‘Nhìn cái vết ruồi mắc ớn, rõ tướng sát chồng sát con’
“Tao đã cảnh báo mày rồi! Mày tránh xa con trai tao ra. Nhìn cái vết ruồi mắc ớn. Rõ cái tướng sát chồng sát con”. Lời bà nói như đay nghiến vào tâm thức, xé nát cõi lòng tôi – đứa con gái nhỡ sinh ra mang tướng “sát phu”.
ảnh minh họa
Chưa bao giờ, tôi bị người ta chửi mắng thậm tệ như vậy. Dù yêu anh, dù có nhiều kỷ niệm gắn bó bên nhau và dù từng mang trong mình giọt máu của anh, tôi cũng không thể tiếp tục cuộc tình này.
Từ lúc mới sinh ra, khuôn mặt tôi đã có một đốm đen dưới mắt phải. Lớn lên rồi, cầm gương soi, tôi cứ nghĩ vết ruồi đó chỉ làm cho khuôn mặt tôi bớt xinh đi đôi chút thôi. Nhưng mỗi lần nhìn con, mẹ tôi lại ngán ngẩm thở dài.
Năm tôi 21 tuổi, trong một lần đi dự sinh nhật đứa bạn thân, tôi đã gặp anh, chàng trai thư sinh học Bách Khoa đầy hoài bão và có lối nói chuyện cuốn hút. Lúc đó, tôi cũng mới chỉ ấn tượng vì giọng nói, cách trò chuyện và cả vẻ ngoài của anh chứ thực sự chưa nghĩ tới chuyện gì sâu xa. Bởi tôi, một cô gái tỉnh lẻ, ngoại hình bình thường không có gì đặc sắc, duy chỉ có sự e thẹn trước đám đông và ngại ngùng khi nói chuyện với con trai làm anh để ý.
Thế rồi những cuộc hẹn gặp, những lần trò chuyện khiến chúng tôi có tình cảm với nhau lúc nào không hay.
Ngày anh dẫn tôi về ra mắt, mẹ anh vừa nhìn thấy tôi đã trợn tròn mắt không nói câu nào bỏ vào nhà. Tôi không rõ nguyên do thế nào cho đến ngày mẹ anh gọi điện hẹn gặp riêng tôi trò chuyện.
Sau những câu hỏi hỏi thăm gốc gác, bố mẹ, anh em nhẹ nhàng, bà chuyển giọng khi đề cập đến chuyện yêu của chúng tôi: “Tốt nhất cháu đừng dây dưa gì với thằng Tuấn nhà bác nữa, cháu yêu nó thì hãy buông tha nó ra. Thú thực nhìn cái vết ruồi trên mặt cháu, lại gò má cao thế kia, bác không có ý gì nhưng không tốt đâu”. Lúc đó, vì quá ngỡ ngàng nên tôi không biết mở miệng như thế nào. Tôi chỉ dạ vâng rồi lầm lũi ra về.
Video đang HOT
Trò chuyện với đứa bạn cùng phòng , nó bảo ý bà là tôi đang mang tướng “sát phu”, là giết con bà thế nên mới phản đối như vậy. Tôi buồn chán, bỏ ăn mất 3 ngày và không liên lạc với anh. Thế nhưng, anh vẫn tìm đến đòi gặp tôi. Tôi tủi hờn kể lại sự tình rồi bảo anh nên tránh xa tôi ra. Nhưng lúc đó, người con ngoan ngoãn ấy ngọt nhạt với tôi rằng, thời đại bây giờ không ai quan niệm cổ hủ như vậy nữa, để anh về thưa chuyện với mẹ.
Tôi đã tin tưởng mà tiếp tục dành tình yêu non nớt của mình cho anh. Những lần sau dù anh có đòi dẫn tôi về nhà ăn cơm cùng gia đình, tôi đều từ chối. Lý do đơn giản là vì sợ gặp mẹ anh. Đã đôi lần đi chơi cùng nhau, tôi hỏi xem anh nói chuyện với mẹ chưa và mẹ anh bảo gì không nhưng anh đều lảng tránh. Tôi linh cảm thấy rõ thái độ của bà.
Rồi một buổi chiều cuối đông, khi tôi đang lững thững bước vào khu trọ thì nghe tiếng bà đang nói chuyện với đứa bạn cùng phòng. Tôi vào phòng chào bà nhưng bà không hề mỉm cười, chỉ nhỏ nhẹ nhờ cô bạn đi ra ngoài.
Bà vừa liếc mắt nhìn tôi đã quát lớn: “Cô vẫn đang qua lại với thằng Tuấn nhà tôi đó à? Cô không biết nhục à? Sao cứ bám riết đàn ông mãi thế? Hay thấy nó là dân thành phố, có nhà có cửa thì bám vào? Hay đã bị chửi chai mặt rồi? Tôi cảnh cáo cô lần nữa, tránh xa thằng Tuấn ra, đừng bám riết nó mãi như thế nữa”.
Tôi quá uất ức, đau đớn ôm mặt khóc rồi chạy đi. Trời mưa, những giọt nước mưa mặn chát hòa cùng nước mắt chảy dài. Đầu tóc ướt rũ, tôi cứ như người vô hồn dầm trong nước mưa suốt mấy tiềng đồng hồ. Đứa bạn cùng phòng gọi điện cho tôi không được đã báo anh tìm tôi. Giây phút nhìn thấy tôi như vậy, anh đã lao vào ôm chầm lấy và cả hai đứng ôm nhau khóc không ngừng.
Khi cả hai bình tĩnh hơn, anh dẫn tôi về nhà nội ăn cơm rồi nói chuyện. Nội anh thấy tôi thương tình bảo, không sao đâu con, để nội nói chuyện với nó. Nhìn ánh mắt hiền từ của bà, tôi như được an ủi phần nào. Dù bị sỉ nhục như vậy, dù đau đớn như thế nào nhưng những hành động, cử chỉ của anh khiến tôi mủi lòng. Tôi lại tiếp tục lao vào anh như con thiêu thân không biết điểm dừng.
Rồi tôi ra trường. Một ngày, sau cuộc nhậu cùng đồng nghiệp, anh đến tìm tôi và cả hai đã điên cuồng dâng hiến cho nhau với hi vọng: “Có con rồi mẹ anh sẽ thay đổi”. Nhưng chúng tôi đã lầm tưởng. Ngày anh dắt tôi về cùng với tờ giấy khám thai là ngày mẹ anh cho tôi một cái tát như trời giáng. Đau đớn đã quen, bị sỉ nhục đã nhàm, nỗi đau chai sạn, tôi cứ đứng vậy không khóc, không nói gì. Mẹ anh vẫn không ngớt chửi vào mặt tôi những lời nói xúc xỉa, nhói lòng. Nhưng vì đứa con trong bụng, vì bao đau khổ vượt qua cùng anh, tôi không thể…
Sau lần gặp mặt hôm đó, bà giở giọng ngon ngọt một điều mẹ hai điều con với tôi, tôi ngây thơ nghĩ rằng vì đứa cháu mà bà thay đổi. Thế nhưng không, vì muốn ép bằng được anh phải tách rời mẹ con tôi, bà đã âm thầm lên kế hoạch tàn độc để tôi không thể đến được với anh nữa.
Bà gọi riêng tôi về nhà ăn cơm, trò chuyện. Sau khi dùng bữa xong, bà kéo tôi ra phòng khách chuyện trò. Nhưng trái với điều tôi ảo tưởng, bà lại khuyên bảo đứa con trong bụng mang điềm xấu cho cả hai. Bà bảo tôi nên đi phá thai đi rồi hẵng tính chuyện cưới xin.
Nhưng, đứa con của tôi đâu có tội tình gì, nó chưa kịp ra đời thì làm sao mang được điềm xấu. Tôi nhất quyết phản đối, bà càng kéo mạnh tay đòi đưa tôi đi phá thai khiến tôi ngã chúi chụi vào cạnh ghế. Tôi đau đớn không thể cử động để bảo vệ đứa con của mình. Máu chảy và vĩnh viễn mất đi đứa con, mất đi sinh linh bé bỏng chưa kịp chào đời.
Sau tai nạn đau đớn đó, tôi càng trở nên lầm lì, không nói gì. Còn bà thì vẫn ngọt nhạt một mình đến thăm tôi và nhắn nhủ tôi phải nhanh chóng rời xa anh. Nhưng, tôi hiền lành, chân chất của ngày xưa đã không còn. Bà càng đe dọa tôi càng tiến tới.
Liên tục những lần ghé về ăn cơm cùng anh càng khiến bà tức tối. Bà lại kéo tôi vào phòng và cả hai đôi co. Lần này, không còn ngọt nhạt, không còn vì điềm xấu con cái, bà ta chửi thẳng mặt tôi: “Tao đã cảnh báo mày rồi! Mày tránh xa con trai tao ra. Nhìn cái vết ruồi mắc ớn. Rõ cái tướng sát chồng sát con”.
Nhưng tôi đã không kìm được nước mắt mà khóc nức nở. Phải rồi, vì cái vết ruồi, vì cái gò má cao mà cuộc đời tôi khốn khổ như thế này. Vì chúng mà tôi mất đi đứa con chưa kịp chào đời. Vì khi sinh ra tôi đã mang tướng “sát phu”.
Theo VNE
Tướng "sát chồng"
Đau đớn trước sự bất lực của bản thân, chú đòi ly hôn. Cô không đồng ý. Rồi, chú uống thuốc ngủ.
Ngày chú đưa cô về ra mắt, cả nhà đã thẳng thừng cấm đoán vì bảo cô có tướng sát phu, nếu họ lấy nhau, chú sẽ chết. Biết gia đình nhà trai phản đối kịch liệt, bố mẹ cô cũng bắt cô dừng lại. Họ sợ cô sẽ khổ khi chung sống với gia đình nhà chồng khắc nghiệt.
Nhưng cô chú vẫn quyết tâm lấy nhau. Không có đám cưới, không có sự chứng kiến và chúc phúc của bạn bè, người thân, chú chỉ lẳng lặng dắt cô lên Hà Nội thuê nhà sống riêng với tờ giấy chứng nhận kết hôn. Thỉnh thoảng cô vẫn "bạo gan" về thăm gia đình. Mỗi lần như thế chú lại giận cô vì biết bố mẹ chú sẽ làm cô tổn thương.
Sau 7 năm chung sống, cô chú sinh được thằng con trai. Vì đứa cháu trai ruột thịt, gia đình hai bên dần dần chấp nhận.
Mọi thứ cứ êm đềm trôi đi cho đến ngày có tin điện báo từ bệnh viện: Chú bị thương nặng do tai nạn giao thông. Cô chạy như ma đuổi, ôm chặt đứa con 5 tuổi vào viện chăm chồng. Cuộc sống của cô vất vả, gánh nặng đặt hết lên vai người đàn bà bé nhỏ, bất hạnh.
Cô lấy chú trước sự phản đối kịch liệt của gia đình hai bên (Ảnh minh họa)
Hơn 2 năm, chú không thể đi lại, cũng chẳng thể tự chăm sóc bản thân. Cô tìm mọi cách chạy chữa cho chồng nhưng đều vô vọng. Thương con, thương cháu, bố mẹ cô lên đón cả nhà cô về để giúp đỡ, chăm nom.
Đau đớn trước sự bất lực của bản thân, chú viết lá đơn đòi li hôn để giải thoát cho cô. Nhưng cô nhất quyết không kí.
Rồi, chú uống thuốc ngủ, để lại cho cô một lá thư đẫm nước mắt.
Chú mất, cô đau đớn tột cùng. Gia đình nhà chồng lại kéo đến xỉ vả, nhiếc mắng cô thậm tệ. Nói cô là con đàn bà hư hỏng, đen đủi. Cô là thủ phạm "giết hại" đứa con của họ. Mẹ chồng bắt đứa con nhỏ của cô đi với lý do cô sẽ mang lại tai họa cho con. Cô đuổi theo chiếc xe và khóc thét dưới làn mưa trắng xóa.
Chú ra đi để lại cho cô sự dằn vặt đớn đau. Cô tự hỏi, có phải cô là nguyên nhân để chú phải ra đi như thế? Cái chết của chú có phải là minh chứng cho lỗi lầm vì tình yêu "ích kỉ" của cô?
Bao lần cô định đi theo chú. Vì cô chẳng còn gì cả, mất chồng, mất con và trở thành một người đàn bà cô độc. Nhưng mỗi lần nghĩ đến con, cô không cầm được nỗi nhớ và sự giằng xé. Đứa con là động lực, là lí do duy nhất cho cô sống trên cuộc đời này. Bằng mọi giá cô sẽ sống và giành lại đứa con trở về. Chẳng có người mẹ nào làm hại con mình, chẳng có lời phán nào có thể làm xa cách tình mẫu tử. Vì tình yêu của chú, vì con, cô sẽ tiếp tục sống dù có vất vả, khổ đau như thế nào đi chăng nữa.
Theo VNE
Không được tái hôn chỉ vì tôi tướng sát chồng Chồng tôi mất, giờ tôi có thai với người khác nhưng anh ta không muốn cưới tôi vì sợ tôi sát phu. Tôi yêu anh ấy nhưng không biết làm thế nào. Tôi băn khoăn không biết có nên tiếp tục với người đàn ông gần nhà đó hay không. Mong mọi người hãy cho tôi một lời khuyên. Tôi năm nay 28...