Nhìn mâm cỗ bị mẹ chồng chia đôi với 2 phần hoàn toàn khác biệt mà nước mắt tôi ứa ra
Tôi bưng mâm cỗ về nhà nhưng chồng tôi uất ức đến mức chỉ muốn đổ hết đi.
Hôm qua nhà chồng tôi cúng Tất niên. Vợ chồng tôi tuy ở riêng (ở sát bên nhà bố mẹ chồng) nhưng tôi vẫn đến nhà chồng từ sáng sớm, chở mẹ chồng đi chợ mua thức ăn. Về nhà lại tất bật nấu nướng, lau dọn bàn thờ, sắp xếp mâm cỗ cúng. Nguyên một ngày, tôi làm quần quật, ngay cả thời gian ngả lưng cũng không có.
Chị dâu tôi chưa được nghỉ làm nên đến chiều chị mới về. Lúc này, mọi người đã vào bàn tiệc rồi. Chị ấy là giáo viên nên lúc nào cũng nhận được sự ưu ái từ nhà chồng và những người xung quanh. Họ mời gọi chị ngồi chung bàn, ăn trước chứ không phải xuống bếp như tôi.
Đến hơn 8 giờ tối, mọi người về hết rồi, chị dâu mới phụ tôi dọn dẹp, rửa chén bát và thu dọn thức ăn còn thừa. Sau đó, chị đi tắm rửa, tôi với mẹ chồng tiếp tục chia thức ăn ra. Mẹ chồng chia làm 2 phần khác biệt rất rõ ràng. Một phần với thịt gà, súp đầy thịt, thịt bò,… nhìn rất ngon miệng. Và một phần chỉ có rau dưa, thịt rất ít, súp lõng bõng nước. Bà kêu tôi bưng phần ít thịt về, còn phần nhiều thịt thì để nhà chị dâu ăn thêm.
Nhìn mâm thức ăn bị chia đôi làm 2 phần khác biệt mà nước mắt tôi ứa ra chua chát. (Ảnh minh họa)
Mẹ chồng còn nói tôi nên thông cảm cho chị dâu, chị ấy đi làm vất vả, không rảnh rang như tôi. Chị cũng khó tính hơn tôi, ăn phải ăn đồ ngon; đồ dở là chê là bỏ nên bà mới cố tình để phần cho chị ngon hơn tôi. Tôi ngậm ngùi bưng mâm thức ăn về nhà mà nước mắt ứa ra vì chua chát.
Tôi nghỉ làm, ở nhà chăm con hơn 1 năm nay nên bị mọi người trong nhà coi thường. Tôi chỉ không ngờ, ngay cả mẹ chồng cũng thiên vị chị dâu, chê bai tôi đến thế. Chị ấy biết ăn ngon, còn tôi thì không sao? Chị ấy biết mệt, còn tôi là sỏi đá nên không biết mệt là gì à?
Video đang HOT
Thấy tôi bưng thức ăn về mà mặt mày rủ rũ, chồng tôi liền hỏi han. Tôi ấm ức kể hết cho anh nghe. Chồng tôi tức tối đòi đem mâm thức ăn đổ hết ra vườn nhưng tôi ngăn lại. Từ hôm qua đến giờ, mâm thức ăn vẫn còn nguyên trong tủ lạnh vì vợ chồng tôi không muốn đụng tới. Càng nghĩ, tôi càng buồn và giận mẹ chồng, giận cả chị dâu. Hay do tôi nhạy cảm quá. Mong mọi người cho tôi lời khuyên để thoát khỏi những suy nghĩ tiêu cực về nhà chồng.
Đau đầu vì Tết về quê đi đâu cũng bị hỏi 'khi nào lấy chồng?'
Còn chục ngày nữa là Tết, tôi vẫn chưa quyết định về quê hay ở lại; dù rất muốn về với gia đình nhưng lại sợ đi đâu cũng bị hỏi "khi nào lấy chồng" như mấy năm qua.
Hôm nay đã 20 tháng Chạp. Mấy ngày qua, sáng - trưa - chiều - tối, bố mẹ tôi đều gọi điện hỏi bao giờ về, sao chưa gửi thông tin vé máy bay như mọi năm để sắp xếp đi đón. Tôi chỉ ậm ừ: "Công việc đang lu bu quá, con chưa chốt được!".
Tôi 28 tuổi, được mọi người nhận xét là thông minh, xinh đẹp. Nhiều người còn nói tôi là phụ nữ kiểu mẫu vì có công việc ổn định tại tập đoàn lớn, tự mua nhà, mua xe hơi riêng.
Việc thì nhiều thật, nhưng không lu bu đến nỗi chưa chốt được ngày về như cách tôi trả lời bố mẹ. Thực tình là tôi đang cân nhắc có nên về quê ăn Tết hay không vì rất mệt mỏi, đau đầu khi nghĩ đến cảnh bị mọi người dồn hỏi "khi nào lấy chồng".
Những năm qua, mỗi lần tôi về thì mười người như một, tất cả đều dồn hỏi có anh nào chưa, khi nào lập gia đình, khi nào sinh con... Nực cười là tôi bị hỏi như vậy từ hồi mới ra trường, chưa đầy 23 tuổi. Vài năm nay cường độ thăm hỏi lại càng kinh khủng hơn.
(Ảnh minh họa: Freepik/Huy Mạnh)
"Bao giờ lấy chồng?" là câu mà tôi được nghe nhiều nhất, đại trà nhất.
"Con Ánh, con Thắm học cùng lớp cấp 2 với mày, chúng nó 2 - 3 đứa con rồi kìa. Nhìn không thèm à?" , vài bà hàng xóm hỏi khi qua nhà tôi.
"Chắc kén chọn quá. Có nhà, có xe rồi, chắc nghĩ không cần chồng con. Vài chục năm nữa có muốn, có hối hận cũng không kịp", mấy bác gái đằng nội soi xét tôi.
"Đàn bà phụ nữ phải lấy chồng đẻ con mới gọi là thành công, chứ nghĩ ta đây tự mua nhà mua xe là ngon rồi thì sai bét", vài người "dạy dỗ" làm tôi khó chịu ra mặt.
Bực mình hơn, sau khi dồn tôi mà chỉ nhận được cái cười trừ, họ quay sang "tấn công" bố mẹ tôi: """Anh chị không ép nó đi chứ để nó thích sao cũng được thế thì dở rồi. Ở thành phố không kiếm được chồng thì về quê, tui thấy thằng A. mới đi xuất khẩu lao động ở Nhật về coi bộ cũng có tiền, không thì thằng B., nó hơi xấu trai nhưng có vẻ tốt tính...".
Nhiều người còn vô duyên đến nỗi: "Nó thông minh xinh đẹp thế kia, đầy người thích mà không chịu ai, hay nó có vấn đề về giới tính?" . Có hôm tôi ở trong nhà nghe tiếng bà hàng xóm nói thế, nhìn ra thấy mặt bố tôi đỏ bừng, đuổi bà ta về, giận hết sức.
Việc lấy chồng, tôi muốn chứ. Nhưng là chuyện cả đời mà.
Tôi cũng có vài ba mối tình, người nào cũng tính chuyện lâu dài, nhưng quen một thời gian thấy không phù hợp nên dừng lại. Tôi biết, những mối tình đó nếu đi đến hôn nhân sẽ rất dễ đổ vỡ. Lý do thì chính chúng tôi là người trong cuộc mới hiểu được.
Tôi nhận mình là người khá cầu toàn. Đến lúc này, khi cũng "trải" vừa đủ thì với tôi, một tình yêu chí ít phải thấy được sự bền vững, có thể đi đến hôn nhân thì mới mạnh dạn bước vào. Còn quan điểm mà đám bạn tôi vẫn đang theo, "quen thử, không vui thì chia tay", lại không hợp với tôi lắm.
Chẳng nhẽ khi về quê, cứ lúc nào bị hỏi tôi lại bê nguyên nội dung trên để giải trình với từng người? Giải trình với chính mình còn mệt, huống hồ giải trình với những người có khi vài ba năm tôi mới gặp một lần.
Thực tình, mỗi lần đối mặt với những câu hỏi "quan tâm" quá mức nhiệt tình này, đầu tôi muốn nổ tung vì nếu không trả lời thì bị coi là khiếm nhã, mà trả lời thì chẳng thoải mái gì.
Tôi đi làm và ở hẳn thành phố, năm về quê vài ba lần, nghe tra hỏi vậy còn mệt; huống chi bố mẹ tôi ở nhà, nghe mỗi ngày. Nghĩ cũng thương cho bố mẹ. Ở quê mà, con gái tầm 26 mà chưa có chồng đã bị cho là "ế", "quá lứa". Đằng này tôi 28 tuổi nên cũng phần nào hiểu được cảm giác của bố mẹ.
Tiêu chuẩn thành công và hạnh phúc ở quê tôi bắt buộc con gái trên 25 tuổi cứ phải có tấm chồng. Chồng mà có công việc ở cơ quan Nhà nước thì càng nở mày nở mặt, dù lương chỉ ba cọc ba đồng.
Tôi vẫn đang vui vẻ với cuộc sống độc thân nhưng hễ về quê là bị giục lấy chồng. (Ảnh minh họa: Huế An)
Những người như tôi tự thấy cuộc sống mình ổn, nhưng mọi người ở quê lại cho là bất ổn. Người ta nói tôi là đứa không tuân theo truyền thống, không giống ai.
Thú thật, Tết, không chỉ tôi mà chắc tất cả những người trẻ đều muốn về quê. Tết trở về đâu chỉ là để nghỉ ngơi, thưởng thức bữa cơm gia đình mà còn là tìm về nguồn cội, về với tuổi ấu thơ, với gốc rễ tâm hồn của mỗi người. Tết là tìm về nơi mình được bỏ xuống những "bộ mặt khác" để được bình dị là chính mình.
Vậy nên, ước gì đừng có những câu nói bâng quơ, những màn "tra hỏi" về chuyện rất riêng tư và tế nhị như trên thì Tết trọn vẹn biết mấy.
Dự Tất niên nhà sếp, tôi ngỡ ngàng khi thấy chị dâu đang làm giúp việc Chị dâu cũng sửng sốt khi thấy tôi. Chị kéo tôi ra một góc, dặn dò tôi đừng nói cho mọi người trong nhà biết; nhất là chồng chị. Chị Trinh, chị dâu tôi, đã thất nghiệp nửa năm nay rồi. Mỗi lần về nhà chồng, tôi đều nghe chị than thở chuyện tiền bạc. Chị nói chỉ mong cuối năm tìm được...