Những điều bí mật
Vợ vẫn nhớ, lần đầu tiên sau ngày cưới ít lâu, chồng vô tư lục tìm món đồ gì đó trong giỏ xách của vợ, khi ấy, vợ trách nhẹ nhàng nhưng nghiêm túc: sao anh không hỏi em mà tự ý vậy?
Cũng từ đó, chúng mình có một thỏa thuận ngầm: không can thiệp quá sâu vào “đời tư” của nhau. Với vợ, đó là một cách để “tương kính như tân”. Với chồng, chắc cũng hơi lạ lẫm bởi chồng vẫn nghĩ: vợ chồng thì có gì bí mật để phải giữ kẽ.
Có lẽ nhờ biết tôn trọng sự riêng tư của nhau, cuộc hôn nhân chúng mình trôi qua khá êm ấm, dễ chịu. Sau những năm tháng “trăng mật”, chồng hồ hởi khoe với bạn bè, vợ mình hay lắm nghen, chưa bao giờ lục lọi, kiểm tra đồ dùng hay giám sát chồng. Vì vậy mà mình cũng luôn tự dặn dò, phải sống sao cho “coi được”. Nghe chồng nói vậy, vợ tuy không dám tin hẳn, nhưng thật lòng cũng thấy vui.
Tối qua chồng nhậu say bét nhè, để nguyên quần áo đi ngủ, vợ buộc phải thu dọn đồ đạc vương vãi. Cầm điện thoại của chồng ngay lúc có tin nhắn đến, dòng chữ hiện lên: “Anh về nhà chưa? Em lo cho anh ghê vậy đó”.
Video đang HOT
Lời lẽ có phần nũng nịu, cộng thêm cái tên phụ nữ rành rành. Nhói tim chưa! Tình huống này, chắc chắn không có bà vợ nào “tôn trọng tự do cá nhân” của chồng mà không “nghiên cứu” tiếp. Những bí mật của chồng được mở ra. Thì là thế này…
Hóa ra, chồng mình cũng còn “bén” phết đấy chứ, “hút gái” đâu kém gì trai độc thân. Vẫn có những quan tâm hỏi thăm ngọt ngào, vài lời mời cà phê của đồng nghiệp, bạn gái đâu đó trong hộp thư. Vợ “mò” vào hộp thư trên facebook, yahoo. Phải ngó một lần cho ra lẽ. Biết đâu… Nhưng vợ buộc phải đối mặt với một sự thật: chồng “giữ mình” cũng khá lắm. Khi thì từ chối tụ tập với lý do phải về đón con. Lúc lại thẳng thừng bảo, mình có gia đình rồi, sợ đi ăn riêng hai người không tiện, hay là rủ thêm ai đó. Tuần trước đây thôi, chồng nhắn cho ai kia khá tế nhị rằng, chúc H., các bé và gia đình nhiều niềm vui. H. là tên người cũ của chồng, đang có “tâm sự” chi đó, sau vài lần họp lớp hình như đã muốn “chia sẻ” nhiều hơn với chồng. Chồng đã về tỉ tê khai báo với vợ, còn nói, chồng luôn tránh xa cám dỗ. Vợ lúc ấy đã cười cho là chồng “nổ”, hóa ra là thật.
Những tin nhắn của ngân hàng cũng cho thấy, chồng “kê khai tài chính” thật thà, không quỹ “đen”. Lâu nay vợ chồng cùng đóng góp lo cho gia đình, còn lại chồng rút tiền từ thẻ ATM đưa vợ, vợ cũng không dò hỏi chồng chi xài những việc gì. Hóa ra “người ta” cũng không giữ lại bao nhiêu để có thể mờ ám việc gì.
Đưa tay bấm thoát ra màn hình chờ, cất điện thoại lên đầu giường, vợ nhẹ nhõm và hạnh phúc khi nhìn thấy ảnh cả gia đình được chồng cài làm hình nền. Vô tình lượm được “bí kíp”, biết rõ bí mật của chồng, thêm yên tâm!
Theo VNE
Hãy viết lại cho em những lá thư xưa cũ
Em muốn nhận lời yêu mỗi ngày để có đủ sức lực tiếp tục những công việc cũ mòn, mệt mỏi ở góc bếp; nên anh làm ơn viết giúp em vài lá thư với những lời yêu, em sẽ save vào hộp thư, usb, cất vào ổ cứng di động...
Sau hai ngày vật lộn với trang mạng, chị gọi điện cho chồng: "Anh coi cứu hộp thư lại giùm em, nó nói khóa trong 12 tiếng". Anh nói tỉnh bơ: "Thì đợi đến giờ đó mở ra". Nhưng anh không biết rằng hôm qua đến giờ chị đã 3 lần đợi chờ như vậy! "Vô vọng rồi, chị mở hộp thư mới đi!", cậu nhân viên IT của công ty khẳng định, chị thẫn thờ ngồi xuống ghế: "Chết rồi, trong đó biết bao nhiêu dữ liệu!".
Khi chắc là mình đã hết hy vọng, chị mới bắt đầu lôi mớ name card ra, truy cập vào hộp thư mới, nhắn tin chào mời bạn bè và đối tác. Hai ngày liên tục bận bịu tự giới thiệu mình với những người thân quen, xong việc, lẽ ra thở phào nhẹ nhõm, chị lại cảm giác nặng trĩu lòng. Như vậy là chị đã chính thức mất hết những trang thư mang đầy kỷ niệm một thời...
Chị và chồng không có kỳ trăng mật, phần vì ngày đó quá nghèo, phần cũng vì tham công, tiếc việc... Từ khi lấy nhau, anh chị thoả thuận: cơ quan ai tổ chức đi nghỉ mát, người đó tự đi một mình cho đỡ tốn kém. Vậy là tự nhiên anh chị chẳng bao giờ được "tay trong tay" đến khắp mọi nơi như ngày yêu nhau vẫn hứa. Rồi thì anh chị có con, đi đâu, làm gì cũng phải đồng hành cùng con.
Mười năm chung sống, chị thương nhất là quãng thời gian anh đi học ở Hà Nội. Chị ở nhà, vừa đi làm, vừa tất tả đưa đón hai con. Cứ tầm trưa, anh tan học, hai người lại "hẹn hò" trên mạng... Những lời yêu thương, nhung nhớ lâu ngày không nói, giờ có dịp tỏ bày. Ngày nào chị bận việc quá, nhắn vội cho anh qua điện thoại, chắc chắn, đêm đó, hộp thư email của chị sẽ có một lá thư của anh.
Lá thư ngắn ngủi chừng năm bảy dòng, chỉ nói về những công việc của anh trong ngày, những bài tập hôm nay anh phải làm, rồi thăm hỏi tình hình con cái. Nhưng chị trông chờ thư đó lắm. Bởi lá thư nào anh cũng bắt đầu bằng hai chữ: "Vợ yêu!"...Thảng lâu, anh viết vội: "Anh nhớ em và hai con nhiều lắm!".
Thời gian hai năm rồi cũng hết. Anh hoàn thành khoá học và trở về, lại cùng chị chung vai gánh vác gia đình. Hai đứa con ngày một lớn khôn, thông minh, ngoan ngoãn. Nhưng anh vốn kiệm lời, chưa bao giờ anh khen vợ một câu, cũng chẳng bao giờ anh nói lại hai chữ "yêu em" như những ngày xưa cũ.
Chạnh lòng, nhưng rồi chị tự an ủi mình: "Chồng như vậy là quá tốt rồi!". Xong, chị lại len lén mở email, tra lại những email của quãng thời gian hai năm "trăng mật". Mỗi lá thư đều làm cho chị nhoẻn cười. Khi thì anh nói hôm nay dắt tay chị đi ở vườn hoa Đà lạt, lúc anh bảo để anh chèo xuồng cho chị hái trái cây ở sông Tiền... Những lá thư an ủi chị, giúp chị vui vẻ hơn khi đứng hàng tiếng đồng hồ để nấu nướng, dọn dẹp hay ủi áo quần cho chồng con.
Nhưng, nay cả những lá thư ấy cũng đã không còn tồn tại! Chị hụt hẫng nhận ra hôn nhân của mình đã quá cũ mòn. Suốt cả đêm không ngủ, chị viết một lá thư "tỏ tình" với anh: ...Em muốn nhận lời yêu mỗi ngày để có đủ sức lực tiếp tục những công việc cũ mòn, mệt mỏi ở góc bếp nhà mình; nên anh hãy làm ơn viết lại giúp em vài lá thư với những lời yêu xưa cũ, em sẽ save nó vào hộp thư, chép nó vào usb, cất nó vào ổ cứng di động... Để từng ngày, em vẫn có cõi của mình mà mơ mộng...
Theo VNE
Biết rõ bí mật của chồng, thêm yên tâm! Vợ vẫn nhớ, lần đầu tiên sau ngày cưới ít lâu, chồng vô tư lục tìm món đồ gì đó trong giỏ xách của vợ, khi ấy, vợ trách nhẹ nhàng nhưng nghiêm túc: sao anh không hỏi em mà tự ý vậy? Cũng từ đó, chúng mình có một thỏa thuận ngầm: không can thiệp quá sâu vào "đời tư" của nhau....