Như thế này, em có còn lạnh nữa không?
Lạnh lẽo nhất không phải là đứng giữa mùa đông lạnh giá mà lạnh lẽo nhất chính là sự cô đơn. Khi cô đơn thì ngay cả giữa mùa hè nóng bức cũng thấy lạnh thấu tâm hồn.
Lại một mùa đông nữa lại về, mùa đông quá lạnh cho những kẻ cô đơn. Liệu mùa đông này có ai đó choàng lên mình chiếc áo ấm và thì thầm vào tai: “Như thế này, em có còn lạnh nữa không?”
Truyện ngắn: Mùa đông này em sẽ không còn lạnh nữa (Cua Đá)
Có những nơi chỉ là trở về trong hoài niệm
Có những người một lần gặp, ngàn lần xa, vạn lần quên mà vẫn thấy nhớ.
Phố đã lên đèn. Bóng tối từ từ len lỏi khắp mọi nơi mang theo hơi lạnh đến. Đất trời tiễn thu đi tự bao giờ để đông sang mang theo gió rét tái tê. Dòng người trên phố thưa thớt dần khi ai cũng mau chóng muốn phóng xe nhanh về nhà để thoát cái giá lạnh đang ùa tới. Tiếng còi xe cũng bớt inh ỏi khiến con phố dễ thở hơn mọi buổi tối khác.
Cô bước một mình trên con đường đã vắng người, chỉ còn những ánh đèn hanh hao đổ bóng xuống lòng đường. Đã cố gạt đi một điều gì đó nặng nề trong lòng nhưng sao cô vẫn thấy khó nhọc đến vậy. Mải mê trong những dòng suy tư, cô tự cuốn mình đi trong suy nghĩ không điểm dừng và đôi chân thì cứ bước dường như không biết dừng lại ở đâu.
- Này chị, bến xe ở đây cơ mà.
Quỳnh Thư quay lại vẻ mặt ngơ ngác:
- Cậu gọi tôi à?
- Trên đường này, chỉ có tối với chị, không gọi chị thì tôi gọi ai nữa.
Anh chàng nở một nụ cười tinh nghịch.
- Cậu… đi theo tôi nãy giờ?
- À… không… mà cũng có thể là có vì tôi thấy chị cứ như trên giời ấy. Đêm hôm khuya rồi, con gái đi một mình cũng không tốt.
- Sao cậu lại như vậy? Mà hình như tôi không quen cậu thì phải.
- Trước lạ sau quen. Tôi ngồi với chị trong quán cả buổi tối mà chị không nhớ sao? Chà, đầu óc chị thật có vấn đề thật rồi.
- …
Những câu chuyện không đầu không cuối vô tình trở thành chất xúc tác khiến họ từ những người xa lạ trở nên thân thiết hơn. Chiếc xe buýt lăn bánh trong đêm, sương đêm khiến mọi thứ lạnh hơn thì phải…
Cô cảm thấy cuộc sống trôi đi nhanh hơn, cái nặng nề nhích theo từng tiếng kim đồng hồ cũng bớt dần đi. Cô tự mỉm cười khi nghĩ về chàng trai hóm hỉnh như cơn gió lạ đó. Bật máy tính lên, cô nhận được dòng mail của anh: “Cuối tuần chị rảnh không? Cho tôi xin một cái hẹn nhé. Quán cũ. Hẹn gặp lại chị”.
Quán cà phê lãng đãng người trong bản nhạc Trịnh cũng buồn như cái lạnh vừa ghé qua đây. Ngồi trước anh là cô gái với mái tóc ngắn nhuộm màu hạt dẻ, khuôn mặt đang cố giấu nỗi buồn bằng vẻ bất cần, lạnh lùng khiến anh tò mò muốn biết mọi thứ về cô ấy. Ngay từ cái nhìn trong lần gặp gỡ đầu tiên, anh đã bị thu hút bởi vẻ bí ẩn của người con gái này. Phải chăng, đó là sự tò mò của một tâm hồn non trẻ trong anh khi bắt gặp những điều thú vị giữa cuộc đời hay là thứ tình cảm mới đang hình thành trong trái tim?
***
Cô ngồi thu mình trong căn phòng tối. Cô mím chặt môi để không bật thành tiếng khóc. Cô nhốt mình vào nỗi cô đơn với những đau khổ bế tắc khi nhớ đến gương mặt của Thành – người cô từng tin tưởng, từng trao cả cuộc đời mình cho anh ta. Nhưng rút cuộc, cô nhận được gì ngoài sự lừa gạt, phụ bạc đáng ghê tởm đó khi anh ta sẵn sang vứt bỏ tình yêu của cô để chạy theo một người con gái khác vì muốn tạo dựng cho mình một chỗ vững chắc trong công ty. Biết bao đêm cô trằn trọc không ngủ khi nhớ lại ngày xưa mặn nồng của mối tình đã trải qua bốn năm. Cô càng nhớ càng thấy tim mình nhói đau, nước mắt lại đẫm gối khi phải khóc cho một người đã thay lòng đổi dạ.
Mọi thứ đã qua nhưng với cô nó lại như một cơn ác mộng đủ sức quật ngã, lấy hết nguồn sinh lực và trái tim nhiệt huyết của cô. Cô đã né tránh, trốn tránh tất cả sau những đổ vỡ từ nỗi đau phải nhận từ cuộc tình dang dở kia, để rồi cô được gì ngoài những đêm sống trong nước mắt với những thương nhớ đầy vơi, yêu, hận đến tan nát lòng.
Tiếng chuông điện thoại reo liên hồi. Cô gạt nước mắt nhấc máy:
- Alo!
- Chị đang khóc đấy à?
- … Không…
- Đừng dối tôi. Tôi đang rảnh rang muốn cà phê cùng chị.
- Tôi bận rồi.
- Chị đang ở đâu để tôi đến?
- Tôi nói là bận rồi mà.
Cô tắt máy chỉ còn tiếng điện thoại tút liên hồi. Cô đứng dậy, mở cửa sổ, hơi lạnh từ ngoài thổi vào lạnh buốt. Cái lạnh đến tê cứng chắc sẽ làm nỗi đau mất cảm giác và tạm ngủ yên đâu đó. Ánh sáng mờ vàng của ngọn đèn còn đọng những hơi sương đêm hắt chiếu xuống con đường. Đôi mắt cô nhíu lại khi bắt gặp bóng dáng quen thuộc hình như của ai đó.
- Sao cậu lại đến đây?
- Chị đã nói nếu tôi muốn gặp chị thì sẽ gặp được mà.
- Tôi đã nói vậy à?
- Chị lại quên rồi. Tôi tưởng chị bận gì, hóa ra lại ngồi khóc trong nhà, hại tôi đứng đây sắp thành cây cột đèn rồi.
- Ai bảo tôi khóc. Tôi đâu có.
- Đừng cố giấu nữa, đôi mắt sưng húp của chị nói lên tất cả rồi.
Họ đi cùng nhau trên con phố về đêm đã vắng những âm thanh ồn ã, náo nhiệt. Không ai nói với ai nhưng cô cảm thấy ấm lòng hơn chút ít thì phải khi có một người lắng nghe những tiếng thở dài của mình. Lúc này cô không còn phải khoác cho mình chiếc áo xù lông đầy gai nhọn để chống trả với sự khắc nghiệt của cuộc sống và tình người nữa. Cảm giác bình yên là những gì đọng lại trong tâm hồn cô. Bóng hai người in trên con đường mùa đông lạnh, bóng cô đang nương tựa vào bóng anh. Anh đứng lại choàng cho cô chiếc áo khoác của mình.
- Gió mùa đông bắc đang tràn về đấy. Đừng mặc phong phanh kẻo bị cảm lạnh!
Cô nhoẻn nụ cười giữa mùa đông lạnh giá quên đi lời nói có phần vượt qua giới hạn của anh, anh thấy lòng ấm áp vô cùng. Tiếng trò chuyện của hai người lẫn trong tiếng gió bấc đang rít lên khô khốc trên nóc nhà, trên con đường chênh vênh…
***
Đôi khi người ta ngỡ mình chìm trong đau khổ, tuyệt vọng tưởng chừng không thể thoát ra được. Và cô cũng vậy, cô không còn đủ niềm tin vào tình yêu, vào những đổ vỡ đã xảy ra sẽ lại có một phép màu nhiệm từ tình yêu chân thành khác dành cho mình. Nhưng cô biết trái tim mình đang tìm thấy ánh sáng trở lại khi bên Trường, cô không cho phép mình hy vọng dù là bất cứ điều gì.
Với anh, cô là một người vô cùng đặc biệt. Anh biết mình cần bên cô, đặc biệt khi nhìn thấy nỗi đau ngày ngày khiến cô phải rơi lệ. Chỉ có tình yêu mới làm lành vết thương từ chính tình yêu.
Ngày cuối tuần, cả nhóm quyết định đi phượt tới Hà Giang để tìm cảm hứng sáng tác mới. Băng qua những con đèo, những dãy núi, những con đường đất, cuối cùng họ cũng đến được Xín Mần, Hà Giang vào mùa tam giác mạch nở. Trước mắt họ là vùng cao nguyên đá – thiên đường hoa thơ mộng với những cánh đồng bạt ngàn, rực rỡ. Tâm trạng Quỳnh Thư có vẻ đã ổn hơn, nụ cười đã trở lại trên môi cô khiến cho anh yên tâm phần nào.
Mặt trời thu mình trong hơi sương lạnh của buổi chiều, một mình cô lang thang giữa cánh đồng tam giác mạch. Anh chăm chú nhìn cô từ phía xa. Dáng người nhỏ bé của cô lẫn giữa sắc hồng của cánh đồng hoa bát ngát. Anh nghe có tiếng con tim mình đập những nhịp đập yêu thương.
Họ ngồi bên nhau, mắt hướng ra phía xa ngắm những ruộng bậc thang tràn ngập sắc hoa, xa xa những dãy núi ẩn mình trong màn sương như những vòng tay đang ôm lấy chúng.
- Trường có biết hoa tam giác mạch đẹp nhất khi có màu nào không?
- Không, tôi không biết.
- Là lúc cánh hoa màu đỏ, ánh tím như lúc này.
- Có vẻ Thư biết nhiều về mảnh đất này nhỉ?
- Quê ngoại tôi ở đây mà, hồi nhỏ tôi ở với ngoại rồi sau bố mẹ chuyển được công tác thì đón tôi về dưới xuôi.
- Thư này, tôi hy vọng Thư có thể sáng tác trở lại.
Cô nhìn anh mỉm cười và khẽ lắc đầu:
- Trường có biết tôi thường sáng tác khi nào không?
Anh lắc đầu.
- Khi đang yêu. Nhưng giờ có lẽ cảm hứng trong tôi đã chết rồi thì phải! Tôi không muốn viết nữa. Trước tôi dành cả tình yêu, niềm tin cho một người, đó cũng là nguồn cảm hứng của tôi, nhưng mối tình đó kết thúc rồi, trái tim tôi cũng vỡ vụn theo cuộc tình đó mất rồi, e rằng tôi không thể viết lại được nữa. Tôi sợ khi cầm bút…những ký ức xưa ùa về.
- Thư đừng như vậy. Tôi biết từ bỏ quá khứ trong lòng thật khó nhưng từ bỏ nó không đồng nghĩa với từ bỏ cảm hứng, cảm xúc của mình. Thư hãy xếp lại quá khứ ấy, để nó ngủ yên ở nơi sâu thẳm trái tim. Giờ chỉ là… Thư đang trốn chạy nó mà thôi. Đừng để tổn thương đó đeo bám và làm khổ mình nữa. Hãy để cho tâm hồn mình được mới thêm một lần nữa được không?
- Sao Trường biết chuyện của tôi?
- Tôi biết mọi thứ thuộc về em… Tôi chỉ mong em đứng dậy sau vấp ngã. Bởi nhìn em đau tôi còn đau hơn.
- Tại sao? Đừng cố tỏ ra thương hại tôi. Trường biết điều đó chỉ làm tôi khó xử thôi.
- Tại sao ư? Đơn giản chỉ bởi tôi yêu em.
Bàn tay cô lạnh buốt khựng lại trong tay anh. Ánh mắt cô bối rối nhìn anh rồi quay người bước đi.
***
Cô dặn lòng mình không thể bước chân gần hơn về phía anh, cô càng trốn tránh tình cảm của mình thì anh lại càng đến gần bên cô hơn. Cô càng đẩy anh ra xa, anh lại càng sát gần cô hơn. Khuôn mặt cô nóng ran, ửng đỏ khi chạm ánh mắt anh, khi chạm khuôn mặt với hơi thở của anh. Bàn tay cô ngoan ngoãn nằm trong tay anh đi giữa mùa đông của đất trời, lắng nghe hơi thở của tiếng đất trời của tiếng trái tim ấm áp yêu thương. Anh ôm choàng lấy tấm thân hình bé nhỏ của cô trong lớp áo khoác của mình:
- Như thế này, em có còn lạnh nữa không?
Cô mỉm cười lắc đầu. Lòng cô được sưởi ấm trong chính mùa đông lạnh lẽo cũng bởi có anh bên cạnh cô. Trái tim cô đã hồi sinh từ khi nào cô cũng không hay, vết thương cũ chưa lành nhưng nó cũng đã chịu cười mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt thân thương và giọng nói ấm áp kia. Cô tựa đầu vào vai anh, lắng nghe khúc nhạc anh viết cho riêng cô:
“Nắng lung linh, nắng mơ màng hôn nhẹ tóc em. Chiều thênh thang, phố ngược xuôi không lời. Tìm em giữa dòng người, tìm em giữa trái tim tôi, Màu violet tím như tình yêu thủy chung trao riêng em mà thôi…”
***
Sáng mùa đông, những chiếc lá khô khốc xào xạc trên lề đường. Mưa phùn lất phất rơi trên mái tóc cô. Mưa lạnh buốt như chính tâm hồn cô lúc này. Cô bước những bước vô định, trong đầu vẫn còn vang lên những lời nói lúc sáng của mẹ anh:
- Tôi biết hai đứa đang qua lại với nhau. Cô hãy dừng lại trước khi chính tôi ngăn cản mối quan hệ này. Cô hơn tuổi con trai tôi, điều đó không thể được. Nó lại là cháu trưởng, sẽ kế thừa gia tài. Gia đình tôi sẽ không bao giờ đồng ý mối quan hệ của hai đứa.
- Nhưng…chúng cháu yêu nhau thật lòng.
- Cô yêu nó hay yêu gia sản của nó. Với cô, ai cũng là yêu thật lòng thì phải? Hà cớ chi trước đây sắp đến ngày cưới mà chú rể lại hủy hôn? Cô đừng quyến rũ con tôi nữa.
- Chuyện của cháu nếu bác không biết tường tận thì xin đừng nói nặng nề và nói không đúng sự thật như vậy. Nếu bác muốn cháu sẽ rời xa con trai bác nhưng xin bác đừng xúc phạm nhân phẩm của cháu. Chào bác!
Nước mắt cô hòa trong những giọt mưa phùn ngày càng nặng hạt. Mái tóc cô rối bời trong gió, nhìn con đường chông chênh phía trước của mình cô thấy mù mịt và muốn khụy xuống.
Anh gọi cho cô liên hồi nhưng cô đã tắt máy. Anh chạy khắp mọi nơi tìm cô nhưng biết tìm cô ở đâu. Sự im lặng từ cô khiến anh muốn nổ tung, như phát điên. Anh biết những lúc cô im lặng là lúc cô đang âm thầm khóc ở nơi nào đó. Anh sợ cô lại biến mất như ngày xưa. Anh tìm cô trong nỗi nhớ quay quắt. Anh ngồi một mình trong quán xưa mong chờ cô sẽ đến dù là đến muộn như những lần anh hẹn cô. Anh đứng lặng hàng giờ trước cổng nhà cô. Anh lang thang trên con phố với điếu thuốc đã tàn trong niềm hy vọng lẫn nỗi đau tìm kiếm yêu thương ngày nào, tìm kiếm bóng hình cô trong cơn gió lạnh. Anh nhớ hơi ấm của cô, nhớ nụ cười, nhớ giọng nói của cô khi bên anh… Nhưng tất cả là vô vọng, giờ chỉ còn mình anh độc bước trong vô vọng, trong tiếng ký ức ngày xưa vọng về. Phải tìm cô ở nơi đâu?
Hai năm sau
Mùa đông đã đặt chân đến nơi đây. Tháng mười một những cánh đồng tam giác mạch đang tràn đầy sức sống trong sắc trắng tinh khôi. Xa xa những đôi tình nhân đang hạnh phúc chụp ảnh cưới, những đứa trẻ cười nói vui vẻ nô đùa giữa thiên đường hoa như một món quà mà thượng đế ban cho nơi đây. Cô ngồi lặng ngắm tất cả từ xa, có nỗi nhớ vô hình đã luôn trở về trong cô như sáng nay mùa đông vừa ghé chân qua. Nhớ, rất nhớ, nhưng cô không cho phép mình quay trở lại xuất hiện trước anh. Cô dặn lòng phảo quên, phải đi xa anh nhưng nhiều khi cô lại thầm hỏi: Những mùa đông đã đi qua, anh có lạnh không? Giờ anh vẫn sống tốt chứ khi không còn cô bên cạnh?
Anh đứng rất lâu lặng lẽ ngắm cô từ đằng sau bằng đôi mắt trìu mến yêu thương, mong nhớ bao lâu. Cô đang trước mặt anh, không phải chỉ là xuất hiện trong giấc mơ rồi vụt tan biến.
- Quỳnh Thư!
Cô nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, quay người lại cô nhận ra gương mặt quen thuộc trong ánh nắng của mặt trời giữa trưa.
- Minh Trường!
- Sao em trốn anh lâu vậy? Anh đã đi tìm em bao lâu, anh đã rất nhớ em, biết không đồ ngốc?
Cô cố thoát khỏi vòng tay ôm của anh nhưng cánh tay rắn chắc của anh đã ôm cô thật chặt vào lòng.
- Anh sẽ không để anh rời xa nữa đâu. Mùa đông này lạnh lắm, anh sẽ không thể sống nổi nếu không có em.
- Em đã quá mệt mỏi … đã không còn con đường lựa chọn nào khác.
- Mọi thứ sẽ ổn khi chúng ta bên nhau và cùng đương đầu với nó chứ không phải trốn chạy, em hiểu không? Thời gian qua là quá đủ để thử thách chúng ta rồi. Người ta có thể thiếu mọi thứ vẫn có thể sống nhưng thiếu tình yêu thì sẽ chỉ như cái cây ngoài thì tươi nhưng trong lòng lại héo đến không còn sự sống thôi.
Những giọt nước mắt cô rơi trong niềm thương nhớ bấy lâu, cô gục đầu vào ngực anh bình yên và hạnh phúc. Xa xa, co tiếng cười nói vui vẻ của lũ trẻ dưới cánh đồng tam giác mạch. Anh thì thầm với cô:
- Em biết không, em đã nói đúng, quả là khi đau khổ anh chẳng thể sáng tác được gì ngoài nhớ em. Và anh cũng nhận ra rằng trái tim anh thuộc về em mất rồi.
Cua Đá
Theo blogradio.vn
Ở bên anh em sẽ thấy bình yên
Gặp được nhau, yêu thương nhau là điều đáng trân trọng. Hãy ở bên người mang cho bạn cảm giác bình yên.
Truyện ngắn: Đừng sợ hãi vì đã có anh ở đây (Lương Hồ)
Nhiên đã ngồi bất động trước gương hàng tiếng đồng hồ, đến lúc tay chân lạnh cứng cô mới ý thức được việc mình chỉ khoác một chiếc áo mỏng manh. Nhiên khẽ nhấc cánh tay mình lên, một cảm giác tê buốt chạy từ đầu ngón tay theo mạch máu lan tỏa khắp cơ thể khiến cô khẽ nhíu mày. Cô nhìn thẳng vào gương thật lâu, để cố xác nhận người trong gương là chính mình? Vẫn là gương mặt ấy, gò má ấy, đôi mắt ấy nhưng hình như cũng lại không phải. Hình như, dưới khóe mi còn lưu lại một vết gì như một vệt nước đã đi qua, hình như đã khô.
Cô đã khóc ư?
Không, không thể nào. Chẳng phải, ai cũng bảo cô là một người được nhào nặn từ sắt từ đá. Chẳng phải Minh đã bảo rằng trái tim cô không phải đập 90 nhịp mỗi phút. Thế thì làm sao cô có thể khóc? Mà cô cũng không nhớ, lần cuối mình khóc là lúc nào nữa. Nhưng vệt khô trên gò má cô, đôi mắt ửng đỏ của cô lại rõ ràng rất thật, lại rõ ràng chẳng thể nào là giả được.
Cô khẽ cựa quậy toàn thân, cảm giác ê buốt bủa vây xâm chiếm toàn bộ ý nghĩ. Con người thật kỳ lạ, khi có một nỗi đau khác xâm chiếm thì nỗi đau trước đó hình như cũng sẽ tự dưng mà biến mất. Trong chốc lát, cô chẳng còn để ý vệt nước khô ở trên má nữa, toàn bộ tâm trí cô đang chiến đấu với cơn ê buốt thấu xương, thấu gan thấu ruột của bản thân.
Giá như có anh ở đây thì tốt biết bao. Lúc đó, anh sẽ trách mắc cô sao không mặc cho đủ ấm, anh sẽ trách mắng cô lớn rồi mà sao lại như trẻ con thế này, anh sẽ trách mắng cô sao anh gọi bao nhiêu cuộc điện thoại rồi mà không bắt máy. Và rồi, dù cô nói thế nào thì anh cũng sẽ khoác lên cô một chiếc áo thừa ấm rồi sẽ nhẹ nhàng làm ấm từng khớp chân tay của cô, làm ấm từng phần cơ thể cô và sẽ lại làm ấm trái tim cô. Nhưng liệu anh có nhìn thấy vệt khô trên gò má của cô hay không? Đột nhiên, cô phân vân không biết mình có muốn để anh biết sự tồn tại của nó hay không. Hình như, cô chưa từng rơi lệ trước anh.
- Cô bé ơi, xuống ăn cơm.
Khoác thêm chiếc áo ấm vừa được cho mượn cô lần theo bậc thang đi xuống phòng bếp của căn nhà. Lúc này cô mới để ý mùi thơm của thức ăn lan tỏa xộc thẳng vào khứu giác chẳng thèm báo trước một câu. Trên bàn ăn đã bày kín chỗ thức ăn, vậy mà chị chủ nhà vẫn đang xào thêm một đĩa rau vừa hái ngoài vườn lúc nhá nhem tối khi cô vừa ghé tới.
Căn nhà sàn điển hình của đồng bào Tây Bắc được sửa lại gian phòng trên cho khách du lịch. Khi chị hướng dẫn hỏi cô muốn ở nhà nghỉ hay homestay không hiểu sao cô lại thốt ra là homestay, sau cô đã định đổi lại nhưng lại lười nói nên thôi mặc kệ ra sao thì ra. Cô chưa từng nghĩ một sớm mai thức dậy trong một khách sạn ở một nơi xa lại, càng không nghĩ rằng mình sẽ chọn một tour đi vào tận cùng của một bản xa lạ. Nếu như trước đây cô không bao giờ tin người lạ thì bây giờ cô lại ngồi bên cạnh những người mới chỉ biết nhau mấy tiếng đồng hồ, trước mâm cơm bốc khói nghi ngút, được nấu bằng củi khô.
- Uống một chén nhé.
Chị chủ nhà vừa cười vừa dịch lời của bà cụ vì cụ không nói được tiếng Kinh cho cô, chị bảo, không hiểu sao hôm nay cụ gặp cô lại vui như vậy. Cụ quý bình này nhất đấy, chỉ lúc nào có khách quý cụ mới lấy ra. Mà cũng lâu lắm rồi cụ mới cho nấu cơm cho khách ăn.
Nhiên mỉm cười đón lấy chén từ cụ, mùi thơm dịu nhẹ vảng vất đầu mũi, cô chưa kịp nghĩ gì đã cảm thấy sự ấm nóng tràn qua cuống họng, thấm vào từng tận tế bào. Cô không giỏi uống , chỉ vài ba chén là ngà ngà say, sau khi lãnh đủ thì Minh nhất quyết không cho cô đụng tới một giọt nào trong những lần tụ tập bạn bè, mà cô cũng rất biết thân biết phận không dám đụng đến nó bao giờ.
Nếu lúc này có Minh chắc Minh lại đỡ cho cô và bảo Nhiên không biết uống đâu. Nghĩ thế, cô chợt mỉm cười và mặc dù không ai biết vì sao cô lại cười nhưng tất cả mọi người đều cười với nhau và bắt đầu bữa cơm tối hơi muộn. Những câu chuyện rôm rả cứ nối tiếp nhau bên bếp lửa hồng, thỉnh thoảng tí tách đang cháy. Nhưng tuyệt nhiên, không ai hỏi cô thân gái sao lại một mình lặn lội vào tận bản xa xôi này? Tuyệt nhiên không ai hỏi cô tên gì? Tuyệt nhiên chẳng ai hỏi cô năm nay bao nhiêu tuổi? Tuyệt nhiên không ai hỏi cô đã lấy chồng chưa?
- Sáng mai, cháu đưa cô ra suối chơi, nước suối trong vắt luôn, có nhiều đá đẹp nữa.
Cứ như là đã thân quen từ lâu lắm rồi, cậu bé con chị chủ nhà chăm chú đợi câu trả lời từ cô khiến Nhiên có chút bối rối vì quả thực cô chưa có dự định gì cả. Từ lúc bước chân xuống khỏi xe cô cứ như một chiếc diều đứt dây trôi theo ngọn gió chẳng có trước kế hoạch, mục đích gì cả. Đến tận lúc này, ở đây rồi đi đâu hay ở mấy ngày cô cũng chưa từng nghĩ tới. Nên đột nhiên được nhắc tới, cô có chút bối rối, không muốn nói dối nhưng nhìn đôi mắt trông chờ của cậu bé cô lại thấy mình không đủ can đảm để từ chối. Ừ thì, chẳng phải mấy hôm nay cô đã điên rồ lắm rồi hay sao, thì thêm một việc nữa cũng có làm sao chứ.
Nếu Minh biết được chắc anh sẽ cười ngặt ngẽo rồi không ngừng chế giễu cô cho mà xem. Rồi sau đó anh lại lẽo đẽo đi theo sau mặc kệ cho cô lườm lườm, anh sẽ bảo đường này đâu phải chỉ của riêng cô, suối này đâu chỉ riêng cô, đá này đâu chỉ sinh ra dành riêng cho cô đâu. Tất cả, đều không phải sinh ra dành cho riêng cô, duy nhất chỉ có một trên đời sinh ra dành cho riêng mình cô chính là anh.
Minh là của Nhiên, nhưng lúc này đây cô lại đang trốn tránh Minh, lúc này đây cô không còn biết mình phải nên làm thế nào với Minh, lúc này đây cô muốn chỉ một mình, cô muốn đẩy Minh ra thật xa, xa hết mức có thể, cô tự tìm cho mình mọi lý do để anh tự rời xa cô.
- Trăng hôm nay đẹp quá, lâu lắm rồi mới có vầng trăng tròn vành vạnh như thế này đấy.
Chị chủ nhà cầm ấm nước đặt xuống chiếc bàn tre ngoài hiên, ngồi xuống cùng Nhiên. Chị tầm trên dưới 25 tuổi nhưng màu da sương gió không nói thật số tuổi của chị, chỉ có đôi mắt long lanh đầy ánh cười mang đến cho người đối diện một sự ấm áp lẫn tin tưởng không cưỡng lại được. Chị trao cho Nhiên một chén nước ấm và yên lặng cùng Nhiên ngắm trăng.
- Vâng, đã lâu lắm rồi em mới được nhìn thấy trăng tròn thật tròn như vậy.
Cô ở thành phố, nếu có muốn thì những ánh đèn điện cao nối liền nhau cũng đã che lấp ánh trăng vành vạnh kia mất rồi. Chứ chưa nói nhịp sống bận rộn khiến cô có lẽ cũng quên đi rằng ngoài ánh đèn chiếu sáng còn có ánh trăng dịu dàng soi đường chỉ lối đi nữa.
- Thiên nhiên thì vẫn luôn đẹp chỉ có là chúng ta đôi khi quên lãng nó đi mà thôi. Mỗi người sau khi chết đi sẽ hóa thành một vì sao sáng nhất trên bầu trời. Em có nhìn thấy ngôi sao kia không?
Nhiên hướng mắt nhìn theo cánh tay của chị chủ nhà, đúng là có một ngôi sao nhỏ đang không ngừng tỏa sáng giữa một khoảng trống cô đơn
- Anh nhà chị đấy. Không bao lâu nữa, anh ấy sẽ không còn cô đơn nữa, bác sỹ bảo là bệnh của thằng Đan còn không quá 3 tháng nữa. Đến lúc đó cha con anh ấy sẽ được gặp nhau, sẽ không còn phải cô đơn nữa.
- Đan?
- Là đứa bé lúc nãy bảo mai đi suối cùng em đấy. Nó cũng biết mình sắp được gặp cha nó rồi, thỉnh thoảng nó lại hỏi, bao giờ thì con được gặp cha đấy.
Nhiên muốn được cầm tay chị, muốn được ôm người phụ nữ bé nhỏ này vào lòng biết nhường nào. Một ngày trước, trong lúc tuyệt vọng cô đã muốn tìm đến cái chết thì ở đây, có một cậu bé lại đang phải chiến đấu hàng ngày để được sống mỗi ngày và cậu sống rất vui vẻ. Chẳng ai có thể so sánh những nỗi đau và cũng sẽ thật tàn nhẫn để so sánh những nỗi đau của nhau. Nhưng quả thực, lúc này Nhiên như được tiếp thêm nghị lực muốn sống, nghị lực muốn tiếp tục được ở bên Minh. Con người ta, được sống vẫn là điều đáng trân quý biết nhường nào. Dù cuộc đời có đối xử với bạn tàn nhẫn thế nào đi chăng nữa, khi bạn và nó yêu thương nhau, cùng ngồi nói chuyện với nhau một cách bình yên thì trái tim bạn sẽ được sưởi ấm.
- Chị, chị không sao chứ ạ?
- Chị không sao em à. Con người ta, sống dài hay ngắn cũng không sao, miễn mình sống vui vẻ và hạnh phúc là được.
Vui vẻ và hạnh phúc. Thật ý nghĩa và cũng thật là đơn giản. Khi cô bước ra khỏi phòng khám với lời nói vảng vất của bác sỹ, "nếu em cứ để tình trạng này kéo dài thì bệnh trầm cảm của em sẽ không còn nhẹ như thế này nữa đâu mà sẽ chuyển sang khoa cấp cứu đấy". Cô đã nghĩ hai từ vui vẻ và hạnh phúc chẳng thể nào còn có thể nào hiện hữu trong cuộc đời cô nữa. Đã có lúc cô hờn giận với cuộc đời này, đã có lúc cô muốn buông tay tất cả, đã có lúc cô đã rất cần kề với cái chết. Nhưng sau tất cả, cô lại đang ở đây, đang ngắm nhìn vì sao lấp lánh phía xa xa, đang nghe tiếng suối rì rầm như một bản nhạc không tên và đâu đó là tiếng sáo của một chàng trai bản nào đó.
Thiên nhiên thật diệu kỳ. Cuộc sống, kỳ thực bản thân nó rất đỗi bình yên.
Thiên nhiên đưa Nhiên vào giấc ngủ thần tiên không chút mộng mị và đánh thức cô bằng dàn hợp âm của tiếng chim líu lo quanh nhà. Tiếng cười khúc khích của lũ trẻ buộc Nhiên không thể tiếp tục vùi mình trong chăn được nữa khi đâu đó cô loáng thoáng nghe thanh âm thân thuộc. Không, không thể nào. Cô cố suy nghĩ thật nghiêm túc loại trừ khả năng vừa mới xuất hiện nhưng ngay khi vừa khẳng định thì thanh âm thân thuộc ấy lại theo gió khẽ đập nhẹ lên trái tim cô, len lén đánh thức trái tim cô lỡ nhịp.
- Cô ơi, mình đi thôi, ông mặt trời sắp lên đến con suối rồi.
Đan mừng rỡ khi phát hiện Nhiên đã dậy, bỏ mặc người bạn đồng hành đang chơi cùng mình.
Là anh.
Là Minh của Nhiên.
Hình ảnh anh cứ nhạt nhòa dần, nhạt nhòa dần. Là cô đang mơ sao, cô vẫn chưa tỉnh sao, không phải là thật ư? Cô lo lắng tự vấn chính mình cho tới khi vòng tay ấm áp vỗ về lấy cô.
- Ngốc. Khóc đi em, có anh đây rồi.
Là Minh thật đấy. Là Minh của Nhiên đấy. Không biết từ đâu mà nước mắt cô cứ chỉ tuôn mãi không thôi, không biết từ lúc nào cô đã ôm lấy anh mà nức nở, không biết anh đã vỗ vỗ cô bao nhiêu lần, không biết bao nhiêu lần anh nói với cô "khóc đi em", "có anh ở đây rồi", "khóc đi em".
- Cô ơi, mình ra suối thôi, ông mặt trời sắp lên đến con suối rồi.
Nhiên xấu hổ dụi mắt, bao nhiêu lời muốn nói cùng anh nhưng chẳng biết nói gì cả, bao nhiêu điều muốn hỏi anh nhưng chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.
- Đi thôi.
Anh nắm tay cô đi theo Đan, hai người lớn lẽo đẽo đi theo một cậu nhóc đen nhẻm. Anh nắm tay cô đi về hướng mặt trời lên, ánh nắng len lỏi qua tầng mây, rẽ đám đậu trên những tán cây. Anh nắm tay cô ấm áp hướng về nơi có dòng suối mát lành, nước chảy êm đềm như một bản nhạc dịu dàng vỗ về những trái tim đã và đang bị tổn thương. Anh nắm tay cô thật chặt và nói:
- Ở bên anh.
Tiếng gió rừng, tiếng lá cây khẽ va vào nhau, tiếng chim líu lo dệt thành một tiếng ca:
Ở bên anh.
Theo blogradio.vn
Cuộc sống sau ly hôn của đàn ông như thế nào? Ly hôn không phải bước đường cùng mà một cách để chúng ta bước tiếp trên con đường tương lai. Tương lai đó không có nhau, nhưng cũng là một cách để sống. Đàn bà thì có thể sống cuộc đời tự do, còn đàn ông thì như thế nào. Bạn có tò mò về cuộc sống sau ly hôn của đàn ông...