Nhờ bạn bê tráp cho đám hỏi của mình, bạn chưa giúp xong đã “bê” luôn cả chú rể lên giường
Hằng lặng người đi. Vậy anh ta dạo này đột nhiên bận chuyện gì đây? Chẳng những không thiết tha đám cưới mà cũng không có thời gian hẹn hò với cô luôn. Có gặp nhau đều nhanh chóng cáo bận xin về sớm.
Trong đám hỏi phải cần 5 bạn gái độc thân đỡ tráp cho mình, mà Hằng mới nhờ được 4 người bạn thân thiết. Lướt facebook một hồi, Hằng quyết định nhờ Linh – cô bạn không mấy thân. Biết sao được, bạn gái gần gũi thì hết mất rồi. Hằng nhiều bạn, song bạn chơi thân cô lại chọn lọc rất kĩ. Thôi, không quá thân nhưng cũng quen biết và thi thoảng vẫn gặp nhau trong dịp tụ hội cả nhóm mà.
Lúc mở lời nhờ Linh bê tráp cho đám hỏi của mình, Hằng còn ngại cô bạn không đồng ý. Bởi người ta vẫn quan niệm đi bê tráp là “mất duyên” mà. Không thân thiết thì ai muốn chịu thiệt thòi vì người khác chứ. Ngờ đâu Linh nhanh chóng đồng ý luôn, khiến Hằng vừa thở phào nhẹ nhõm vừa cảm kích sự nhiệt tình của Linh.
Ảnh minh họa
Đám hỏi diễn ra thuận lợi và hết sức vui vẻ. Hằng để cảm ơn đã mời cả dàn bạn gái bê tráp của mình đi ăn một bữa. Tất nhiên không thể vắng mặt chồng tương lai của cô. Trong buổi gặp mặt hôm ấy, mọi người đều ăn mặc chỉn chu, riêng Linh ăn mặc vô cùng gợi cảm. Lúc hoạt động còn có nhiều phen khiến người khác muốn đỏ mặt. Đây chỉ là một buổi ăn tối bình thường, nào phải đi biển hay đi bar, Hằng và hội bạn gái của cô đều thấy ngại ngùng thay Linh. Song cô nàng vẫn tươi cười tự nhiên, bất chấp sự có mặt của một người đàn ông là chồng sắp cưới của Hằng.
Còn 2 tháng nữa là đến ngày cưới đã định. Các khâu chuẩn bị cho đám cưới đều được gia đình 2 bên bắt đầu chuẩn bị dần. Là một trong những dịp trọng đại của đời người, Hằng tất nhiên vô cùng háo hức và hồi hộp. Cô muốn mọi thứ phải được chuẩn bị chu đáo nhất. Nhưng chồng sắp cưới của cô đợt này đột nhiên bận bất thường, bảo cô rằng “em cứ quyết đi, anh đều nghe theo”. Như thế thì còn gì là thú vị? Một mình cô cưới chắc?
Trong một lần nói chuyện với đồng nghiệp của chồng tương lai, Hằng vô tình được tiết lộ “sếp anh tâm lý lắm, đợt này có giao việc gì cho chồng em đâu, để nó chuyên tâm lo đám cưới đấy”. Hằng lặng người đi. Vậy anh ta dạo này đột nhiên bận chuyện gì đây? Chẳng những không thiết tha đám cưới mà cũng không có thời gian hẹn hò với cô luôn. Có gặp nhau đều nhanh chóng cáo bận xin về sớm.
Và không khó để Hằng biết, anh ta hóa ra đang tằng tịu với một cô ả khác. Đang say men tình mới có khác, quên hết mọi thứ ngay được. Sốc hơn nữa, cô ả kia lại chính là Linh! Hằng căm phẫn chất vấn 2 kẻ ấy, một kẻ là người đàn ông cô yêu 3 năm và chuẩn bị sẽ trở thành chồng chính thức, một kẻ là bạn gái cô nhờ bê tráp cho chính lễ ăn hỏi của mình.
“Cô ta quyến rũ anh, một mực lả lơi mời gọi anh. Em biết đấy, đàn ông ai chẳng yếu lòng… Anh xin em, anh không bao giờ muốn bỏ em, anh chỉ vui chơi qua đường với cô ta thôi”, anh ta biện minh. Lí do cũ rích!
Ảnh minh họa
“Em xin lỗi chị, nhưng em trót yêu anh ấy từ cái nhìn đầu tiên mất rồi. Em không làm chủ nổi bản thân mình nữa… Xin chị nhường anh ấy cho em, em sẽ yêu anh ấy hơn chị, em hứa đấy…”, ả lên tiếng. Lí lẽ cũ mèm!
Video đang HOT
“Ai muốn ở bên cô chứ, cô đừng nói linh tinh. Tôi không bao giờ chia tay Hằng đâu!”, anh ta hét vào mặt ả.
“Anh… anh… anh chơi chán rồi giờ muốn phủi tay bỏ đi phải không? Những lúc trên giường, anh đã nói gì với em hả? Anh khen em quyến rũ hơn chị Hằng, nói thích em, nói muốn chia tay chị để đến với em còn gì! Anh bảo cho anh thời gian hủy hôn đấy thôi…”, cô ả khóc nức nở.
“Nói thế mà cô cũng tin! Cô có bị ngu không đấy, đàn ông thằng nào chả miệng lưỡi trơn tru để lôi được gái lên giường!”, anh ta cười khẩy.
Đúng là một trò tuồng! Hằng im lặng nhìn rồi nhếch mép quay người bước đi, để mặc 2 kẻ ấy tự cắn xé nhau. Về nhà, cô tuyên bố hủy hôn, lí do thì rõ như ban ngày. Cô công khai luôn chả ngần ngại, rằng anh ta đã yêu người khác, tình yêu không thể cưỡng cầu, cô chúc phúc cho họ. Một kẻ như thế, cô cần gì giữ thể diện cho anh ta!
Theo afamily.vn
Nếu bạn nghĩ bạn tầm thường, bạn chắc chắn là tầm thường. Nếu bạn tin mình vĩ đại, bạn nhất định sẽ vĩ đại!
Đối với tôi, niềm tin vào bản thân là một yếu tố quan trọng, bên cạnh sự nỗ lực và trả giá. Nếu bạn còn không thể tin bạn, thì không ai trên đời có thể tin bạn cả.
Từ khi còn nhỏ (cho tới tận bây giờ) tôi vẫn tin rằng mình là một cái gì đó đặc biệt, rằng lý do tôi sinh ra để đóng góp một phần hay ho cho xã hội này, hoặc đơn giản là cho chính cuộc đời mình.
Thi thoảng, tôi nói với mẹ: "Sau này, con làm giám đốc của một đài truyền hình, mẹ sẽ làm mẹ của giám đốc."
Tất nhiên, mẹ tôi luôn cười phá lên rồi đáp: "Ừ, không về xin bà già này mấy bát gạo là may lắm rồi. Ở đấy mà giám đốc."
Nhưng tôi biết mẹ không hề coi câu nói đó của con gái là tùy tiện cho vui, hay là mơ mộng hão huyền. Bởi đôi mắt bà khi ấy sáng lên lấp lánh lắm, tia sáng của tin tưởng và kỳ vọng. Tôi biết mẹ tin tôi.
Tôi không thường chia sẻ với ai đó về ước mơ của mình, ngoại trừ mẹ và một vài người bạn thân thiết. Nhưng những người đã từng được nghe tôi nói về nó, khi tôi hỏi họ có tin không, họ sẽ đáp:
"Tin chứ? Tại sao không?"
Ban đầu, tôi không biết điều gì khiến họ tin tưởng như thế. Khi mà một con nhóc vắt mũi chưa sạch lại dám huênh hoang bàn tới lý tưởng vùng vẫy ở đời. Một đứa xuất thân từ gia đình bình thường, không có ô dù mũ nón, chẳng có tiền bạc dư dả lại dám nói tới việc làm cái này, mở cái kia.
Sau này, tôi mới dần dần hiểu được, người khác tin tưởng tôi như thế, cốt yếu là bởi vì chính tôi đã có sẵn niềm tin về bản thân mình.
Có thể bạn đã biết hoặc chưa, nhưng khi một người có niềm tin vào bản thân nói tới ước mơ hoài bão của đời mình, anh ấy hoặc cô ấy tỏa ra một luồng hào quang vô cùng cuốn hút. Khiến bạn có thể tin tưởng, khiến bạn nhất định thấy tin tưởng.
Đối với tôi, niềm tin vào bản thân là một yếu tố quan trọng, bên cạnh sự nỗ lực và trả giá.
Nếu bạn còn không thể tin bạn, thì không ai trên đời có thể tin bạn cả.
Năm tôi 12 tuổi, tôi đã tin rằng mình có thể viết lách, khao khát đặt bút viết những câu chuyện cháy bỏng trong tôi mỗi ngày, nhưng cũng có điều gì đó khiến tôi chần chừ. Với một ngôi trường nông thôn, cùng đám học sinh ngoài giờ học có đủ các trò đánh chắt, ô ăn quan, hay chơi cù quay ngày đó, thì việc "tòi" ra một đứa ngày ngày cắm mặt viết lách có vẻ là điều gì đó quái gở chăng?
Nhưng rồi mỗi ngày, ngọn lửa đam mê ấy lại càng thêm bừng sáng. Cho đến năm tôi 14 tuổi, tôi đã quyết định đặt bút viết những câu chuyện đầu tiên. Tất nhiên, chẳng có laptop để ngồi gõ lạch cạch như bây giờ, chỉ có bút và giấy, nhưng tôi cặm cụi viết mỗi ngày.
Tôi- như một cá thể lạc loài đến khó hiểu, quyết định đi theo trò chơi lạ lẫm nhất ngày ấy: viết lách. Chỉ bởi tôi đã yêu viết lách, và bởi tôi đã tin tôi có thể làm nó rất tốt.
Lúc ấy, độc giả của tôi là một vài người bạn thích đọc sách trong lớp, thêm một vài người bạn của lớp bên cạnh. Vì vậy mơ ước lớn nhất của tôi là một ngày nào đó những thứ mình viết ra sẽ tới được với cộng đồng rộng lớn hơn ngoài kia. Sự khởi đầu khó khăn với những câu chuyện chẳng đâu tới đâu, ngôn từ thô cứng và kinh nghiệm ít ỏi, tôi trở thành kẻ yếu thế trước những con chữ.
Nhưng niềm tin trong lòng lại lớn đến mức mà tôi thậm chí có thể nhìn thấy được trong tương lai sớm thôi, nhất định sẽ có ai đó, nhiều hơn mười người, nhiều hơn năm mươi hay một trăm người, nghe tôi nói, đọc những thứ tôi chia sẻ.
Tôi đã luôn tin vào điều đó mỗi ngày. Vì vậy tôi cứ viết và viết, chưa bao giờ từ bỏ.
Và giờ thì bạn thấy đấy, tôi đạt được điều tôi muốn nhờ sự chăm chỉ, nỗ lực, sự kiên trì bồi đắp và giữ vững niềm đam mê. Nhưng bên cạnh đó, là còn vì tôi đã thực sự tin tưởng khả năng của bản thân.
Tôi vẫn chưa dừng lại. Tôi tin mình còn có thể làm được nhiều hơn nữa. Ra cuốn sách đầu tiên, xin việc vào đài truyền hình mà tôi vẫn ngưỡng mộ, gặp mặt thần tượng của tôi trong ngành biên kịch, tự làm một bộ phim, hay thậm chí là mở một đài truyền hình của riêng mình.
Tất cả đều là ước mơ lớn, nhưng nó chưa bao giờ khiến tôi có cảm giác không thể với tới.
Bạn cũng đừng dừng lại. Đi du lịch vòng quanh thế giới, kiếm nhiều tiền mua một căn nhà, trở thành giám đốc của một công ty hàng đầu, hay bất cứ điều gì đó mà bạn đang khao khát.
Nếu bạn tin rằng mình có thể làm được những việc lớn lao hơn, nếu bạn cảm nhận được đây vẫn chưa phải là giới hạn của bản thân, thì chắc chắn sẽ là như vậy.
Đừng bao giờ nói những câu như:
"Tôi không thể."
"Tôi không dám."
"Tôi sợ lắm."
Khi mắt còn chưa mờ, chân còn chưa chậm, biển rộng trời cao cứ mặc sức vẫy vùng. Bạn cần làm được nhiều hơn thế, bạn nhất định sẽ làm được nhiều hơn thế.
Dù có chuyện gì đi nữa, thì hãy nhớ rằng tin tưởng chính mình thực sự là một điều rất kỳ diệu. Niềm tin với bản thân ấy là tuyệt đối, là sợi chỉ đỏ kết nối bạn tới điều mà bạn muốn, là ánh sáng dẫn lối cho bạn.
Ngày nào bạn còn tin vào chính mình, ngày ấy bạn sẽ chẳng hề sợ hãi khi đối mặt với bão giông.
Tin tưởng bản thân và nỗ lực không ngừng, cuộc đời sẽ trả cho bạn một cái giá xứng đáng.
Lan Dô
Theo guu.vn
Chàng trai chết lặng khi bắt gặp người yêu vào khách sạn với sếp Tôi "chết" cô sinh viên năm nhất ngây thơ, xinh đẹp có cái tên mộc mạc dân dã là Lụa ngay cái nhìn đầu tiên khi em bước chân vào thư viện, nơi tôi đang tìm tài liệu cho luận án tốt nghiệp Đại học Kinh tế của mình. Lụa xinh quá, em khiến tôi liên tưởng đến vẻ đẹp tinh khiết của...