Nhìn ông bà yêu cháu mà… lo!
Con trai tôi năm nay gần 3 tuổi. Do điều kiện chăm con không có, vợ chồng tôi vẫn vừa đi làm vừa đi học để phát triển sự nghiệp nên tôi cho con đi học từ khá sớm.
Một phần khác cũng vì tôi nhìn gương nhiều nhà để cháu ở nhà với ông bà nhiều được chiều sinh hư. Dẫu vậy vẫn phải thừa nhận rằng, hình như tôi đã thất bại do người tính không bằng trời tính. Cuối cùng thì tôi vẫn không thể dạy con theo ý của mình.
Thời gian đầu con đi học vợ chồng tôi cắt cử nhau người này đưa đi thì người kia đón về. Nhưng sau cả tôi và chồng đều bận quá, nhiều lúc con tan học mà bố mẹ chưa tan làm, các bạn được đón hết mà con vẫn một mình thui thủi ở lớp, thấy thương. Cho nên chúng tôi bàn nhau đành nhờ ông bà nội đón cháu. Những hôm chúng tôi về quá muộn thì ông bà cũng chẳng nề hà, tắm cho cháu rồi cho nó ăn luôn. Thực lòng, tôi luôn biết ơn ông bà đã giúp vợ chồng tôi những điều đó.
Video đang HOT
Song vẫn có những điểm không thể thống nhất giữa quan điểm nuôi dạy của vợ chồng tôi với các cụ. Ví dụ như vợ chồng tôi đều tin rằng cần cho thằng bé đi học đều để nó quen nếp, quen với kỷ luật, thì ông bà lại cho rằng nó đi học chỉ nên như đi chơi. Nhà vẫn có ông bà trông, cho nên hứng lên là cho nghỉ. Việc này tôi biết qua mấy lần tôi có cuộc họp sớm phải thu xếp đi làm không kịp đưa con đi học nhờ ông bà đưa đi, chiều về thấy thằng bé hồ hởi kể “hôm nay không đi học”. Rồi nó kể ông bà cho đi chơi chỗ này chỗ kia, còn mua đồ chơi cho nó nữa.
Cái chuyện mua đồ chơi cũng là việc khiến tôi phải đau đầu. Vợ chồng tôi thống nhất quan điểm đồ chơi chỉ nên mua cho con thật ít, mua ra tấm ra món vào một dịp nào đó đặc biệt như sinh nhật nó, giáng sinh, quốc tế thiếu nhi… Như thế vừa mua được đồ chất lượng tốt lại không tốn kém nhiều. Đồ chơi cũng có thể đưa ra treo thưởng nếu con làm được việc tốt. Nhưng ông bà không nghĩ thế. Ông luôn bảo “ngày xưa bố nó (tức chồng tôi) có cả tủ đồ chơi…”. Cho nên nó cứ đòi gì thì ông bà sẽ mua, kể cả đồ chơi trung quốc độc hại kém chất lượng, miễn là nó thích. Vì cái này mà con tôi trở nên hay vòi vĩnh, làm nũng với ông bà. Với bố mẹ thì chưa dám, nhưng với ông bà, nó đòi hỏi đủ thứ, không được thì lại lăn ra khóc lóc, ăn vạ đến kỳ được mới thôi. Tôi muốn dạy con nhưng không được, bởi vì thể nào trước sự cương quyết của tôi, ông bà cũng sẽ lại lao vào dỗ và đồng ý đáp ứng những đòi hỏi của nó. Tôi cũng có lần góp ý ông bà đừng chiều cháu quá như vậy nó sẽ hư, nhưng ông bà lại bảo “có mấy khi nó ở nhà chơi với ông bà, chẳng lẽ cháu muốn lại không chiều nó…”. Ông bà nói vậy tôi chẳng biết nói gì thêm. Thực tình tôi không muốn mếch lòng ai, cũng biết ông bà giúp đỡ trông con cho cả vợ lẫn chồng tôi phấn đấu đã là quá tốt, chẳng dám đòi hỏi, ý kiến gì. Nhưng tôi sợ cứ đà này con mình lại hỏng, chỉ vì nó được ông bà yêu chiều quá. Ai có cao kiến gì giúp được tôi không? Cũng phải gần 2 năm nữa tôi mới xong việc học…
Theo VNE
Có người khác khi người yêu đi du học
Chúng em yêu nhau từ năm lớp 12. Tình yêu trong sáng và đậm sâu, gia đình bố mẹ hai bên đều biết chúng em gắn bó với nhau, bố mẹ nói ủng hộ, miễn sao hai đứa không quên nhiệm vụ chính là học tập.
Biết vậy nên tụi em luôn cố gắng, dù không tránh khỏi những lúc việc học cũng ảnh hưởng do hai đứa giận hờn.
Cuối năm lớp 12 bạn ấy mới nói cho em biết gia đình không có ý định cho bạn ấy thi đại học bên này, bạn ấy sẽ đi du học. Em buồn lắm. Nhưng biết rằng đây là tương lai của bạn ấy, một việc lớn như vậy cũng chẳng thể thay đổi được, nên em đành chấp nhận. Hai đứa đã hứa với nhau rằng cho dù có yêu xa thì sẽ vẫn thường xuyên liên lạc, chat, điện thoại cho nhau. Em nói em sẽ chờ, trừ phi bạn ấy thay đổi...
Những ngày đầu bạn ấy đi, em buồn chẳng thiết sống nữa. Ngày nào cũng trống rỗng và chán nản, như đánh mất một thói quen, như phải bỏ đi điều gì thân thương lắm. Thường ngày cứ sáng ra mở mắt bọn em đã gọi điện cho nhau, nhưng bây giờ thì không thể. Thường ngày cứ đến giờ đi học là em được nhìn thấy bạn ấy, tươi cười đứng chờ trước cửa nhà để chở em đi. Bây giờ em phải tự đi một mình. Dù có bạn bè trên lớp, bạn ở lớp học thêm, em vẫn không tránh khỏi đôi lúc lầm lũi như cái bóng.
Vì không có bạn ấy ở bên nên ngoài những lúc hai đứa hẹn nhau lên mạng chat hay những lúc dành thời gian email qua lại với nhau, em chỉ biết vùi đầu vào học. Vì khi tập trung hoàn toàn vào bài vở, em sẽ tạm quên được bạn ấy, quên việc bạn ấy không còn ở đây.
Bố mẹ rất thương và luôn tìm cách động viên em. Bố mẹ cũng nói tương lai còn rất dài, bạn ấy chưa chắc đã là người sẽ bên em đi đến tận cuối cùng. Nhưng em không tin. Vì em đã chọn bạn ấy rồi, bạn ấy cũng chọn em. Bạn ấy đi học xa nhưng cũng không có ai cả. Bạn ấy luôn kể cho em nghe hành trình một ngày. Em say sưa nghe chuyện bạn ấy đi bộ đến trường ra sao, thư viện của ngôi trường bên ấy thế nào... Trong các câu chuyện của bạn ấy chỉ có học và học, không bao giờ có bóng hồng khác.
Vấn đề lại bắt nguồn từ em. Sau khi đỗ đại học, em bước chân vào giảng đường của một ngôi trường lớn. Bạn bè đa dạng hơn, họ đến từ nhiều nơi. Họ đều là những học sinh khá giỏi từ nhiều ngôi trường khác. Vì không có bạn trai bên cạnh nên em cố gắng tham gia các hoạt động ngoại khóa trong trường thật nhiều để tránh cảm giác cô đơn. Qua sinh hoạt văn nghệ ở khoa, em quen anh ấy. Anh ấy hơn em một khóa. Có anh ấy, em thấy mình sống vui hơn. Anh ấy là người năng nổ, sáng tạo. Cả khoa đều biết anh ấy vì anh ấy thân thiện, dễ gần, tài giỏi lại hay giúp đỡ mọi người. Lâu dần em muốn ở bên cạnh anh ấy nhiều hơn. Dù không cố tình, nhưng những câu chuyện về việc học ở trời xa của người bạn xưa bắt đầu khiến em thấy nhàm. Em ít lên mạng chat với bạn ấy hơn. Em biết mình đã có những mối quan tâm khác...
Cái điều em trăn trở bây giờ là có nên nói thật với bạn ấy về những thay đổi trong cuộc sống của em không. Em lo cho bạn ấy, và cũng thấy mình có lỗi. Giá như người thay đổi là bạn ấy và người bị phụ rẫy là kẻ ở nhà như em thì có lẽ em sẽ bớt day dứt hơn. Giờ em biết bố mẹ nói đúng, tương lai chúng em còn quá dài và sẽ còn gặp nhiều gương mặt mới, chúng em chưa chắc là bến đỗ cuối cùng của nhau. Nhưng liệu bạn ấy có hiểu như thế?
Theo VNE
Tiền bạc đang chi phối suy nghĩ của em Khi làm ở nhà hàng, đã có nhiều lời đề nghị mời em đi tiếp đối tác, họ nói chỉ đi cùng ăn uống, họ sẽ trả công. Em năm nay 24 tuổi, sinh ra trong một gia đình đông anh em. Gia đình em trước đây cũng khá giả, mấy chị em chỉ phải lo học hành cho tốt. Năm 2009 biến...