Những mất mát dạy ta phải biết vui ngay cả khi rất buồn
Cuộc đời nhiều nỗi buồn và không ít niềm đau, mất đi người thân là niềm bất hạnh chẳng ai muốn có, sớm hay muộn ta vẫn phải trải qua. Nhưng sau tất cả, ta phải lựa chọn thái độ của mình với những sầu bi ấy.
Gió ngoài trời lùa vào lạnh, bố ho giọng đặc sệt cái vị của một người cả đời không dứt ra được điếu thuốc (bố bảo đó là niềm an ủi duy nhất của bố để vượt qua căng thẳng mỗi lúc không có ba mẹ con ở bên, nên tôi cũng không mệt hoài than thở), tôi vội ra đóng cửa sổ, sợ có cơn gió nào vô ý thức bố dậy. Thế mà bố đã tỉnh rồi:
- Con mở cửa sổ ra đi cho bố hút điếu thuốc.
Tôi mở hé cửa, rồi chạy vào châm thuốc cho ông. Rít một hơi dài,vông thả vào tầng không những suy nghĩ vẩn vương như màu khói:
- Con còn nhớ có lần bố từng dạy con rằng cuộc đời rất công bằng nhưng công bằng không có nghĩa là bằng nhau không?.
- Vâng! Con nhớ.
- Và cả việc con sẽ phải làm cả những thứ con không thích.
- Dạ! Con luôn nhớ!.
- Được rồi!. – Ông lại im lặng trầm ngâm trong làn khói của mình.
Những bài học của cuộc đời, chỉ có mỗi ngày được tự mình trải qua, tôi càng thêm ghi nhớ.
Bố tôi dạy cuộc đời vốn rất công bằng, nhưng phải hiểu được rằng công bằng không có nghĩa là bằng nhau, thì con người mới bỏ đi được những tị hiềm, sân si mà sống với nhau trọn tình, vẹn nghĩa.
Ngày bé, tôi thường chỉ chăm chú làm những gì mình thích, nhất định bỏ qua những gì khiến tôi không hài lòng, khó chịu. Có lần, bố thấy tôi kể chuyện đi viện có những bác sĩ tính cách khó chịu quá, con không thích, có những người bạn khó chịu quá, con không thích, có những công việc không giúp ích gì cho con cả, con không thích.
Video đang HOT
Bố chỉ ôn tồn nhắc nhở: Người làm được những gì mình thích thì họ mới chỉ có cảm giác tự do, còn khi con đủ kiên nhẫn để làm cả những gì con không thích, con sẽ đủ sâu sắc để hiểu được hạnh phúc của sự tự do ấy và thực sự sống với nó. Mọi thứ đến với con trong cuộc đời này đều không có gì là vô nghĩa cả.
Đến một lúc nào đấy giữa “cuộc đời về cơ bản là buồn” ngoài kia, người ta chỉ biết mỉm cười và an nhiên trước mọi biến chuyển của cuộc sống, biết vui ngay cả khi đã rất buồn. (Ảnh minh họa).
Năm thứ 3 đại học, đi phụ mổ ở Việt Đức, ca mổ đêm chưa bắt đầu được bao lâu thì bác sĩ mổ chính nhận được tin mẹ mất. Chú rất bình tĩnh, tiếp tục cùng mọi người trong kíp mổ hoàn thành sau 3 giờ. Mũi khâu cuối cùng vừa dứt, chú xin phép rồi thay đồ thật nhanh đi ra ngoài. Tôi tình cờ nghe tiếng chú khóc nấc nghẹn ở cầu thang, rồi dáng chú vội biến mất cuối hành lang. Hai hôm sau, đã lại thấy chú ở viện, niềm nở với mọi người, và tiếp tục những ca mổ còn đang chờ.
Năm thứ 5 đại học, đi trực một mình ở cấp cứu viện nhiệt đới, chị bác sĩ nội trú đang chuẩn bị mở khí quản cho bệnh nhân uốn ván thì bệnh nhân giường chéo bên trở nặng. Các bác sĩ và nhân viên y tế khác ngay lập tức đến cấp cứu cho bệnh nhân, còn chị hét lên mắng tôi phải tập trung vào công việc đang làm vì thấy tôi lơ đãng nhìn sang bên ấy.
Tôi cùng chị vừa hoàn thành xong thủ thuật thì bệnh nhân trở nặng cũng bắt đầu được sốc điện khử rung, bệnh nhân đêm ấy không may mắn như trên phim thường chiếu. Sáng hôm sau thay đồ, nghe các chị điều dưỡng nói chuyện, tôi mới biết bệnh nhân tử vong khi ấy là ông nội của chị bác sĩ nội trú kia.
Hôm qua, năm đầu tiên đi làm, vừa từ phòng mổ hút mỡ cho bệnh nhân về thấy chị điều dưỡng làm cùng đứng ngoài cầu thang, mắt đỏ hoe. Nhưng ngay sau đó thấy chị vào rửa mặt và tiếp tục hoàn thành công việc, vẫn tươi cười, nhiệt tình chỉ dẫn cho bệnh nhân. Sau hỏi thăm mọi người ở khoa, biết tin ông ngoại chị vừa mất, mà công việc của khoa còn nhiều, chị đặt vé máy bay, thu xếp xong hết việc mới vội thay đồ về.
Hôm lên viên tinh đon bô vê, giưa dong ngươi đưng chật kin tư công viên, sut sui, tôi bình tâm vao găp bac si, nghe bac giai thich, rôi mơi đên bên bô, hôn lên tran ông. Khi đưa bô vê, tôi cung la ngươi quyêt đinh rut may thơ cho ông. Bac si khi ây đên canh va thi thâm vao tai tôi: “Con ban linh lăm! Chu tư hao khi co nhưng đông nghiêp như con sau nay”. Thưc ra luc ây chân tôi chi muôn nga xuông đươc ngay.
Cuộc đời nhiều nỗi buồn và không ít niềm đau, mất đi người thân là niềm bất hạnh chẳng ai muốn có, sớm hay muộn ta vẫn phải trải qua. Nhưng sau tất cả, ta phải lựa chọn thái độ của mình với những sầu bi ấy. Khóc hay cười, vui hay buồn, sống tiếp một cuộc sống lạc quan hay chịu rơi vào hố sâu của những cơn buồn tăm tối, tất cả đều do chính mình lựa chọn.
Đến một lúc nào đấy giữa “cuộc đời về cơ bản là buồn” ngoài kia, người ta chỉ biết mỉm cười và an nhiên trước mọi biến chuyển của cuộc sống, biết vui ngay cả khi đã rất thật buồn.
BS. Dương Minh Tuấn
Theo phapluatnet.vn
Bị mẹ chồng đuổi ra khỏi nhà, con dâu cầm theo 1 thứ khiến bà với tay níu lại
Lúc này chồng em mới sực tỉnh, vội ngăn em lại các chị ạ. Mẹ chồng cũng tò mò không biết em vừa đi lấy cái gì nên hỏi con trai mình.
Sau khi biết tường tận mọi chuyện, mẹ chồng em đột ngột thay đổi thái độ. Thấy em gom đồ, bà thét lên lôi lại rồi nài nỉ em có chuyện gì từ từ nói.
Em với chồng sau đám cưới thì thuê nhà ở và làm việc trên thành phố. Tụi em bàn với nhau, lúc nào mua được nhà mới sinh con. Sau 3 năm cày cuốc ngày đêm, cuối cùng chúng em cũng mua được nhà cách đây 2 tháng.
Vừa mua nhà xong thì mẹ chồng gọi điện bảo muốn lên ở cùng vợ chồng em. Nghĩ đến mẹ chồng chỉ có mỗi chồng em là con trai, trước sau gì chẳng phải đón bà lên chăm sóc nên em đồng ý ngay.
Không ngờ mẹ chồng vừa đến ở cùng nhà em cũng xáo xào hết cả lên. Mặc dù là nhà con trai và con dâu mua nhưng bà lập tức sắm vai chủ nhân trong nhà. "Nhà của con trai tôi thì khác gì nhà tôi!", bà tuyên bố như thế. Bà xét nét, săm soi em và bắt em phải nghe theo bà từ những cái nhỏ nhất.
Không ngờ mẹ chồng vừa đến ở cùng nhà em cũng xáo xào hết cả lên. (Ảnh minh họa)
Bà bảo tụi em đưa tiền để hàng ngày bà cơm nước, chợ búa cho. Em nghĩ cũng phải nên đưa cho bà 10 triệu/tháng. Nhưng bữa tối bà vẫn chờ em về nấu, nhà cửa phần em về dọn dẹp. Đồ ăn bà cũng chẳng mua, toàn gọi điện dặn em đi làm về tiện qua chợ mua luôn. Trong khi tiền bà vẫn cầm đủ cả.
Chưa nói bà còn quản lý gắt gao giờ giấc đi về của chúng em. Em phải tăng ca về muộn bà lập tức nói xa nói gần rồi chửi thẳng vào mặt em rằng "đàn bà làm việc lắm làm gì, có mà đú đởn ở đâu thì có". Tối tối hai vợ chồng muốn ra ngoài hóng gió bà cũng không cho đi. Chồng em thấy thế lại bảo thôi ở nhà, ra ngoài có gì vui đâu khiến em tức nghẹn cổ.
Nhiều chuyện lắm các chị ạ, em có kể cả ngày cũng không hết. Sự vô lý, ghê gớm và kiểm soát quá đáng của mẹ chồng khiến em sắp ngạt thở đến nơi. Thêm việc chồng luôn đứng về phía bà càng làm em chán nản. Nhưng em nghĩ một sự nhịn là chín sự lành, hơn nữa bà là mẹ của chồng em, dù gì cũng là bậc bề trên. Còn chồng em, là con trai bà thì nghe lời bà chút là bình thường.
Nhưng vừa qua đã xảy ra 1 chuyện khiến em không thể nhịn tiếp được nữa. Chẳng là tối đó em về hơi muộn vì đi gặp khách hàng với sếp. Nói muộn song cũng khoảng 23 giờ thôi. Lúc ăn tối em vì phép lịch sự mà có uống với khách hàng 2 ly rượu. Đó là điều vô cùng bình thường, hơn nữa em vẫn rất tỉnh táo khi về đến nhà.
Nhưng em vừa mở cửa thì đụng ngay mẹ chồng đang gườm gườm nhìn mình. Ngửi thấy trên người em có mùi rượu, bà liền gào lên phẫn nộ. Bà gọi chồng em ra nói em xối xả:
- Cô nhìn lại mình xem có đáng mặt làm vợ hay không? Có vợ nhà ai đi làm giờ này mới về, người còn sực nức mùi rượu? Có mà là loại đàn bà lẳng lơ, không ra gì thì có! Làm việc hay làm bồ nhí cho sếp vậy?
Cả em và chồng đều sững sờ trước những lời lăng mạ quá đáng của bà. Chưa đủ, bà tiếp tục chì chiết con trai mình:
- Mẹ cho mày ăn học tốn bao nhiêu tiền của, giờ thành tài nên người mà lấy loại vợ như thế này à? Mày làm mẹ thất vọng quá con ạ. Mẹ đến xấu hổ với bố mày dưới suối vàng, mẹ không còn mặt mũi nào gặp ông ấy nữa. Nếu hôm nay mày không đuổi loại vợ này ra đường thì đừng bao giờ gọi tao là mẹ!
Nói xong bà hùng hổ đi vơ quần áo của em rồi định ném ra ngoài hành lang. Em nhìn chồng đứng im một bên không nói năng gì thì chán đến tận cổ cái cảnh sống kiểu này. Em ngăn bà lại: "Mẹ cứ để đấy, lát nữa con sẽ tự thu dọn". Sau đó em đi mở két sắt, cầm theo vàng hồi môn lúc cưới, 1 cuốn sổ tiết kiệm tiền mặt của em và giấy tờ căn hộ này.
Nói xong bà hùng hổ đi vơ quần áo của em rồi định ném ra ngoài hành lang. (Ảnh minh họa)
Lúc này chồng em mới sực tỉnh, vội ngăn em lại các chị ạ. Mẹ chồng cũng tò mò không biết em vừa đi lấy cái gì nên hỏi con trai mình.
- Là giấy tờ căn nhà này. Giấy tờ đứng tên cô ấy, do cô ấy tự bỏ tiền ra mua nhà chứ con không góp được đồng nào...
Mẹ chồng đâu biết con trai bà lương có 7 triệu/tháng, ra trường nhiều năm vẫn ở 1 vị trí. Còn em vừa cày "bục mặt" trên công ty, vừa kinh doanh thêm shop bán hàng online với bạn, thu nhập cũng tầm 50 triệu/tháng. Các chị đừng trách em vợ chồng mà tính toán, mua nhà còn 1 mình đứng tên. Nếu em không tính xa thì có phải ngày hôm nay em bị đuổi ra đường rồi không?
Sau khi biết tường tận mọi chuyện, mẹ chồng em đột ngột thay đổi thái độ. Thấy em gom đồ, bà thét lên lôi lại rồi nài nỉ em có chuyện gì từ từ nói. Nhưng em nhất quyết xách hành lý ra khách sạn ở, tạm thời cho họ ở nhờ căn nhà đấy, chứ chẳng lẽ lại đuổi mẹ chồng đi?
Bây giờ chồng với mẹ chồng ngày nào cũng gọi điện xin lỗi em, bảo em quay về. Nhưng em vẫn bực lắm, lại nghĩ mẹ chồng thấy em có tiền nên mới quay ngoắt thái độ chứ thực ra đâu tốt gì với em. Song chẳng lẽ vì chuyện này mà ly hôn thì có phải hơi quá không các chị?
Phù Dung
Theo Thoidaiplus
Câu chuyện đốn tim trong ngày Valentine: "Anh là BF của em!" Không phải socola, không phải hoa hồng, không phải những câu chúc sến sẩm, một câu chuyện vô cùng cảm động đang lan truyền trên mạng xã hội. Chúng tôi tin, người phụ nữ nào khi đọc xong câu chuyện này, cũng mong có được đủ hành trình "BF" với người đàn ông của đời mình. Hẳn đó mới là món quà "tình...