Nhóm bạn độc thân suốt ngày tụ tập chơi bời chê tôi đầu bù tóc rối, nhưng đến khi đi tìm lại chính mình thì tôi còn hối hận hơn
Vì câu chê bai của nhóm bạn thân mà tôi đã quyết thay đổi chính mình, nhưng khi đổi thay rồi tôi lại hối hận hơn.
Nhóm bạn thân của tôi có 6 người, chơi thân với nhau từ ngày còn học cấp 3. Sau khi tốt nghiệp đại học đi làm dù bận rộn công việc nhưng chúng tôi vẫn tụ họp mỗi tuần. Quan niệm sống của nhóm là sống hết mình chơi hết mình để không hối hận và quyết không yêu cho đời thanh thản.
Từ khi gặp được 1 nửa của mình, trái tim tôi đã biết yêu, tình yêu đã khiến tôi không còn mặn mà với đám bạn độc thân. Và tôi đã phá vỡ nguyên tắc của nhóm, dù mọi người không nói ra nhưng có lẽ các bạn ấy rất buồn khi thấy tôi phải chia tay nhóm quá sớm.
Những ngày đầu của cuộc hôn nhân thật hạnh phúc êm ấm, tôi đã khuyên các bạn trong nhóm hãy tìm kiếm một nửa đi đừng để tuổ.i thanh xuân vụt mất rồi hối hận. Thế nhưng cả nhóm đáp lại bằng một câu: “Đừng vội mừng quá sớm, rồi sẽ có ngày bạn phải hối hận vì quyết định rời bỏ nhóm”.
Vui với hạnh phúc gia đình nhỏ của mình tôi cũng nhanh chóng quên nhóm độc thân của mình từ lúc nào không hay. Để rồi một ngày giật mình nhìn lại tôi thấy hối hận vô cùng.
Trong khi tôi đầu bù tóc rối chăm sóc con nhỏ đến ăn cũng chẳng có thời gian thì các bạn trong nhóm độc thân lại đang tung tăng bay nhảy ở nước ngoài.
Sống hết mình, chơi hết mình để không hối hận. (Ảnh minh họa)
Một lần nhóm bạn đến nhà tôi chơi, họ đã phá lên cười chế giễu: “Đời sống được mấy mà sao bà khổ thế này. Vừa bế con vừa xúc từng miếng cơm nguội để ăn. Nhìn chúng tôi ai cũng eo thon gọn còn bà nhìn lại mình đi có khác gì mẹ sề không? Từng là cô gái ăn diện xinh đẹp nhất nhóm vậy mà bây giờ so với chúng tôi bà chẳng khác gì là mẹ chúng tôi”.
Video đang HOT
Đám bạn đến chẳng động viên tôi một câu lại tung ra một tràng chế giễu khiến tôi thấy chạnh lòng vô cùng. Tôi không thấy giận đám bạn mà nhìn cách nói chuyện của họ, tôi như thấy lại những hình ảnh ngày nào của mình đang hiển hiện trước mặt.
Không chịu thua kém bạn bè, tôi đã quyết định tân trang lại mình. Thay vì ngồi dỗ dành con khóc thì tôi ra sức tập thể dục lấy lại vóc dáng. Tôi thường xuyên để chồng con bị đói vì mải đi tìm cho mình những bộ đồ như ý. Để tìm lại chính mình, tôi thường xuyên gửi con nhờ người hàng xóm tốt bụng coi còn bản thân thì đi tụ tập với đám bạn.
Một lần tôi trở về nhà trong tình trạng say xỉn chẳng còn nhớ gì nữa. Chỉ biết khi tỉnh dậy thấy mình đang nằm trong nhà tắm với cái chậu bên cạnh. Trên người toàn một mùi khó chịu bốc lên khiến tôi tức điên mắng chồng: “Anh thật quá đáng, lúc anh say xỉn em chăm sóc chu đáo còn khi em say anh lại để em nằm trong nhà tắm sao?”.
Đúng là những gì mất đi thì mới thấy nó quý vô cùng. (Ảnh minh họa)
Chồng không nói câu gì mà đưa chiếc điện thoại với những bức hình đã chụp đêm qua cho tôi xem. Đó là người đàn ông nhậu cùng với đám bạn thân của tôi. Ông ta đã đưa tôi về nhà và ôm hôn tôi ngay trên xe trong lúc tôi đang say. Và chồng tôi đã chụp được.
Chồng không nói gì mà vào phòng dọn hết đồ của tôi ném ra đường rồi bảo: “Tôi đã nhịn cô hết nổi rồi, hãy đi theo đám bạn độc thân của mình đi để hưởng những ngày tháng tươi đẹp cho khỏi hối hận khi về già”.
Cánh cổng lạnh lùng đóng ngay trước mặt tôi, không ngờ người chồng nhu nhược ngày hôm qua, nay lại mạnh mẽ quyết liệt khiến tôi thấy hối hận vô cùng.
Đúng là những gì mất đi thì mới thấy nó quý vô cùng, mọi người ơi tôi có nên đi theo tiếng gọi của đám bạn độc thân hay là về cầu xin chồng tha thứ?
Theo Tri thức trẻ
Nỗi hối hận của vợ khi bế con trở về chỉ còn căn phòng trống hoác
Sau 5 ngày vắng nhà, cô tự lo lắng đưa con về thì đón chào mình lại là căn phòng trống hoác chẳng còn bóng dáng của chồng nữa rồi.
Cánh cửa phòng mở ra, cô giật mình khi nhận thấy căn phòng thuê trọ của vợ chồng cô dường như rộng thêm, trống vắng hơn. Cô vào phòng đi lại một vòng, để rồi hãi hùng nhận thấy, mọi đồ đạc cá nhân của chồng cô đã không cánh mà bay. Giấy tờ tùy thân của anh, giấy đăng kí kết hôn cũng mất tích. Chồng cô đâu rồi?
Con gái mè nheo bên cạnh cô cũng như người mất hồn không để ý đến, run lập cập lấy điện thoại bấm số gọi cho chồng. "Alô, anh...", nhưng khi chồng nghe máy, cô lại chẳng biết mở miệng hỏi thế nào. "Tôi đã dọn đồ đi rồi, nói luôn là tôi đến ở với cô ấy. Mấy hôm nữa tôi sẽ gửi đơn l.y hô.n về, hi vọng cô hợp tác để chúng ta chia tay trong hòa bình. Cô yên tâm, tôi biết cô không kiếm ra tiề.n nên tôi sẽ chu cấp nuôi con đầy đủ", anh nói thẳng không do dự. Sau đó thấy cô mãi không trả lời, anh thở dài rồi cúp máy.
Cô ngẩn ngơ nhìn điện thoại hồi lâu, cuối cùng cái ngày ấy cũng đến rồi ư? Anh mang giấy đăng kí kết hôn đi, hẳn vì sợ cô ở nhà hủy mất, l.y hô.n sẽ khó hơn. Con gái sà vào lòng mẹ, cô ôm con, không kìm được bật khóc nức nở. Con bé thấy mẹ khóc cũng khóc theo, cô thương con, muốn dỗ con mà không thể ngăn nổi sự đau khổ tột cùng trong lòng mình lúc này. Hai mẹ con cùng khóc, nước mắt ướt đẫm cả khuôn mặt.
Ảnh minh họa
Con gái cô hiện tại 3 tuổ.i, vị chi cô ở nhà đã 4 năm. Từng ấy thời gian cô không kiếm ra tiề.n, "ăn bám" chồng. Cưới xong cô có bầu luôn, anh bảo cô nghỉ ở nhà dưỡng thai, ít nữa chăm con, mình anh sẽ cố gắng lo liệu cho cả nhà. Anh tính toán, cô đi làm lương chỉ ở mức trung bình, mà con thì phải gửi trẻ cũng tốn kém, chưa nói nhà cửa không ai chăm sóc, cơm nước cho chồng con chả chu toàn. Thôi thì cái công cô đi làm, chi bằng cô ở nhà trông con luôn, chăm chồng chăm con cho tốt, lúc nào con lớn lớn thì tính sau.
Khi ấy cô vừa ra trường, tuổ.i trẻ nào nghĩ ngợi gì sâu xa. Chỉ công nhận nếu mình đi làm sẽ ít thời gian cho chồng con, nên cô đồng ý với anh không do dự. Chứ trước khi cưới anh, cô cũng đã đi làm được một thời gian, nếu kiên trì và chăm chỉ với công việc ấy, hẳn tương lai chẳng đến nỗi nào.
Nào ngờ đâu quyết định khi ấy lại dẫn đến bi kịch cho cô ngày hôm nay. Năm ngoái anh có bồ, là cô đồng nghiệp cùng công ty chỗ anh làm. Cô đau khổ tột cùng, vì thế giới của cô lúc này chỉ có anh và con. Anh phản bội, khiến cô như mất đi tất cả sức lực.
Vì còn yêu anh rất nhiều, cô tìm mọi cách níu kéo chồng về, song tất cả đều không ăn thua. Mỗi khi nhìn vợ, cô cảm nhận sự chán ghét, bài xích trong mắt anh. Còn lúc anh gọi điện hàn huyên với bồ, anh đầy hào hứng, tươi cười và yêu thương.
"Tại sao hả anh? Em có gì thua kém cô ấy?", cô bất lực hỏi chồng. Cô đã coi anh là tất cả của mình, một lòng vì anh vì gia đình, luôn làm tốt hơn yêu cầu vai trò làm mẹ, làm vợ, anh vẫn chưa thỏa mãn ư? Anh nhếch mép mỉ.a ma.i: "Sao điều hiển nhiên ấy em cũng chẳng nhìn ra được nhỉ, bảo sao em mãi không thể khá lên. Em đứng trước gương nhìn lại mình đi, rồi lên facebook xem cô ấy thế nào. Em chỉ biết ở nhà đợi chồng mang tiề.n về, chẳng biết giao tiếp, chẳng có tí hoạt bát, năng động nào, chưa nói tới giỏi giang làm được việc gì ra hồn. Em không có chí tiến thủ, không biết phấn đấu, con lớn tướng rồi vẫn muốn ở nhà chồng nuôi. Nhìn em sẽ khiến người khác thấy chán chường, mệt mỏi, em biết không? Còn cô ấy, tất nhiên ngược lại hoàn toàn với em rồi!".
Ảnh minh họa
Cô như hóa đá với những lời thốt ra từ miệng chồng. Anh quên rồi ư, trước khi việc anh ngoạ.i tìn.h bị cô phát hiện, cô đã từng đề cập với anh chuyện muốn đi làm lại, song anh khăng khăng cự tuyệt. Anh nói con gái hay ốm, cô đi làm thì con bé còn còi cọc thế nào? Tốt nhất cô cứ ở nhà thêm vài năm nữa đã rồi tính. Từ đầu đến cuối, chuyện cô ở nhà chăm con đều là anh quyết định, nửa khuyên nhủ nửa bắt buộc cô. Thế mà lúc này anh lại quay ngược thái độ, trách móc, chê bai cô như thể cô là kẻ lười biếng, chỉ thích ở nhà ngửa tay xin tiề.n chồng vậy. Anh thản nhiên thốt ra những lời như vậy, có khác gì anh "tự tay tát vào mặt mình" không?
Sau đó cô vừa giận vừa bị tổn thương, nên đã bế con ra ngoài nhà cô bạn còn độc thân tá túc vài hôm. Một phần cô muốn anh nhận thấy, không có vợ con ở bên sẽ hụt hẫng cỡ nào, để anh nhận ra đâu mới là thứ quan trọng đối với mình. Nhưng sự việc lại diễn ra ngược lại hoàn toàn với suy nghĩ của cô. Anh chẳng hề sốt sắng đón mẹ con cô về, càng không thèm liên lạc với cô. Sau 5 ngày vắng nhà, cô tự lo lắng đưa con về thì đón chào mình lại là căn phòng trống hoác chẳng còn bóng dáng của chồng nữa rồi!
Ôm chặt con trong lòng, ngồi giữa căn phòng vắng lặng, trong lòng cô trào lên nỗi hối hận vô vàn. Sống trên đời, đúng là chẳng thể trông đợi vào người khác. Giá như trước đây, mặc anh ngăn cản, cô vẫn quyết tâm đi làm, thì giờ đã khác. Anh có lẽ sẽ không chán cô. Hoặc, dẫu anh có quay lưng, cô vẫn tự tin mình lo được cho con, cho bản thân. Đâu đến nỗi rơi vào bế tắc không có phương hướng thế này...
Theo Afamily
Nữ đồng nghiệp báo có thai, người yêu về khóc lóc đòi chia tay Khi cuộc sống trở nên ổn định hơn, chúng tôi đang tính mua trả góp một căn hộ chung cư rồi cuối năm nay cưới, thì vào một tối mưa tầm tã, anh trở về phòng trọ của chúng tôi với khuôn mặt thất thần như sắp khóc. "Chúng ta chia tay thôi em." Ngày anh nói lời chia tay là một đêm...