Những lá thư cuối cùng
Có tiếng chuông gọi cửa. Người đưa thư bấm chuông. Cái túi phía đằng sau xe máy của ông chủ yếu là báo.
Ảnh minh họa
Tôi tò mò mở ra: Một cái bưu thiếp chúc mừng, nét chữ viết tay với một lời chúc hạnh phúc, bình yên. Hóa ra một bức thư tân nước Nga xa xôi từ một người bạn cũ mà mấy năm trước khi sang thăm lại chốn cũ tôi gặp bạn.
Tôi cứ nhìn mãi lá thư và cảm thấy bởi dễ có đến 10 năm nay, tôi không còn thói quen viết thư cũng như nhận thư. Hôm trước, đọc bài báo viết về người viết thư thuê cuối cùng ở bưu điện Sài Gòn đã không còn nữa. Có lẽ không còn ai theo nghề này bởi không còn ai có ý định viết thư. Và lý do không còn viết thư cũng như chẳng còn mấy người có thói quen nhận thư bởi internet, điện thoại di động đã khiến văn hóa thư từ gần như biến mất.
Đôi khi tôi cũng cố gắng cầm bút những nét chữ đã trở nên quá nguệch ngoạc. Tay đã quá quen với lướt trên bàn phím và mất dần đi thói quen cầm bút trên tờ giấy.
Video đang HOT
Hồi học phổ thông, tôi vẫn nhớ một câu chuyện đầy ấn tượng: Một nhóm các nhà thám hiểm đi sâu vào rừng Tai-ga và không thể trở về. Mỗi ngày họ viết một lá thư và họ không thể gửi được vì làm gì có bưu điện và bưu tá. Câu chuyện “những lá thư không gửi” đã khiến tôi có một bước ngoặt lớn trong đời: thi vào trường địa chất.
Và khi tôi yêu nàng, tôi rụt rè viết cho nàng lá thư. Một kẻ hơi xấu chơi học cùng nàng đã giấu là thư suốt nửa năm trời. Và chút xíu nữa tôi và nàng chỉ đi lướt qua nhau chứ không gắn với nhau đến tận bây giờ khi tôi đã luống tuổi nếu bức thư không vô tình rơi ra từ một quyển sách.
Tôi bỗng giật mình. Đã có một thời, những lá thư khiến con người gần nhau hơn và những lá thư đã dệt nên biết bao nhiêu câu chuyện đẹp đẽ để thế giới tốt đẹp hơn. Vậy mà bây giờ những lá thư gần như đã bị lãng quên.
Tôi định hỏi người đưa thư rằng mỗi ngày ông chuyển bao nhiêu thư, nhưng đã thấy bóng ông ở xa rồi. Không biết tôi có còn gặp lại ông nữa không, bởi không lâu nữa chính tôi cũng quên ông là Người đưa thư.
Theo VNE
Vợ còn trinh, lại nghi làm giả
Thật lòng, khi nói ra những lời này, tôi cảm thấy hổ thẹn với bản thân và thấy có lỗi với vợ mình.
Nhưng tôi đã từng không tin vợ, không tin vợ là một người con gái ngoan ngoãn, đoan chính. Vậy mà tôi vẫn lấy em làm vợ, chỉ vì, tôi cảm thấy, chuyện trinh tiết không còn quá quan trọng, và vì tôi yêu em. Nếu như may mắn lấy được người trong trắng thì tốt, còn không, tôi vẫn cam lòng.
Ngày đó, vợ tôi vốn là cô gái rất cá tính, mạnh mẽ. Vợ nói chuyện cũng bạo mồm lắm, nên tôi thường hay tếu táo vợ. Lâu dần, chúng tôi than quen nhau. Ai cũng bảo tôi là, yêu em thì hợp và nhiều người có ý tác thành cho tôi. Ban đầu tôi phân vân vì với một cô gái uống rượu giỏi, hát hò nhảy múa thỏa thích trên sân khấu lại có vẻ sống hơi suồng sã với bạn bè như em thì có thể là người ngoan hiền được không. Nhiều người nói em ngoan nhưng tôi không tin.
Thi thoảng đi cùng tôi, em có uống rượu say, thậm chí còn nôn tại trận, nhờ bạn bè đưa về. Với người con gái như thế, làm sao tôi có thể tin được là em ngoan ngoãn, hiền lành. Chẳng hạn gặp gã nào đểu cáng thì em chỉ có nước &'đi đời nhà ma'.
Thế nên, dù đã quý mến em nhưng tôi còn do dự, tôi nghĩ rằng, em không thể là người con gái tốt. Nhưng cái tính cách của em khiến nhiều gã đàn ông mê mệt, và khi có nhiều người vây quanh em, tôi mới thấy, mình cần phải kiên trì.
Ngày cưới nhau, tôi đã chuẩn bị một đêm tân hôn đầy lãng mạn. Khi gần gũi em, em sợ, bảo là chưa bao giờ làm chuyện này nên rất run. Lúc đó tôi đã cười nghĩ em cũng khéo đóng kịch.(ảnh minh họa)
Tôi đã theo đuổi em nhiệt tình hơn. Được tầm 2 tháng thì em yêutôi, tôi cũng đã tin tưởng và yêu thương em. Và hơn 1 năm, chúng tôi cưới nhau. Thực tình, thời gian đó, nhiều lần tôi muốn đi quá giới hạn với em nhưng em lại không đồng ý. Nhiều khi tôi nghĩ, có lẽ là em sợ tôi phát hiện em không còn trinh tiết nên không dám nói chuyện quan hệ trước hôn nhân.
Có khi em nói với tôi là em muốn giữ bản thân tới khi về nhà chồng làm tôi có chútkhinh khinh em. Trong thâm tâm, tôi luôn nghĩ, em đã không còn trong trắng nữa, giữ gìn gì chứ. Nhưng lại hiểu tâm lý con gái, sợ bị chồng phát hiện không còn trinh tiết, nên tôi bỏ qua cho em.
Ngày cưới nhau, tôi đã chuẩn bị một đêm tân hôn đầy lãng mạn. Khi gần gũi em, em sợ, bảo là chưa bao giờ làm chuyện này nên rất run. Lúc đó tôi đã cười nghĩ em cũng khéo đóng kịch. Nhưng thật không ngờ, đêm ấy, tôi biết được vợ mình còn trinh. Ban đầu, tôi còn nghi ngờ em dùng màng trinh giả, vì bây giờ, họ có thể lừa gạt người khác bằng chuyện này. Nhưng vì đã có tâm lý chuẩn bị trước, cũng đã cảnh giác nên tôi đã kiểm tra kĩ và đúng là, em còn trinh thật. Chứ nếu đàn ông đã muốn chú ý quan sát thì không có màng trinh giả nào lừa được họ.
Vậy mà thiếu chút nữa thì tôi đã nghi ngờ em. Nhìn những biểu hiện của em khi gần gũi tôi, rồi nỗi sợ hai của em khi được tôi chiều chuộng, tôi đã hiểu, thực sự là em không phải là cô gái hư hỏng. Em đúng là người con gái ngoan ngoãn, vậy mà tôi lại nghi ngờ em. Thật sự tôi quá có lỗi với vợ mình, tôi tin là em thật lòng yêu và dành cho tôi.
Thật may là tôi chưa làm gì dại dột. Từ giờ tôi phải yêu vợ, để bù đắp cho sự nghi ngờ sai lầm của tôi.
Theo VNE
Chấp nhận buông tay để em lấy chồng khác Có lẽ mỗi người ai cũng có số phận mà trời đã dành riêng cho họ, cả anh và em cũng không ngoại lệ. Em à! Có lẽ mỗi người ai cũng có số phận mà trời đã giành riêng cho họ, cả anh và em cũng không ngoại lệ. Mình đã là vợ chồng chung sống đầu ấp tay gối hơn mười...