hay không, niềm hạnh phúc của tương lai có đáng để chờ đón hay không...
Nói cách khác, thời gian lắm lúc vô tình nhưng đôi khi hữu ý. Là vì những năm tháng trôi qua như một quy luật tự nhiên nhắc nhớ chúng ta rằng, cuộc đời này vẫn đang chuyển động, dòng người vẫn trôi, tình cảm cũng đi theo quy luật của nó. Hãy để những chuyện buồn của quá khứ trôi qua, bị mài mòn bởi những vệt thời gian già cỗi. Hãy để vết thương trong tim mềm say ngủ, chỉ nên đánh thức những gì tươi mới và hứng khởi cho cuộc sống của ta mà thôi.
Dành cho những ai vừa trải qua nỗi đau tình cũ, những ai còn vấn vương một chuyện buồn chưa vơi. Dành tặng họ một guồng quay thời gian mới mẻ, với những điều ắp đầy hy vọng. Chỉ cần gieo niềm tin:
... Năm tháng có thể mài mòn những nỗi đau!
Theo Guu
Em đã sợ cả yêu thương... Rồi thì dù chẳng ai lau cho em những giọt nước mắt chảy dài trên gò má thẫm đẫm bao đêm, em vẫn không thể tin ai đó sẽ tới bên em, thổi khô bờ mi này. Người ta - người tình cũ đã làm cho em cười, khiến em bật khóc và sau đó bỏ lại em nơi đây một mình. Em...