Những cảm xúc hỗn độn
Đến bao giờ và khi nào tôi không còn say nữa. Say đời và say nỗi cô đơn?
Một ngày trôi dần về đêm, để rồi kết thúc và một ngày mới sẽ lại bắt đầu. Vào cái khoảnh khắc này tôi lục tung mọi góc trong trí nhớ của mình để cố tìm ra những gì còn xót lại trong đầu kẻ hay quên. Những cảm xúc trái chiều, thay đổi nên thật sự tìm ra một câu có ý nghĩa bao quát chẳng dễ.
Từ chuyện ngay buổi sáng tôi ra đường và bắt gặp một bà cụ đang ngã giữa đường. Tôi chẳng ngần ngại dừng xe nhấc bà đứng dậy, hỏi thăm rồi biến mất vào dòng người đông nghịt. Rồi cả buổi sáng ngồi ven quán nước nghe những câu chuyện không đầu, không cuối hòa lẫn trong khói thuốc lá nghi ngút và tiếng ồn ào xe cộ. Trên đường về nhà trong khi đang mải mê hướng ánh mắt vô tư lự vào khoảng không trên trời bất chợt nghe tiếng gọi “ Anh ơi chân chống kìa“. Tôi sực tỉnh gạt chân chống xe nên. Hú vía không khéo ngã lúc nào không biết.
Lúc đầu nghe tiếng gọi tôi ước gì đó là tiếng gọi của một người con gái giàu sang, xinh đẹp nhưng thay vào đó là một thằng con trai chẳng khác gì tôi, chỉ có điều ông bạn kia che kín mặt mũi từ đầu đến chân chắc không phải vì lạnh có lẽ vì bụi đường và khói xe. Nhưng rồi con trai thì đã sao nhỉ. Tôi tự cười vì những suy nghĩ. Con gái ư? Tại sao cứ phải là con gái giàu sang, xinh đẹp. Tôi mong gì ở người con gái đó khi giáp mặt chỉ là câu “Anh ơi chân chống kìa”. Cười.
Rồi buổi tối cũng về chỉ đợi cơm nước xong, tôi lại lao xe ra ngoài. Chẳng đi xa đâu, quán nước ven cái ao khá rộng, đủ rộng để mặt nước cũng nổi sóng lăn tăn và hàng liễu ven ao trải mái tóc chạm nước. Một góc Hồ Tây thu nhỏ gần hơn với tôi, như vậy cũng đủ để quán nước nhỏ kia níu tôi ở lại.
Video đang HOT
Ngày của những cảm xúc hay một ngày hỗn độn? (Ảnh minh họa)
Rồi tình cờ tôi gặp một thằng bạn. Cứ tự gọi nó là bạn thôi chứ thằng kia bằng tuổi tôi thật, nhưng chẳng học cùng và cũng chẳng cạnh nhà chỉ đủ biết phân biệt tên nó với thằng anh em song sinh thôi. Và dường như hai thằng đối lập nhau hoàn toàn. Tôi ăn học tử tế, không chơi bời bê tha, cùng lắm là lang thang ở mấy cái quán nước nhỏ này với điếu thuốc phì phèo trên tay mà đôi khi khói thuốc vẫn làm tôi ho sặc sụa, cái chất nghệ sỹ mà tôi muốn làm ấy mà. Còn thằng kia chơi bời, bê tha. Trong đời tôi cũng nếm đủ hết vị rồi còn gì. Hút hít, tù tội, trộm cướp… mọi thứ dường như tôi đã đều trải qua.
Vậy mà hai thằng lại ngồi nói chuyện cùng nhau. Thằng kia bao tôi đang say và chính bản thân tôi đang say. Nhưng thằng kia say là say rượu còn tôi thì say đời, say nỗi cô đơn. Hai thằng nói đủ mọi chuyện tầm phào nhưng chắc cũng chẳng mấy thật lòng vì hai kẻ say mà. Thế rồi thằng kia nhờ tôi trở đi cách đó cũng không xa. Uh thì trở. Trên đường đi thằng kia luôn kêu buồn, buồn vì nó sắp cưới vợ mà chẳng có tiền, nợ nần chồng chất.
Ấy vậy mà tự nhiên tôi cảm thấy tự ái. Thằng kia nó cũng sắp có gia đình rồi đó. Thề có chúa và các vị thần tôi chưa bao giờ và chưa khi nào coi thường thằng kia dù nó có thế nào đi nữa. Còn tôi giờ vẫn chưa có mảnh tình nào và chưa từng yêu, được yêu bao giờ. Sau vài lời cảm ơn khi để thằng say kia xuống thì thằng say này tức là tôi quay xe trở về. Vang lên trong đầu tôi là một loạt những câu hỏi. Đến bao giờ và khi nào tôi không còn say nữa. Say đời và say nỗi cô đơn?
Vậy đấy một ngày trôi qua cho đến khi tôi cầm bút viết nên trang giấy này có những tâm trạng kiểu đó. Vậy một ngày vừa kết thúc kia tôi sẽ đặt tên là gì? Ngày của những cảm xúc hay một ngày hỗn độn?
Theo 24h
Nếu ngày mai em không còn bên anh nữa
Hãy cứ để nick yahoo sáng đèn với em, để những status vui vẻ như anh vẫn thường thế. Nếu ngày mai em không còn bên anh nữa, hãy cứ mê mải trong giấc ngủ vì em không còn gọi điện mỗi sáng, nằng nặc đòi anh thức dậy và nhõng nhẽo bắt anh hứa rằng thì sớm nay hãy qua đón em đi chơi.
Nếu ngày mai em không còn bên anh nữa, hãy cứ lang thang trà đá vỉa hè với hội chiến hữu, thả phanh chém gió những câu chuyện vô thưởng vô phạt, bàn tán về rất nhiều những cô gái xinh đẹp khác, mà không có em.
Nếu ngày mai em không còn bên anh nữa, hãy cứ lạc chân vào quán kem ngày cũ, gọi một ly kem ngòn ngọt và cười nói huyên thuyên với cô bé đáng yêu đang ngồi kề bên anh.
Nếu ngày mai em không còn bên anh nữa, hãy cứ để nick yahoo sáng đèn với em, để những status vui vẻ như anh vẫn thường thế. Đừng cho em biết rằng bằng một cố gắng nào đó, anh đang chạy trốn em.
Nếu ngày mai em không còn bên anh nữa, hãy cứ cất những món quà em tặng vào ngăn tủ bí mật. Hãy cứ gấp chiếc khăn len em vụng về đan bỏ vào một xó xỉnh không ai tìm thấy. Anh không cần phải nhớ những điều đã trở nên thật xa xôi.
Nếu em không còn bên anh nữa, hãy giữ tình yêu đó trong những mảnh kí ức rời rạc về em (Ảnh minh họa)
Nếu ngày mai em không còn bên anh nữa, hãy nhớ mặc áo ấm, đeo găng tay mỗi khi trời lạnh. Hãy tự mua những viên kẹo gừng mỗi khi cổ họng đau rát - như những điều em đã háo hức làm vì anh. Anh có thể làm tất cả, mà không cần có em.
Nếu ngày mai em không còn bên anh nữa, hãy cứ quên em đi, quên em đi. Hãy giữ tình yêu đó trong những mảnh kí ức rời rạc về em. Nhớ làm chi một kẻ đã ngang nhiên rời xa mà chẳng một lần ngoảnh lại, chẳng một lần mảy may rơi nước mắt.
Vì sự lạnh lùng vô tâm ấy, xin hãy cứ quên em, quên em. Đừng bao giờ nhìn theo em bởi đường xa còn đó. Hai lối đi. Hai trái tim nhỏ. Một mình.
Xin hãy tha thứ cho em vì ngày mai em phải đi. Đừng cố gắng hiểu em, đừng níu giữ. Đừng làm bước chân em chùn lại nhé, anh yêu.
Bởi ngày mai em chẳng còn bên anh nữa, em sẽ cố quay lưng thật nhanh. Anh biết không, chưa một lần em từng ngoảnh lại là bởi sợ anh sẽ thấy những giọt nước mắt tuôn...
Anh nào có hay, người quay lưng chưa biết chừng lại là người đau khổ nhất...
Theo Tiin
Không còn khóc cho riêng anh Lặng lẽ... đã quá lâu rồi em không tự thưởng cho mình một ngày lang thang. Bước rồi em đứng lại và nhìn, cuộc sống như một vòng xoáy ai cũng hối hả công việc của riêng mình. Đã lâu lắm rồi anh nhỉ? Mình không còn đi cả một vòng Hà Nội để thấy yêu hơn những phút gần nhau hay chỉ...