Nhìn qua khe cửa tôi biết mình đã mất chồng
Khi tôi đến đó, nhìn qua khe cửa phòng trọ thấy lấp ló trong phòng có bóng người phụ nữ, có tiếng cười đùa vui vẻ. Không kìm lòng được tôi gõ cửa mạnh, tiếng cửa mở ra, một người con gái trẻ đẹp, thân hình nóng bỏng trong bộ váy gủ mỏng tang đứng trước cửa hỏi tôi “chị tìm ai?”.
Sau khi sinh đứa con thứ hai những lần vợ chồng tôi cãi nhau đã trở thành thông lệ, như cơm bữa đến nỗi cả hai coi đó là việc “nên làm mỗi ngày”. Không cãi nhau về chuyện sữa bỉm của con thì cũng cãi nhau vì vấn đề cơm nước, công việc. Hai vợ chồng làm cùng ngành cùng nghề nên dễ xảy ra xung đột. Nhiều lần tôi cũng muốn bỏ quách cái nghề kế toán với những dãy số chạy dài trong đầu đi mà rẽ sang hướng khác. Nhưng đã gắn bó với nghề hơn 10 năm nay dễ gì mà bỏ được, dễ gì mà tìm được việc nào tốt hơn.
Cuộc sống của hai vợ chồng tôi vẫn cứ ngày ngày diễn ra như thế, cho đến một ngày chồng tôi nói không thể chịu nổi tôi, không thể tiếp tục sống trong căn nhà này nữa. Anh đòi dọn ra ngoài sống một thời gian để tĩnh tâm lại. Lúc đó cuộc sống của chúng tôi căng như dây đàn chỉ chờ một trong hai người kéo thêm một chút là đứt. Cuối cùng tôi cũng đành lòng để anh đi, chúng tôi giao kèo là sau 2 tháng nếu tình trạng vẫn vậy thì sẽ ly hôn, nếu còn thương, còn nhớ nhau thì quay về.
Sau đêm đó vợ chồng tôi chính thức ly hôn. Chồng tôi ra đi với hai bàn tay trắng, nhà cửa, tiền bạc thậm chí cả hai đứa con anh đều để lại cho tôi. (Ảnh minh họa).
Những ngày đầu chồng dọn ra khỏi nhà mọi thứ vẫn như cũ như chưa hề có thay đổi gì. Tôi vẫn đang trong thời gian nghỉ sinh con và chỉ làm phải làm một số việc qua online. Quãng thời gian này đối với tôi thật sự thoải mái, hàng ngày tôi chăm con và hưởng thụ cuộc sống không có tiếng cãi vã, không phải lo lắng việc nhà hay cơm nước với thực đơn đủ món của chồng.
Tưởng chừng cuộc sống đơn giản chỉ cần như vậy là đủ, nhưng sau gần một tuần bỗng tôi cảm thấy lo sợ khi nhà vắng bóng đàn ông, khi đèn hỏng không có người sửa, khi nước trong nhà tắm rò rỉ không có người thay ống. Nhiều đêm tôi nằm ôm con mà bật khóc. Toan cầm điện thoại nhắn tin, gọi điện cho chồng nhưng thời gian 2 tháng chưa qua, mới chỉ 1 tuần làm sao tôi có thể hạ thấp mình mà gọi cho chồng được. Biết rồi anh ấy sẽ khinh, sẽ coi thường tôi, sau này sẽ khó mà lên tiếng trong gia đình. Vì thế tôi đành ném điện thoại sang một bên rồi ôm con đến sáng.
Có lẽ chẳng có vợ chồng nào như vợ chồng tôi, còn yêu nhưng vì sĩ diện vì những chuyện cãi vã nhỏ nhặt thường ngày mà để mọi chuyện ra nông nỗi như ngày hôm nay “chồng nơi vợ nẻo”. Tưởng chồng tôi chỉ vì trót giận mà đi, sau vài ba tuần là sẽ quay về với vợ với con, nếu không nhớ vợ cũng phải nhớ con. Đằng này đã 1 tháng trôi qua nhưng chồng tôi vẫn nhất quyết im hơi lặng tiếng, không gọi điện hỏi han, không qua lại thăm con. Chồng tôi càng làm thế càng khiến tôi tức tối.
Đêm đó tôi đưa hai đứa nhỏ sang nhà hàng xóm gửi rồi phóng xe đến nơi chồng ở (Tôi biết chỗ ở mới của chồng nhờ một người bạn của anh cung cấp). Chuyện mà tôi không bao giờ ngờ tới là chồng tôi dọn ra ngoài ở vì cô nhân tình bé nhỏ. Chồng tôi ngoại tình? Có chết tôi cũng không tin, làm sao chồng tôi có thể phản bội tôi được. Hóa ra người bạn đồng nghiệp của chồng tôi sớm đã biết chồng tôi có bồ nhí bên ngoài, anh ta ganh ghét với chồng tôi nên mới cố tình để lộ địa chỉ nhà trọ của anh cho tôi biết.
Khi tôi đến đó, nhìn qua khe cửa phòng trọ thấy lấp ló trong phòng có bóng người phụ nữ, có tiếng cười đùa vui vẻ. Không kìm lòng được tôi gõ cửa mạnh, tiếng cửa mở ra, một người con gái trẻ đẹp, thân hình nóng bỏng trong bộ váy gủ mỏng tang đứng trước cửa hỏi tôi “chị tìm ai?”. Trong phút giây đó, tôi như chết lặng không thể mở lời, giọng tôi run rẩy,… rồi người đàn ông kia xuất hiện. Đó không phải chồng tôi thì là ai? Ba chúng tôi nhìn nhau như thể tất cả đều biết hết mọi chuyện.
Sau đêm đó vợ chồng tôi chính thức ly hôn. Chồng tôi ra đi với hai bàn tay trắng, nhà cửa, tiền bạc thậm chí cả hai đứa con anh đều để lại cho tôi. Trước lúc đi anh nói lời xin lỗi tôi, anh nói anh đã quá chán với cuộc sống này, anh không còn yêu thương tôi nữa, không muốn ở trong ngôi nhà này nữa, nói tôi hãy quên anh đi.
Nhiều lần tôi tự trách bản thân mình vì đã để cuộc sống gia đình bước vào ngõ hẹp. Nếu ngày đó tôi nhất quyết không chấp nhận cho anh chuyển ra ngoài sống, nếu ngày đó tôi cố gắng hiểu chồng, cố gắng nhường nhịn và bỏ bơt cái tôi đi thì có lẽ anh đã không tìm đến người phụ nữ khác, không rời bỏ ngôi nhà này đi.
Ly hôn chồng rồi tôi trở thành bà mẹ đơn thân, sau này các con tôi sẽ thiếu đi tình thương của bố, lớn lên các con tôi sẽ trách tôi, hận tôi. Tôi nên làm gì lúc này để có thể mang hạnh phúc quay trở lại?
Theo THU THỦY/Doisongphapluat