Những dấu hỏi lớn về “huyền thoại ngoại cảm” Phan Thị Bích Hằng
Trong giới ngoại cảm, bà Phan Thị Bích Hằng được nhiều người mặc định là thương hiệu uy tín nhất. Tuy nhiên, cũng nhiều ý kiến đặt ra nghi ngờ về tính xác thực của những câu chuyện mà nhà ngoại cảm này từng kể để tạo dựng nên “thương hiệu”.
LTS: Chiến tranh đã lùi xa nhưng trên suốt dải đất hình chữ S vẫn còn hàng chục vạn hài cốt liệt sỹ nằm lại nơi rừng sâu, núi thẳm. Và cũng từng đó thân nhân gia đình liệt sỹ luôn khắc khoải mang theo bên mình nỗi đau không gì bù đắp nổi. Công tác tìm kiếm, cất bốc hài cốt liệt sỹ vừa là trách nhiệm, vừa là tâm nguyện của cả một dân tộc để tri ân những người đã vì nước quên thân. Trong suốt quá trình đó, không thể phủ nhận đóng góp của nhiều nhà ngoại cảm.
Việc tìm kiếm mộ liệt sỹ bằng phương pháp ngoại cảm (khả năng đặc biệt) là một vấn đề mang tính khoa học và khả năng này có ở rất ít người. Trên hết, kết quả tìm kiếm mộ liệt sỹ bằng phương pháp ngoại cảm phải dựa trên nhiều chứng cứ khoa học.
Loạt bài sau đây của báo điện tử Giáo dục Việt Nam không hề mang tính “phủ nhận sạch trơn” những đóng góp của các nhà ngoại cảm. Tuy nhiên, cái nhìn đa chiều về một sự việc, hiện tượng là điều cần thiết. Những thông tin mà nhóm phóng viên, cộng tác viên báo Giáo dục Việt Nam đã dày công tìm hiểu về nhà ngoại cảm Phan Thị Bích Hằng là minh chứng cho điều này.
Trong giới ngoại cảm, bà Phan Thị Bích Hằng được nhiều người mặc định là một trong rất ít thương hiệu uy tín. Tuy nhiên, cũng nhiều ý kiến đặt ra nghi ngờ về tính xác thực của những câu chuyện mà nhà ngoại cảm này từng kể để tạo dựng nên “thương hiệu”.
Phùng Chí Kiên, tên khai sinh là Nguyễn Vỹ, còn có tên khác là Mạnh Văn Liễu, sinh năm 1901 tại làng Mỹ Quan, tổng Vạn Phần (nay là xã Diễn Yên), huyện Diễn Châu, tỉnh Nghệ An. Thời kỳ 1925-1927, Tổng bộ Việt Nam Thanh niên Cách mạng Đồng chí Hội ở Quảng Châu (Trung Quốc) đã cử hội viên về Nghệ Tĩnh hoạt động. Nhiều thanh niên, học sinh được đưa sang Quảng Châu học tập. Tháng 10 năm 1926, Phùng Chí Kiên cùng một số hội viên được giới thiệu sang Quảng Châu, dự lớp huấn luyện đầu tiên do Nguyễn Ái Quốc tổ chức rồi vào học trường Quân sự Hoàng Phố. Ông gia nhập Đảng Cộng sản Việt Nam năm 1930.
Nhiều tài liệu khẳng định, Phùng Chí Kiên là Ủy viên Thường vụ T.Ư Đảng khóa I (1935). Như vậy, Phùng Chí Kiên được coi như bậc khai quốc công thần và cũng chính Phùng Chí Kiên là người đầu tiên chính thức được phong hàm Tướng bằng Sắc lệnh 89/SL do Hồ Chủ tịch ký ngày 23/9/1947.
Ngày 28 tháng 1 năm 1941, Phùng Chí Kiên cùng Hồ Quang về Pác Bó, tỉnh Cao Bằng. Ông tổ chức các lớp huấn luyện, đào tạo cán bộ Việt Minh cho các tỉnh Cao Bằng, Bắc Kạn, Lạng Sơn và các tỉnh miền xuôi. Ông tham dự Hội nghị Trung ương lần thứ 8 (tháng 5 năm 1941) do Nguyễn Ái Quốc chủ trì và được bầu vào Ban Chấp hành Trung ương; được cử trực tiếp tổng chỉ huy Khu căn cứ Bắc Sơn, thành lập và là Chỉ huy trưởng Đội Cứu quốc quân 1, tham gia khởi nghĩa Bắc Sơn.
Cuối tháng 6 năm 1941, chính quyền thực dân Pháp huy động tới 4.000 quân tổ chức thành ba mũi tấn công mở cuộc càn quét lớn vào khu căn cứ nhằm tiêu diệt cơ quan đầu não của Việt Minh và lực lượng vũ trang mới hình thành. Các cơ sở bí mật của Trung ương Đảng và Cứu quốc quân bị uy hiếp nghiêm trọng. Trong cuộc họp khẩn cấp tại Khuổi Nọi (xã Vũ Lễ), Ban chỉ huy Cứu quốc quân quyết định cử một tổ bảo vệ và dẫn các cán bộ lãnh đạo Trung ương Đảng Cộng sản qua Tràng Xá về xuôi an toàn.
Bà Phan Thị Bích Hằng
Phùng Chí Kiên chỉ huy đội Cứu quốc quân Bắc Sơn chiến đấu, phá một số trận càn lớn của Pháp. Do chênh lệch lực lượng và vũ khí, Ban lãnh đạo căn cứ Bắc Sơn – Võ Nhai quyết định để lại một tiểu đội chặn địch, còn hai tiểu đội phá vòng vây, rút lên Cao Bằng để bảo toàn lực lượng. Ngày 19 tháng 8 năm 1941, cánh quân của Phùng Chí Kiên và Lương Văn Tri qua Pò Kép (châu Na Rì, Bắc Kạn) thì bị đối phương phục kích nhưng thoát được.
Ngày 21 tháng 8 năm 1941, đơn vị lại bị phục kích và bị bao vây tại xã Bằng Đức trên đường đi Cao Bằng. Lương Văn Tri bị thương rồi hy sinh. Mặc dù bị thương nặng, Phùng Chí Kiên vẫn bắn chặn quân địch để đồng đội thoát khỏi vòng vây. Bắn hết viên đạn cuối cùng, ông bị bắt. Ngày 22 tháng 8 năm 1941, địch chặt đầu ông rồi bêu ở đầu cầu Ngân Sơn hòng uy hiếp tinh thần cán bộ, nhân dân địa phương.
Cũng kể từ đó, phần hài cốt này đã bị thất lạc. Năm 1990, phần hài cốt không đầu của ông Phùng Chí Kiên được đưa về an táng tại Nghĩa trang Mai Dịch.
Trải suốt hàng chục năm, dòng tộc Nguyễn Văn tại xã Diễn Yên không nguôi niềm trăn trở tìm thấy phần hài cốt trên. Ngay từ những năm 70, hàng năm, tranh thủ thời gian nghỉ phép, thân nhân ông Phùng Chí Kiến đã tìm lên Bắc Kạn, la cà khắp các ngõ ngách, hỏi han dân chúng trong địa bàn mà ngày xưa “chú Vỹ” đã chiến đấu và hy sinh, nhưng đều không thu lượm được kết quả gì. Phần hài cốt bị thất lạc của ông Phùng Chí Kiên vẫn chưa có manh mối nào.
“Điều đó khiến cả dòng họ nhà tôi trăn trở. Mấy chục năm trời, dòng họ này cứ trăn trở khôn nguôi mong ngóng tìm được phần hài cốt bị thất lạc, làm các thủ tục công nhận danh hiệu liệt sỹ, danh phận cho cụ Phùng Chí Kiên. Năm 1994, cụ được tặng Huân chương chiến công hạng 3. Năm 2003, cụ được truy tặng danh hiệu liệt sỹ. Tuy nhiên, phần hài cốt bị thất lạc thì vẫn bặt mối thông tin”, một người con cháu của cụ Phùng Chí Kiên kể lại với phóng viên.
Việc tìm thấy di cốt còn thất lạc của ông Phùng Chí Kiên vừa là ước nguyện vừa là nghĩa vụ của Đảng, Nhà nước, của nhân dân và gia đình người chiến sĩ cách mạng Phùng Chí Kiên.
Niềm hy vọng về việc tìm được phần hài cốt của liệt sỹ Phùng Chí Kiên tưởng như vơi dần rồi tắt lịm thì gia tộc họ Nguyễn đã may mắn có duyên được bà Phan Thị Bích Hằng đứng ra góp sức tìm mộ bằng phương pháp ngoại cảm vào đầu năm 2008. Việc tìm thấy phần hài cốt bị thất lạc của vị tướng đầu tiên tưởng như chỉ còn là vấn đề thời gian.
Hỗ trợ tối đa, trùng khớp từng chi tiết, chỉ sai… ADN
Các bộ, ngành đã thống nhất giám định gen là phương pháp chủ yếu xác định danh tính liệt sĩ và không coi ngoại cảm là một phương pháp xác định danh tính hài cốt liệt sĩ vì độ phức tạp rất lớn. Về quyết định này, Thứ trưởng Bộ LĐ-TB & XH Doãn Mậu Diệp cho biết: “Chúng tôi hoan nghênh các nhà ngoại cảm tham gia vào quá trình tìm kiếm, chứ chính thức công nhận đấy là một phương pháp tìm kiếm đảm bảo 100% là chính xác, thì Bộ LĐ-TB & XH không có ý kiến về vấn đề này”.
Thứ trưởng Bộ Khoa học và Công nghệ – Nguyễn Văn Lạng khẳng định: “Cần phải có quy định về tiêu chuẩn, định chế xác định nhà ngoại cảm, nên xem xét rà soát lại tất cả các trung tâm để có biện pháp chấn chỉnh hoạt động tìm kiếm bằng ngoại cảm”.
Ông Hoàng Công Thái, Cục trưởng Cục Người có công (Bộ LĐTB & XH) cũng đồng tình quan điểm trên và cho rằng, ngoại cảm chưa đủ điều kiện để được coi là phương pháp xác định hài cốt liệt sĩ.
Video đang HOT
Trong thời gian vừa qua, tại một số địa phương đã nở rộ các trung tâm tìm mộ liệt sĩ bằng ngoại cảm, nhiều yếu tố tâm linh không được kiểm chứng, nhiều người mạo danh ngoại cảm lừa đảo dẫn đến nhiều gia đình liệt sĩ bị lừa. Bộ LĐ-TB & XH sẽ sớm có chủ trương nhằm xử lý tình trạng mạo danh ngoại cảm lừa đảo trong việc tìm mộ liệt sĩ. Theo lời kể của ông Nguyễn Văn Đậu, người đang trông coi khu thờ tự của cụ Phùng Chí Kiên tại quê nhà Nghệ An thì ông Phùng Chí Kiên là anh em với ông nội ông. Việc tìm mộ của cụ Phùng Chí Kiên khiến gia đình nhiều lần trăn trở: “Nhưng gia đình không có điều kiện đâu cháu ạ! Phải thông qua những mối liên hệ, sự giúp đỡ của các nhà báo và một số mối quan hệ đặc biệt khác thì gia đình mới có chi phí đi tìm và gặp được Phan Thị Bích Hằng. Việc tìm kiếm ngày bấy giờ có cả sự chỉ đạo, cho ý kiến của Bộ Quốc phòng”.
Một đoàn tìm kiếm được thành lập vào khoảng tháng 4/2008, bao gồm một số nhà báo, đại diện gia đình, một vị đại tá quân đội. Đoàn tìm kiếm này tất nhiên không thể thiếu Phan Thị Bích Hằng. Theo lời kể của ông Nguyễn Văn Quang, cháu gọi Phùng Chí Kiên là ông thì trước khi đi tìm mộ của cụ Phùng Chí Kiên, đại diện gia đình, đoàn tìm kiếm cùng Phan Thị Bích Hằng đã ra cúng bái vong hồn cụ Phùng Chí Kiên tại nghĩa trang Mai Dịch và vào làm lễ tại chùa Phúc Khánh.
“Thông qua” bà Phan Thị Bích Hằng, ông nhà mình còn nhắn lại với con cháu: “Khi các con đi đến Ngân Sơn, nhớ đi qua chùa Thành Long để cúng anh em đồng đội ở đó cho ông. Đầu tháng 4/2008, đoàn tìm kiếm chính thức lên Bắc Kạn. Bà Hằng có việc bận nên phải ở lại Hà Nội”, ông Nguyễn Văn Quang cho biết.
“Vì ông tôi là một chí sỹ cách mạng lão thành, anh dũng hy sinh nên việc tìm kiếm phần hài cốt bị thất lạc rất được lãnh đạo tỉnh Bắc Kạn, Bộ chỉ huy quân sự tỉnh Bắc Kạn, lãnh đạo huyện Ngân Sơn quan tâm, tạo điều kiện. Họ còn cử người đi theo dẫn đường, giúp đỡ. Dù có sự đóng góp của nhà ngoại cảm Phan Thị Bích Hằng, có những thời điểm, việc tìm kiếm gần như lâm vào bế tắc.
Manh mối về những người có thể biết thông tin về phần hài cốt của ông nhà tôi được các cơ quan, cá nhân tại tỉnh Bắc Kạn hết mực tạo điều kiện, lần tìm ra. Ví dụ như trường hợp của ông thợ cắt tóc, người được cho là đã ăn trộm phần đầu của cụ Phùng Chí Kiên rồi đem chôn cất vì cảm kích trước sự hy sinh anh dũng của cụ cũng được các nhà báo, công an tìm thấy dù đã đổi tên, chuyển nhà đi nơi khác. Mọi động thái, tiến độ tìm kiếm đều được báo cáo lại với Bí thư tỉnh ủy Bắc Kạn hồi bấy giờ.
Bà Hằng đi cùng đoàn nhưng đến tối 7/5 thì bà Hằng có việc bận phải về gấp. Tuy bà Hằng không đi nhưng mọi chỉ đạo đều do Bích Hằng. Ví như đi giờ nào là do cô ấy quyết định hết. Đoàn tìm kiếm và các ban ngành chỉ việc nghe theo. Đối với tôi, tôi rất tin bà Hằng vì bà ấy nói rất đúng về các chi tiết liên quan tới ông nhà tôi”, ông Quang cho hay.
Việc khai quật vị trí được cho là có hài cốt của cụ Phùng Chí Kiên được định vào ngày 7/5/2008. Trước khi khai quật, có sự tham gia chứng kiến của đầy đủ ban, ngành, đoàn thể tỉnh Bắc Kạn. Vị trí khai quật thuộc địa bàn Tiểu khu 1, xã Vân Tùng, huyện Ngân Sơn. 1h30 ngày 8/5, việc khai quật chính thức bắt đầu.
“Phần di cốt bị thất lạc của cụ Phùng Chí Kiên nhanh chóng được tìm thấy nhưng trước đó, khi làm việc với Bộ chỉ huy quân sự tỉnh Bắc Kạn, họ đã nói rõ tìm thấy đầu mà không thấy răng thì không phải đầu người. Vì thế, đến 4h sáng, việc tìm kiếm chưa thể kết thúc vì không thấy chiếc răng nào. Đúng lúc đó thì bị mất điện. Gọi điện cho Bích Hằng thì cô ấy bảo là cụ Phùng Chí Kiên bảo để cho mọi người nghỉ. Sáng mai đúng 7h sẽ tìm thấy. Đúng như lời bà Hằng, 7h sáng hôm sau thì tìm thấy mẩu xương được cho là răng của cụ nhà tôi. Việc tìm kiếm kết thúc. Trong quá trình đi tìm thì đường đi như thế nào, bà Hằng miêu tả chính xác luôn. Tất cả các chi tiết, từ đường xá, địa hình và đặc điểm phần hài cốt đựng trong cái gì đều rất chuẩn xác…”, ông Quang nhớ lại.
Công văn Viện Pháp y Quân đội 108 trả lời về việc giám định một phần hài cốt được tìm thấy theo sự chỉ dẫn của nhà ngoại cảm Phan Thị Bích Hằng.
Sau đó, Biên bản đào bới, khai quật mộ liệt sĩ được Bộ Chỉ huy Quân sự tỉnh Bắc Kạn lập, các cơ quan chức năng và đoàn thể địa phương cùng đại diện gia đình là ông Nguyễn Văn Quang ký vào biên bản. Cùng ngày, tại nhà tang lễ Bộ Quốc phòng, thay mặt Bộ Chỉ huy Quân sự tỉnh Bắc Kạn, Trung tá Hoàng Bình Tĩnh bàn giao bọc đỏ được niêm phong cho ông Đào Tất Vinh, đại diện Nhà tang lễ Bộ Quốc phòng dưới sự chứng kiến của Phó Chủ tịch tỉnh Bắc Cạn Hoàng Thị Tảo, đại diện gia đình và đoàn tìm kiếm.
Như vậy, 68 năm sau ngày hi sinh, phần hài cốt của cụ Phùng Chí Kiên tưởng như đã được tìm thấy thông qua sự vào cuộc nhiệt tình của đoàn tìm kiếm và sự hỗ trợ của lãnh đạo các ban, ngành tỉnh Bắc Cạn và nhất là sự “chỉ đạo” của Bích Hằng. Phần hài cốt trên đã được đưa đi giám định tại Viện pháp y quân đội. Tuy nhiên, khi mà mọi người đều tin chắc rằng phần hài cốt được tìm thấy chính là di cốt từng thất lạc của cụ Phùng Chí Kiên, thì ngày 16/9/2008, theo công văn số 288 của Viện Pháp y Quân đội trả lời việc giám định đã nêu rõ: “Những mẫu vật mà Viện này nhận được sau khi giám định đã xác định bao gồm: Đất lẫn đá vụn, 13 mảnh sành và 3 mảnh đá nhỏ, 1 răng lợn rừng. Theo kết quả đó, công văn này kết luận: Mẫu vật gửi tại Khoa giải phẫu Bệnh viện 108 không phải là một phần hài cốt của đồng chí Phùng Chí Kiên”.
Hành trình tìm một phần hài cốt của cụ Phùng Chí Kiên lại rơi vào bế tắc.
Theo NTD
Phan Thị Bích Hằng: Mỗi tối, tôi trò chuyện với 4-5 vong hồn
Tôi sợ thông tin kiểu đồn đại lắm rồi. Chỉ vì những lời đồn kiểu này mà cuộc sống gia đình bị xáo trộn, có thời gian tôi chìm trong stress.
Nhà ngoại cảm Phan Thị Bích Hằng tin vào nhân duyên âm - dương
Cuối cùng, nhà ngoại cảm Phan Thị Bích Hằng đã đồng ý để chúng tôi ghi lại thời khắc chị tưởng như gục ngã trước những lời đồn ác tâm. Và cũng chính nhờ những "linh hồn"- những "người" mà Bích Hằng vẫn trò chuyện hằng đêm đã giúp chị cân bằng cuộc sống vốn đầy rẫy thị phi!
Mỗi tối, tôi trò chuyện với 4- 5 linh hồn
Thời gian gần đây, khi nhắc đến chị, mọi người thường nhớ đến hình ảnh một doanh nhân bất động sản, chứ không phải là một nhà ngoại cảm tìm mộ như trước đây?
- Mọi người nhìn nhận như vậy bởi lẽ họ thấy tôi đang làm việc cho một Công ty kinh doanh bất động sản. Nhưng trên thực tế, công việc mà tôi đang đảm nhiệm tại đây là mảng từ thiện xã hội. Đây cũng chính là công ty trước đây thường tài trợ giúp Giáo hội Phật giáo Việt Nam và tôi thực hiện các chương trình hoằng dương Phật pháp, cầu siêu và tìm mộ liệt sĩ. Năm 2009, công ty muốn mở rộng phương án công tác xã hội nên mời tôi về phụ trách mảng này.
Ngoài thời gian ở trường đại học, chị còn làm thêm việc công ty, lại còn chăm sóc gia đình nữa. Như vậy chắc hẳn hết thời gian cho việc đọc hồ sơ, "trò chuyện với các linh hồn" để tìm mộ như chị vẫn làm?
- Tôi làm việc tại Trường ĐH Kinh doanh và Công nghệ Hà Nội (tên cũ là trường ĐH Quản trị Kinh doanh Hà Nội) từ năm 1999 đến nay. Để tạo điều kiện cho tôi làm công tác xã hội, từ thiện, tìm liệt sĩ, nhà trường giao cho tôi công việc bán thời gian. Trường chính là gia đình thứ hai, là cái nôi tinh thần của tôi. Ngoài ra, tôi còn là cán bộ bộ môn cận tâm lý, cộng tác viên nghiên cứu của Trung tâm nghiên cứu tiềm năng con người thuộc Liên hiệp các Hội Khoa học và Kỹ thuật Việt Nam. Những công việc này tôi đều hoàn thành. Còn ở công ty, chỉ khi nào có việc liên quan đến các chương trình từ thiện, hỗ trợ tìm mộ hay các Đại lễ cầu siêu thì tôi mới dành nhiều thời gian thôi.
Việc tìm mộ tôi vẫn làm như một thói quen. Cứ vào lúc 11h đêm mỗi ngày, khi xong hết mọi việc nhà, 2 con đi ngủ tôi lại ngồi với các hồ sơ được gửi đến. Trước khi "trò chuyện" với mọi người, tôi thường đọc cho họ nghe một vài đoạn Kinh địa tạng hay những đoạn Kinh trong Lễ Vu Lan báo hiếu. Để làm gì ư? Để giúp những linh hồn này siêu thoát, nhẹ nhàng hơn trong một thế giới khác. Sau đó tôi lần lượt giở những hồ sơ lưu giữ ra làm việc. Có hồ sơ ở trong phòng làm việc này đã hơn 10 năm, có những hồ sơ vừa được gửi đến. Mỗi tối tôi cố gắng "giải quyết" (tức là nói chuyện với các linh hồn- PV) khoảng 5 người. Khi nói chuyện, tôi phải tỉ mỉ ghi chép hết những thông tin họ kể như về địa danh, phương hướng, đặc điểm nhận dạng mộ, đường đi, lối lại... Để thông tin lại cho các gia đình đi tìm kiếm.
Vậy ra không như thiên hạ đồn thổi: Chị hoàn toàn "giải nghệ" trong lĩnh vực tìm mộ?
- Tôi chưa bao giờ có suy nghĩ "giải nghệ" như người ta nói. Tôi tâm niệm, khả năng "nói chuyện được với các linh hồn" của mình như là một trọng trách mà tôi đã được giao phó. Bao gia đình cả người sống và người đã mất đang cần tôi. Vậy tại sao tôi lại "giải nghệ" cơ chứ? Đúng là có thời điểm, do quá chán nản, mệt mỏi trước những lời đồn độc địa, tôi tạm dừng các buổi "nói chuyện" với người của thế giới bên kia. Nhưng chỉ được 10 ngày, sau đó đầu tôi đau khủng khiếp. Uống thuốc giảm đau cũng không tác dụng. Thật sự lúc đó tôi còn thấy "rất nhớ" các liệt sĩ và người âm nữa, tôi chọn giải pháp: Quay trở lại nghiên cứu hồ sơ được gửi đến. Kỳ lạ, chứng đau đầu tự dưng thuyên giảm. Cũng có thể chỉ là sự trùng hợp, nhưng nó cho thấy: Số phận tôi dường như đã gắn bó với công việc này. Một trọng trách kỳ lạ mà không phải ai cũng có khả năng gánh vác. Công việc này gắn bó với cuộc đời tôi, tuy nhiều khi rất cực khổ nhưng tôi cảm thấy hạnh phúc vì giúp đỡ được nhiều người, nhiều gia đình, góp phần làm dịu bớt nỗi đau chiến tranh, nỗi đau mất người thân!
Từng bị dư luận dồn đến chân tường
Theo báo chí đưa tin, hồi tháng 10/2010 chị đã tuyên bố dừng nhận hồ sơ tìm mộ. Nhiều người cho rằng, động tác này chính là cách chị thông báo "giải nghệ" khi có quá nhiều lời "tiên tri" bất thành?
- Đúng là tôi đã tuyên bố dừng nhận hồ sơ, nhưng lý do không phải như mọi người nói. Tôi chỉ đi tìm mộ chứ không phải nhà tiên tri nên không bao giờ tiên tri.
Trước đó, có một loạt tin đồn: Bích Hằng tiên đoán cầu Bãi Cháy, cầu Long Biên, cầu Thăng Long sẽ sập khiến tôi vô cùng bàng hoàng. Nhưng tôi cũng không lên tiếng đính chính hay nói lại đôi co với các báo về những thông tin mà bản thân tôi không hề phát ngôn. Tôi đã im lặng và thoát khỏi những ngày tháng mệt mỏi bằng cách lên đường cùng Công ty, Bộ đội Biên phòng 2 tỉnh Quảng Bình - Hà Tĩnh, Trường Đại học Y Hà Nội, Đài truyền hình Việt Nam, đi làm từ thiện ở miền trung. Cùng Tổ đình Chùa Vĩnh Nghiêm và các bạn bè Phật tử làm lễ cầu siêu cho các chiến sĩ trận vong và đồng bào tử nạn.
Đến khi thấy tin đồn thất thiệt ngày một lan xa, gây hoang mang trong nhân dân nên tôi đã đồng ý trả lời phỏng vấn một số cơ quan chức năng và thông tấn, báo chí: Phủ nhận, phản bác tin đồn để giữ an ninh tư tưởng trong nhân dân và xã hội. Lần đầu tiên, sau vô số sự cố, tôi đã trả lời trên báo Thanh Niên, chương trình truyền hình "Vì an ninh Tổ quốc VTV1", Truyền hình thông tấn xã Việt Nam... Cũng thời điểm đó, tại nhà tôi còn tồn đọng hơn 7.000 bộ hồ sơ. Việc tồn đọng hồ sơ cũng là một lý do lớn để tôi nghĩ đến việc mình phải tạm dừng để giải quyết cho xong. Và trong một lần phỏng vấn của VTC New tôi tuyên bố dừng nhận hồ sơ.
Cũng có nhiều ý kiến nhìn nhận rằng, bản thân chị ngày càng mất đi khả năng "nói chuyện với người cõi âm" nên chị đành phải tuyên bố dừng nhận hồ sơ?
- (Cười) Thế à? Nếu hết khả năng để được sống như một người bình thường chẳng phải là đỡ mệt mỏi lắm sao? Nhưng tiếc là khả năng này của tôi không hề bị suy giảm mà có phần được tăng cường hơn bởi kinh nghiệm 21 năm qua. Có những việc mà chỉ những người có khả năng như tôi hay những nhà khoa học nghiên cứu về vấn đề tâm linh mới thấu hiểu.
Tin vào "nhân duyên" âm- dương
Những năm 90 người ta thường thấy khu nhà chị ở Kim Liên những ngày cuối tuần thường chật nêm người xếp hàng để được vào nhà chị gửi hồ sơ. Nhưng giờ có vẻ mọi người không còn tín nhiệm hoặc giả chị "mất thiêng" nên không thấy cảnh này ở nhà chị nữa?
- Đó là cảnh thường ngày diễn ra ở nhà tôi suốt thời gian từ năm 1996 đến năm 2010. Ngày nào cũng có khách đến nhờ, khách gửi hồ sơ. Đông đến mức, tôi đi làm về nhiều khi không vào nhà được bà con ngồi chật dưới cầu thang, trong nhà, ngoài ngõ. Ngày đó, tôi tiếp nhận có khi hàng trăm hồ sơ một ngày nhưng chỉ giải quyết được 20-30 bộ hồ sơ/ngày. Có khi chẳng kịp ăn tối.
Trước đó, từ năm 1994, tôi công tác tại Binh đoàn 11 và được ở nội trú trong Binh đoàn. Người ta biết tôi, nên tìm đến nhờ tìm mộ đông lắm. Lúc đầu, Binh đoàn còn cho tiếp khách, nhưng sau này thấy đông quá họ đề nghị đóng cửa. Thấy phiền quá, tôi chuyển ra ngoài ở và từ ngày chuyển ra khu Kim Liên, họ lại đi theo và tiếp tục xếp hàng đông trước nhà. Đến năm 1997 tôi lấy chồng, cuộc sống gia đình cũng bị xáo trộn bởi những buổi tiếp nhận hồ sơ như thế. Có khi vừa bầy mâm cơm ra, là lại có khách. Thời gian này, rất ít khi tôi được ăn cùng gia đình. Tiếp khách lúc nào cũng hơn 10 giờ đêm, thậm chí 12 giờ đêm mới xong việc. Cả ngày tôi làm ở cơ quan, trở về nhà lại chẳng được nghỉ ngơi nên rất mệt mỏi.
Tháng 3/2010 sau chuyến đi Nghệ An và Đắk Lắk tìm mộ về tôi ốm nặng phải nằm điều trị nhiều ngày ở BV Bạch Mai, khi đó chồng tôi quyết định phải chuyển nhà, giấu địa chỉ với mọi người. Cảnh xếp hàng trước nhà không còn nữa. Nhưng rồi hồ sơ vẫn được chuyển đến, họ không xếp hàng nữa mà nhờ người thân, quen của tôi chuyển hộ. Tức là có trốn, ẩn danh họ cũng vẫn biết cách để gửi hồ sơ.
Thời gian gần đây, người ta nói chị chỉ lựa chọn hồ sơ khách VIP, những người có chức có quyền để tìm mộ giúp. Còn với những người dân bình thường, chị dồn hồ sơ để lại hoặc là không tiếp nhận nữa. Chính điều này đã khiến khả năng của chị bị suy giảm?
- Đó là một trong những lời cay độc nhưng không đúng sự thật khiến tôi rất bất bình. Trong chuyện này, nhiều khi muốn tìm giúp người này hay người khác sớm nhưng "người âm" không hiện lên cho tôi nói gặp thì làm sao mà tìm được? Có người tôi xin tới mấy chục lần mà vẫn không "gặp" được. Sau khi nghiên cứu kinh Phật tôi mới hiểu điều này rõ ràng phụ thuộc vào "nhân duyên" âm- dương. Hồ sơ mà tôi giải quyết nhiều nhất trong suốt thời gian qua lại chính là do gia đình người dân ở các tỉnh gửi về.
Hồi tôi còn ở Binh đoàn 11 hay khu Kim Liên- Hà Nội nhiều người biết tin tôi tìm được mộ, ngày nào cũng có bà, có chị xếp hàng để được vào nhà tôi gửi hồ sơ. Họ thường là người các tỉnh lên, đi lại rất vất vả nhưng vẫn quyết tâm, khao khát tìm cho được mộ người thân nên tôi thường dành nhiều thời gian cho những người này. Còn khách VIP như bạn nói tôi thấy họ có phương tiện đi lại dễ dàng, thuận tiện, lại là những người hiểu và thông cảm với công việc của tôi, rất nhẫn nại chờ đợi nên tôi thường để lại hồ sơ làm sau thành thử có những quan chức, đại gia, kể cả bạn bè thân nhờ đến 5 - 7 năm rồi mà tôi đã giúp được đâu! Thú thật nhiều khi tôi rất áy náy và thấy mình có lỗi với những người này
Các "linh hồn" giúp tìm chìa khóa két
Chị nói giờ mỗi ngày chỉ "nói chuyện" được 3-5 linh hồn, thay vì trước đây, khi còn nhiều năng lực thì con số này là hơn 20 bộ hồ sơ?
- Vấn đề này không phụ thuộc vào năng lực nhiều hay ít mà phụ thuộc nhiều vào sức khỏe và thời gian. Trước đây, công việc chưa bận rộn nên tôi dành nhiều thời gian hơn cho việc xem hồ sơ. Hồi mới đi làm ở Binh đoàn 11, tôi làm thủ quỹ và đã từng phát nhầm tiền, phải bù tiền vì bị phân tán bởi những lần "nói chuyện" với các linh hồn trong giờ làm việc. "Họ" thường đến lúc tôi đang làm việc, nói rằng nhờ thông báo về địa chỉ này, người kia rằng mộ họ nằm ở chỗ này, chỗ khác. Thế là tôi lại ghi ghi-chép chép. Có lần, tôi làm mất chìa khóa két. Đến mức thủ trưởng cơ quan phải gọi Công an vào lập biên bản để phá khóa két và đề nghị cho tôi thôi việc vì sự thiếu thận trọng. Nhưng ngay lúc đấy, tôi than thở với các liệt sĩ và rồi chẳng hiểu sao tôi lại tìm được chìa khóa két để trong... tủ lạnh! Vì vậy sau đó để tránh những phiền phức trong công việc, tôi đã "xin" các linh hồn không xuất hiện lúc tôi làm việc. Và tôi đã dành thời gian buổi tối để gặp họ.
Bây giờ với tình hình sức khỏe và công việc trong thời gian ngắn ngủi từ 11 giờ đêm đến khoảng 2 giờ sáng hàng ngày, tôi cũng chỉ có thể giải quyết được khoảng 3-5 bộ hồ sơ mà thôi. Như hiện nay, tôi vẫn để ở bàn làm việc của công ty hai hộp hồ sơ. Khi nào tôi rảnh, hay khi bỗng dưng "thấy" họ, tôi lại tranh thủ ghi chép những thông tin về địa chỉ mộ rồi thông báo cho gia đình.
Giờ chị sống ở nhà đẹp hơn, có lái xe riêng thay vì trước kia sống ở chung cư cũ, đi xe máy. Tức là, chính năng lực khác người này của chị đã giúp cuộc sống chị có đầy đủ tiện nghi hơn?
- Nếu nói như thế thì thật ác ý với tôi và phụ công chồng tôi quá! Cuộc sống gia đình tôi cho đến giờ hoàn toàn do chồng tôi lo là chính. Xe và lái xe là của công ty. Còn với việc tìm mộ, mọi người cũng đến cảm ơn khi bằng phong bì, khi thì những sản phẩm quê hương như mớ rau, con gà quê... có Tết cả mấy nhà bạn tôi và nhà tôi ăn gà không hết. Những chiếc phong bì đó tôi xung vào quỹ từ thiện Tâm vàng, tập trung hết trong ngăn kéo bàn làm việc. Khi có việc cần đến tiền đi làm từ thiện, tôi gọi mấy người bạn trong nhóm từ thiện mở ra và nói: "Xin cho cháu/em được sử dụng số tiền trong này để đi làm chương trình từ thiện ...", rồi tôi mới bóc phong bì. Nhiều năm đi tìm mộ tôi thấy nhiều gia đình liệt sĩ hoàn cảnh éo le, nhiều nạn nhân chất độc da cam, thương bệnh binh ... nghèo khổ mà tôi không đủ tiền giúp đỡ nên từ năm 2002 tôi cùng một số bạn bè và chủ yếu là thân nhân các gia đình Liệt sĩ đã lập "Quỹ từ thiện Tâm vàng" để làm từ thiện.
Chồng tôi từng ước vợ mất khả năng ngọai cảm
Mọi chuyện dường như cũng đã lắng xuống. Chị đã dần lấy lại thăng bằng sau bao sự cố. Liệu chị có cần phải công bố chính thức việc &'tái xuất giang hồ" với khả năng hiếm có để tiếp tục giúp mọi người?
- Tôi chưa bao giờ tuyên bố "giải nghệ" nên cũng chẳng cần phải tuyên bố chính thức quay trở lại với việc tìm mộ. Bởi thời gian qua, tôi vẫn âm thầm nhận hồ sơ và ngày nào cũng xử lý 3-5 bộ vào mỗi đêm. Từ năm 17 tuổi tôi đã gắn bó với khả năng đặc biệt này nên tôi sẽ cố gắng làm việc với khả năng tốt nhất cho tới khi sức khỏe và khả năng còn cho phép.
Cũng đã có một thời gian dài gia đình chị có nhiều mâu thuẫn, có lúc tình cảm vợ chồng căng thẳng, mái ấm có nguy cơ tan vỡ vì chính khả năng của chị. Có lúc nào đó chị muốn nguyện mất đi khả năng đó để làm một người bình thường, một người vợ đúng nghĩa của gia đình?
- Đúng là tôi bị chi phối quá nhiều vào khả năng của mình. Nhiều khi ở nhà yên được vài hôm rồi cứ như bị thúc giục, tôi lại thu xếp hành lý và lên đường đi tìm mộ. Có tiếng nói ở đâu xa lắm, họ hướng dẫn chỉ bảo và khuyến khích tôi đi. Những lúc như thế, chồng con, gia đình nhất là 2 con bé bỏng của tôi phải chịu thiệt thòi, hy sinh và chồng tôi- chính là người chia sẻ với tôi rất nhiều.
Gia đình nhà ngoại cảm Phan Thị Bích Hằng
Nhưng chồng tôi cũng như bao người đàn ông khác, anh là một người làm kinh doanh, anh đã quá bận rộn, căng thẳng với thương trường, nên anh cũng muốn vợ dành nhiều thời gian cho gia đình, con cái. Giai đoạn gia đình căng thẳng là giai đoạn tôi "nổi tiếng" quá. Nhiều người biết, nhiều người tìm đến nhờ. Bữa cơm gia đình lúc nào cũng dở dang vì tiếp khách. Thời gian đó, có dễ đến hàng năm, tôi không được ăn cơm tối cùng chồng con. Nhiều khi quá mệt mỏi, tôi cũng có những lời nói bực dọc với cả gia đình và mọi người đang nóng lòng chờ tôi tiếp nhận hồ sơ. Nhưng cũng chỉ thoáng qua như thế, tôi lại lao vào công việc như một sự đam mê định mệnh.
Tôi không nguyện mất đi khả năng này, vì tôi thấy nhiều người cần giúp quá. Sức lực tôi thì có hạn, nhưng tôi vẫn làm cho đến khi nào họ cần tôi. Nhưng chồng tôi thì có, anh ấy từng ước: "Anh ước, một sáng ngủ dậy, bỗng nhiên em nói: Anh ơi em mất khả năng ngoại cảm rồi". Đó là một trong hai điều ước của chồng tôi khi đó. Điều còn lại anh ước, người bố nằm liệt ốm bao năm bỗng nhiên đứng dậy đi được. Nhưng cả hai điều ước này chẳng điều nào thành hiện thực!
Các con chỉ mong mẹ ở nhà
Chắc chồng chị vẫn ước chị mất khả năng?
- Không hẳn là như vậy. Sau đợt khủng hoảng gia đình đó, tôi đã biết cách thu xếp cuộc sống khoa học hơn, quan tâm chăm sóc tới gia đình và hai con nhiều hơn. Chồng tôi cũng hiểu thêm về những áp lực công việc của vợ và đã chia sẻ, động viên tôi rất nhiều. Giờ tôi đã sắp xếp được thời gian làm việc ở trường, ở công ty, đi làm từ thiện, tìm mộ và chăm sóc gia đình tốt hơn rồi!
Hai con trai của chị có bé nào thừa hưởng khả năng kỳ lạ này của mẹ không?
- Cậu em có vẻ có khả năng này. Vì có lần tôi đang nói chuyện với các linh hồn trên phòng làm việc, nó đẩy cửa bước vào và phụng phịu nói: "Con không thích các bạn đến nhiều thế này đâu". Lúc đó là lúc tôi đang "nói chuyện" với các linh hồn chết trẻ. Tôi toát mồ hôi vì quá bất ngờ và lo sợ! Thật lòng tôi rất sợ con tôi có khả năng như tôi vì hơn ai hết tôi hiểu sự vất vả, cực khổ, đôi khi là cả sự đắng cay của người làm tâm linh và tôi không muốn con tôi phải khổ như tôi. Thằng anh nhiều lúc còn khóc không cho tôi đi tìm mộ hay cứu trợ đồng bào trong vùng lũ. Nó bảo, sợ mẹ... trôi theo nước lũ. Cả hai đứa con đều thích mẹ trong trang phục tóc thả ngang vai, đi giày cao gót và mặc đầm. Với chúng nó, như thế tức là tôi sẽ ở nhà. Chứ cứ thấy tôi đi giày thể thao, tóc cột cao, mặc quần bò áo phông tức là mẹ sẽ đi xa chúng đến cả tuần mất.
Từ tháng 10 năm 2010 tôi bắt đầu tập trung thời gian viết lại những công việc mà 21 năm qua tôi đã làm. Cũng nhờ vậy mà tôi có nhiều thời gian hơn bên hai con. Khi gần con hơn tôi mới càng hiểu và thương hai con đến quặn lòng về những tháng năm tôi đã để các con phải chịu thiệt thòi, hy sinh quá nhiều cho công việc của Mẹ. Có những đêm con ốm, cháu ôm chặt tôi nói &'con ốm mẹ đừng đi xa nữa nhé, con sợ lắm!'. Nhớ lại thời gian trước đây khi con ốm tôi vẫn đi tìm mộ để con ở nhà với bà nội tôi đã khóc ròng tới sáng.
Có cảm giác như sau khi chị hoàn thành hết những cuốn sách này là chính thức "rửa dao gác kiếm"?
- Tôi nói rồi, cuộc đời tôi như được giao trách nhiệm trong việc tìm mộ. Và tôi sẽ còn thực hiện đến khi nào còn đủ sức khỏe. Hiện tôi không đi được nhiều và xa vì bệnh thoát vị đĩa đệm. Nhưng tôi vẫn tiếp nhận hồ sơ và hàng đêm vẫn "trò chuyện" với các linh hồn để tìm ra địa chỉ mộ cho mọi người.
Cảm ơn chị về cuộc trò chuyện !
Nhiều người cứ nghĩ khi đã nổi tiếng thì tôi chỉ chọn hồ sơ của khách VIP mà tìm giúp. Hoặc nghĩ tôi giàu lên nhờ khả năng tìm mộ nên nhiều người ghen ghét, đặt điều nhiều chuyện như thời gian vừa qua. Nhân đây tôi cũng xin lỗi nhiều bạn bè thân thiết, bà con cô bác gần xa có nhờ tôi tìm mộ mà tôi chưa kịp giúp được. Không phải vì tôi "mải mê với khách VIP", không phải tôi ưu tiên những mối quan hệ cần thiết khác mà vì tôi quá bận để giải quyết 7.000 bộ hồ sơ đang còn tồn đọng trong nhà. Họ là những người nghèo, những người ở xa nên tôi dành thời gian cho họ nhiều hơn. Đặc biệt có một số "linh hồn" cương quyết từ chối không hợp tác, không chịu nói chuyện với tôi nên chưa làm được.
Theo xahoi
Tâm sự mới nhất của nhà ngoại cảm Phan Thị Bích Hằng về sứ mệnh tìm mộ liệt sỹ Tại sao ở Hàn Quốc, hầu hết khi chết đều hỏa táng, trải tro cốt ra biển mà dân họ vẫn giàu, nước vẫn mạnh? Nhà ngoại cảm Phan Thị Bích Hằng - Nhà báo Hoàng Anh Sướng: Hơn 20 năm tiếp xúc với thế giới người âm để tìm hài cốt liệt sỹ, chị thấy thế giới ấy như thế nào? Có...