Nhờ cách chia lịch hợp lý của mẹ chồng mà tôi năm nào cũng được đón tết cả hai miền Nam -Bắc
Nhờ cách chia lịch đó mà 3 năm nay, năm nào tôi cũng được tận hưởng không khí Tết của cả Hà Nội và Sài Gòn.
Dạo gần đây, tôi thấy rất nhiều người kêu ca, than vãn khi Tết đến. Nào là Tết khổ cực chuẩn bị mâm cỗ, lễ nghi cúng kính, mua sắm quà Tết. Rồi có những cặp vợ chồng suýt li hôn chỉ vì tiền dùng Tết hoặc tranh cãi quyết liệt chuyện về nội hay về ngoại ăn Tết. Tôi nghĩ, chuyện gì cũng có cách giải quyết, chỉ cần hai vợ chồng chịu hiểu, chịu thông cảm cho nhau một tí là ấm cửa êm nhà ngay. Chẳng phải vô duyên mà tôi mạnh miệng như vậy đâu, để tôi kể chuyện của tôi cho mọi người nghe.
Tôi vốn là người Sài Gòn chính gốc. Còn chồng tôi là người Hà Nội. Chúng tôi gặp rồi yêu nhau từ năm đầu đại học. Nhưng mãi đến khi ra trường, có việc làm gần 4 năm, chúng tôi vẫn chưa thể tiến đến hôn nhân. Tất cả cũng vì chúng tôi ở quá xa nhau.
Tôi là con gái một của gia đình nên mọi người không muốn tôi làm dâu xa xứ. Tốt nghiệp đại học xong, mẹ còn liên tục gọi điện giục tôi về, nhưng tôi nấn ná và lấy lý do đang có công việc tốt ở Hà Nội. Còn chồng tôi cũng là con trai độc đinh của dòng họ nên càng không thể ở rể trong Sài Gòn được. Đắn đo, chia tay vài lần cuối cùng chúng tôi vẫn nên duyên vợ chồng. Và tôi đi theo anh, chấp nhận làm dâu xa quê, dù ba mẹ tôi buồn hết sức.
Ngày tôi về làm dâu cũng đã tháng 11. Khi đó, càng cận Tết, tôi càng thấp thỏm không yên vì sợ ba mẹ chồng không cho tôi về quê ăn Tết. Càng lo, tôi càng cáu gắt và mắng cả chồng. Tâm lí này chắc ai lấy chồng xa như tôi sẽ hiểu rất rõ. Cũng may anh thương vợ, hiểu vợ nên không chấp nhặt gì, chỉ bảo tôi khi nào hạ giận rồi nói chuyện.
Chẳng ngờ, giữa tháng 12 âm lịch, mẹ chồng đã gọi vợ chồng tôi xuống rồi bảo hai vợ chồng xin phép cơ quan nghỉ sớm vài ngày để chuẩn bị về Sài Gòn, tới trước ngày Giao thừa thì bay về lại Hà Nội. Nghe mẹ chồng nói, tôi vui đến mức bật khóc. Thế là 20 Tết, chúng tôi tay xách nách mang đủ thứ quà cáp Hà Nội về quê tôi. Khi về đến nhà, gặp được ba mẹ rồi mà tôi vẫn có cảm giác như con gái lấy chồng cả thế kỷ rồi vậy.
Chơi Tết với ba mẹ tới 29 Tết thì chúng tôi về lại Hà Nội để ăn Tết với nhà nội. Trước khi đi, ba mẹ tôi còn mua rất nhiều đặc sản miền Nam gửi tặng ba mẹ chồng ăn Tết.
Video đang HOT
Về Hà Nội, ba mẹ chồng đón vợ chồng tôi tận sân bay, trò chuyện rôm rả cả buổi tối hôm đó. Mấy ngày Tết, mẹ chồng cũng chẳng bắt tôi làm gì. Bà chỉ giục tôi đi chơi Tết họ hàng để biết mọi người đón Tết như thế nào, tình cảm người miền Bắc nồng nhiệt ra sao. Mấy năm sống và làm việc ở Hà Nội nhưng chưa khi nào tôi ở lại đón Tết. Vì thế đây cũng được coi là cái Tết đầu tiên của tôi ở miền Bắc. Có thể nói, đó là cái Tết ý nghĩa nhất mà tôi đã trải qua.
Từ đó đến nay đã 3 năm, tôi cũng có cháu 1 tuổi. Nhưng năm nào tôi cũng mong Tết như trẻ con. Bởi đó là khoảng thời gian tôi được nghỉ ngơi, được thoải mái đi chơi mà không ngại chuyện gì. Năm nào hai vợ chồng cũng được tận hưởng không khí Tết của cả hai miền Nam Bắc. Năm vừa rồi hai vợ chồng ở Hà Nội tới 28 Tết thì bay vào Sài Gòn đón Tết trong đó. Mùng 4 Tết thì trở lại.
Tôi nghĩ, Tết là những ngày vui, nếu 2 vợ chồng thông cảm cho nhau thì ngày vui đó sẽ càng trọn vẹn và nhân đôi hạnh phúc. Dù ở xa đến mấy, nếu thật sự quan tâm nhau thì vẫn có thể cùng nhau đón Tết ở cả 2 quê. Chẳng qua là chồng có muốn san sẻ cùng vợ không thôi.
Theo tri thuc tre
Lấy vợ 4 năm, chưa được đón Tết ở nhà mình
Nghe nói Tết này được nghỉ tới 9 ngày. Tôi muốn đưa vợ về thăm bố mẹ mình quá. Song vợ tôi lại muốn đi du lịch chứ nhất định không chịu về 'cái chốn nhà quê lắm dĩn ấy'.
Năm hết Tết đến, mối lo tiền bạc ngày một nặng gánh. Nhiều lúc tôi ước gì 10 năm mới có một cái Tết thôi. Bởi bên cạnh niềm vui của vô số người thì vẫn còn sự ấm ức của chàng rể sống nhờ nhà vợ là tôi.
Tôi biết, việc kể lể chẳng đáng mặt đàn ông chút nào. Song tôi cũng là con người với những tâm tư thường nhật. Lẽ nào đàn ông không được lên tiếng trước những áp bức cứ đè nặng trên đầu?
Đã 4 năm sống cảnh "chó chui gầm chạn" mà chỉ được về thăm bố mẹ đẻ có 4 lần. Ngày đầu tôi về thăm gia đình sau ngày cưới. Sau một đêm ngủ, vợ tôi chê nhà quê lắm dĩn cắn đỏ da, đồ ăn chém to kho mặn. Tôi bị vợ ép tức tốc về nhà ngoại. Lần thứ 2, 3 tôi về nhà nội do bố mẹ tôi ốm nặng phải nhập viện. Lần thứ 4 vợ chồng tôi về quê dự đám tang của ông nội. Hết!
Tôi thường phải nghe mẹ vợ thuyết giáo: "Con đã ở rể thì phải toàn tâm chăm lo cho bố mẹ vợ và vợ. Đừng có mà đứng đằng ngoại trông đằng nội nghe. Ăn cơm nhà vợ, ở nhà vợ thì phải chăm sóc cho nhà vợ thật chu đáo. Sau này cả cái cơ ngơi này sẽ chia cho vợ chồng con phần hơn".
Tôi ậm ừ cho qua chuyện, còn trong lòng không phục. Thế này thì đến lúc vợ chồng tôi có con, tôi sẽ phải vừa làm bố vừa làm mẹ hầu con thôi.
Bố mẹ vợ tôi sinh một bề con gái. Chị vợ đã kết hôn và ra ở riêng. Còn cơ quan tôi cách xa nhà 50 km nên tôi đành ở tạm nhà vợ để tiện cho công việc. Bố mẹ vợ cũng không muốn vợ chồng tôi dọn ra ngoài ở vì sợ tuổi già dễ bề gặp trái gió trở trời. Thương bố mẹ vợ, tôi buông mình trong kiếp ở rể. Thôi thì ăn nhiều ở hết bao nhiêu.
Ngày Tết ngày nhất, bố mẹ vợ không cho tôi về thăm bố mẹ đẻ. Tôi phải dọn dẹp nhà cửa, nấu mâm cúng suốt 3 ngày Tết. Bố vợ tôi bảo: "1 năm 365 ngày đã ở nhờ nhà vợ được thì Tết cũng về nhà làm gì. Lúc nào có công to việc lớn thì anh mới được về".
Tết năm nào, mọi người trong nhà vợ tôi cũng đi chơi họ hàng, làng xóm láng giềng. Còn tôi trở thành thằng trông nhà tiếp khách bất đắc dĩ. Nghĩ mà muốn đập tung mọi thứ cho bõ tức.
Nhiều lúc có khách khứa đến chúc Tết, bố mẹ vợ tôi cứ thản nhiên giới thiệu: "Nhà thằng rể nghèo nên đành ở Tết đây".
Nhiều người không biết chuyện đã oán trách tôi. Họ bảo: "Con không chê cha mẹ khó". Sao vì muốn ăn sung mặc sướng mà không về thăm Tết nhà mình. Họ có biết đâu tôi đã bị bố mẹ vợ cản về thăm nhà. Tôi có uất ức mà chẳng dám nói ra.
Tôi còn nhớ Tết năm ngoái, anh chị vợ về ăn Tết nhà vợ thường tỏ ý khinh thường tôi. Anh rể bảo: "Nhất chú, được bám váy nhà vợ, chẳng phải lo đếch gì đến tiền bạc".
Quả thực, sinh hoạt phí của vợ chồng tôi vẫn phải nộp cho bố mẹ vợ đầy đủ. Tôi phải đi làm chính, làm thêm để thích ứng kịp với cuộc sống giàu sang nhà ngoại. Chứ tôi chưa từng cầm tiền của bố mẹ vợ lần nào.
Lúc cả nhà ăn lẩu uống rượu, tôi chẳng được ngồi tại mâm mấy phút vì còn phải lăng xăng đi tiếp thức ăn cho mọi người. Tôi chẳng khác gì bồi bàn cả.
Tối đến tôi thủ thỉ với vợ: "Anh là chồng em hay là thằng ở nhà em. Anh có thể chăm chỉ làm lụng việc nhà. Nhưng mọi người phải giữ sĩ diện cho anh lúc có khách chứ".
Tôi tưởng vợ sẽ thấu hiểu nỗi lòng mình. Ai dè cô ấy bĩu môi: "Cưới 4 năm mà chưa đẻ được con là tại anh. Giờ anh lại bắt vợ làm việc nhà thì đến bao giờ mới được phát lì xì cho con hả?". Thì ra từ trước đến nay, cô ấy đổ lỗi hiếm muộn cho chồng. Trong khi bao nhiêu lần tôi giục cô ấy cùng tới viện kiểm tra đều bị chối từ.
Tết nữa lại sắp đến, tôi lại sắp thành thằng lao công dọn dẹp nhà cửa, xách đồ cho mẹ vợ, nấu nướng sắp cỗ. Nghe nói Tết này được nghỉ tới 9 ngày. Tôi muốn đưa vợ về thăm bố mẹ mình quá. Song vợ tôi lại muốn đi du lịch chứ nhất định không chịu về "cái chốn nhà quê lắm dĩn ấy".
Tôi nên làm gì để thoát khỏi kiếp đọa đày ở rể trong những ngày đón Tết sắp tới. Có lẽ nào tôi xin cơ quan cho lịch trực suốt mấy ngày Tết để khỏi phải chứng kiến cảnh chướng tai gai mắt ở nhà vợ?
Hay tôi cứ một mình về ăn Tết ở nhà bố mẹ đẻ? Hoặc tôi phải giương điều kiện với vợ: Một là chung tay làm việc nhà trong ngày Tết, hai là đi du lịch? Các bạn thấy cách nào phù hợp nhất với tình cảnh của tôi lúc này?
Theo Pháp Luật Xã Hội
Dọn nhà đón Tết tôi đứng tim phát hiện món đồ này của chồng dưới gầm tủ Đưa chổi vào gầm tủ quét mấy thứ linh tinh ra, đống rác vừa lôi ra ngoài thì tôi khựng lại sau khi phát hiện thứ này của chồng. Còn có vài hôm nữa là đến Tết rồi, vợ chồng tôi cũng tranh thủ ngày nghỉ đi mua chút đồ Tết. Nhà có mỗi 4 người thôi, nhưng cũng đủ thứ phải sắm...