Nhìn số tiền mẹ đưa để trả viện phí mà tôi ứa nước mắt
Mẹ dúi vào tay tôi một túi vải nhỏ, bảo tôi lấy tiền trong đó mà lo viện phí.
Ảnh minh họa.
Sau khi bố mất, vợ chồng tôi chỉ ở nhà với mẹ được một tuần. Chúng tôi còn công việc, việc học hành của con ở thành phố nên không thể ở quê mãi được. Biết mẹ buồn, tôi bảo sẽ thuê người giúp việc để trò chuyện với bà nhưng mẹ tôi không chịu.
Tôi khuyên bà bán đất ở quê, đến thành phố sống cùng vợ chồng tôi, bà cũng không đi. Mẹ tôi nói sống ở quê gần cả đời người, đất ở đã hóa thành một phần linh hồn nên không muốn đi đâu. Khuyên mẹ mãi không được, vợ chồng tôi chỉ còn cách hàng tháng gửi tiền về cho bà. Khi nào rảnh rỗi, tôi lại về thăm nom, trò chuyện với mẹ một chút rồi về.
3 tháng nay, vợ chồng tôi mở quán cà phê nên bận rộn và tôi cũng không có thời gian về thăm mẹ. Tối, tôi gọi điện, hỏi han bà vài câu rồi mệt quá nên ngủ thiếp đi.
Video đang HOT
Trưa hôm đó, tôi đang làm thì nhận được điện thoại của mẹ. Bà thều thào bảo tôi về đưa bà đi viện chứ bà không chịu đựng nổi nữa. Tôi về nhà thấy mẹ nằm co ro trên giường, cả người nóng hầm hập mà tái mặt vì sợ hãi.
Đến bệnh viện, mẹ dúi vào tay tôi một túi vải nhỏ, bảo tôi lấy tiền trong đó mà trả tiền viện phí. Lúc đó, tôi đang rối nên cất luôn túi vải mẹ đưa vào túi xách của mình chứ không nghĩ nhiều.
Mẹ tôi bị sốt xuất huyết nhưng bà không đi khám, chỉ mua thuốc về uống. Đến khi không chịu nổi cơn sốt và đau nhức nữa, bà mới gọi điện cho tôi nên tình trạng bệnh đã tiến triển nặng. Mẹ tôi nằm viện hơn 10 ngày mới được cho xuất viện.
Khi đưa mẹ về nhà, tôi gửi lại cho mẹ túi vải của bà mà tôi chưa từng mở ra. Mẹ tôi cầm lấy rồi hỏi sao tôi không lấy tiền trong đó mà trả viện phí. Tôi bảo tôi lo được nhưng mẹ ép tôi lấy tiền trong đó, nếu không bà sẽ giận. Tôi mở ra xem thì thấy bên trong là mấy chiếc nhẫn vàng.
Mẹ nói đó là tiền tôi gửi về, bà không đụng đến mà nhờ hàng xóm mua vàng để dành. Bà nói không muốn trở thành gánh nặng của tôi khi bà đau bệnh. Nghe mẹ nói mà tôi bật khóc trong hối hận và đau đớn.
Để mẹ ở quê một mình mãi thế này, tôi không yên tâm. Nhưng phải thuyết phục làm sao để bà chịu chuyển đến ở với vợ chồng tôi đây?
Mẹ chồng và con dâu xuất viện cùng một ngày, chồng quay lại cảnh bếp núc, tôi xem xong mà ứa nước mắt
Hôm ấy, chồng cho tôi xem lại đoạn video quay lại cảnh mẹ chồng vào bếp, nhìn thấy việc này mà tôi ứa nước mắt.
Tôi lấy chồng được 1 năm và hiện đang có một bé gái 3 tháng tuổi. Nhớ lại quãng thời gian vừa qua, tôi cảm thấy mình thật sự là người phụ nữ rất may mắn. Tôi sinh ra trong gia đình đơn thân, ở một vùng quê nghèo.
Bố bỏ đi theo người phụ nữ khác khi tôi mới được 8 tuổi, một mình mẹ phải gồng gánh nuôi hai chị em tôi ăn học rất vất vả nên so với những người bạn đồng trang lứa, mẹ trông già hơn khá nhiều. Thương mẹ, hai chị em tôi cố gắng học hành chăm chỉ với mong muốn sớm thoát cảnh nghèo khó. Sau bao nỗ lực miệt mài học tập, hai chị em tôi cũng đã ra trường và có một công việc ổn định trên thành phố.
Tôi quen chồng khi vào làm cùng trong một công ty. Anh là người hiền lành, ít nói nhưng khá tâm lý và hiểu chuyện. Ngày mới yêu nhau, tôi khá tự ti vì hoàn cảnh gia đình mình. Một phần vì điều kiện nhà tôi không được bằng nhà anh, một phần vì anh là trai thành phố lại đẹp trai nên có khá nhiều cô trồng "cây si" trong khi đó tôi là dân tỉnh lẻ lại chẳng có gì nổi trội.
Nhưng nhờ sự động viên và tình yêu chân thành của anh đã giúp tôi vượt qua mặc cảm và trở thành một người vợ thật hạnh phúc như hiện tại. Mọi người thường nói lấy chồng sợ nhất cảnh ở chung nhưng từ khi về làm dâu, giữa tôi và mẹ chồng dường như chẳng có chuyện mâu thuẫn gì to tát cả.
Mẹ chồng tôi năm nay 52 tuổi nhưng trông vẫn rất trẻ trung, năng động. Hằng ngày, mẹ vẫn dậy sớm đi chợ bán hàng rau kiếm thêm thu nhập đỡ đần kinh tế cho vợ chồng tôi. Nhiều lần thấy mẹ đi sớm về khuya, chồng tôi cũng sót ruột, khuyên mẹ nghỉ ở nhà cho đỡ mệt nhưng mẹ không nghe, còn nói rằng: " Giờ mẹ còn khỏe, kiếm được đồng nào đỡ vợ chồng con thì mẹ kiếm thêm. Ở nhà cũng không có việc gì làm, buồn bực chân tay lại sinh bệnh ra. Bao giờ hai vợ chồng sinh con thì mẹ ở nhà chăm cháu". Thấy mẹ quyết tâm như vậy nên vợ chồng tôi cũng đành chiều theo ý bà.
3 tháng trước, khi đang đi bán hàng thì mẹ chồng tôi bị một chiếc xe máy đâm trúng. Mặc dù không gặp sự cố gì nghiêm trọng, nhưng mẹ lại bị gãy xương đùi, phải nằm viện điều trị và theo dõi 1 tuần. Đúng thời điểm mẹ nhập viện thì tôi lại trở dạ sinh bé Min. Trong phòng chờ sinh, mẹ vẫn không quên gọi điện, hỏi han liên tục và động viên tôi cố gắng. Tới khi mẹ tròn con vuông rồi, mẹ mới yên tâm nghỉ ngơi.
Ngày tôi xuất viện thì mẹ chồng cũng được về nhà. Con dâu thì ở cữ còn mẹ chồng thì phải nằm một chỗ để hồi phục sức khỏe. Chồng không yên tâm khi thuê giúp việc về làm nên anh đã đảm đương vai trò đầu bếp, phục vụ cả mẹ và vợ. Nhìn thấy anh vất vả, phải dậy sớm cơm nước cho cả nhà rồi mới tất tả đi làm, tôi thương anh vô cùng.
Mặc dù là đàn ông nhưng chồng tôi nấu ăn khá khéo. Theo cảm nhận của tôi thì anh làm khá ngon và hợp khẩu vị nhưng không hiểu sao mẹ chồng vẫn cứ chê cơm anh nấu. Ba ngày anh thổi cơm thì cả ba ngày mẹ đều chê, lúc thì chê thịt khô, lúc lại chê canh mặn.
Sau đó, mẹ đề nghị để mẹ tự vào bếp nấu ăn. Lúc đầu chồng tôi không nghe vì sợ mẹ mệt, với chân còn chưa lành hẳn nên việc đi lại sẽ gặp khó khăn. Nhưng mẹ lại nói: " Con mà nấu là mẹ không ăn nổi. Mà không ăn được thì còn mệt với lâu khỏi hơn đấy" nên chồng tôi đành miễn cưỡng nghe theo. Hàng ngày anh đi chợ mua thức ăn về còn mẹ chồng thì phụ trách việc nấu ăn.
Về sau, nghe mẹ nói chuyện, tôi mới biết sự thật. Hóa ra, việc mẹ chê chồng tôi không phải là vì nấu ăn dở mà vì muốn anh không phải vào bếp nấu ăn cho cả nhà nữa. Chắc mẹ thấy con trai vất vả nên nghĩ ra cách đấy để chia sẻ công việc nhà với anh. Hôm ấy, chồng cũng cho tôi xem lại đoạn video quay lại cảnh mẹ vào bếp với một bên chân bó bột phải dùng nạng để di chuyển mà tôi ứa nước mắt.
Dù mẹ cũng đang bị đau nhưng vẫn cố gắng chăm lo cho con cháu, trong khi lúc đó tôi cũng đã sinh được 1 tuần và có thể cố gắng nấu ăn được. Mỗi khi nhìn thấy sự ân cần, chu đáo của mẹ chồng, tôi lại thấy thương và quý trọng mẹ thật nhiều. Cuộc sống của tôi thật hạnh phúc khi có cả mẹ và chồng cùng yêu thương.
(Xin giấu tên)
Chồng mất tôi tái hôn, anh chồng giúp tôi nuôi con, 2 năm sau tôi khóc khi nhận được điện thoại của con Thời gian trôi đi, đúng lúc con trai tôi được 7 tuổi thì chồng qua đời trong một vụ tai nạn giao thông. Nhờ có nhà chồng giúp đỡ nhiều mà tôi vượt qua được giai đoạn khó khăn đó. Mẹ chồng thường xuyên mắng mỏ con dâu, ông thông gia nói một câu khiến bà chuyển sang nịnh nọt con dâu trông...