Những ngày cuối năm trĩu nặng
Có một hình ảnh đã quá quen thuộc với chị em tôi, đó là cứ mỗi khi năm hết Tết đến, nhà tôi lại có người ra vào… đòi nợ.
ảnh minh họa
Con nợ là bố tôi. Ông nợ tiề.n rượu, tiề.n thuốc lào… nhưng nhiều hơn cả là tiề.n vay mượn để bài bạc.
Mẹ tôi đã khóc rất nhiều, nhiều đến nỗi khi nghe tin công an ập vào nhà hàng xóm bắt bố tôi và đám “chiến hữu” của ông ngay trên chiếu bạc rồi dẫn lên trụ sở công an xã, mẹ tôi vẫn ngồi lặng yên, đôi mắt ráo hoảnh, vô hồn.
Cũng đã nhiều lần bố hứa với mẹ, cả trước mặt chị em tôi là bố sẽ bỏ, sẽ cai bài bạc nhưng rồi lại chứng nào tật ấy. Những khi cầm tiề.n đi trả nợ cho bố, mẹ đã dặn những người cho bố vay: lần sau đừng cho ông ấy vay nữa, nếu cho vay đi tìm ông ấy mà đòi. Nhưng rồi, có người thì ca nể, cũng có người vì tham mấy đồng tiề.n lãi nên cứ đưa tiề.n cho bố tôi ném vào chiếu bạc. Dường như đã kiệt sức, mòn mỏi vì quanh năm làm lụng nuôi con lại thêm gánh nợ của chồng, có lúc mẹ tôi tính dắt con ra đi. Nhưng rồi vì cái tình, cái nghĩa, hơn nưa muốn giữ cho các con có một mái nhà trọn vẹn nên lại đi không dứt.
Năm tôi học lớp 10, nhà tôi có một niềm vui nhỏ. Chị gái tôi dẫn người yêu từ thành phố về ra mắt bố mẹ. Trước khi về, chị gọi điện báo cho mẹ tôi biết nhưng vẫn lăn tăn về chuyện của bố. Mẹ hào hứng khoe: bố con dạo này thay đổi nhiều rồi, con cứ yên tâm.
Bữa cơm tất niên năm đó, mẹ bày biện nhiều món. Mẹ nhắc bố không uống rượu say. Bạn trai của chị gái tôi là dân thành phố nhưng thân thiện, hòa đồng. Bố tôi nói cười tiếp chuyện rất thân tình. Bữa cơm đang vui thì có tiếng gọi cổng, mẹ chạy vội ra. Tôi cũng nghĩ là bạn tôi đến nên chạy theo ra.
- Cô hỏi chú ấy có trả tiề.n cho tôi không thì bảo. Cứ khất lần khất lữa không biết bao nhiêu lần rồi. Mai là năm mới đừng để tôi phải sang xông đất.
Video đang HOT
Đứng đầu hồi, tôi vẫn nhận ra cái giọng đanh đanh của bác Túy nhà ở cuối xóm. Mẹ tôi dịu giọng dàn hòa:
- Em biết rồi, nhà em đang có khách, chị cứ về đi, ăn cơm xong, em sẽ bảo nhà em mang tiề.n sang gửi chị.
Giọng mẹ chùng xuống năn nỉ. Bác Túy quẩy quả đi về.
Mẹ đứng bần thần ở cổng một lúc rồi đi vào. Trời tối nên mẹ không nhìn thấy tôi. Tôi buồn bã bước theo sau.
- Ai vậy mẹ?
Chị gái tôi hỏi khi mẹ vừa ngồi xuống chiếu.
- À, cô Nhinh hàng xóm sang dặn mẹ để cho con gà cúng giao thừa nhưng nhà mình đang ăn cơm nên mẹ bảo cô ấy về tí mẹ bắt sang cho.
Tôi tròn mắt vì những lời mẹ nói nhưng cũng hiểu ý mẹ nên lặng thinh. Trước mặt tôi vẫn là những đĩa thức ăn thơm ngon nhưng tôi thấy miệng chát đắng.
Ăn cơm xong, bố và anh chị lên nhà trên uống nước chè. Thằng em tôi cũng lăng xăng đi theo. Chỉ còn mình tôi và mẹ trong bếp, tôi nhìn mẹ, hỏi:
- Giờ phải làm sao hả mẹ?
- Con cũng nghe thấy sao?
Tôi gật đầu. Mẹ tôi thở dài:
- Mẹ vẫn còn đôi bông tai hồi cưới bà ngoại cho làm của hồi môn. Đến nước này, đành đưa cho người ta thôi con ạ.
Tối giao thừa tôi và mẹ ngậm ngùi đi trả nợ cho bố. Bác Túy là người rộng lượng nên bác không nỡ cầm đôi bông tai của mẹ nhưng bắt mẹ ký giao kèo. Số tiề.n ấy, mẹ phải trả dần gần một năm sau mới hết.
Cả cuộc đời, mẹ gánh nợ nần cho bố. Rồi một ngày mẹ mất vì căn bệnh suy tim. Dẫu muộn mằn nhưng bố đã thực sự hối cải sau sự ra đi của mẹ. Những dịp Tết về, bố buồn lại lôi rượu ra uống rồi bùi ngùi tâm sự với chị em tôi: nếu được quay ngược lại thời gian, bố sẽ sống khác.
Còn tôi, mỗi lần nhìn di ảnh mẹ, mắt đau đáu vào đôi vai gầy. Ở đó, khắc dấu những nhọc nhằn của mẹ không chỉ cả năm mà nỗi buồn còn trĩu nặng trong những ngày xuân.
Theo PNO
Có nên cho người yêu làm “chuyện ấy”?
Anh ấy luôn dụ dỗ em: "Chúng mình lớn rồi, chuyện tìn.h dụ.c cũng rất đỗi bình thường".
Em năm nay 20 tuổ.i, đã có người yêu được gần hai năm. Tình yêu của chúng em rất lãng mạn, hạnh phúc và chưa bao xảy ra mâu thuẫn. Anh là một chàng trai mẫu mực, nhiệt tình và yêu thương em hết lòng. Nhưng tình yêu của hai đứa bắt đầu "có vết" khi chúng em đi quá giới hạn.
Dù chưa xảy ra điều gì ngoài ý muốn nhưng em vẫn không muốn tiếp tục làm "chuyện ấy" với người yêu mình. Bởi em vừa mới chỉ 20 tuổ.i, em còn đang là sinh viên đại học, còn cả tương lai còn dài phía trước... Em không muốn chỉ vì chuyện hai đứa gần gũi nhau mà ảnh hưởng đến cả cuộc sống sau này của mình.
Sau lần đầu tiên ấy, cứ mỗi lần gặp em là anh lại đòi hỏi, mong muốn đượcquan hệ tìn.h dụ.c. Anh rót vào tai em những lời mật ngọt: "Chỉ vì yêu em, anh mới mong muốn được gần em như thế!" hay "Chúng mình cũng đã lớn rồi. Chuyện tìn.h dụ.c cũng chỉ là bình thường thôi mà". Những lúc như vậy, em lại mềm lòng, yêu đuối, lại thấy thương anh vì "thiếu thốn" và lại ngoan ngoãn làm theo những lời anh nói.
Phải làm sao để giữ gìn được tình yêu trong sáng? (Ảnh minh họa)
Cách đây hai ngày, bọn em cũng có "yêu" nhau. Nhưng chúng em chỉ mới gần gũi nhau ở ngoài, chứ không dám vào sâu vì sợ dính bầu. Nhưng em mới hết kỳ kin.h nguyệ.t được hai ngày, em đang lo lắng liệu mình có bị mang thai ngoài ý muốn không?
Em thực sự rất hoang mang khi lúc nào cũng phải tìm mọi lý do để từ chối người yêu mình. Mỗi lần "gần gũi" xong, em lại thấy áy náy và có lỗi với bố mẹ vô cùng. Vì bố mẹ rất tin tưởng ở em và không bao giờ nghĩ em có thể là đứa con gái "dễ dãi", "hư hỏng" như vậy!
Các anh chị ạ! Liệu có biện pháp nào để bọn em yêu nhau trong sáng, không cần thiết chuyện tìn.h dụ.c không? Thực sự em chưa sẵn sàng cho chuyện ấy... mà cứ lần nào gặp gỡ, cũng phải chiều anh khiến em cảm thấy mệt mỏi và áp lực vô cùng. Em rất mong các anh chị hãy cho em lời khuyên sáng suốt nhất!
Em xin chân thành cảm ơn!
Theo VNE
‘Tao vừa chén được nó, ngon phết!’ Cái giá những cô gái bị mất trinh trước khi kết hôn phải trả quá đắt. Còn các đấng nam nhi thì có thể thoải mái tung hô, đàm tiếu với bạn bè rằng: 'Tao vừa chén được nó, ngon phết!'. Đã có ai nói với bạn rằng "Thân phụ nữ phải ráng giữ lấy mình, mất trinh rồi là ở vậy cả...