Những mùa Vu Lan trôi qua
Mùa Vu Lan thường gợn lên trong tôi hình ảnh của từng chòm mây mưng mưng nước, tưởng như chỉ cần đến vài cây sào nối nhau chạm vào hẳn sẽ bung ra muôn vàn nước mắt trần ai.
$imgtext
Thuở xưa ấy, mẹ thường đố lũ trẻ trong nhà: “Mưa xuống vườn, cây nào được mát đầu tiên?”. Cả lũ chúng tôi tranh nhau đáp: “Đó là cây cau!”. Rồi trẻ quê nắm đuôi áo nhau chơi rồng rắn lên mây chờ mưa xuống, đứng dưới gốc cau đợi khi nước đọng trên buồng lá nặng trĩu, trút ào xuống như ai cầm cả xô nước dội đầu mình thì cười giòn tan.
Vu Lan, tôi nao nao nhớ bến sông xưa, nơi cứ mỗi Rằm tháng Bảy ông nội tôi đều đáp thuyền buôn trở về. Đó là thời kỳ sung túc nhất của đại gia đình tôi. Trên chiếc thuyền đầy đủ người ăn kẻ ở, cửu vạn, tay chèo… hình ảnh người đàn ông cao gầy, khuôn mặt phảng chất ngang tàng, bụi bặm của ông nội đổ bóng xiên xiên trong nắng quái xế chiều. Một đám cháu lít nhít trên bờ đứng vẫy ông, ông xoa đầu từng đứa cho quà và đi thẳng về căn nhà ngói đỏ trải dài quyền uy như thủ phủ. Bên bể nước, tiếng lợn kêu eng éc báo trước bữa ăn đủ đầy mà miệng con trẻ sẽ bóng loáng mỡ dầu, miệng đàn ông phả men nồng rượu nếp. Mẹ tôi và các chị em dâu luôn tay nhặt rau, bày biện, chào ông một dạ hai vâng.
Trong nhà, chỉ duy nhất một người không ra bến sông ngóng ông, cũng không đứng bên bể nước chào ông, đó là bà nội. Bà điềm tĩnh, lặng lẽ trong tà áo nâu, kính cẩn trước ban thờ tổ tiên, trên tay giữ sẵn nén nhang chờ ông vào thắp lên để chào những người quá cố trong dòng tộc. Rồi một lần như thế, ông dẫn theo người đàn bà miền biển, người ấy đứng song song bên ông, bà nội trao thêm nén nhang cho người đàn bà ấy. Xong xuôi, ông tôi lại biền biện trên những chuyến thuyền bè ngược ngàn, xuôi bể đổi chác, bán mua. Bà hai đã luống tuổi nhưng mái tóc đen dày, làn da bánh mật căng mọng. Bà ở riêng một căn buồng nho nhỏ nhìn ra mấy gốc cau. Cho đến bây giờ, dù cố nhớ, tôi vẫn không sao nhặt được nỗi buồn trong mắt bà nội. Bà vẫn đi lại điềm tĩnh, khoan thai, vẫn một màu áo nâu nhuần nhị. Mỗi lần các anh họ tôi lấy liềm sắc buộc cây sào trẩy bồ kết cho phụ nữ trong nhà, bà tôi lại nhặt những chùm quả to, nguyên vẹn mang hong trước gốc cau cho người đàn bà trong căn buồng nhỏ.
Một ngày, chúng tôi bị đánh thức bởi tiếng khóc tức tưởi, cả âm thanh đập phá từ buồng của bà hai. Bờ vai tròn lẳn của bà run run kề vào vai gầy bà nội. Bà hai nói, bà đã quá tin vào những lời hứa hẹn, để bây giờ chỉ biết mỏi mòn nhìn cau úa, trầu vàng. Thà rằng, người trong nhà, nhất là bà nội, cứ chửi rủa, hắt hủi có khi bà hai lại đỡ phần dằn vặt, buồn đau. Bà nội tôi an ủi bà hai hãy chờ đến Rằm tháng Bảy, ông tôi xa cách mấy cũng về. Mắt bà hai chợt lóe lên, vừa như ẩn giấu những tia chớp lửa, vừa đong đầy nước. Bà hai nghẹn ngào: “Ông ấy về thế là vì người âm, đâu phải bởi kẻ dương”. Rồi bà cắp áo ra đi, không bao giờ trở lại.
Video đang HOT
Ông tôi về, vẫn chiếc bóng đổ dài trên khoang thuyền một ngày mây trời mưng mưng nước. Lũ trẻ trong nhà đợi ông xoa đầu mà tuyệt nhiên không dám hé răng chuyện bà hai bỏ đi. Bà nội tôi vẫn đợi ông bên ban thờ tổ tiên với nén nhang trên tay. Khấn vái xong, ông nói với bà: “Người ta đến thế nào thì ra đi như thế”. Không gian im lặng, thâm u bao trùm khắp hiên nhà hắt ráng vàng tháng Bảy. Sau này, trong câu chuyện nói cùng những người con dâu, bà nội tôi nhủ rằng, bao năm tháng qua, bà quen với việc thỉnh thoảng ông lại đưa về một người đàn bà xa lạ, ông cũng quen dùng tiền bạc, của cải để mỗi lần đưa tay vẫy vẫy trên mạn thuyền lại có đàn bà theo… Sau cuối, có lẽ chỉ người đi là buồn, là khôn nguôi rấm rứt và tức tưởi.
Chiều nay, tháng Bảy, mây kéo về trùng trùng hệt từng đoàn kị mã. Tôi nao nao nhớ mùi nhang tỏa bay trong căn nhà ngói đỏ đổ dài, nhớ cả những chùm bồ kết bà nội tôi hong cho bà hai gội đầu mà thỉnh thoảng, đang dở tay têm trều, bà chợt ngước đôi mắt đục mờ nhìn trời lo cất vội những chùm quả khô kẻo “nước mắt trời” trút xuống. Lần lượt những mùa Vu Lan đã trôi qua, ông bà tôi bao năm rồi khuất núi. Ngày còn ở quê, mỗi lần ngồi bên hiên nhà cạnh hàng gạch rêu mòn, bên mâm xếp đầy quần áo giấy, bánh đa quế, bỏng, ổi, nhãn… thấm mùi khét ấm đốt mã, tôi tựa hồ nghe bao nhiêu bước chân đang bước tới và dừng lại nơi này. Cũng trong chính căn nhà một thời giàu sang, dư dả ấy, có những người đàn bà đã không đợi nổi thuyền ông tôi vào Rằm tháng Bảy.
Đôi khi, trên đường đời tấp nập, giữa phố thị phồn hoa, tôi hay tự hỏi lòng, những con người ấy, trong những ngày tháng ấy, họ đi về phương nào nào? Liệu rằng phương ấy có đủ đầy bao nhiêu khăn áo mới hay mịt mù mưa giông hoen ướt mắt người?
Theo Dân Trí
Cướp người yêu bạn thân và kết cục ngoài sức tưởng tượng
Mặc cho đôi tình nhân hiểu lầm nhau, Mai chờ đợi từng ngày để chính thức được sở hữu Đăng.
Âm mưu dụ dỗ chồng bạn thân chỉ vì lòng đố kỵ. Chứng kiến người yêu lên giường với bạn thân, tôi đã làm một việc khiến ai cũng ngỡ ngàng. Mai lấy Đăng - cuộc hôn nhân gượng ép nhưng vẫn khiến Mai mãn nguyện vô cùng.
Thời sinh viên, Đăng và Mai cùng học chung trường đại học nhưng khác khoa và chênh nhau 2 khóa. Hồi ấy mặc dù biết Đăng đã yêu Ngân nhưng tình cảm đơn phương mãnh liệt thôi thúc cô phải có bằng được anh chàng đẹp trai là Đăng.
(Ảnh minh họa)
Mai tiếp cận Đăng và tìm đủ mọi cách để chia rẽ đôi lứa nhưng không thành. Cuối cùng Mai đành giả vờ bỏ cuộc, chúc phúc cho hai bạn và lân la làm thân với Ngân. Vốn hiền lành lại dễ tin người Ngân ngộ nhận lòng tốt của Mai, có chuyện gì cũng chia sẻ với cô như chị em gái.
Một lần trong bữa tiệc sinh nhật của mình, Mai giả vờ say để được Đăng đưa về. Sau đó cô cho Đăng uống cốc nước có pha thuốc ngủ để tạo hiện trường "gạo nấu thành cơm". Ngày hôm ấy, Ngân gọi cho Đăng rất nhiều mà không liên lạc được, lo lắng cho người yêu, cô đi tìm Đăng khắp nơi. Khi tìm đến nhà Mai, Ngân được chứng kiến cảnh tượng giữa người yêu và cô bạn thân thiết. Ngân chết lặng người bỏ đi sau lời giải thích hời hợt.
Mặc cho đôi tình nhân hiểu lầm nhau, Mai chờ đợi từng ngày để chính thức được sở hữu Đăng. Một tháng sau, cô báo tin mình đã có bầu và bố của đứa bé không ai khác chính là Đăng. Mai cố tình để Ngân cũng nghe được điều này. Với sự thánh thiện đến ngờ nghệch của 2 con người ngây ngô, Mai đã chiến thắng. Đăng đồng ý cưới cô vì trách nhiệm còn Ngân chấp nhận ra đi vì thương một đứa trẻ vô tội không thể bị bỏ rơi.
Mai thỏa mãn với khả năng giành giật của mình mà không biết được rằng cô chỉ đang giữ một cái xác vô hồn. Thời gian trôi ngày càng nhanh và cái thai trong bụng Mai thì không thể to lên vì nó đâu tồn tại. Mai cố gắng bằng mọi giá để có con nhưng khổ nỗi, người tính không bằng trời tính...
Anh chồng khù khờ là Đăng vẫn chăm sóc "vợ bầu" tận tình chu đáo. Mai tự hào lắm, nhưng càng như thế cô lại càng lo. Đăng mà biết được sự thật sẽ hận cô cả đời. Vậy là người phụ nữ mưu mô lại tiếp tục toan tính.
Dù hoàn thành nghĩa vụ với vợ nhưng Đăng chưa bao giờ thôi nhung nhớ về tình cũ. Một lần Mai phát hiện ra chồng mình vẫn còn giữ một số kỉ vật của Ngân, cô tra vấn và yêu cầu Đăng phải vứt đi. Giằng co mãi cuối cùng hai người xảy ra xung đột, Đăng bỏ nhà đi giữa đêm tối.
Sáng hôm sau, anh trở về nhà với bộ dạng lếch thếch. Chưa kịp định thần thì Đăng nhận được điện thoại của chị vợ báo Mai cấp cứu. Anh tức tốc vào bệnh viện và nhận được tin kinh hoàng: vợ anh đã sảy thai. Đăng đau đớn và ân hận vô cùng. Người chồng đáng thương đâu biết được rằng mình đang phung phí tình cảm và nước mắt.
Thời gian sau đó Đăng quyết tâm chôn vùi quá khứ và cố gắng yêu vợ hết lòng. Anh tận tụy với gia đình để sửa chữa lỗi lầm và bù đắp những tổn thương cho Mai. Cuộc sống tưởng chừng như bình yên cho đến một ngày...
Trên đường đi làm về, Đăng bất ngờ gặp tai nạn, anh bị chấn thương phần đầu, mặc dù không quá nặng nhưng Đăng bị mất trí nhớ tạm thời. Bác sĩ nhận định do tổn thương sau va chạm nên anh chỉ nhớ được một số mốc thời gian trong quá khứ.
Suốt một tuần túc trực trong viện, Mai chăm chồng đến hao mòn thân xác. Vậy mà 6 đêm trôi qua, giấc mơ nào của anh cũng mang tên Ngân. Bác sĩ khuyên Mai nên khơi gợi những hồi ức mà Đăng nhớ được để anh phục hồi dần trí nhớ, tốt nhất nên tìm người tên Ngân đó. Trớ trêu thật, nhìn chồng vật vã với những cơn đau đầu, hoảng loạn hàng ngày mà Mai không cầm được lòng. Chẳng lẽ không còn cách nào khác?
Vào một ngày ảm đạm, bước ra khỏi cổng bệnh viện, Mai quyết định đến gặp Ngân. Làm thế nào cũng được, miễn là Đăng của cô được mạnh khỏe trở lại. 3 năm trôi qua, Ngân chưa lập gia đình, cô gái năm nào giờ xinh đẹp và sang trọng hơn nhiều. Điều làm Mai ngạc nhiên hơn cái vẻ bề ngoài quyến rũ kia là phản ứng của Ngân khi biết bệnh tình Đăng. Vâng, ngạc nhiên đến nghẹt thở, hóa ra... họ vẫn còn yêu nhau nhiều lắm.
Mai nhìn Đăng qua ô cửa kính đã mờ, mắt Mai nhòe đi. Nhìn chồng mình hạnh phúc bên người phụ nữ khác chẳng khác nào bị dao đâm từ từ lên khắp cơ thể. Vậy là cô đã hoàn thành nhiệm vụ. Mai lặng lẽ bước đi. Dù buồn nhưng trong lòng cô vẫn cảm nhận được sự thanh thản.
Theo Afamily
Cú ngã định mệnh Phần 2 1 ngày,2 ngày,3 ngày trôi qua,cũng chẳng thấy ai lên tìm nên thở phào nhẹ nhỏm.Hơn nữa thằng Tuân cũng đã xuất viện,đi học lại rồi.Nghe nó bảo là mọi chuyện đã được giải quyết xong xui nên mình cũng phần nào yên tâm là sẽ ko bị quấy rầy nữa Cuộc sống của mình lại trở về quỷ đạo cũ.Ham chơi,nhác học,ghiền...