Nhớ bánh tiêu
Chiếc xe đạp cũ kỹ chở tủ kính nhỏ phía sau, bên trong xếp đầy những chiếc bánh màu vàng, thơm phức mùi vừng nếp… Với nhiều người, nỗi nhớ mùa đông Hà Nội đã gắn với hình ảnh và hương vị “ bánh tiêu Sài Gòn”.
Chiếc bánh tiêu vàng ươm, thơm ngậy trong tiết trời đông Hà Nội – Ảnh: Phan Thanh
Chiều nay, khi đã xa Hà Nội, tôi lại thèm được cảm nhận cái lạnh mùa đông Hà thành, rồi tạt qua cổng trường “Nhân văn” ngồi quây quần cùng bạn bè, thổi phù phù, cắn miếng bánh tiêu thơm nóng trong miệng và chuyện trò rôm rả. Với tôi, bánh tiêu không chỉ là món quà quen thuộc, nó dường như trở thành nỗi nhớ, những kỷ niệm về những người bạn thân thuở hàn vi và nỗi nhớ mùa đông Hà Nội.
Người ta nói bánh tiêu không phải gốc Hà thành. Bánh có nguồn gốc từ Sài Gòn và “di cư” ra Bắc chỉ ít năm nay. Nhưng bởi dễ tìm và cũng không kén người thưởng thức, món bánh đất phương Nam đã nhanh chóng chiếm được sự yêu thích của nhiều người và trở thành món quà quen thuộc khắp từng ngõ ngách, góc phố thủ đô.
Thời sinh viên hình như luôn để trong lòng mỗi người một nỗi nhớ thường trực, để khi có điều kiện ai cũng thấy xốn xang trong lòng. Với tôi, kỷ niệm thời sinh viên thật giản dị với những chiều hè tụ tập trà đá, cùng lũ bạn thân đạp xe vòng quanh hồ Gươm, thưởng thức cà phê Đinh hay mỗi chiều đông gió bấc được ngồi quanh góc bánh tiêu cổng trường…
Video đang HOT
Có thể dễ dàng gặp những chiếc xe đạp cũ kỹ chở chiếc tủ kính nhỏ có dòng chữ “ bánh tiêu Sài Gòn” phía sau trên bất cứ con phố nào. Không cần tiếng rao, không ồn ã nhưng hàng bánh tiêu luôn đông khách. Mấy nghìn đồng có thể đủ cho bữa sáng nhẹ hoặc làm ấm bụng bất kỳ cô cậu học sinh, sinh viên nào trong cái giá lạnh mùa đông.
Giản dị như chính cách mà người ta đặt tên cho nó, bánh tiêu rất dễ làm với những nguyên liệu dễ có. Tuy vậy, cũng không mấy người tự làm món bánh này vì nó dễ tìm, dễ mua trên khắp Hà Nội.
Chị chủ hàng bánh tiêu “của chúng tôi” bảo bánh được làm từ bột mì. Qua quá trình nhào, trộn và ủ rất cẩn thận, bột được đem ra nặn thành những chiếc bánh mỏng, dẹt. Bánh tiêu có khuôn hình gần giống bánh dầy truyền thống nhưng không có nhân, vỏ có một lớp vừng phủ thơm phức.
Bánh tiêu rán xong căng phồng, như có túi khí bên trong. Chiếc bánh vàng ruộm, nhẹ, mềm và thơm nức mùi bột mì, vừng trắng. Bánh tiêu phải được thưởng thức lúc còn nóng kèm với tương ớt… Đó thật là một điều thú vị, làm chiều lạnh ấm hẳn lên trong cảm nhận của mỗi người.
Góc quán bánh tiêu mở quanh năm trên nhiều góc phố Hà Nội, nhưng có lẽ chỉ đến mỗi dịp mùa đông quán mới hút khách, tập nập hẳn. Có lẽ bởi đây cũng là một loại bánh ngọt rán, ăn nhiều dễ ngán. Nhưng chính cái vị ngậy béo từ vừng và bột mì, cái thơm phức, nóng hổi ấy lại làm nên sự đặc biệt và cuốn hút bất kỳ người thưởng thức nào…
Theo Tuổ.i Trẻ
Rét về, lại nhớ bánh tiêu
Chiếc xe đạp cũ kỹ chở tủ kính nhỏ phía sau, bên trong xếp đầy những chiếc bánh màu vàng, thơm phức mùi vừng nếp... Với nhiều người, nỗi nhớ mùa đông Hà Nội đã gắn với hình ảnh và hương vị "bánh tiêu Sài Gòn".
Chiếc bánh tiêu vàng ươm, thơm ngậy trong tiết trời đông Hà Nội - Ảnh: Phan Thanh
Chiều nay, khi đã xa Hà Nội, tôi lại thèm được cảm nhận cái lạnh mùa đông Hà thành, rồi tạt qua cổng trường "Nhân văn" ngồi quây quần cùng bạn bè, thổi phù phù, cắn miếng bánh tiêu thơm nóng trong miệng và chuyện trò rôm rả. Với tôi, bánh tiêu không chỉ là món quà quen thuộc, nó dường như trở thành nỗi nhớ, những kỷ niệm về những người bạn thân thuở hàn vi và nỗi nhớ mùa đông Hà Nội.
Người ta nói bánh tiêu không phải gốc Hà thành. Bánh có nguồn gốc từ Sài Gòn và "di cư" ra Bắc chỉ ít năm nay. Nhưng bởi dễ tìm và cũng không kén người thưởng thức, món bánh đất phương Nam đã nhanh chóng chiếm được sự yêu thích của nhiều người và trở thành món quà quen thuộc khắp từng ngõ ngách, góc phố thủ đô.
Thời sinh viên hình như luôn để trong lòng mỗi người một nỗi nhớ thường trực, để khi có điều kiện ai cũng thấy xốn xang trong lòng. Với tôi, kỷ niệm thời sinh viên thật giản dị với những chiều hè tụ tập trà đá, cùng lũ bạn thân đạp xe vòng quanh hồ Gươm, thưởng thức cà phê Đinh hay mỗi chiều đông gió bấc được ngồi quanh góc bánh tiêu cổng trường...
Có thể dễ dàng gặp những chiếc xe đạp cũ kỹ chở chiếc tủ kính nhỏ có dòng chữ "bánh tiêu Sài Gòn" phía sau trên bất cứ con phố nào. Không cần tiếng rao, không ồn ã nhưng hàng bánh tiêu luôn đông khách. Mấy nghìn đồng có thể đủ cho bữa sáng nhẹ hoặc làm ấm bụng bất kỳ cô cậu học sinh, sinh viên nào trong cái giá lạnh mùa đông.
Giản dị như chính cách mà người ta đặt tên cho nó, bánh tiêu rất dễ làm với những nguyên liệu dễ có. Tuy vậy, cũng không mấy người tự làm món bánh này vì nó dễ tìm, dễ mua trên khắp Hà Nội.
Chị chủ hàng bánh tiêu "của chúng tôi" bảo bánh được làm từ bột mì. Qua quá trình nhào, trộn và ủ rất cẩn thận, bột được đem ra nặn thành những chiếc bánh mỏng, dẹt. Bánh tiêu có khuôn hình gần giống bánh dầy truyền thống nhưng không có nhân, vỏ có một lớp vừng phủ thơm phức.
Bánh tiêu rán xong căng phồng, như có túi khí bên trong. Chiếc bánh vàng ruộm, nhẹ, mềm và thơm nức mùi bột mì, vừng trắng. Bánh tiêu phải được thưởng thức lúc còn nóng kèm với tương ớt... Đó thật là một điều thú vị, làm chiều lạnh ấm hẳn lên trong cảm nhận của mỗi người.
Góc quán bánh tiêu mở quanh năm trên nhiều góc phố Hà Nội, nhưng có lẽ chỉ đến mỗi dịp mùa đông quán mới hút khách, tập nập hẳn. Có lẽ bởi đây cũng là một loại bánh ngọt rán, ăn nhiều dễ ngán. Nhưng chính cái vị ngậy béo từ vừng và bột mì, cái thơm phức, nóng hổi ấy lại làm nên sự đặc biệt và cuốn hút bất kỳ người thưởng thức nào...
Theo Tuổ.i Trẻ
Bánh tiêu quẩy Một tiêu, một quẩy hoà hợp với nhau như khúc tiếu ngạo sắt cầm, giản dị mà gắn bó keo sơn, tung hoành ngang dọc từ Nam chí Bắc, món bánh tiêu quẩy luôn làm say đắm lòng khách qua đường, đôi khi dừng lại không chỉ để mua mà còn ngắm cách người ta làm bánh... Chuyện kể rằng, vào thời nhà...