Những chuyện thực hư kỳ lạ về cây thị thần, gần 600 năm tuổi
Từ xa xưa, người làng Phú Mẫn, thị trấn Chờ, huyện Yên Phong, tỉnh Bắc Ninh đã xem cây thị ở đền Chờ như “ báu vật tiên tri” cứu tinh, chở che cho dân làng trong nhưng năm chinh chiến loạn lạc. Khác với những cây thị “trần tục”, cây thị gần 600 năm tuổi ở đây hễ bói bao nhiêu quả thì y như rằng năm ấy trong làng có bấy nhiêu người thi đỗ đại học…
Không chỉ thế, còn có chuyện những người trần mắt thịt không biết trót mạo phạm đến “thần thị” đều khó tránh khỏi lưỡi hái tử thần….Những chuyện bí ẩn đến khó tin xung quanh ngôi miếu và cây thị đến nay vẫn chưa ai hóa giải.
“Báu vật” đền làng
Cách Hà Nội 40 cây số, dọc theo Quốc lộ 1A chúng tôi đã tìm đến huyện Yên Phong – mảnh đất có truyền thống khoa bảng, nổi tiếng nhất nhì xứ Kinh bắc với nhiều lễ hội có tầm ảnh hưởng văn hóa lâu đời: hội chùa Dâu; hội đền Đô; hội đền Bà Chúa Kho; di tích trống Cấm….Đặc biệt hơn trong chuyến đi tác nghiệp ngày hôm ấy, chúng tôi đã được các bậc cao niên trong làng kể lại những câu chuyện kỳ lạ về ngôi miếu cổ và cây thị thiêng gần 600 năm tuổi.
Ông Trần Thế Thử (70 tuổi) là người trông coi đền lâu năm đã chứng kiến những sự đổi thay xung quanh ngôi đền cho hay: chẳng biết cây thị có từ bao giờ, khi cụ sinh ra và lớn lên, cây thị đã có rồi. Đến nay “thần thị” đã 600 năm tuổi, trong những năm chinh chiến loạn lạc cây thị là vị thần cứu tinh cho cả dân làng. Nhờ cấu tạo đặc biệt, bên trong thân cây hoàn toàn rỗng nhưng cành lá vẫn sum suê sống khỏe với thời gian. Người dân Phú Mẫn cũng nhờ lòng bộng của cây để trốn khỏi sự truy đuổi của kẻ thù.
Cây thị 600 năm tuổi ở đền Chờ được người làng xem như “báu vật”, thần Hoàng làng
có khả năng “tiên tri” số người thi đỗ đại học
Thời kỳ chống giặc Pháp xâm lược, cư dân các xóm đều về đây cư ngụ để trốn bị bắt đi phu, đi lính. Trong lúc bị giặc truy đuổi ráo riết, một số thanh niên trong làng đã liều mình chui vào ẩn nấp trong lòng bộng, hoặc trèo lên cây thị đợi đến khi giặc đi rồi mới chui ra. Nhờ thần thị mà suốt những năm tháng chiến tranh, cả quân dân Phú Mẫn đã thoát khỏi họng súng của quân thù.
Đến thời kỳ kháng chiến chống Mỹ, bom rơi xuống vùng đất này cũng chệch hướng hoặc không thể nổ, bởi có cây thị “báu vật” và ngôi mộ thiêng của Ngài bảo vệ. Từ đó người dân trong vùng vẫn giữ nguyên miếu và cử người thay phiên nhau quét dọn, thờ cúng theo lễ tiết. Hằng năm theo tục lệ của làng hễ nhà ai có đám sá đều phải mang lễ vật ra đền làng thờ cúng sau đó đánh trống trình báo với các thần, có như vậy các ngài mới chứng dám và phù hộ cho. Với lòng thành kính suốt bao đời nay, người dân ở đây đã được thần cây, thần miếu bao bọc, che chở.
Điều lạ kỳ,cây thị mọc lên ngay tại vị trí gần phần mộ Ngài, dù đã trăm năm tuổi nhưng cây thị bên miếu cành lá vẫn xanh tốt, sum suê, bộ rễ xù xì nổi lên mặt đất với những hình thù kỳ dị, thân cây to đến bảy tám người ôm không xuể. Tán lá đồ sộ che mát một khuôn viên rộng đến hàng chục mét vuông, dù trưa hè chói chang xung quanh miếu vẫn râm mát lạ thường. Mang trong mình nhiều giai thoại và những câu chuyện kể ly kỳ, cây thị đã trở thành một “báu vật”, một phần văn hóa gắn với người dân Phú Mẫn suốt bao đời nay.
Ông Thử kể lại: sở dĩ cây thị linh thiêng như có vị thần che chở cho làng cũng bởi gần gốc cây là phần mộ của Quý Minh đại vương, theo sổ sách cũ ghi lại Quý Minh đại vương là một vị tướng thời Hùng Vương thứ XVIII. Tương truyền rằng sau khi mất, ở vị trí Quý Minh đại vương hóa, đất đùn lên thành nấm mồ, dân làng đã tự tay xây mộ và thờ cúng Ngài cẩn thận.
Quanh khu vực này có hơn 20 địa phương cùng thờ cúng, tuy nhiên chỉ có nơi đây được cho là nơi có thể lập đàn tràng cầu đảo mỗi khi mùa màng thất bát do thiên tai, hạn hán gây ra. Theo truyền thuyết, vào thời vua Lê Lương Dục, niên hiệu Hồng Thuận (1509 – 1516) đã sai Thám hoa Nguyễn Hữu Nghiêm, Trưởng hàn lâm viện đến cầu đảo ở miếu Phù đổng Thiên vương. Đêm ấy Thám hoa được báo mộng rằng: “Nay nền xã tắc đang lâm tai hạn, chỉ có thần núi Hàm Sơn có một bầu nước nên đến đó cầu”.
Theo mộng, Thám hoa cùng tùy tùng về đền thần Quý Minh lập đàn cầu đảo, quả nhiên trời đổ mưa to. Thám hoa tự thấy rằng mộng ở miếu Phù đổng là linh ứng bèn tâu với nhà vua. Vua Lê truyền ban thưởng cho đền một trống lớn gọi là trống Sấm và năm nghìn viên gạch rồng. Hiện nay, trống Sấm đã trở thành di sản thiêng liêng của làng, mỗi khi có thiên tai, hạn hán, người dân xứ kinh bắc lại làm lễ cầu mưa, chỉ cần gióng lên hồi trống Sấm sẽ được linh ứng. Từ đó dân làng xem trống Sấm, miếu thờ, cây thị là những báu vật trời ban, biểu tượng của làng Phú Mẫn.
Video đang HOT
Ngôi miếu thờ nằm cách cây thị vài mét về phía tay trái đền, mới đây ngôi miếu thờ đã được dân làng trùng tu lại khang trang, sạch sẽ, toàn bộ ngôi miếu được bao phủ bằng một lớp áo khoác nâu kết từ rễ cây si, trong miếu những nén nhang mới thắp giòn giọt, mùi nhang phảng phất bay ra. Chỉ tay vào cây thị, ông Thử tỏ vẻ trầm trồ: “năm ngoái cả hai cây thị trong làng đều được công nhận là cây Di sản Việt Nam. Vì muốn biết chính xác tuổi của cây, làng đã mời Viện khoa học Lâm nghiệp Việt Nam về lấy mẫu tăng trưởng của cây thị, để xác định cây bao nhiêu tuổi. Viện (khoa học Lâm nghiệp) đã kết luận, cây thị ở đền Chờ này được xác định gần 600 năm tuổi, chính xác là 573 năm tuổi, còn cây thị nhỏ nằm sâu trong làng là 407 năm tuổi. Tuy nhiên, cây thị gần 600 năm tuổi ở đền này vẫn nổi tiếng là linh thiêng hơn cả”.
Những câu chuyện khó tin
Người xưa có câu “thần cây đa, ma cây thị”, có lẽ xuất phát từ câu tục ngữ trên mà người dân ở đây đã đem ra lý giải về những câu chuyện “liêu trai” mà cụ Thử sắp sửa kể cho chúng tôi nghe.
Thời kỳ nước ta chống thực dân, quân Pháp sang đánh chiếm nhưng tuyệt đối không dám động chạm đến cây thị, bởi một chuyện không hay xảy ra với một tên lính Pháp. “Một hôm quân giặc càn qua, một tên lính đã vô lễ đi tiểu vào gốc cây thị. Quả nhiên, đi được một đoạn đường, tên lính lăn đùng ngã ngửa rồi mất mạng. Cũng từ đó, lính Pháp không bao giờ dám bén mảng đến khu vực cây thị nữa. Từng tận mắt chứng kiến vụ việc xảy ra với tên lính Pháp nên người làng càng tin rằng cây thị có điều gì đấy linh thiêng huyền bí không thể giải thích được” – ông Thử kể.
Tuy sống trên đất Phú Mẫn suốt mấy trăm năm nhưng từ người già đến người trẻ gần như “bất khả xâm phạm” đến ngôi miếu và cây thị. Theo các vị cao niên trong làng kể lại, bao đời nay người dân Phú Mẫn khi đi qua miếu đều phải cúi đầu để tỏ lòng thành kính, nếu trong suy nghĩ có ý báng bổ, mạo phạm thì thế nào về đến nhà cũng bị thần miếu bắt mất hồn. Dân làng cũng kiêng kị đi ngang miếu vào xế trưa và lúc nhập nhoạng tối, có việc gì cần thiết cũng phải đi vòng đường khác bởi nếu hợp vía thì thể nào cũng bị thần cây bắt giấu vào trong miếu, sau mấy ngày đêm mới thả cho về.
ÔngTrần Thế Thử (70 tuổi) – người trông coi đền lâu năm kể lại những câu chuyện bí ẩn, khó tin xung quanh ngôi mộ cổ và cây thị thần
Trước đây, những đứa trẻ nghịch ngợm giữa buổi trưa, trèo vào trong đền hái trộm thị về ăn nhưng chưa trèo được nửa cây thì bị ngã xuống đất. Cũng có một vài người dân ở vùng khác không biết đến chặt cành thị về làm củi không hiểu sao đang khỏe mạnh bỗng nhiên đổ bệnh đến “thập tử nhất sinh”. Thấy vậy, họ đã đem những cành thị khô đến gốc cây trả lại.
Cho đến bây giờ người ta vẫn không tài nào hóa giải được câu chuyện bí ẩn về “thần thị”. Ông Thử suy tư một hồi lâu rồi kể lại: “Chẳng biết là có một sự trùng hợp nào không nhưng từ thời phong kiến cho đến nay, cây thị bói được bao nhiêu quả thì y như rằng năm đó trong làng có bấy nhiêu người thi đỗ đại học. Thời nay cũng vậy, mỗi khi các cháu ở làng chuẩn bị đi thi đại học, các cụ đã dự đoán được năm nay có bao nhiêu cháu đỗ đạt với điểm số cao và vào các trường đại học lớn qua việc căn cứ vào số quả thị trên cây, qủa thị càng to thì càng nhiều người đỗ đạt cao. Năm nay, cây thị bói được 27 quả đến thời điểm này tính cả làng có đúng 27 cháu đỗ đại học vào các trường lớn”.
Cũng theo lời ông Thử: đó là vào những đêm khuya thanh vắng, gió mát, mỗi khi đi đóng cửa đền ông lại nghe thấy những tiếng động kỳ lạ ngỡ như tiếng người hú gọi. Ban đầu nghe có vẻ rờn rợn nhưng sau rồi nghe quen mới biết hóa ra do thân cây thị rỗng bên trong khi gió thổi vào hốc cây đã tạo nên những tiếng động lạ. Lâu dần thành quen, nhiều khi lại cứ nghĩ tiếng sáo du dương, văng vẳng ai thổi đâu đó nghe vui tai.
Khác với cây thị thường, cây thị ở đền Chờ bói rất hiếm quả, vào mùa gió Nam (gió phơn mùa hạ) trái thị chín vàng sẽ theo gió rơi xuống sân đền, ai muốn nhặt đem về nhà thì phải vào miếu xin. Mỗi mùa như vậy trên cây rơi xuống chưa đầy chục trái, vì vậy dân làng rất quý, khi đem quả thị về nhà thì người dân cung kính bỏ lên bàn thờ chứ không nỡ ăn. Người già, trẻ nhỏ trong làng hít hà hương quả thị để cầu mong sự chở che, bao bọc, đỗ đạt cao của thần miếu, thần cây.
Có lẽ những câu chuyện mà ông Thử và người dân sống quanh ngôi đền kể lại có một sự trùng hợp ngẫu nhiên nhưng cho đến nay vẫn chưa một ai có thể lý giải được những chuyện li kỳ, khó tin này. Ban quản lý đền khẳng định trong thời gian tới, cùng với dân làng sẽ tiếp tục gìn giữ, bảo vệ ngôi mộ và cây thị để ngôi đền Chờ mãi là nơi linh thiêng – nơi gắn với một phần văn hóa không thể thiếu của người dân Phú Mẫn suốt bao đời.
Theo ANTD
Cây trầm hương khổng lồ: Báu vật của dãy Trường Sơn
Lý do chính mà tôi phải vượt hơn 100km đường rừng quanh co để đến với dân bản Ho là chuyện họ đang sở hữu một cây trầm hương được cho là lớn nhất rừng Trường Sơn và bao nhiêu năm qua, họ đã nâng niu, chăm sóc như là "báu vật" vô giá của làng...
Cây trầm hương cổ thụ. Ảnh: Linh Đan
Cây trầm hương cổ thụ giữa bản làng
Nói cây trầm hương kia là "báu vật" của bản làng Ho của xã Kim Thủy, huyện Lệ Thuỷ (tỉnh Quảng Bình) cũng chưa đúng hẳn, vì nó nằm trong vườn và thuộc sở hữu của gia đình anh Hồ Nữ. Thế nhưng, đã từ lâu người dân bản nơi đây xem nó như là một báu vật để mọi người cùng giữ. Hồ Nữ khẳng định: "Dù răng đi nữa thì cây không được bán, được chặt".
Khi cùng già làng Hồ Cao đến nhà anh Hồ Nữ, đã có rất nhiều dân bản tập trung dưới bóng mát của cây trầm để cùng trò chuyện. Thấy có người lạ đến, Hồ Ray - vợ Hồ Nữ - hỏi lớn: "Lại đến hỏi mua cây à?". Già làng cười trong ánh mắt ái ngại của bà con dân bản: "Không, đến để được uống rượu và nghe kể chuyện về cây thôi".
Nhặt một cành làm thước, tôi đo thử, ước chừng cây có đường kính nơi lớn nhất cũng hơn 0,7m cao hơn 15m tán cây phủ rộng hơn 20m2 những phần rễ của cây khỏe khoắn uốn lượn trên mặt đất lan rộng hơn 10m càng làm tăng thêm vẻ hùng vĩ của cây.
Nhìn những rêu phong bám đầy thân cây, Hồ Nữ trầm ngâm cho biết, cây do pạ mình (bố mình) là ông Hồ Khăm lấy từ rừng về trồng cách đây hơn 35 năm, khi đó do còn nhỏ nên cũng không nhớ rõ lắm, lúc đó cây mới to khoảng chừng bằng bắp chân người lớn.
Nâng chén rượu ngâm rễ cây rừng, già làng Hồ Cao lặng im ngồi nhìn vẻ sần sùi, sù sì của thân cây, nhìn Hồ Nữ rồi nhớ lại: "Ngày đó già cùng pạ mày thường xuyên cùng nhau vào rừng để kiếm cái ăn. Cũng nhiều lần đem cây trầm hương trên rừng về nhà trồng nhưng đều bị chết cả".
Tôi hỏi: "Sao già đem cây trầm hương về trồng mà không đem cây khác?". Trả lời: "Vì nghe nói sinh khí cây trầm hương tốt lắm, trồng cây đó thì gia đình, bản làng có thêm sinh khí, cây cối xung quanh thêm tốt tươi, có được sức khoẻ".
Già làng Hồ nói tiếp: "Ngày đó khi vừa nhìn thấy cây này là già cùng pạ nó thích ngay, cảm thấy một luồng sinh khí rất lạ. Rồi trồng, cây sống, đây là cây duy nhất sống được và ngày càng tươi tốt của bản làng. Cây đã tạo cho bản làng sinh khí, nhờ cây mà dân bản có thêm sức khoẻ, được hạnh phúc, ấm no".
Hàng trăm triệu cũng không bán
Trước lúc qua đời, ông Hồ Khăm đã trăng trối lại rằng, phải giữ lấy cây trầm hương này cho bản làng, cho con cháu mai sau, tuyệt đối không được chặt hay bán. Và vì vậy, đối với gia đình Hồ Nữ, cây không chỉ là kỷ niệm người bố, mà còn là báu vật của cả bản làng. Vợ Hồ Nữ là Hồ Ray khoe: "Đã có người đến trả hàng trăm triệu nhưng bọn tui không bán, người dân tộc thiếu tiền, nhưng tình người và tình rừng bền lắm".
Cây giúp làng có thêm sinh khí. Ảnh: Linh Đan
Bà con trong dân bản ai cũng biết, ở vùng rừng núi biên giới này trước đây cũng có cây trầm hương, nhưng xưa kia không hiểu được giá trị của cây nên đã chặt phá hết. Hiện duy nhất chỉ còn cây này, nó gắn liền với những kỷ niệm của gia đình anh Hồ Nữ và bà con dân bản nên ai cũng có ý thức bảo vệ, xem như là "lộc quý của rừng".
Nhưng để giữ được cây sống được cho đến bây giờ cũng không đơn giản, đồng bào nơi đây không có chuyện trộm cắp, chặt phá, nhưng đã biết bao nhiêu lần gia đình Hồ Nữ đắn đo suy nghĩ khi những thương lái từ miền xuôi lên ngã giá đến hàng trăm triệu đồng. Số tiền lớn như vậy chưa bao giờ cặp vợ chồng này được nhìn thấy, biết có tiền sẽ làm thay đổi cuộc đời, nhưng vẫn một lòng nhất quyết không bán đi. Bà con dân bản cũng khuyên, và thế là gia đình Hồ Nữ quyết giữ cây, giữ lại cho mình, cho dân bản và cho con cháu mai sau.
Đi cùng chúng tôi, Thiếu tá Trần Văn Từ - Trinh sát viên Đồn biên phòng 601 - cho biết: "Xác định cây là vốn quý của bản làng nên chúng tôi đã khuyến cáo gia đình và bà con cần phải chăm sóc và gìn giữ, tránh để kẻ xấu lợi dụng mua hay phá hoại. Vì thế người Vân Kiều nơi đây rất có ý thức bảo vệ cây trầm hương quý hiếm này".
Bên chén rượu rễ cây cỏ đầu xuân như lời già làng Hồ Cao giới thiệu, chúng tôi như bị cuốn vào những câu chuyện xưa, nay của những người dân Vân Kiều nơi đây với điều đặc biệt là đều mang họ Bác Hồ. Già miên man kể về những người Pa Kô, Vân Kiều ở làng Ho cùng các anh bộ đội vượt dãy Trường Sơn đánh giặc, về những người lính biên phòng thức trắng đêm dựng nhà cho bà con dân bản để kịp có nhà mới đón Tết...
Già kể, cách đây hơn 40 năm khi nghe tin Bác Hồ mất, cả làng Ho đã khóc suốt đêm, ngay ngày hôm sau người dân tộc Vân Kiều nơi đây đã đổi họ mình thành họ Hồ để nhớ về Bác.
Tết "to" trên bản mới
Rất nhiều người lính Trường Sơn vẫn không thể quên được hình ảnh làng Ho trong suốt chiều dài cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước. Đây từng là nơi tập kết lực lượng, vũ khí, cơm gạo, đạn dược... để chi viện cho chiến dịch Khe Sanh, đường 9 Nam Lào và chiến trường Bình - Trị - Thiên. Sau 38 năm thống nhất đất nước, đời sống đồng bào nơi đây như bước sang một trang mới, đầy đủ hơn, no ấm hơn. Vẫn còn đó dòng suối nhỏ chảy quanh làng, cùng những cây mít, cây chuối um tùm tạo nên những khung cảnh nên thơ.
Người làng Ho vui đón Tết trong những ngôi nhà mới. Ảnh: Linh Đan
Già làng Hồ phấn khởi: "78 mùa rẫy rồi, chừ là lần đầu tiên già được đón một cái Tết vui như vậy đó". Trước Tết cả làng thịt một con heo 50kg, sau Tết thịt một con heo khác nặng 60kg cùng chia nhau. Vì bản chưa có điện nên cả làng đã góp tiền lại mua xăng để chạy máy nổ, để có điện, để hát cho vui.
Hỏi vì sao vui, già làng Hồ cười: "Chừ cái tình, cái nghĩa giữa bà con dân bản với lính biên phòng gắn chặt lắm. Nhờ Đảng, nhờ Nhà nước, nhờ bộ đội, nhờ sự giúp đỡ của các nhà hảo tâm nên năm nay cả bản được ăn Tết trong những ngôi nhà mới khang trang, dân bản đoàn kết lắm, già cũng vui lắm".
Chuyện là trước Tết, cả bản làng Vân Kiều nơi đây như được thay da đổi thịt khi hàng chục căn nhà mới cho bà con được khánh thành với công trình cụm bản văn hóa làng Ho có giá trị 1.485 triệu đồng và sửa lại nhiều căn nhà khác đã xuống cấp. Ngoài 33 ngôi nhà sàn bằng gỗ cho đồng bào, các hạng mục khác cũng đã được khánh thành gồm nhà văn hoá, trạm quân dân y kết hợp hệ thống nước sạch, nhà vệ sinh hỗ trợ cây giống và hướng dẫn chăm sóc...Tất cả đã tạo nên một sức sống mới trên bản làng, niềm vui của bà con nơi đây như vỡ òa khi nhìn những mái ngói đỏ tươi từ những ngôi nhà mới.
Giữa bối cảnh đời sống người dân nơi đây phụ thuộc vào việc khai thác các sản vật có từ rừng và khe suối, nơi đây đang hiện hữu một cây trầm hương cổ thụ, như minh chứng cho ý thức bảo vệ thiên nhiên, là minh chứng cho tình người dân với rừng giữa cuộc sống đang từng ngày đổi thay trên bản làng heo hút ở vùng biên giới. Trước khi chia tay, già làng Hồ Cao bùi ngùi "bản hiện có 37 hộ với 160 khẩu, chừ nhà cửa có rồi, nhưng già vẫn có nguyện vọng, làm răng để bà con có ruộng nước để làm, như vậy đồng bào mới đỡ khổ được cán bộ à...".
Theo các chuyên gia lâm nghiệp, với kích thước như vậy, cây trầm hương trên có thể coi là lớn nhất trong rừng Trường Sơn ở miền Trung. Trầm hương còn được gọi tên khác như cây gió, kỳ nam... có tên khoa học là Aquilaria Crassma Pierre. Cây cho loại nhựa quý là trầm hương có giá trị kinh tế rất cao, vỏ cây có thể sản xuất sợi bông hoặc giấy đặc biệt. Trầm hương của nước ta rất có giá trị trên thị trường quốc tế, là những hương liệu quý trong việc chế tạo các loại nước hoa hảo hạng, xà phòng tắm, nhang trầm... Theo các chuyên gia trong lĩnh vực tạo trầm, không phải cây trầm hương nào cũng có trầm, cây được trồng ở vùng đất khô cằn, đón nhiều gió thì việc tạo trầm mới khả thi. Ngoài ra, có thể đục từng dãy thẳng hàng quanh thân cây để tạo trầm.
Theo Dantri
Vụ "cậu" Thủy lừa đảo: "Ai đó trong Ngân hàng CSXH phải chịu trách nhiệm" "Nếu cơ quan chức năng xác định "cậu" Thủy là đối tượng "lừa đảo chiếm đoạt tài sản" thì ai đó trong Ngân hàng CSXH phải chịu trách nhiệm về việc đã chi tiền cho hoạt động lừa đảo", Luật sư Tạ Quang Tòng, Phó Chủ nhiệm Đoàn Luật sư tỉnh Đắk Lắk. Luật sự Tạ Quang Tòng - Phó Chủ nhiệm Đoàn...