Những bức thư gửi từ chiến trường
Trích thư của liệt sĩ Phạm Đăng Nuôi (sinh năm 1934 tại Phù Việt, Thanh Hà, Hà Tĩnh; gia đình nhận giấy báo tử năm 1977, đến nay chưa tìm thấy hài cốt) viết cho vợ là bà Nguyễn Thị Thẩm tại Thừa Thiên ngày 20/5/1966:
Ảnh minh họa
“Thẩm thương yêu,
Ngày tháng như thoi đưa, mới đó mà đã gần 5 tháng trời rồi. Lòng anh nhớ em một phần và nhớ con vô hạn. Hàng ngày chỉ mong thư em để biết được sức khỏe của mẹ.
Em và các con như thế nào? Em Thẩm à, mới 5 tháng mà anh thấy lâu tưởng 5 năm rồi. Anh nhớ em đêm không ngủ, nhớ từ cây mít, bụi cam, nhớ chiếc dây gàu đứt ai nối, mái chuồng gà dột ai lợp cho. Những hình ảnh quê hương vẫn nằm trong trí nhớ không nguôi…
Anh chỉ lo khi em và con mệt nhọc, ai trông nom, ai đỡ đần. Nhưng anh tin vào nghị lực của em. Em sẽ thay anh làm tất cả, không những vậy mà thắng tất cả những khó khăn, ví dụ như tình cảm chẳng hạn. Anh nhớ em bằng cách say mê trong công tác, để khỏi phụ lòng của em và sự tin cậy của Đảng.
Thẩm yêu, mẹ có khỏe không? Em và các con có khỏe không? Sinh hoạt gia đình có gì khó khăn hơn hồi anh ở nhà không? Có nuôi được nhiều gà và lợn không?
Video đang HOT
Anh khuyên em cố gắng tăng gia ít gà để thỉnh thoảng thịt cho mẹ và em, các con ăn, không thì tiền đâu mà mua hở em. Em nhớ dạy con cho mau khôn lớn, đừng có mắng chúng nó mà tội nghiệp.
Anh rất thương em và các con. Nhiều lúc anh cứ thẫn thờ, mà em có biết cho anh không? Anh đã gửi về rất nhiều thư mà không biết ở nhà có nhận được không?”.
200 lá thư được đưa vào cuốn sách Những lá thư thời chiến Việt Nam. Ảnh minh họa
Trích thư của Liệt sĩ Phạm Khắc Duyến (hy sinh ngày 17/3/1975) gửi ba mình ngày 1/1/1975 từ Vĩnh Linh (Quảng Trị):
“Ba ơi, ngoài ấy bây giờ chắc rét lắm nhỉ? Trời mưa thế này thì lầy lội lắm. Ba đã già rồi mà lặn lội đi làm thì vất vả biết chừng nào. Ba có được khỏe không? Nếu ba mệt, ốm thì không may cho chúng con lắm đấy. Con hiểu rằng ba suốt đời tận tụy vì Đảng, vì chúng con và vì sự nghiệp gang thép của Tổ quốc. Con luôn nghĩ rằng mình phải hoàn thành tốt nhiệm để xứng đáng với ba và những người ở hậu phương đang ngày đêm phấn đấu cho Chủ nghĩa Xã hội.
Là người chiến sĩ ở tuyến đầu của Tổ quốc, con biết rằng sẽ nhiều gian khổ, hy sinh nhưng sự hy sinh của mình chưa thấm vào đâu so với bao nhiêu thế hệ cha anh, với bao nhiêu người đã ngã xuống cho sự nghiệp cách mạng hôm nay. Nhưng dù sao đó cũng là sự đóng góp nhỏ bé của mình, của gia đình ta đối với Tổ quốc, với dân tộc.
Mới vào đến đây thôi nhưng con đã cảm thấy thật sự hiểu nhân dân mình, đất nước mình và dân tộc mình hơn bao giờ hết. Ba có biết không – đứng trên quốc lộ số 1 nhìn sang hai bên, hố bom đạn chi chít như một loại địa hình đặc biệt. Mảnh đất Vĩnh Linh nhỏ bé này tưởng như không thể còn sự sống cũng như cây cỏ. Nhưng ba ơi, tất cả đã rõ rồi và hiện thực đất nước đã và đang chứng minh: không bom đạn nào, không sức mạnh nào có thể ngăn nổi tình cảm Bắc Nam, chia cắt nổi đất nước ta và dòng thác cách mạng đang ầm ầm cuộn chảy của dân tộc ta.
Thật hạnh phúc khi con có mặt trong cuộc hành quân này, và được thưởng thức thêm nhiều phong cảnh của đất nước, được đến những nơi đầy sự tích anh hùng của dân tộc. Con đã đi qua những cái cầu, những ngã ba, những làng xóm anh hùng. Xe chạy len lỏi qua những hố bom, hai bên đường màu xanh bắt đầu mọc lên và những đơn vị thanh niên xung phong đang khẩn trương sửa đường cho xe chạy.
Con đã được sống ở dải đất miền Trung quê hương và tưởng như ngày nào bóng dáng của Ba đã in trên những làng xóm này và bàn chân của ba còn để lại trên những con đường. Con đã qua sông Lam, đã nhìn thấy núi Hồng Lĩnh, đi qua đèo Ngang và tắm biển miền Trung. Lên đến đỉnh đèo Ngang, nhìn xuống phong cảnh như một bức tranh tuyệt vời ba ạ. Con đường uốn quanh co và đoàn xe quân sự chạy soi đèn như một thành phố di chuyển. Biển trải ra vô tận hòa liền với bầu trời. Sóng vỗ rì rầm tung bọt trắng xóa. Những dải mây vờn quanh núi như những dải lụa đang bay. Con đã qua phà sông Gianh, Nhật Lê, đến thăm đơn vị nữ dân quân 6 lần bắn cháy tàu chiến và đi săn lợn rừng ở Quảng Bình. Giờ đây con đang ngồi trên một cồn cát trắng đằng sau là biển, rừng phi lao gió thổi vi vu, nhìn ra con đường chiến lược. Ba ạ, những đoàn xe liên tiếp chạy như những con thoi chở không biết bao nhiêu mà kể người và vũ khí đạn dược, của cải cho miền Nam.
Vào đây càng thấy rõ lực lượng ta lớn mạnh và cách mạng thuận lợi hơn bao giờ hết. Chúng con ăn uống vẫn tốt và được cung ứng đầy đủ. Vào đây bắt đầu theo mọi chế độ B, ăn toàn đồ hộp và hàng khô nên thèm rau vô cùng. Hôm nào, chúng con cũng đi hái rau rừng, rau tàu bay để nấu canh. Có lẽ đơn vị phải hành quân bộ mấy ngày vì mưa quá mà có đoạn đường chưa tốt. Nhân dân tốt vô cùng và thật là kiên cường ba ạ. Dân ở đây nghèo hơn ngoài Bắc vì chiến tranh liên miên nhưng luôn dành mọi thuận lợi cho bộ đội. Có nhà dỡ cả nhà ra làm đường cho xe chạy và không mấy khi không có bộ đội ở nhờ.
Bây giờ nhân dân ở đây vẫn không ngừng cảnh giác, dân quân được trang bị như bộ đội và trình độ chiến đấu rất cao. Hôm nọ họ vừa bắt được một toán biệt kích đấy ba ạ. Con luôn được sống trong tình thương yêu đùm bọc của nhân dân, của đồng chí, đồng đội, ba không phải lo cho con gì cả.
Sắp Tết rồi, nhà ta đã chuẩn bị được gì chưa ba? Tết năm nay có nhiều cái vui, ước gì con được về vui Tết với gia đình nhỉ? Vì điều kiện nhiệm vụ của cách mạng, con không về để giúp ba được gì, không được ngồi gói bánh chưng và thức giao thừa với ba nữa. Con chúc ba sang năm mới thật mạnh khỏe, công tác tốt. Cho con gửi lời chúc sức khỏe tới toàn thể bà con họ hàng và các cô, các chú, anh Nguyên, anh Hùng, ba nhé!”.
Chồng lén đưa cho mẹ đẻ mấy chục triệu, nghe lời hai mẹ con họ nói với nhau tôi chỉ muốn ly hôn
Chồng tôi luôn khắt khe với vợ trong việc chi tiêu, nhưng lại hào phóng với người nhà bên mình.
Tôi kết hôn được 6 năm, hiện tại vợ chồng tôi đã có với nhau 2 đứa con. Cuộc sống của vợ chồng tôi trải qua nhiều khó khăn, vất vả, cũng may là mọi việc dường như đến thời điểm hiện nay là ổn thỏa. Công việc của cả hai vợ chồng tôi ổn định, có thu nhập tốt, đời sống gia đình từng bước được nâng lên.
Lúc mới kết hôn, vợ chồng tôi còn phải đi thuê nhà, giờ đây đã có nhà riêng, dù chưa phải là ngôi nhà lớn, song chừng đó cũng đủ để vợ chồng tôi hài lòng. Có được ngôi nhà đầu tiên, đó là nỗ lực lớn của hai vợ chồng, đặc biệt là chồng tôi, anh ấy rất chịu khó làm việc kiếm tiền, không tiêu pha hoang phí, rất tiết kiệm để thực hiện mơ ước mua được nhà.
Dù bây giờ không còn khó khăn nữa, song tôi và chồng vẫn giữ tính tiết kiệm, chỉ tiêu những gì thật cần thiết. Chồng tôi cũng hay tham gia vào việc mua bán, quản lý chi tiêu trong gia đình. Hàng tháng chồng gửi tiền lương, thu nhập làm thêm cho tôi, đồng thời định sẵn ra kế hoạch chi tiêu trong tháng, đảm bảo phải có tiền dư để tiết kiệm.
Nhiều lúc tôi cũng cảm thấy chồng quá tằn tiện, tiết kiệm quá mức ảnh hưởng đến đời sống gia đình. Tôi là phụ nữ, là người mẹ nên nhu cầu chi tiêu hàng ngày là nhiều khoản. Tôi cũng không dám chi tiêu quá đà cho riêng mình, chủ yếu là phục vụ các con thôi. Song cũng không ít lần bị chồng mắng vì chi tiêu quá mức so với yêu cầu của anh ấy.
(Ảnh minh họa)
Ấm ức lắm song tôi cũng cố nín nhịn, tự an ủi là chồng làm thế cũng chỉ để sau này có nhiều tiền, phục vụ cho các con đi học tập. Tằn tiện với vợ con là thế, song chồng tôi lại rất hào phóng với người nhà anh ấy. Tôi cũng không dám can thiệp bởi dù sao đó cũng là tinh thần trách nhiệm với gia đình, người thân.
Hôm rồi, mẹ chồng tôi từ quê lên chơi, ngoài thiết đãi những món ăn đắt tiền, mua quà rất nhiều, tôi còn thấy chồng tôi lén đưa cho mẹ một xấp tiền, tôi đoán cũng phải 30 - 50 triệu đồng. Cầm tiền xong, tôi vô tình nghe thấy mẹ chồng tôi nói với con trai: "Có tiền con cứ đưa cho mẹ, càng nhiều càng tốt. Chứ đưa cho vợ là dại, rồi nó ăn chơi suốt ngày quần áo, mỹ phẩm còn bòn rút về nhà ngoại".
Còn chồng tôi thì đáp lại: "Mẹ yên tâm, tiền bạc con quản lý hết. Vợ con tiêu một đồng cũng phải xin phép. Tiêu pha quá đà, con đuổi ra khỏi nhà luôn chứ làm gì có cơ hội mà mang tiền về nhà ngoại nữa".
Tôi nghe mà choáng váng, tôi hết lòng với gia đình, chẳng dám ăn tiêu gì quá đà, vậy mà bà lại "nhồi nhét" vào chồng tôi tư tưởng nghĩ xấu về vợ, ích kỷ phân biệt bên nội, bên ngoại. Chưa kể, tôi cũng không biết số tiền chồng tôi đưa cho mẹ là từ đâu, anh ấy lén vợ lập "quỹ đen" để hào phóng với mẹ đẻ, những người thân bên nhà mình. Còn với vợ, anh ấy chi li từng đồng, mua gì nhiều là càu nhàu, giận dỗi vợ.
Cảm giác của tôi từ lúc đó hụt hẫng, mất đi niềm tin tưởng với chồng và mẹ chồng. Tôi rất buồn khi chồng tôi lại hẹp hòi, ích kỷ như vậy. Mẹ chồng tôi cũng thật quá đáng, tôi hết lòng vì nhà chồng từ lúc cưới đến nay, nhưng nhận lại chỉ là sự thiếu tôn trọng từ mẹ chồng. Tôi không muốn tiếp tục cuộc sống hôn nhân tẻ nhạt, khắc khổ như thế này nữa. Tôi có nên ly hôn?
(Thuytien@...)
Mẹ chồng bị bệnh, cần mấy trăm triệu chữa bệnh, em chồng yêu cầu tôi bán nhà, tôi nói 1 câu khiến chú ấy phải câm nín Khi cả gia đình phải đối mặt với vấn đề bệnh tật của mẹ chồng, em chồng đã nghĩ ra một cách. Chú ấy nói vợ chồng Mai là con trưởng thì phải cáng đáng, dù có phải bán nhà! Mai và chồng đã kết hôn được 8 năm. Từ lúc kết hôn, họ đã không sống chung với bố mẹ chồng. Lý...