Nhục nhã vì vợ hỗn láo
Cô ta không chỉ khinh tôi kiếm ra ít tiền hơn cô ấy mà cô ta còn chửi cả bố mẹ chồng không mua nhà cho, lại chê hàng xóm nghèo… Tôi nhục nhã vì lấy phải cô vợ hỗn láo.
Sống với nhau vợ tôi khinh chồng vì tôi kiếm ra ít tiền hơn (Ảnh minh họa)
Nhiều lúc tôi trộm nghĩ, giá mà tôi lấy một cô vợ ít học, có lẽ đời tôi đã không khổ thế này. Ngày yêu thì bố mẹ cứ mong sao cho tôi lấy được người cân xứng với mình. Nhưng giờ mới hối hận vì vớ phải cô vợ vừa lười vừa láo. Có lẽ là do số kiếp tôi đen đủi thế nên bây giờ ở cùng nhau thì khổ, mà bỏ thì thương con.
Học xong thạc sĩ tôi mới lấy vợ. Chính vì con đường công danh, sự nghiệp của tôi khá thăng tiến nên với bố mẹ, tôi là một niềm tự hào lớn lắm. Ngày đó tôi cũng có yêu một cô gái chỉ học hết trung cấp dược, đi bán hàng thuốc thuê cho người ta nhưng bố mẹ tôi không đồng ý. Bố mẹ tôi chê là tôi học hành đàng hoàng, lấy người như thế không xứng. Chí ít tôi cũng phải lấy được cô nào học đại học để mát mặt gia đình.
Bản tính tôi không phải là người hám danh nhưng vì bố mẹ phản đối ghê quá, cô gái tôi yêu cũng tự ái mà chia tay nên tôi cũng đành để chuyện tình cảm đó qua đi trong nuối tiếc. Khoảng hơn 1 năm sau tôi quen vợ tôi bây giờ. Khi đó, cô ấy vừa mới có được tấm bằng thạc sĩ trong tay. Tôi quen và yêu cô ấy không phải vì cô ấy có bằng thạc sĩ, chỉ là chúng tôi quen nhau tình cờ rồi nảy sinh tình cảm mà thôi. Khi về nhà, hỏi chuyện thấy cô ấy lại học hành giỏi giang như vậy (ngoại hình cũng xinh xắn) nên bố mẹ tôi thích mê. Vậy là đám cưới được nhanh chóng tiến hành.
Vợ tôi làm lương cao hơn tôi vài triệu. Ban đầu tôi nghĩ chuyện đó là hết sức bình thường, chẳng có gì to tát cả. Mức lương của tôi không phải là thấp, chỉ là vợ tôi cao hơn một chút thôi chứ tôi không phải gã ăn bám vào vợ. Nhưng khi sống cùng vợ, tôi bắt đầu nhận ra rằng cô ấy coi điều đó là một cái cớ để vênh mặc với chồng. Cưới nhau khoảng 1 năm xong thì chúng tôi mua nhà. Khoản tiền mua nhà đó là hai vợ chồng góp vào mua nhưng thú thật là cô ấy bỏ ra nhiều tiền hơn vì những năm tháng là con gái cô ấy tích cóp được nhiều hơn so với tôi. Và đó thực sự là một nỗi nhục của đời tôi.
Vợ chồng sống cùng nhau, cô ấy luôn vênh mặt là cái nhà này được như hôm nay là công cô ấy. Từ suy nghĩ đó, cô ấy cho phép mình ăn nói cộc lốc với chồng. Chẳng bao giờ tôi nghe thấy một câu dạ vâng nghọt ngào từ vợ. Hỏi cái gì cô ấy cũng “cái gì, làm sao, thế có chuyện gì?”. Nói năng cục cằn, thô lỗ đã đành, cô ấy còn rất bố láo, thích lên là cô ấy gân cổ cãi chồng. Tôi nói thêm 1, 2 câu là cô ấy bắt đầu: “Giỏi thì ông kiếm tiền bằng tôi thì chửi gì tôi cũng nghe, còn không thì im đi”.
Tôi nghĩ sao mà đời mình nhục thế không biết. So ra thiên hạ, tôi có phải thằng bất tài vô dụng hay ăn bám vợ đâu mà sống trong nhà cứ như loại chó chui gầm chạn. Tôi nhịn cô ta nhiều bởi vì hay ho gì cái cảnh nhà có hai thạc sĩ chửi nhau như hát hay. Nhìn đôi vợ chồng hàng xóm mà tôi thấy xấu hổ. Anh chị ấy chỉ là công nhân thôi mà ăn nói với nhau nhẹ nhàng, ngọt ngào lắm. Còn nhà mình, mang tiếng có học, địa vị cao nhưng mà trong nhà vợ coi chồng chả ra gì. Nghĩ mà cám cảnh…
Video đang HOT
Tôi phải làm sao để “trị” vợ mình khi mà cô ấy láo quá thể như vậy? Có cách nào khắc phục tình huống này hay không đây? (Ảnh minh họa)
Nếu cô ta chỉ hỗn hào với tôi thì không nói làm gì, với nhà chồng cô ta cũng khinh hế. Cô ta nói với mẹ tôi là: “Con nói thật với mẹ, người ta có phúc, đi lấy chồng được nhà chồng mua nhà mua cửa cho. Chứ cái số con là số trâu, số chó, toàn phải bơi ra tự lo mọi chuyện. Thế mà con mẹ còn không biết điều”. Mẹ tôi nghe xong mà tím mặt. Bố mẹ tôi nhà bình thường, làm gì có điều kiện mà cho các con cả vài trăm triệu mua nhà. Nhưng tôi nghĩ, bao năm qua bố mẹ nuôi tôi ăn học để tôi có được tương lai như ngày hôm nay cũng là của để dành rồi. Hơn nữa, mua nhà tôi cũng đóng góp phần, có thể không nhiều như cô ấy nhưng mà tôi hoàn toàn không phải để cô ấy tự lo. Tôi còn nói số nợ còn lại nếu cô ấy không muốn cùng tôi san sẻ thì tôi sẽ nhận trách nhiệm hết. Vậy mà cô ấy còn kênh kiệu.
Từ ngày sống với nhau, họ hàng, người thân, thậm chí bố mẹ tôi cửa không qua, nhà không lại. Tôi biết mọi người đều ngại tiếp xúc với vợ tôi. Mọi người thường nói đùa là: “Không đủ trình độ nói chuyện với thạc sĩ” nhưng tôi hiểu mọi người ghét nên không muốn dính đến nhà tôi nữa. Hàng xóm láng giềng cũng lánh mặt vì vợ tôi đâu có thân thiện gì, gặp ai cũng vênh mặt lên khinh người ta là lao động chân tay. Tôi lấy vợ mà như rước vào thân cả một đống tai họa, mất hết cả mối quan hệ, bạn bè.
Tôi sống với cô ta không phải vì nghĩ được lợi khi vợ kiếm được nhiều tiền mà vì bản thân tôi là người coi trọng gia đình. Tôi không thích cảnh vợ chồng lấy nhau rồi tan đàn, xẻ nghé. Hơn nữa chúng tôi đều là người có ăn, có học cả, hay ho gì cảnh đánh cãi chửi nhau rồi ly hôn. Chung quy lại chỉ tội con cái mà thôi. Tôi biết bố mẹ cũng sẽ rất buồn nên hôn nhân của chúng tôi tan vỡ dù rằng chúng tôi sống cũng chẳng hạnh phúc gì.
Tôi phải làm sao để “trị” vợ mình khi mà cô ấy láo quá thể như vậy? Có cách nào khắc phục tình huống này hay không đây?
Theo Eva
Vợ ngoại tình mang tiền về cho chồng đánh bạc
Thế là thay vì về nhà, tôi bảo người đó vào khách sạn. Xong xuôi tôi ngửa tay xin tiền rồi tự dưng rơi nước mắt. Sao tôi giống gái bao đến thế này, vẫn chưa mặc áo quần vào đã vội vòi tiền.
Tôi viết ra câu chuyện này khi đã không còn yêu chồng. Chỉ ước sao chồng đang ở sới bạc nào đó hiểu được và ít nhất hãy giữ lấy tôi, giữ lấy gia đình nhỏ đã rạn nứt không thể hàn gắn này.
Hết yêu chồng và đổ lỗi cho chồng thì có hèn không? Cuộc đời tôi có rất nhiều đoạn, đoạn màu tươi sáng nhất thuộc về tuổi thơ, thuở con gái. Đoạn ảm đạm nhất là khi lấy chồng và phát hiện ra anh là con nghiện cờ bạc. Và đây, bây giờ tôi chẳng còn thấy màu gì nữa, tôi đã ở địa ngục rồi.
Mang thai 4 tháng, tôi ngỡ ngàng nhận ra cuộc hôn nhân này là một cuộc lừa đảo. Nhà chồng không giàu đến thế, chồng tôi không hoàn hảo đến thế và tình yêu cũng chưa bao giờ chân thật. Gia đình chồng nợ một số tiền rất lớn, khoảng đến 3 tỷ. Công đầu thuộc về chồng và bố chồng, hổ phụ sinh hổ tử, con trai nối gót cha đánh bạc, dù chồng và bố chồng tôi đều là cán bộ.
Mang thai 4 tháng, tôi ngỡ ngàng nhận ra cuộc hôn nhân này là một cuộc lừa đảo (Ảnh minh họa)
Trong nhà này có hai nạn nhân, tôi và mẹ chồng. Thảo nào bà thương yêu tôi đến thế. Thương như thể thương một con thú vừa sập bẫy cùng chung cảnh ngộ. Số tiền cưới 200 triệu bố mẹ tôi cho sau ngày cưới nhanh chóng biến mất. Tất cả số vàng trong tủ hiện tại đều là vàng giả, cả số vàng nhà chồng cho tôi hôm cưới cũng là giả.
Nực cười nhỉ, không biết nên trách công nghệ làm hàng đểu ngày càng tinh vi hay trách mình ngu dốt? Chỉ biết phòng người gian mà không biết phòng người thân. Kẻ trộm nằm ngủ cạnh mỗi đêm mà không biết. Vậy là, ngoại trừ số tiền vài triệu trong ATM thì gia sản chẳng còn gì cả. Đã thế lại còn sắp sinh con.
Cho tới khi sinh con ra từ một cái bỉm đến bình sữa đều do nhà ngoại cung cấp. Số tiền bảo hiểm trợ cấp sinh nở của tôi, chồng cũng ẵm mất không kịp trở tay. Tôi đâu còn sức mà chửi bới, chỉ biết nằm ôm con mà khóc.Tôi đã chịu đựng như thế suốt hai năm nay. Bây giờ lại tự hỏi sao mình chịu đựng tài thế. Lúc đó tôi vẫn rất yêu chồng. Lại đã có con với nhau, tôi từng luôn hi vọng anh sẽ thay đổi.
Anh cũng đã nhiều lần thề thốt, thậm chí còn mang dao ra mà dọa tự chặt tay trước mặt tôi để cai cờ bạc. Rốt cuộc vẫn chứng nào tật đó. Càng thua càng cay cú muốn gỡ vốn.Cái nhà này cũng bị mang đi thế chấp ngân hàng. Rồi sẽ tới lúc người ta về niêm phong để cho cả thiên hạ này đều biết tôi vớ phải một cuộc hôn nhân bất hạnh. Còn bây giờ thì vẫn chưa ai hay.
Người đàn ông thứ hai của cuộc đời tôi xuất hiện. Đó là một người hơn tôi 18 tuổi. Chỉ có trong mắt ông tôi mới còn trẻ trung hấp dẫn, chứ thực ra, chung sống với địa ngục mấy năm tôi đã tàn tạ đi nhiều.
Lúc đầu tôi gọi người đó là chú, dần dần nhận sự giúp đỡ rồi chuyển sang gọi là anh. Có thể là tôi đã không nhanh chóng ngã vào vòng tay người ấy đến thế nếu chồng biết trân trọng và níu giữ tôi dù chỉ một chút.
Đến đi làm anh còn chuồn thì nhà anh đâu cần về. Tôi đi đâu anh không buồn hỏi, chuyện vợ chồng lạnh lẽo anh đâu cần hâm nóng. Có lẽ phải đến nửa năm chúng tôi chưa quan hệ lại. Tôi đã sinh con, phục hồi vóc dáng và sinh lý rồi nhưng anh đâu biết. Ở nhà này chỉ còn mẹ chồng vẫn nhắn tin hỏi tôi đang ở đâu và bao giờ về. Còn chồng chỉ quan tâm mỗi chuyện "có tiền không đưa anh".
Và thế tôi ngoại tình, ung dung tự tại không ai ngăn cấm như gái chưa chồng. Tôi tự hỏi mình có yêu người đó không? Đến bây giờ vẫn là không. Tôi chỉ muốn có một vòng tay ai đó đón nhận và yêu thương.
Người đó yêu tôi không toan tính, chưa bao giờ đòi hỏi đưa tôi lên giường. Tôi cũng không có ý định biến mình thành gái bao. Nhưng nhờ ơn chồng, bây giờ thì tôi đã thành cái loại đó rồi.
Đi ăn tối với người đó thì nhận được tin nhắn của chồng "Kiếm gấp cho anh 10 triệu kẻo chúng nó chặt tay anh". Đã từ lâu tình vợ chồng giữa chúng tôi chỉ còn là thế này.
Nhiều lần lắm rồi, tôi muốn ly hôn nhưng nhìn con và mẹ chồng lại thấy mình hèn hạ. Tôi muốn bỏ của chạy lấy người, còn họ thì sao? Ba thế hệ phụ nữ, mẹ chồng, tôi và con gái đều là nạn nhân của con người khốn nạn này.
Thế là thay vì về nhà, tôi bảo người đó vào khách sạn. Xong xuôi tôi ngửa tay xin ít tiền rồi tự dưng rơi nước mắt. Sao tôi giống gái bao đến thế này, vẫn chưa mặc áo quần vào đã vội vòi tiền. Tôi không biết cảm giác nhục nó như thế nào, chỉ biết bây giờ mình đã thành một con đàn bà hạ lưu chẳng khác gì gái đứng đường.
Thế là thay vì về nhà, tôi bảo người đó vào khách sạn. Xong xuôi tôi ngửa tay xin tiền rồi tự dưng rơi nước mắt (Ảnh minh họa)
Đem tiền về vứt vào mặt chồng, anh mừng rỡ chộp lấy rồi đi ra ngõ bắt xe ôm đi luôn. Chắc đã cầm xe máy rồi. Thấy buồn cười, thằng chồng tồi, muốn gọi lại để chửi vào mặt chồng mà hỏi liệu chồng có biết tiền đấy là tiền gì không, tiền vợ đi làm gái đấy.
Tôi bây giờ sống mà không còn cảm nhận được cảm xúc gì, không biết vui là thế nào, buồn là thế nào, mình muốn gì. Mọi giác quan trơ ra hết cả.
Chồng tôi cứ đi đánh bạc cho sướng tay nhé. Tết này đã có vợ lo cả rồi. Chồng muốn bao nhiêu tiền thì vợ sẽ mang về, vì vợ đang làm nghề mà. Mang số tiền mà vợ bán thân mới có được đi đánh bạc thì chồng có vui không? Có biết cuộc đời vợ vì chồng mà khốn nạn đến mức nào không?
Tôi nhục nhã, bế tắc và bất cần đời quá rồi. Tôi phải làm sao? Tôi chỉ đang nghĩ về một ngày nào đó mẹ con tôi sẽ bỗng dưng bốc hơi khỏi cuộc đời này.
Theo VNE
Tình yêu tội lỗi Thứ tình yêu ấy có đáng được gọi là tình yêu không khi mà để đến được với nhau, 2 người đã dẫm đạp tan vỡ 2 mái ấm đang yên bình, và nhất là để những đứa trẻ phải chịu tổn thương tinh thần có khi mang theo suốt đời... Anh và cô là mối tình đầu của nhau, yêu nhau từ...