Nhìn thấy anh, tim nó như ngừng thở!
Nó yêu anh, yêu say đắm… (Ảnh minh họa)
Lần đầu tiên nhìn thấy anh, nó run lên, vui sướng, lo lắng, hồi hộp… vậy đó, trong con người nó hội tụ đủ mọi sắc thái tình cảm.
Nó vui sướng vì được gặp anh, lo lắng vì không biết anh có nhìn thấy nó không, hồi hộp vì không biết nói gì với anh… nó lúc nào cũng vậy. Nó biết anh từ trước khi anh biết nó, nó yêu anh từ trước khi anh là bạn của nó. Nó đã mất mấy năm trời để quên đi mối tình trước kia của nó, vậy mà nó lại yêu anh ngay từ lần đầu tiên nó nhìn thấy anh.
Tình yêu của nó rất ngây thơ, rất trong sáng, mong ước của nó chỉ là mỗi ngày, nó được gặp anh dù chỉ đứng nhìn từ xa. Gặp anh rồi, nói chuyện với anh rồi, anh ở bên cạnh nó rồi nhưng nó vẫn cảm thấy nhớ anh. Nhìn thấy anh, nói chuyện với anh, tim nó như ngừng thở. Những lời nói của anh, nó ghi nhớ tất cả. Nó vô cùng quý trọng những giây phút được ở bên cạnh anh, thậm chí đêm về trong mơ nó cũng muốn được nhìn thấy anh. Nó là vậy, khi yêu rất cuồng nhiệt.
Nó yêu anh, yêu say đắm, nhưng thật buồn cười là chẳng bao giờ nó hình dung ra được khuôn mặt anh trong đầu nó. Nó có thể nhớ được khuôn mặt của tất cả bạn bè từ trước đến nay, thậm chí nó còn có thể nhớ được khuôn mặt của một người nào đó đi ngang qua nó trên đường. Vậy mà, cho dù nó cố gắng thế nào nó cũng không thể hình dung ra được khuôn mặt của anh. Nó rất bực mình vì điều này. Nhưng… “Ông trời đang thử thách tình yêu của mình” – nó tự nhủ.
Video đang HOT
Gặp lại anh, nhìn thấy anh, tim nó lại như ngừng thở… (Ảnh minh họa)
Anh là người thua kém tất cả những người đang yêu nó, nhưng nó chỉ biết mỗi có anh. Bị mọi người ngăn cản, nó càng yêu anh hơn. Nó thừa biết nó sẽ rất đau khổ khi yêu anh nhưng nó thà chịu đau khổ để được bên cạnh anh. Lúc nào nó cũng chỉ nói: “Không nhìn thấy anh ấy, tao còn khổ sở hơn”. Bạn bè nó chỉ biết ủng hộ cho sự ngu ngốc của nó.
Thời gian trôi qua, nó đã có vì được những gì nó muốn nhưng nó cũng đã gặp phải những đau khổ mà nó đã được cảnh báo. Được nói chuyện cùng anh, đi chơi cùng anh nó hạnh phúc biết bao. Nhưng… dần dần sự đau khổ đã tìm đến nó, nó bắt đầu thấy sự xa cách, sự lạnh lùng, sự nhớ nhung… nó đang dần héo mòn, mệt mỏi vì phải chạy theo hình bóng anh. Anh không hề yêu nó!
Nó muốn chờ đợi, chờ đợi tình yêu của anh dành cho nó. Nó chờ từng ngày, từng tháng… Tất cả đều chỉ là sự vô vọng. Nó đang mất tự tin vào bản thân, vào tình yêu, vào cuộc sống. 5 năm, trái tim nó đã 2 lần tan nát.
Lấy hết can đảm, hết dũng khí nó muốn gặp anh lần cuối, muốn nói với anh rằng “em yêu anh, yêu anh rất nhiều”. Nhưng, gặp anh rồi nó không có cơ hội để nói, nếu nói chính xác hơn là nó không dám nói. Lần gặp đó đã trôi qua trong sự tiếc nuối của nó.
Nó thầm nhủ, hãy là lần cuối, hãy chấm dứt đau khổ. Nó quyết tâm từ bỏ mối tình đơn phương của nó mấy năm nay. Nó đã quyết tâm thật nhiều. Nhưng, ngày gặp lại anh, nhìn thấy anh, tim nó lại như ngừng thở…
ki_it_07@yahoo.com (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Lỗi lầm là do em
Hai cuộc tình đổ vỡ, với em như thế là quá đủ rồi...
Lỗi lầm là do em... là do em ngu ngốc, dễ dãi để rồi bây giờ tự em phải một mình gánh lấy tất cả, nhận lấy khổ đau và nỗi ám ảnh...
Hôm nay anh đi công tác nên em lại không được gặp anh. Tối qua em thức đến một giờ sáng để viết nhật ký cho anh. Vậy mà sáng nay, chỉ mới 5h em đã tỉnh giấc và không thể nào ngủ được nữa.
Buổi sáng buồn, em nhắn tin cho anh chỉ để nói chuyện cho đỡ đau đầu thôi anh ạ nhưng anh vẫn lạnh lùng, dù cho em đã nói anh nên dành thời gian quan tâm đến em hơn thì em mới có thể quên anh. Anh, anh đã nghe câu "Dẫu biết rằng quên là sẽ nhớ, nên dặn lòng cố nhớ để mà quên". Em vẫn muốn quan tâm đến anh nhưng dường như em sắp thành ngừời thừa rồi, phải không anh? Anh đã nói với em rằng "Vợ anh yêu anh rất nhiều", rằng anh thấy quý trọng cuộc sống gia đình... có lẽ như thế là đủ để cho em biết rằng, em đang đứng ở đâu, đang đứng ở chỗ nào, em đang trở thành một kẻ ngáng đường trong hành trình tìm lại hạnh phúc của anh, thật là chua xót quá, phải không anh?
Nhưng... ngày hôm nay bắt đầu từ ngày hôm qua, lỗi lầm là do em, là do em ngu ngốc, dễ dãi để rồi bây giờ tự em phải một mình gánh lấy tất cả, nhận lấy khổ đau và ám ảnh, dằn vặt. Có lẽ chính vì thế mà anh nhanh quên em đến vậy, liệu trong thâm tâm anh anh có coi thường em không? Thật đau đớn cho một đứa con gái dễ dãi và ngốc nghếch.
Anh biết không, hôm qua em muốn hỏi anh lý do anh lấy nhẫn cưới ra đeo nhưng em lại thôi vì em sợ, sợ biết được sự thật rằng, những điều anh làm đang chứng tỏ anh ngày càng yêu vợ nhiều hơn. Điều đó đúng thôi vì người ta quan tâm anh quá nhiều, yêu anh cũng quá nhiều và hi sinh cho anh cũng quá nhiều... Có những hôm trời mưa to như trút, vậy mà chị vẫn đến đón anh, những cử chỉ đầy yêu thương như vậy đã khiến trái tim anh bừng tỉnh, phải không anh?
Anh có tiếc vì mình đến với nhau muộn màng quá không anh?
Em thầm nghĩ em đã từng làm cho anh nhiều hơn thế, đã từng chiều chuộng anh nhiều hơn thế, đã rất hiểu và yêu anh, luôn chia sẻ với anh những lúc vui hay buồn... vậy mà đổi lại, giờ đây những gì anh dành cho em chỉ là con số không tròn trĩnh.
Đầu óc em trống rỗng, trái tim em quặn đau, em đang cố quên đi mọi chuyện, cố quên anh, quên đi một mối tình ngang trái... Và em mong rằng, nếu kiếp sau có gặp lại nhau thì em sẽ không chọn anh! Giá mà... thì em chỉ muốn ước một điều, em là người đến trước, em tin rằng em sẽ giữ chặt anh trong vòng tay em, bằng tình yêu, bằng sự thông minh và tinh tế.
Anh có tiếc vì mình đến với nhau muộn màng quá không anh? Em chỉ tiếc rằng lẽ ra mình không nên gặp nhau anh ạ! Hai cuộc tình đổ vỡ, với em như thế là quá đủ rồi, em nên dừng lại, không nên để chuyện tình yêu làm đau trái tim em thêm nữa...
Mong rằng em sẽ sớm quên được anh!
Linh Đa (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Nếu chúng mình chia tay nhau... Em luôn yêu ai đó bằng tất cả những gì em có thể... Không hiểu sao lúc bắt đầu nhận lời yêu anh, cũng là lúc em luôn tự hỏi: Mình sẽ chia tay vì lý do gì? Nhưng em không cố gắng chuẩn bị cho cái ngày chia tay ấy. Em biết, anh không tin vào cái gọi là "yêu mãi". Em...