Những chiếc vỏ lon bia của bố
Nhiều hôm có những vị khách khi thấy hành đồng của bố đã khen bố là người chồng tử tế, là người bố biết chăm lo gia đình, để khi thanh toán tiền xe họ trịnh trọng “thưởng” thêm cho bố ít tiền và bảo: “Tôi khâm phục những người như anh”.
Năm tôi lên 10 tuổi, bố mua về cho một con búp bê. Đó là món quà đầu tiên trong đời tôi nhận được khi kết thúc lớp 4 với kết quả học sinh giỏi.
Bố làm nghề lái xe ôm, quanh năm đội nắng đội mưa tìm khách để kiếm thêm thu nhập cho gia đình ngoài cái nghề thu mua đồng nát của mẹ. Tuy chạy xe ôm, nhưng ở đâu thấy những lon bia hay lon nước ngọt nằm lăn lóc là bố dừng xe nhặt, mặc cho khách ngồi sau xe tỏ ra khó chịu hay cảm thông cho bố.
Nhiều hôm có những vị khách khi thấy hành đồng của bố đã khen bố là người chồng tử tế, là người bố biết chăm lo gia đình, để khi thanh toán tiền xe họ trịnh trọng “thưởng” thêm cho bố ít tiền và bảo: “Tôi khâm phục những người như anh”.
Mẹ tôi với vành nón lá tả tơi trên vai đôi quang gánh đi từng con hẻm để mua nhôm đồng, nhựa… và những thứ người ta chuẩn bị vứt đi để mong bán lại kiếm chút lời.
Gia đình tôi sống trong con hẻm chật chội nằm ở ngoại thành. Bố mẹ chắt chiu mãi vẫn không xây nổi căn nhà đàng hoàng để che mưa che nắng, chỉ có căn lều che tạm trong cái xóm “ngụ cư”. Từ cái ngày bố mẹ bán đi căn nhà tranh xiêu vẹo, không chống chọi nổi với những cơn bão ở dưới quê để sống tạm bợ nơi khu ổ chuột này, khuôn mặt bố ngày càng gầy thêm, đôi tay mẹ ngày một đen sạm vì nắng.
Thành phố lúc này là không gian thích thú đối với anh em chúng tôi, nhưng với bố mẹ là một sự vật lộn để kiếm từng đồng thu nhập nhỏ nhoi, thầm lặng và lao lực. Tuổi thơ lơ đãng tôi chưa hề để tâm tới.
Video đang HOT
Cuộc sống thiếu thốn là thế, nhưng gia đình 5 thành viên của chúng tôi luôn rộn rã tiếng cười đùa vì sự chăm sóc chu đáo, hết mức của ba mẹ.
Năm tôi học lớp 12, trong một lần cùng bạn bè đi học về, tình cờ thấy bố đang chở khách trên đường bất ngờ dừng xe lại trước một đống vỏ bia chừng 20 lon, để vị khách ấy ngồi trên xe, bố lấy bao nilon nhặt chúng vào trước những con mắt ngạc nhiên của đám bạn. Tôi đỏ mặt, ù tai khi trong đám bạn có đứa lên tiếng bảo: “Có phải bố của con P. ấy không?”… Tôi chạy một mạch về nhà, bỏ lại đám bạn, bỏ lại một chút tự ti, mặc cảm rất ngây thơ rồi ôm mặt khóc nức nở.
Tôi bỏ cơm tối, nằm lì trên giường. Mẹ đến dò xét mãi tôi mới chịu nói ra là vì sao mình khóc. Khi tôi nói ra những điều đó, mẹ ôm tôi bật khóc.
Mẹ kể cho tôi nghe bố tặng tôi con búp bê hồi học lớp 4 là kết quả từ việc nhặt lon bia, rồi tiền mua cái áo nhân lúc sinh nhật, vòng đeo tay, sách vở… tất cả đều là tiền bố ki cóp từ đó mà có. Vì tất cả tiền chạy xe ôm bố đều đưa cho mẹ để trang trải cuộc sống, duy chỉ có thu nhập ít ỏi từ những lon bia là bố giữ lại đợi đến lúc cần thiết sẽ mua quà bánh cho tôi.
“Tất cả những thứ con có đều là từ lon bia đấy con ạ”. Mẹ tôi bảo như thế.
Nghe xong những câu nói trong nước mắt của mẹ, tôi khóc như chưa bao giờ được khóc rồi mong bố đi chuyến xe ôm cuối cùng để về nhà sớm, tôi sẽ chạy ào ra ôm bố và bảo: “Bố ơi con thương bố nhiều, con có lỗi với bố”.
Theo Guu
Người thứ ba thì làm gì có quyền hạnh phúc?
Em khâm phục chị, khâm phục vợ anh - người đàn bà kiên nhẫn và giàu lòng vị tha. Liệu có mấy người con gái có thể tình nguyện, cam tâm ở bên anh trọn đời.
Em chỉ là người đến sau trong hạnh phúc của anh.
Anh luôn nói tình yêu anh dành cho em nhiều hơn em yêu anh nhưng có chắc đó là sự thật. Em biết, em chỉ là người đến sau. Như người đời nói, em là kẻ chen ngang hạnh phúc của anh. Em đến bên anh khi vợ chồng anh đã chẳng còn tình cảm với nhau nữa. Nhưng anh vẫn không thể buông bỏ người vợ quá quắt của anh, chỉ vì thương đứa con trai bé bỏng.
Vì yêu anh, em chấp nhận những điều tiếng. Em chấp nhận những sai trái của mình. Em chấp nhận những ngày buồn lang thang một mình, không anh bên cạnh. Em chấp nhận một hạnh phúc không tròn vẹn, chấp nhận mòn mỏi đợi chờ anh trong căn phòng lạnh lẽo. Mặc kệ bao nhiêu người soi mói thì em vẫn mong chúng ta thuộc về nhau. Nhưng ở đời, sự việc đâu có bao giờ giản đơn như vậy.
Anh đã từng nói sẽ không bao giờ để mất em. Anh sẽ bù đắp cho hạnh phúc của em. Nhưng đó chỉ là lời anh hứa, còn anh thực hiện thì em không chắc được. Em biết, chúng ta mãi chẳng thể đến bên nhau, nhưng em đã cố gắng nuôi một hi vọng.
Hôm nay, chị ấy đã đến tìm gặp em. Chị ấy cũng không quá già như anh đã nói. Chị ấy không hề ghê ghớm như anh vẫn vẽ ra. Chị ấy không hề chửi rủa, đánh đập em như em vẫn thấy những người đàn bà đi đánh ghen ngoài kia. Chị ấy tâm sự với em nhiều thứ, về cuộc sống gia đình vợ chồng anh, bố mẹ chồng. Và đứa con chung của hai người. Em hiểu một phần nào cuộc sống của chị ấy. Đó là một người đàn bà mạnh mẽ chứ không hề yếu đuối.
Những lời tâm sự, chia sẻ của chị ấy em biết điều đó là thật lòng. Chị là người biết đối nhân xử thế khiến người khác phải nể phục. Vậy mà anh chẳng biết trân trọng, chẳng giữ lấy.
Chị ấy đã cầu xin em hãy tránh xa anh với giọng tha thiết, khẩn khoản. Chính lúc đó, em thấy mình có lỗi rất nhiều với chị ấy. Có lẽ, em chưa hiểu hết về con người anh. Em chỉ nhìn thấy ở anh bề ngoài hoàn hảo chứ không thấu hiểu hết bản chất bên trong. Anh tốt, rất tốt với em nhưng anh chưa đủ tốt với vợ con. Chị ấy đã nói rằng, em không phải là người duy nhất bên anh. Trước em, đã có bao nhiêu cô gái trẻ đẹp. Chị ấy đã cố gắng chịu đựng và nhẫn nhịn để anh quay về với gia đình.
Chị vẫn mong, một ngày anh mỏi chân, anh chùn bước thì chị ấy vẫn là nơi để anh quay về. Nếu em cũng ở trong trường hợp đó, không chắc em đã làm được như chị ấy. Em khâm phục chị, khâm phục vợ anh - người đàn bà kiên nhẫn và giàu lòng vị tha. Liệu có mấy người con gái có thể tình nguyện, cam tâm ở bên anh trọn đời.
Em khâm phục chị ấy người đàn bà tình nguyện bên anh suốt đời.
Câu cuối chị ấy đã nói với em: "Người thứ ba thì làm gì có quyền hạnh phúc. Sao em lại tình nguyện trông chờ vào thứ tình cảm ban phát như vậy? Người đàn ông mà không đối xử tốt được với vợ con thì cũng không tốt với người khác được đâu em. Em còn trẻ, đẹp, và cơ hội danh cho em còn rất nhiều". Em đã im lặng chẳng thể phản kháng được câu nào. Em quyết định rồi, em sẽ rời xa anh. Anh hãy trở về bên chị ấy và thương yêu chị nhiều hơn nhé. Đó là người đàn bà cả đời mà anh có tìm cũng không được. Em không còn muốn làm người tình hờ, người thứ ba của anh nữa.
Có như vậy em mới không còn áy náy với chị, không dằn vặt lương tâm của mình. Rồi em cũng sẽ ổn thôi, chẳng có nỗi đau nào ngự trị mãi mãi. Rồi thời gian sẽ giúp em vượt qua mọi thứ. Em sẽ đi tìm cho mình hạnh phúc của riêng em. Em sẽ sống cho mình chứ không mòn mỏi đợi chờ anh nữa. Trong tình yêu, ai dành tình yêu cho ai nhiều hơn điều đó không quan trọng. Và đừng cố so sánh tình yêu của đối phương với nhau. Chỉ cần trong tim của anh có em là được.
Theo blogtamsu
Sắc đẹp có thì nhưng tình vợ chồng mình còn mãi em ơi! Dù cho hôm nay em có xấu đi, béo hơn, thì em vẫn sẽ mãi là vợ anh, người phụ nữ anh yêu thương nhất cuộc đời này. Em đừng bận tâm vì dạo này em xấu xí, đàn bà sinh xong, ai chả thế hả em? Anh khâm phục vợ anh, người vợ hiền hậu, dịu dàng. Anh khâm phục vợ anh,...