Nhìn món đồ hồi môn của cô con dâu mồ côi, cả nhà chồng đã không cầm được nước mắt
9 giờ tối hai vợ chồng đi về, cả nhà lặng người khi nhìn thấy Hùng cầm 1 túi nhỏ giúp vợ còn cô con dâu đang ôm khư khư của hồi môn quý giá của mình trên tay. Nhìn rõ vật đó cả nhà chồng Hồng…
Ngày Hồng chào đời cô đã không biết mặt bố, bố cô là dân xây dựng về yêu đương hò hẹn làm mẹ cô có bầu rồi ông ta biến mất hút. Để mình mẹ cô vật lộn với miệng lưỡi đắng ngắt của thế gian cũng như sự vất vả mưu sinh.
Khi Hồng lên 4 tuổi thì mẹ cô mất vì bạo bệnh. Cô trở thành đứa trẻ mồ côi từ đó. Hồng về ở với ông ngoại, ông cháu nghèo khó, sớm hôm rau cháo có nhau. Tuổi thơ của cô là những chuỗi ngày thiếu thốn, cô đơn và đáng thương vô cùng.
Cũng may Hồng học hành giỏi giang từ nhỏ nên ông ngoại cũng mở mặt mở mày với thiên hạ. Sau bao năm phấn đấu cuối cùng Hồng cũng đỗ vào đại học. Ngày nhận được kết quả cô khóc như mưa, khóc không phải vì hạnh phúc mà khóc vì phải giã từ nó. Nhà cô nghèo ông già yếu lấy tiền đâu mà học.
(Ảnh minh họa)
Nhưng may mà ông ngoại cô biết được và động viên cháu cố gắng. Hồng đắn đo suy nghĩ cuối cùng cô cũng quyết tâm đi học để thoát cảnh nghèo. Lên thành phố cô vừa học vừa xin đi làm, Hồng vất vả, nhìn cô khắc khổ chịu khó nên rất nhiều người thương và giúp đỡ. Có những tháng cô còn tiết kiệm được vài trăm nghìn gửi về làm quà cho ông
Ông Hồng vui và tự hào về cháu lắm. Năm cuối đại học lúc cô nhận được tấm bằng đại học trên tay cũng là lúc ông Hồng mất. Cuộc đời cô chẳng còn gì bi đát hơn. Người ta nhìn số phận của Hồng cứ ngỡ cô lấy hết cái khổ của thiên hạ vào mình vậy.
Nén đau thương cô bắt đầu đi tìm việc làm, những ngày tháng ăn mì gói ôm hồ sơ đi khăp nơi xin việc cuối cùng hạnh phúc cũng mỉm cười với cô. Hồng học giỏi ngoại ngữ tốt nên cô được nhận vào làm cho 1 công ty nước ngoài. Ngày cầm đồng lương trên tay cô cứ thế ôm gối khóc, cô luôn miệng gọi tên ông tên mẹ.
Vất vả bươn chải được hơn 1 năm thì cô gặp Hùng, chồng của cô bây giờ. Hùng là chàng trai sống tâm lý, anh rất thương Hồng. Từ khi biết hoàn cảnh của cô anh lại càng yêu càng thương cô hơn. Anh hứa đời này anh sẽ thay người than bảo bọc cô. Và đúng như lời Hùng nói, anh đã đón cô về bằng 1 đám cưới.
Nhà Hùng có điều kiện, bố mẹ Hùng là những con người gia giáo. Họ biết hoàn cảnh Hồng, dù không có thứ gì cân xứng nhưng họ vẫn chấp nhận cô về làm dâu. Hai người không ai nói với ai câu nào nhưng họ đều có mong muốn cho cô 1 mái ấm thực sự.
Ngày Hồng về đám cưới, cô chẳng có của hồi môn như những cô gái khác. Hồng tủi thân lắm, khi đó mẹ chồng nhìn cô mỉm cười: “Không quan trọng đâu con, miễn hai đứa thương nhau là bố mẹ vui rồi”.
Video đang HOT
Tối đó Hồng xin phép bố mẹ qua phòng trọ dọn đồ về, bố mẹ chồng gật đầu đồng ý. 9 giờ tối Hùng và Hồng về tới nhà, cả nhà lặng người khi nhìn thấy Hùng cầm 1 túi nhỏ có mấy bộ đồ của vợ. Còn Hồng thì hai tay ôm chặt lấy di ảnh của mẹ, của ông ngoại và bà ngoại. Nhìn của hồi môn duy nhất con dâu mang theo khi xuất giá, cả nhà chồng của cô nhìn nhau không cầm nổi nước mắt:
- Con… con… muốn xin phép bố mẹ cho con mang theo di ảnh của người thân mình theo được không ạ. Con hứa con sẽ không làm ảnh hưởng đến việc thờ cúng tổ tiên của nhà mình… Con hứa đấy ạ.
(Ảnh minh họa)
Mắt Hồng rớm nước môi bặm chặt. Hùng ôm lấy vai vợ, bố mẹ Hùng lên tiếng:
- Được chứ, bố mẹ hiểu mà. Con chịu nhiều thiệt thòi quá, bố mẹ sẽ yêu thương con như con ruột của mình.
Hồng bật khóc cảm ơn rối rít. Đêm đó Hùng ôm chặt lấy vợ, anh thầm thì:
- Từ nay anh sẽ là chỗ dựa vững chắc cho em, có gì cứ nói anh nghe, anh sẽ chở che và cùng em làm mọi việc. Em không đơn độc nữa đâu, em nhớ chưa?
Hồng ôm chồng khóc nức nở:
- Cảm ơn anh, cuối cùng em cũng có bờ vai để tựa rồi, mấy năm qua em cô đơn và chơi vơi quá. Cảm ơn anh ông xã à!
Trong cuộc sống có những người có gia đình đầy đủ, bố mẹ yêu thương hết mực thì họ lại không biết trân trọng. Còn có những người thèm khát có 1 tổ ấm đầy đủ cha mẹ, hay đơn giản là được gọi người sinh ra mình 1 tiếng &’cha’, tiếng &’mẹ’ thôi mà cả đời cũng không 1 lần được làm nổi. Vậy nên khi còn cha còn mẹ, còn gia đình thì hãy biết trân trọng đừng để đến khi mất rồi mới hối tiếc bạn nhé.
Theo PNVN
Nhìn món đồ hồi môn của cô con dâu mồ côi, cả nhà chồng đã không cầm nổi nước mắt
9 giờ tối hai vợ chồng đi về, cả nhà lặng người khi nhìn thấy Hùng cầm 1 túi nhỏ giúp vợ còn cô con dâu đang ôm khư khư của hồi môn quý giá của mình trên tay. Nhìn rõ vật đó cả nhà chồng Hồng đều bật khóc.
Ngày Hồng chào đời cô đã không biết mặt bố, bố cô là dân xây dựng về yêu đương hò hẹn làm mẹ cô có bầu rồi ông ta biến mất hút. Để mình mẹ cô vật lộn với miệng lưỡi đắng ngắt của thế gian cũng như sự vất vả mưu sinh.
Khi Hồng lên 4 tuổi thì mẹ cô mất vì bạo bệnh. Cô trở thành đứa trẻ mồ côi từ đó. Hồng về ở với ông ngoại, ông cháu nghèo khó, sớm hôm rau cháo có nhau. Tuổi thơ của cô là những chuỗi ngày thiếu thốn, cô đơn và đáng thương vô cùng.
Cũng may Hồng học hành giỏi giang từ nhỏ nên ông ngoại cũng mở mặt mở mày với thiên hạ. Sau bao năm phấn đấu cuối cùng Hồng cũng đỗ vào đại học. Ngày nhận được kết quả cô khóc như mưa, khóc không phải vì hạnh phúc mà khóc vì phải giã từ nó. Nhà cô nghèo ông già yếu lấy tiền đâu mà học.
(Ảnh minh họa)
Nhưng may mà ông ngoại cô biết được và động viên cháu cố gắng. Hồng đắn đo suy nghĩ cuối cùng cô cũng quyết tâm đi học để thoát cảnh nghèo. Lên thành phố cô vừa học vừa xin đi làm, Hồng vất vả, nhìn cô khắc khổ chịu khó nên rất nhiều người thương và giúp đỡ. Có những tháng cô còn tiết kiệm được vài trăm nghìn gửi về làm quà cho ông.
Ông Hồng vui và tự hào về cháu lắm. Năm cuối đại học lúc cô nhận được tấm bằng đại học trên tay cũng là lúc ông Hồng mất. Cuộc đời cô chẳng còn gì bi đát hơn. Người ta nhìn số phận của Hồng cứ ngỡ cô lấy hết cái khổ của thiên hạ vào mình vậy.
Nén đau thương cô bắt đầu đi tìm việc làm, những ngày tháng ăn mì gói ôm hồ sơ đi khăp nơi xin việc cuối cùng hạnh phúc cũng mỉm cười với cô. Hồng học giỏi ngoại ngữ tốt nên cô được nhận vào làm cho 1 công ty nước ngoài. Ngày cầm đồng lương trên tay cô cứ thế ôm gối khóc, cô luôn miệng gọi tên ông tên mẹ.
Vất vả bươn chải được hơn 1 năm thì cô gặp Hùng, chồng của cô bây giờ. Hùng là chàng trai sống tâm lý, anh rất thương Hồng. Từ khi biết hoàn cảnh của cô anh lại càng yêu càng thương cô hơn. Anh hứa đời này anh sẽ thay người than bảo bọc cô. Và đúng như lời Hùng nói, anh đã đón cô về bằng 1 đám cưới.
Nhà Hùng có điều kiện, bố mẹ Hùng là những con người gia giáo. Họ biết hoàn cảnh Hồng, dù không có thứ gì cân xứng nhưng họ vẫn chấp nhận cô về làm dâu. Hai người không ai nói với ai câu nào nhưng họ đều có mong muốn cho cô 1 mái ấm thực sự.
Ngày Hồng về đám cưới, cô chẳng có của hồi môn như những cô gái khác. Hồng tủi thân lắm, khi đó mẹ chồng nhìn cô mỉm cười: "Không quan trọng đâu con, miễn hai đứa thương nhau là bố mẹ vui rồi".
Tối đó Hồng xin phép bố mẹ qua phòng trọ dọn đồ về, bố mẹ chồng gật đầu đồng ý. 9 giờ tối Hùng và Hồng về tới nhà, cả nhà lặng người khi nhìn thấy Hùng cầm 1 túi nhỏ có mấy bộ đồ của vợ. Còn Hồng thì hai tay ôm chặt lấy di ảnh của mẹ, của ông ngoại và bà ngoại. Nhìn của hồi môn duy nhất con dâu mang theo khi xuất giá, cả nhà chồng của cô nhìn nhau không cầm nổi nước mắt:
- Con... con... muốn xin phép bố mẹ cho con mang theo di ảnh của người thân mình theo được không ạ. Con hứa con sẽ không làm ảnh hưởng đến việc thờ cúng tổ tiên của nhà mình... Con hứa đấy ạ.
(Ảnh minh họa)
Mắt Hồng rớm nước môi bặm chặt. Hùng ôm lấy vai vợ, bố mẹ Hùng lên tiếng:
- Được chứ, bố mẹ hiểu mà. Con chịu nhiều thiệt thòi quá, bố mẹ sẽ yêu thương con như con ruột của mình.
Hồng bật khóc cảm ơn rối rít. Đêm đó Hùng ôm chặt lấy vợ, anh thầm thì:
- Từ nay anh sẽ là chỗ dựa vững chắc cho em, có gì cứ nói anh nghe, anh sẽ chở che và cùng em làm mọi việc. Em không đơn độc nữa đâu, em nhớ chưa?
Hồng ôm chồng khóc nức nở:
- Cảm ơn anh, cuối cùng em cũng có bờ vai để tựa rồi, mấy năm qua em cô đơn và chơi vơi quá. Cảm ơn anh ông xã à!
Trong cuộc sống có những người có gia đình đầy đủ, bố mẹ yêu thương hết mực thì họ lại không biết trân trọng. Còn có những người thèm khát có 1 tổ ấm đầy đủ cha mẹ, hay đơn giản là được gọi người sinh ra mình 1 tiếng &'cha', tiếng &'mẹ' thôi mà cả đời cũng không 1 lần được làm nổi. Vậy nên khi còn cha còn mẹ, còn gia đình thì hãy biết trân trọng đừng để đến khi mất rồi mới hối tiếc bạn nhé.
Theo Một Thế Giới
Mang thai con gái nên cả nhà chồng không ai đoái hoài, con dâu tự hầm canh đu đủ ăn Tôi sinh ra ở vùng quê nghèo khó, học hết cấp 2 thì tôi đi làm vài năm rồi lấy chồng. Chồng tôi cũng chỉ là nhân viên phục vụ bàn, anh ấy mới 20 nhưng cứ giục tôi chuyện cưới xin. Lúc đó tôi cứ nghĩ dù sao lấy chồng vào cũng sẽ an cư lạc nghiệp, có gì thì có chồng...