Những giấc mơ ướt
Tôi thường tìm tới đó để rồi xót xa. Vì ở đó, mùa mưa, những đ.ứa t.rẻ đều có một điểm chung: Trong giấc mơ thường thấy mình bị ướt.
Con đường bê tông dẫn vào khu nhà lá nhập nhòa ánh điện sau cơn mưa đột ngột. Hai đ.ứa t.rẻ đứng dưới mái hiên bên cạnh những thùng xốp hứng nước mưa đợi chị về.
Nhìn những giọt nước từ mái tôn rơi lỏm tỏm xuống chiếc thùng đã đầy nước, đứa anh bảo thằng em: “Tao vừa biết học đếm, để tao đếm xem có bao nhiêu giọt nước rơi xuống thùng xốp cho đến khi chị mình về”. Thằng em vỗ tay: “Anh giỏi quá, anh dạy cho em đếm với nhé”.
Thế rồi một giọt, hai giọt… cứ tí tách rơi xuống trong sự chờ đợi người chị về. Thằng em đếm theo thằng anh nghe rất rõ ràng, vừa đếm vừa cười hi hí bởi tiếng nước giọt xuống nghe vui tai. Trong nhà, bà ngoại hai đ.ứa t.rẻ đang cầm cái vỉ đuổi ruồi, lâu lâu lại vỗ đen đét xuống cái nền đất đi lại lâu ngày thành ra bóng như màu đá lát nhà.
Lâu lâu bà lại gọi với ra ngoài hiên: “Nó vẫn chưa về à, hai thằng bây đói thì vào ăn trước!”. Ngoài kia, tiếng hai đ.ứa t.rẻ vọng vào: “Dạ, dạ”. Nhưng chúng vẫn không vào ăn trước dù rất đói. Đói vì cả ngày lang thang từ con phố này đến con phố khác, đứa đ.ánh giầy, đứa bán vé số.
Đứa anh đếm mỏi miệng rồi ngồi bệt xuống thềm hiên, nơi có những viên gạch để bước từ sân lên hiên nhà đã phủ một lớp rêu xanh. Thằng em thấy thế cũng ngồi sát bên, thì thầm vào tai anh: “Em đói rồi”. Thằng anh gõ đầu em, bảo mày chỉ biết ăn, hôm nay mày kiếm được bao nhiêu t.iền nào. Mày phải thương chị mình, giờ chắc chị cũng đói lắm, chắc có lẽ mớ báo trong ngày bán chưa hết.
Nói rồi thằng anh nuốt nước miếng cái ực: “Tao kể cho mày nghe chuyện tao thích cái đùi gà như thế nào”. Thằng anh mô tả cái đùi gà nằm trong tủ kính của một quán cháo, nó vàng ươm, thơm ngon làm sao. Thằng em trầm trồ: “Em cũng đã ăn quẩy gà rồi”. Hôm đó có ông khách sang trọng gọi tô cháo với cái quẩy gà vàng khè chễm chệ gác trên mép tô. Nghe điện thoại xong ông vội vã tính t.iền.
Video đang HOT
Thấy em đến mời mua vé số ông ấy kéo em lại, bảo ông cho mày đấy, ăn đi. Hôm đó em về nhà nhét cơm hết vào được vì chẳng có món gì của bà nấu ngon hơn cái đùi gà đó! Thằng anh lầm bầm trong miệng: “Chắc tết mẹ mới về, mẹ về chắc sẽ có đùi gà mà ăn. Mà sao mẹ đi lâu quá nhỉ, bà bảo mẹ không về nữa, tao không tin”. Nghe thằng anh nói, đứa em rướm nước mắt.
Tiếng chiếc xe đạp cộc cạch của người chị vọng lên từ đầu con hẻm, to dần, to dần đến lúc hai đứa em la lên, bà ơi chị đã về. Đứa chị năm nay mười hai t.uổi, thân hình ốm như que tăm, áo quần như đã ướt và đang khô dần lại. “Hai thằng bây sao không ăn trước với bà mà chờ, mưa to quá, báo ướt hết, trốn không kịp” – người chị nói.
Bốn người trong căn nhà xập xệ, nghiêng nghiêng như trực chờ cơn bão nào đó tới chỉ cần thoảng qua là ngã. Trong nhà đồ đạc lộn xộn, có vài cái chậu, tô nhựa đặt ở nền nhà, trên giường để hứng nước mưa do nhà bị dột. Tiếng nói cười, kể chuyện đi đường của ba đ.ứa t.rẻ sau một ngày làm việc khiến bà ngoại bực mình. “Ăn đi rồi kể cũng được, không ăn mấy con ruồi xanh nó ăn hết bây giờ”.
Xóm nhà lá là nơi tập hợp những căn nhà như thế, dù cách đó không xa, có những siêu thị, nhà hàng sang trọng bậc nhất ở thành phố.
Trong những căn nhà đó là những đ.ứa t.rẻ cơ nhỡ, sống lay lắt cùng với những người quen, thân. Có khi chỉ là những người gặp ở ngoài đường rồi đem về cùng ở cho vui. Và như thế, cứ đùm bọc nhau như m.áu mủ.
Khi rảnh rỗi tôi thường rong ruổi tới những nơi như thế, những khu nhà ổ chuột, những ngôi nhà lá, hay xóm vạn đò… để tìm một chút đối lập của mảng sáng thành phố. Đó là những gì còn lại “buồn thiu” của lòng phố: nghèo đói, thất học, bệnh dịch… dù nhà cao tầng cứ rẽ mây mà xây lên, siêu thị, nhà hàng vẫn mọc như nấm.
Tôi thường tìm tới đó để rồi xót xa. Vì ở đó, mùa mưa, những đ.ứa t.rẻ đều có một điểm chung: Trong giấc mơ thường thấy mình bị ướt.
Theo Guu
Tôi yêu vợ nhưng vẫn nuối tiếc người tình quyến rũ
Tôi cảm thấy mình may mắn vì có được người như em. Ngay cả khi nằm bên cạnh vợ tôi, trong giấc mơ tôi vẫn thấy em với nụ cười rạng rỡ.
Tôi cưới vợ đã được 3 năm và có một cô con gái dễ thương. Tôi là dân kinh doanh nên chẳng cần vợ phải đi làm tôi cũng lo được đầy đủ cho gia đình. Vợ tôi đảm và khéo tay lắm, những lãng hoa cắm trong nhà không lẫn với ai được. Ngay cả bánh cho con mẹ cũng tự tay làm bằng được.
Vợ tôi chăm lo cho gia đình từng chút, từng chút một. Những món ăn mà cô ấy nấu đều dồn cả tâm huyết vào đó, chưa bao giờ tôi phải ăn cơm nát hay bát canh mặn. Có lẽ chính vì sự khéo léo của vợ mà chúng tôi chưa bao giờ một lần cãi vã, xích mích với nhau. Tôi sống hạnh phúc với gia đình của mình, tôi yêu vợ hơn bởi sự đằm thắm, dịu dàng.
Dạo gần đây, công ty tôi có thêm một số nhân sự mới chuyển đến. Họ đều là những người có năng lực và kinh nghiệm sẽ giúp cho công ty phát triển mạnh mẽ hơn. Trong số đó có một người con gái khiến tôi chú ý đặc biệt. Cô ấy lạnh lùng, ánh nhìn sắc sảo, đứng đối diện với cô ấy tôi có cảm giác cô ấy nhìn thấu tim gan mình. Mặc dù ít khi nở nụ cười nhưng cô ấy vẫn quyến rũ và xinh đẹp.
Tôi bắt đầu thấy tò mò và khó hiểu. Tôi muốn tìm hiểu rõ hơn về người con gái đó. Trong công việc cô ấy rất chú tâm. Bao giờ cô ấy cũng hoàn thành nhanh chóng. Chẳng ai có thể phàn nàn được về cách làm việc của cô ấy. Những kế hoạch, chiến lược mà cô ấy đưa ra luôn hoàn hảo. Trong công việc cô ấy luôn chiếm vị trí thượng phong. Lần đầu tiên, tôi mới gặp được người con gái coi công việc như một lẽ sống của mình.
Dần dà, tôi chủ động tiếp cận với cô ấy với cương vị giám đốc. Thỉnh thoảng tôi mời cô ấy đi ăn ngoài để trao đổi thêm về công việc. Mỗi lần gặp gỡ, nói chuyện với cô ấy là một bất ngờ. Ngoài công việc cô ấy thú vị hơn nhiều, nói chuyện với cô ấy không bao giờ chán. Đặc biệt nụ cười tỏa nắng cuốn hút mọi ánh nhìn. Dường như tôi đã say nắng cô ấy mất rồi, ở bên cạnh người con gái này tôi hoàn toàn quên đi mọi thứ, quên đi cả hình ảnh dịu dàng của vợ.
Hàng ngày tiếp xúc làm việc cùng cô ấy, tâm trí tôi bị cuốn đi lúc nào không hay. Tôi liên tục về nhà muộn vì công việc nhưng thực ra là tôi và em cùng vi vu ở một nơi nào đó. Được ở bên cạnh cô ấy là điều tôi thấy hạnh phúc nhất, những lần công ty tổ chức đi du lịch chúng tôi vẫn luôn tìm cách để được ở gần nhau.
Tình cảm của chúng tôi thân thiết hơn bao giờ hết. Tôi đã dùng hết can đảm của mình để ngỏ lời yêu em. Em cười hạnh phúc, gật đầu chấp nhận nhưng tuyệt đối em không hỏi đến người vợ của tôi. Chưa một lần em đòi hỏi tôi phải đáp ứng yêu cầu gì của em mặc dù tôi chỉ mong được có thế. Tôi và em đã lén lút ngoại tình với nhau mà mọi người trong công ty không hay biết. Tôi coi em là người tình bé nhỏ bên cạnh tôi.
Em như một luồng gió mới khiến tôi cảm thấy được yêu, được sống trong hạnh phúc. Tôi cảm thấy mình may mắn vì có được người như em. Ngay cả khi nằm bên cạnh vợ tôi, trong giấc mơ tôi vẫn thấy em với nụ cười rạng rỡ.
Một lần chúng tôi đi du lịch cùng nhau, chúng tôi ra biển vì em rất thích biển. Sau một ngày đùa vui mệt nhọc bên ngoài, tôi nằm ôm em trong lòng. Em nói với tôi: "Ngày mai thôi, em phải đi lấy chồng, còn anh hãy về với vợ con anh nhé. Đừng làm điêu đứng trái tim của một cô nàng nào nữa". Tôi bàng hoàng và bất ngờ, tại sao em lại nói lời chia tay khi hạnh phúc của chúng tôi vừa mới tới. Em bảo với tôi rằng: "Em phải lấy chồng, một người em không yêu, nhưng em muốn trao cái ngàn vàng cho người xứng đáng là anh. Vì em yêu anh, hạnh phúc sau này dù có thế nào em cũng không quan tâm nữa". Em đúng là ngốc nghếch khi đã hành xử như vậy.
Cả đêm hôm đó hai đứa không ngủ, tôi và em trò chuyện bên nhau. Những kỉ niệm, hạnh phúc đang tràn về trước mắt tôi. Tôi ôm chặt lấy em. Tôi không thể từ bỏ em, không thể để mất em được. Lần đầu tiên, tôi nhìn thấy em khóc, những giọt nước mắt long lanh chảy trên gò mà. Gần sáng, tôi thiếp đi, khi tỉnh dậy thì đã không còn em bên cạnh nữa. Tôi hoảng hốt đi tìm nhưng không thấy rồi ủ rũ trở về như người mất đi linh hồn.
Trở về, vợ tôi đã ở ngay bên cạnh, cô ấy lo lắng vì trông tôi mệt mỏi, ủ rũ. Vợ lấy thuốc cho tôi uống, mát xa đầu cho cơn đau dịu đi. Những ngón tay mát lạnh của vợ xoa trên thái dương khiến tôi như bừng tỉnh cơn mê. Vợ con tôi vẫn còn đây, nhưng sao tôi thấy dằn vặt lương tâm mình đến thế. Tôi yêu em nhưng tôi không thể phản bội vợ con, không thể rũ bỏ được gia đình của mình. Cứ nghĩ về em tôi lại thấy đau lòng, thấy nuối tiếc vì không thể giữ được em bên cạnh.
Tôi tham lam, tôi đau đớn, tôi muốn có người tình và người vợ. Nhớ đến em tôi lại thấy thương em vì chẳng để tâm đến hạnh phúc của mình. Còn tình nghĩa với vợ tôi cũng không thể dứt bỏ. Tôi phải làm sao để có thể quên đi người tình của mình đây?
Theo Phununews
Mẹ tin, mẹ sẽ tìm lại cho con một người cha thực sự ! Chưa bao giờ Ngân lại có thể nghĩ, trong hành trình của cuộc đời nàng lại phải tự chèo lái con thuyền số phận mà thiếu đi người bạn đồng hành mà nàng vẫn thường mơ tưởng. Hóa ra, giữa giấc mơ và đời thường đôi khi là hai thái cực ngược chiều nhau. Cuộc đời người đàn bà, nếu lấy nước mắt...