Những câu chuyện cười ra nước mắt về hội chứng ‘lười yêu’
Các nhà khoa học đều khẳng định rằng, một hoạt động quan trọng nhất trong đời sống vợ chồng là quan hệ tình dục bị bỏ qua, nó sẽ đe dọa trực tiếp đến hạnh phúc gia đình và làm nảy sinh nhiều hệ lụy khó lường với xã hội.
Câu chuyện cười ra nước mắt
Không giống ở phương Tây, các cặp vợ chồng người Việt thường sống chung nhà với bố mẹ, có khi “tứ đại đồng đường”. Nhiều chị em tâm sự, do phải sống chung với bố mẹ, nhà chật chội, con cái còn nhỏ nên rất ngại “chuyện ấy”. Vợ chồng muốn vui vẻ với nhau phải ra nhà nghỉ. Ban đầu đành chấp nhận nhưng sau vì quá bất tiện nên đành “cai nghiện” luôn. Thậm chí, một số chị em áp dụng cấm vận “chuyện ấy” như một sự trừng phạt chồng đã khiến chồng không còn hứng thú “yêu” như trước nữa.
Hay những cặp vợ chồng có đủ điều kiện phòng the nhưng vì quá bận rộn và áp lực công việc nên “quên” luôn. Như câu chuyện của chị H. Yến (sống ở Tp.HCM) là một ví dụ. Hai vợ chồng chị lấy nhau đã 7 năm và có 2 đứa con ngoan ngoãn, khỏe mạnh. Chồng làm giám đốc một doanh nghiệp, còn vợ thì làm quản lý một cửa hàng nên công việc rất bận rộn. Có khi cả tuần vợ chồng với ăn với nhau một bữa cơm tối, còn hầu như đến khuya cả hai mới về đến nhà. Tắm rửa xong cùng lên giường nhưng mỗi người quay một hướng và lăn ra ngủ.
Cứ thế, cuộc sống hôn nhân vắng ‘yêu’ kéo dài nhiều tháng, đến hơn một năm mà cả hai đều không để ý tới. Đến dịp lễ, vợ chồng chị quyết định gác lại công việc để cả nhà đi nghỉ mát, lúc này, họ mới giật mình nhận ra đã bao lâu rồi mình không ‘yêu’.
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Hội chứng “ lười yêu”
Ít ai ngờ rằng, ở một đất nước có nền công nghiệp tình dục phát triển như Nhật Bản, nhưng tỉ lệ quan hệ trong hôn nhân lại rất thấp đến mức báo động. Theo kết quả khảo sát của FPAJ trên 1.306 người tuổi từ 19 đến 49: Khoảng 40% các cặp vợ chồng ở Nhật Bản chỉ quan hệ tình dục với nhau trung bình 1 lần trong/ tháng. Có tới 28,2% nam giới nước này nói rằng họ không còn hứng thú, còn tỷ lệ này ở nữ giới là 23,5%.
Thực trạng trên không chỉ diễn ra ở Nhật mà đang dần lan rộng trên toàn thế giới, trong đó có Việt Nam. Những người “lười yêu” khi được hỏi đều cho biết, họ quá mệt mỏi với công việc thường nhật nên chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ đến việc phòng the nữa. Lâu dần thành quen, khi bản năng đã bị chai sạn thì nhu cầu thể xác cũng chỉ “được chăng hay chớ”, và hoạt động duy nhất của họ trên giường là… lăn ra ngủ.
Theo nhà tâm lý trị liệu Tina Tessina (Viện nghiên cứu sức khỏe tình dục Mỹ), đa phần các cặp đôi bắt đầu “lười yêu” khi một trong hai người từ chối nhu cầu của đối tác do quá mệt mỏi hoặc bận rộn. Lặp lại nhiều lần sẽ giết chết cảm xúc của người còn lại, ham muốn dần bị dập tắt.
Theo Tienphong
Không ly hôn vợ nhưng tôi chẳng thể quên người cũ
Riêng tôi không mong sẽ trở lại với cô ấy hay ly hôn với vợ mình, chỉ mong mọi người luôn có cuộc sống tốt.
Ảnh minh họa: Internet
Tôi sinh ra ở một vùng quê nghèo, nơi đó tôi và cô ấy gặp nhau.
Năm học lớp tám tôi gặp cô ấy ở quê nội. Trong khoảng thời gian quen nhau đúng là hai đứa tôi hầu như chẳng cãi vã gì, cô ấy rất quan tâm tôi. Nhớ có lần tay tôi bị đứt nhẹ, cô ấy vội vã vào phòng cắt cái cái quần mà anh hai mua cho cô ấy để băng cho tôi. Khi nấu bất cứ món gì cô ấy đều hỏi tôi có thích không.
Cô ấy nghỉ học từ năm lớp 7 để phụ giúp gia đình, nấu ăn giặt giũ và cả chuyện đồng ruộng. Có khi tôi lên gặp thì cô ấy còn đang loay hoay ngoài ruộng, bởi vậy tôi càng thêm thương bất cứ khi nào cô ấy muốn gặp, tôi sẵn sàng đạp hơn 30 km để đến gặp cô ấy. Cứ tưởng tôi và cô ấy sẽ mãi mãi không xa nữa nhưng rồi sau đó tất cả đã chấm hết vì cái cách suy nghĩ ấu trĩ của những con người độc tài. Các cô tôi năm xưa đã không cho tôi gặp mẹ, giờ lại cấm cản tôi chuyện yêu thương. Nhiều lần tôi nói thẳng "Vợ tôi chứ không phải vợ của mấy người, cưới về thì tôi tự biết, lỡ tôi có cưới mà hôm sau chết tôi cũng cam lòng".
Vì sự ngăn cản đó nên cô ấy đã phải lấ một người chồng xa lạ. Cô ấy giữ tất cả kỷ niệm của tôi. Ngày đó điện thoại di động quá xa xỉ. Muốn nói chuyện chúng tôi chỉ có cách gặp nhau. Tôi nào biết chuyện cô ấy sẽ lấy chồng, khi hay tin thì tôi đã không gặp được cô ấy thêm lần nào nữa, chỉ khi lễ đính hôn đã diễn ra tôi mới gặp lại.
Mấy năm sau gặp lại tôi mới biết chỉ mới cưới có mấy tháng chồng cô ấy đã bị bắt, vì quan hệ với người chưa đủ tuổi thành niên. Đứa con của cô ấy đã cho một người xa lạ ở Bình Dương và người ta ra điều kiện không bao giờ được nhận mặt con.
Còn phần tôi, sau khi cô ấy lấy chồng, tôi bỏ nhà đi không còn muốn yêu thương thêm ai. Đến khi chỗ làm buộc tôi phải có hộ khẩu mới cho làm tiếp tôi mới gọi về và kêu mẹ gửi lên. Rồi mẹ làm mai cho tôi với người vợ hiện tại. Tưởng quên được người cũ nhưng không một ngày nào cô ấy rời khỏi tâm trí tôi, nhiều lúc tôi mượn hình tượng người cũ để yêu thương vợ nhưng chẳng gì thay đổi được.
Những ngày tháng sau này tôi và vợ liên tục cãi vã, tôi đã muốn chia tay nhưng thôi. Sau ngày đầu cưới nhau, vợ tôi đã không ăn cơm chung, tôi nói dù anh có lỗi gì thì ngày cưới em cũng phải cho trọn vẹn chứ. Rồi chúng tôi lại cùng lên Bình Dương làm việc. Khi công việc đã ổn định, thu nhập của tôi được coi là dư ăn dư để thì mẹ mất. Sau đám tang của mẹ thì vợ tôi về bên nhà mình sống, còn tôi với cha.
Từ đó tôi lãnh cảm hẳn, vợ tôi có làm gì tôi cũng không giận nữa vì thấy chẳng còn gì để buồn. Thời gian sau tôi gặp lại người cũ, cô ấy không còn như xưa nữa, gầy gò và hốc hác. Tôi gọi điện cho chồng của cô ấy, van xin anh ta hãy buông tha người vợ tội nghiệp này, còn không hãy cố gắng chăm lo cho cô ấy. Anh ta ậm ừ rồi mọi chuyện lại tiếp diễn.
Tôi nói muốn cô ấy trở lại bên mình, cô ấy từ chối và nói "Mình không thể làm vậy. Làm vậy em và anh đã quá ích kỷ, em không muốn vợ anh mất đi người chồng như anh". Tôi thì nghĩ cho vợ mình, tính tình bướng bỉnh vậy lỡ sau này cưới phải người chồng như con người kia rồi sao. Tôi chỉ còn cách mong cho cô ấy luôn bình an, riêng tôi không mong sẽ trở lại với cô ấy hay ly hôn với vợ mình, chỉ mong mọi người luôn có cuộc sống tốt. Những kỷ niệm của tôi và cô ấy tôi sẽ mang theo suốt cuộc đời này cũng như những nhung nhớ hay đau khổ tôi sẽ mang bên mình. Tôi mãi mãi không bao giờ thôi yêu cô ấy, để không ai phải buồn vì tôi.
Theo Tienphong
Có những lúc ta bỗng thấy... lười yêu! Lười yêu, ta chỉ muốn quanh quẩn với bạn bè, lê la ăn uống, tìm quên trong cà phê, thậm chí là bia rượu. Tự thấy cuộc sống như vậy có vẻ đủ rồi, không cần thêm. Sáng tối tự đi tự về không cần ai đưa đón, lúc buồn ngồi gõ gõ viết viết chẳng cần nhõng nhẽo với ai. Bỗng thấy...